Tề Ninh bay giữa không trung phát ra mũi tên như điện, có người chắn trước người Thái Sơn Vương nhấc đao muốn cản. Nhưng lúc này Tề Ninh rất gần, mà lực của mũi tên này quả thực kinh người, nên gã bị hắn bắn một tên xuyên thấu, máu tươi phụt ra.
Thái Sơn Vương quá sợ hãi, biết sự tình không ổn. Binh sĩ cùng hô lên, trường mâu đâm cao. Tề Ninh như chim bay, thấy bên dưới trường mâu san sát, ánh thép lóe lên lạnh lẽo, biết mình đang trong hiểm cảnh, một khi thất thủ nhất định chết không toàn thây.
Trong phút giây sinh tử, đầu óc hắn đột nhiên thông suốt, nghĩ đến kiếm chiêu của kiếm pháp vô danh. Không có thời gian nghĩ nhiều, hắn dùng cung như kiếm đâm tới một trường thương. Hắn hiểu rõ, nếu một chiêu này thất thủ sẽ vô cùng nguy hiểm, tâm vô tạp niệm. Đầu cung điểm trúng mũi thương, dây cung bắn ra, Tề Ninh mượn lực lại bay lên, lướt ra ngoài phạm vi trường mâu đâm tới. Cả đám người trợn mắt há mồm, vô cùng kinh hãi.
Lúc này, Tề Ninh như diều hâu lướt tới Thái Sơn Vương. Hắn còn đang ở trên không trung đã vứt tên trong tay, rút loan đao khỏi vỏ.
Một gã lính chắn trước ngựa Thái Sơn Vương vung đao bổ tới. Tề Ninh lại bổ xuống một đao đánh rơi đại đao của binh sĩ kia, thuận thế dẫm lên đầu gã bay tiếp. Thái Sơn Vương đã gần ngay trước mắt.
Thái Sơn Vương quá kinh hãi. Tất cả mọi chuyện ở trên xảy ra chỉ trong chốc lát. Sứ thần nước Sở này như dùng ảo thuật, chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt mình, tướng sĩ bên cạnh không kịp tới nữa. Thái Sơn Vương quát to một tiếng, vung đao bổ tới, lại cảm thấy tay tê rần. Do Tề Ninh nghiêng đao vỗ trúng. Hai đao va vào nhau phát ra một tiếng “Rắc”, hồ khẩu của Thái Sơn Vương bị chấn run lên. Cực kỳ kinh người là đại đao trong tay y đã bị ngọc cương loan đao chặt đứt làm hai.
Thái Sơn Vương ngẩn ra một lát.
Chỉ trong một giây lát này thôi, Tề Ninh đã giẫm lên đầu ngựa, gác loan đao lên cổ y, trầm giọng nói:
- Bảo bọn họ buông binh khí xuống. Nếu không ta sẽ lập tức lấy mạng ngươi!
Tề Ninh như thiên thần xông tới, trường tiễn như điện, đao pháp như thần, ngay trong quân trận xuất thủ khống chế Thái Sơn Vương. Tất cả tướng sĩ đều khó tin nổi mọi chuyện đang xảy ra trước mắt, thầm nghĩ, người này chắc chắn không phải người phàm, nếu không thì làm sao có được thần thông như thế.
Lính Từ Châu giương cung nắm mâu nhưng không dám nhúc nhích, trong lòng căng thẳng. Trên dưới sườn núi Ngưu Vương, mấy ngàn binh mã đều lặng ngắt như tờ chỉ có ánh nắng chiếu lên người Tề Ninh bị trường đao khúc xạ lại không thể tiêu tan đi ý lạnh khắc cốt.
Tề Ninh quét ngang trường đao, mặc dù trường mâu loan cung đang chỉa tới bên dưới nhưng không hề bối rối.
Thái SƠn Vương lại không thể trầm ổn như hắn, cả khuôn mặt đều có vẻ kinh hãi.
Thái Sơn Vương một mực tự xưng là đệ nhất dũng sĩ Đại Tề, nhưng lúc này y chỉ cảm thấy trước mặt mình là một con quái thú chưa từng thấy, trong lòng không dậy nổi chút ý chí chống cự nào.
