Tề Ninh đi theo Tư Đồ Minh Nguyệt vào trong doanh trướng, sau khi đi vào chợt thấy cảm thán, lúc đứng ở bên ngoài đã thấy doanh trướng này vô cùng lớn, đến khi vào rồi phát hiện đúng là lớn không tưởng. Theo hắn ước chứng thì doanh trướng này có thể chứa đến mấy trăm người là ít.
Đồ dùng bày biện bên trong cũng không tính là xa hoa nhưng đại đa số đều là đồ cổ, doanh trướng này chẳng khác nào một cung điện di động, bên trong có một số tỳ nữ hầu hạ, ở phía chính diện đặt một chiếc bàn cổ lớn, có mấy người ngồi dưới đất vây xung quanh chiếc bàn đó. Tề Ninh nhìn lướt qua một lượt thấy có khoảng năm sáu người, tất cả đều mặc trang phục đen, có vẻ như trong này cũng không xa hoa như hắn tưởng.
Lúc Tề Ninh đi vào, những người ngồi xung quanh bàn đều đứng dậy, Tư Đồ Minh Nguyệt bước đến chắp tay nói:
- Khởi bẩm điện hạ, Cẩm Y Hầu, Sứ thần Sở quốc yết kiến!
Lúc này đột nhiên có một người lên tiếng, hỏi:
- Ngươi chính là Cẩm Y Hầu danh chấn thiên hạ đấy sao?
Giọng nói có vẻ ôn hòa, gần gũi.
Tề Ninh nhìn về phía người nói.
Đó là một người đàn ông khoảng hai bảy hai tám tuổi, mặc một bộ trang phục gấm đen, làn da màu đồng khỏe mạnh, gương mặt không quá đẹp trai nhưng lại góc cạnh rõ ràng, rất có khí khái đàn ông, trên đầu quấn một chiếc dây đai màu vàng, mày rậm mắt to, miệng mỉm cười. Tề Ninh nhìn là biết người này chính là Thái tử Đông Tề, hắn lập tức chắp tay, nói:
- Tề Ninh đến từ Sở quốc, xin bái kiến Thái tử điện hạ!
Thái tử cười nói:
- Miễn lễ! Cẩm Y Hầu, bản cung trước đó cũng đã nghe nói Sở quốc đã phái sứ đoàn đến đây nhưng lại không ngờ là nhanh như vậy đã đến nơi rồi.
Tề Ninh mỉm cười đáp lại:
- Tề Ninh phụng chỉ đến Đông Tề mục đích là vì chuyện tốt giữa hai nước, không ngờ lại được gặp Thái tử điện hạ ở chỗ này, đúng là vinh hạnh của tại hạ!
Chợt có người cười hì hì, giọng nói lanh lảnh, nói:
- Thái tử ca ca, khắp nơi đều nói Cẩm Y Hầu là trụ cột quốc gia của Sở quốc, uy chấn tứ phương, sao lại có thể là một đứa trẻ như vậy?
Tề Ninh nghe thấy vậy liền đảo mắt nhìn về phía người vừa nói, người đó cũng mặc một bộ trang phục gấm đen, nhìn qua khoảng mười bốn mười lăm tuổi, xét từ góc độ tuổi tác thì có vẻ như còn nhỏ hơn Cẩm Y Hầu là hắn mấy tuổi. Thế mà lại còn dám cao giọng nói hắn chỉ là một đứa trẻ?
Tên nhóc này có vẻ khá tuấn tú, khi đứng cạnh Thái tử, làn da trắng nõn của y nổi bật hẳn so với làn da màu đồng của Thái tử, nhìn cũng biết kiểu này cũng thuộc dạng công tử bột được nuông chiều từ bé.
Thấy tên nhóc kia buông lời vô lễ, Tề Phong cùng Lý Đường đứng sau lưng Tề Ninh đều nhíu