Tề Ninh khống chế được Thái Sơn Vương trong quân trận, nghĩ cũng sợ, nhưng lúc này hắn cũng biết vạn lần không thể thể hiện ra một chút do dự nào. Mặc dù hắn đã khống chế được Thái Sơn Vương nhưng chưa hoàn toàn khống chế được đại cục, trầm giọng nói:
- Thái Sơn Vương, ngươi nhất thời hồ đồ, nhưng dù so cũng là Hoàng tử, nếu hoàn toàn tỉnh ngộ chưa chắc đã không có cơ hội sống sót.
Hiện tại lập tức lệnh cho bộ hạ vứt binh khí, thì còn chưa muộn.
Ngoài mặt hắn trầm tĩnh nhưng trong lòng rất khẩn trương. Hắn hiểu nếu Thái Sơn Vương hạ vũ khí đầu hàng cũng chưa chăc đã có kết quả gì tốt. Nhưng lúc này, hắn chỉ hy vọng Thái Sơn Vương kinh loạn sẽ hạ lệnh đầu hàng, mới có thể khống chế đại cục.
Cơ bắp trên khuôn mặt Thái Sơn Vương run rẩy, thấy Tề Ninh lạnh lùng, ánh mắt đầy hàn ý, cảm thấy người này đã có thể xông tới trước mặt mình giữa quân trận như thế, có võ công cao tuyệt như thế, cho dù có giết mình cũng chưa chắc đã không thể phá vây ra ngoài. Mà y cũng không nghi ngờ gì nếu quả thực Tề Ninh có sát ý, đầu của mình sẽ lập tức dọn nhà ngay, liền cao giọng ra lệnh:
- Các ngươi đều buông binh khí xuông. Nhanh. Mau hạ binh khí!
Các tướng sĩ nhìn nhau, còn hơi do dự, lúc này nghe một tiếng hô lớn trên sườn núi Ngưu Vương:
- Thái tử Điện hạ có lệnh, binh mã Từ Châu tạo phản đều do Thái Sơn Vương mê hoặc. Hiện giờ Thái Sơn Vương đã bị bắt, Điện hạ khoan hậu đại lượng, chỉ truy cứu đầu đảng, không truy xét tòng phạm. Nếu lập tức buông binh khí, Điện hạ cam đoan các ngươi binh yên vô sự.
Bọn họ nghe được Thái tử cam đoan, ý chí đã buông lỏng. Thành Võ giục ngựa tiến lên, cao giọng hô:
- Toàn quân nghe lệnh, vứt binh khí xuống, thỉnh tội với Thái tử Điện hạ!
Lão là người đầu tiên vứt bội đao xuống đất, tung người xuống ngựa, chúng tướng sĩ thấy Thành Võ đã hạ khí giới thì không do dự nữa, tất cả đều vứt binh khí.
Tề Ninh duỗi tay nắm lấy đầu vai Thái Sơn Vương, quăng y xuống ngựa, vẫn dán sát bên cạnh, ngọc cương loan đao vẫn gác trên cổ y, kéo y đi. Ngô Đạt Lâm cầm một đại đao, tiến tới bên cạnh Tề Ninh bảo vệ hắn, đề phòng có người bắn lén.
Thành Võ là người đầu tiên quỳ một gối xuống, cúi đầu nhận tội, đám binh tướng còn lại đều quỳ rạp xuống đất. Tề Ninh và Ngô Đạt Lâm áp giải Thái Sơn Vương xuyên qua đám người quỳ lạy dưới đất, chậm rãi tiến tới sườn núi Ngưu Vương.
Trên sườn núi, Thái tử thấy Tề Ninh khống chế được Thái Sơn Vương, vô cùng mừng rỡ, vội lệnh cho Tô Luân dẫn người tiếp ứng.
Tô Luân dẫn mấy chục binh sĩ cấp tốc xông lại, đón Tề Ninh. Lúc này hắn mới thở ra một hơi, giao Thái Sơn Vương cho Tô Luân, Tô Luân tự mình áp giải Thái Sơn Vương.
Lúc này, bao gồm cả Tô Luân, tất cả lính Thái tử đều nhìn Tề Ninh bằng ánh mắt hoàn toàn khác biệt, tràn đầy kính sợ. Tề Ninh đột nhiên ra tay, khiến cho tất cả mọi người đều thất kinh, binh sĩ trên sườn núi chỉ cảm thấy quả thực hắn đang tự tìm đường chết, nhưng không nghĩ tới, không những hắn vẫn bình yên vô sự, còn bắt được Thái Sơn Vương.
Thấy Tề Ninh bắt được Thái Sơn Vương về, cho dù là tính tình trầm ổn như Thái tử cũng không nhịn được kích động, tăng tốc bước tới, lớn tiếng nói:
- Cẩm Y Hầu danh chấn thiên hạ, chính là đệ nhất anh hào đương thế!
Tề Ninh thấy Thái tử tới bên cạnh mình, mới nâng hai tay dâng ngọc cương loan đao lên:
- Điện hạ, đây là bảo đao đã mượn của ngài, giờ xin hoàn trả lại!
Hắn không lộ ra chút rung động nào.
Thái tử duỗi tay nắm lấy cổ tay Tề Ninh, kích động nói:
- Cẩm Y Hầu, hôm nay bản Cung chuyển nguy thành an, đều nhờ vào ngươi đứng ra. Ngươi không những là ân nhân của bản Cung, cũng là ân nhân của Đại Tề ta.
Bản Cung và Đại Tề đều thiếu nợ ngươi một ân tình to lớn.
Bọn người Tư Đồ Minh Nguyệt đứng đằng sau, ai nấy đều vui mừng đầy mặt, không thể thiếu lời tán dương Tề Ninh. Lúc này, Tô Luân áp giải Thái Sơn Vương tới, thưa:
- Điện hạ, Thái Sơn Vương đã bi bắt, nên xử trí thế nào?
Thái tử nhìn Thái Sơn Vương một chút, cười lạnh:
- Bản Cung đã nói, ngươi không thể quay đầu.
Thái Sơn Vương đối diện với Thái tử lại khôi phục được mấy phần kiên cường, thô tục mắng:
- Đoạn Thiều, nếu hôm nay không phải do hắn nhúng tay vào, chắc chắn ngươi chết ròi. Bản Vương không bại trong tay ngươi, mà là thua trong tay người nước Sở này.
Hắc hắc, ngươi là Thái tử nước Tề, lại cần một người nước Sở tới cứu giúp, thật không còn mặt mũi gì.
Thái tử nói thản nhiên:
- Điều này chỉ nói lên là thiên mệnh đều ứng với bản Cung. Rốt cuộc ngươi cũng khó thành. Dẫn y đi, sau khi về Kinh giao cho PHụ hoàng luận xử.
Thái Sơn Vương giãy dụa:
- Đoạn Thiều, ngươi cho rằng ngươi thắng rồi sao? Bản Vương không ngại nói cho ngươi biết, vô luận ngươi đùa nghịch ra cái gì, cuối cùng ngươi cũng không thể thắng nổi bản Vương.
Y cười như điên, vẻ mặt đầy đắc ý, như thể Thái tử mới là tù binh của y.
Tề Ninh cũng kinh ngạc, giọng nói của Thái Sơn Vương vẫn cực kỳ có tinh thần, lúc này y đã bị bắt làm tù binh, khó mà thoát khỏi tội khởi binh mưu phản. Chớ nói đến thắng Thái tử, cho dù là muốn giữ mạng mình cũng còn khó. Quả thực hắn không biết với tình trạng này sao y còn có được tinh thần này.
Tư Đồ Minh Nguyệt cười lạnh:
- Thái Sơn Vương, chuyện tới nước này, ngươi còn cuồng vọng như thế!
Y phất phất tay, Tô Luân lập tức phái người áp giải Thái Sơn Vương đi.
Thái tử ra lệnh:
- Đưa Thành Võ tới gặp bản Cung.
Tô Luân dẫn người xuống dưới, rất nhanh đã đưa Thành Võ tới.
Thành Võ tay không tấc sắt, hiển nhiên là do Tư Đồ Minh Nguyệt lo lắng một màn vừa rồi của Tề Ninh sẽ được Thành Võ tái diễn. Tuy Thành Võ tuyệt đối không thể có bản lãnh như thế, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Còn cách sáu bảy bước, Tư Đồ Minh Nguyệt liếc mắt với Tô Luân một cái ra ý, Thành Võ liền dừng bước quỳ xuống chắp tay:
- Ti tướng bị Thái Sơn Vương mê hoặc, nhất thơi hồ đồ, tội đáng chết vạn lần, xin Điện hạ trị tội!
Thái tử lại cười cười với Tề Ninh, vỗ vỗ đầu vai hắn, rồi đi tới bên cạnh Thành Võ. Tư Đồ Minh Nguyệt vội la lên:
- Điện hạ cẩn thận…
Thái tử không để ý, đi tới trước mặt Thành Võ:
- Bản Cung đã nói, chỉ truy cứu đầu đảng, không tra xét thuộc hạ.
Thành Võ, bản Cung biết ngươi cũng là hoàn toàn bất đắc dĩ thôi.
Ngươi yên tâm, bản Cung nói lời giữ lời, sẽ không truy cứu tội của ngươi. Ngươi lui xuống, dẫn binh mã Từ Châu rời khỏi đây đi.
Thành Võ chắp tay nói:
- Ti tướng tuân mệnh!
Y bèn đứng dậy lui xuống.
Tô Luân thấy Thành Võ rời đi, thấp giọng hỏi:
- Điện hạ, cứ như vậy để cho y rời đi sao? Người này đi theo Thái Sơn Vương mưu phản, là do tình thế ép buộc mới đầu hàng. Hiện giờ thả cho y rời đi, có thể nào…..
Thái tử cười nói:
- Có Thái Sơn Vương còn không thể thành sự thì một Thành Võ nho nhỏ lại có thể làm được đại sự gì!
Y quay người phân phó:
- Tư Đồ, phản quân bị bình, Cẩm Y Hầu có công cao, lập tức bày tiệc rượu, bản Cung muốn bày tiệc ăn mừng vì Cẩm Y Hầu.
Y bước tới giữ chặt cánh tay Tề Ninh, cười nói :
- Cẩm Y Hầu, theo bản Cung vào trướng thôi !
Tề Ninh thể hiện sự dũng mãnh trước ba quân, tất cả đều tận mắt nhìn thấy, không thể không kính sợ. Nghĩ lại, phản quân thế lớn, nếu không có hắn dứng ra, chỉ sợ cuối cùng sườn núi Ngưu Vương sẽ bị phản quân chiếm đoạt. Rất nhiều người cảm kích với hắn, thầm nghĩ, nếu không phải nhờ hắn xông vào trong quân trận bắt Thái SƠn Vương, chỉ sợ mạng mình đã phải bỏ lại ở sườn núi Ngưu Vương.
Thành Võ lui xuống, cấp tốc điểm binh mã, rút khỏi sườn núi Ngưu Vương. Bọn người Tề Phong thấy phản quân rút lui, lập tức tiến tới, thấy Tề Ninh bình an vô sự mới yên tâm.
Thái tử chuyển nguy thành an, đương nhiên tiệc ăn mừng cực kỳ long trọng. Thái tử xuất hành không thiếu rượu ngon thức ăn ngon, trong đại trướng da trâu bày đầy rượu trái cây. Quan viên đi theo Thái tử cùng tướng lĩnh đều ngồi đó, Ngô Đạt Lâm cùng mấy người Tề Phong cũng được tôn làm khách quý. Tề Ninh được Thái tử xép ngồi ngay bên cạnh mình.
Rượu qua hai tuần, Thái tử cười nói:
- Cẩm Y Hầu, hôm nay ngươi lập kỳ công, chư vị đang ngồi có thể bình yên vô sự đều nhờ ngươi ban tặng. Nếu ngươi là người nước Tề, đương nhiên bản Cung biết nên ban thưởng thế nào. Nhưng ngươi là người nươc Sở, bản Cung không biết nên ban thưởng ra sao.
Ngươi muốn gì nào? Chỉ cần bản Cung có thể làm được nhất định không cự tuyệt!
Tề Ninh cười đáp:
- Điện hạ, ta tới nước Tề chỉ cầu hai nước hòa thuận, chỉ cần có thể đạt thành ý nguyện này là ban thưởng tốt nhất của Điện hạ rồi!
- Bản Cung nghe nói các ngươi tới nước Tề chuyến này là vì cầu thân. Cẩm Y Hầu dũng mãnh phi thường, có được thần tử như vậy, đương nhiên Hoàng đế nước Sở không hề tầm thường, ta tin chắc nhiệm vụ này của ngươi nhất định sẽ thuận lợi thành công.
Mặc dù y không nói rõ là “không vấn đề”, nhưng y nói vậy, chuyện nước Sở cầu thân coi như mười phần chắc chín rồi.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bẩm báo. Tư Đồ Minh Nguyệt ra khỏi trướng liên lập tức quay lại, nói nhỏ vài câu vào tai Thái tử.
Thái tử nhíu mày, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo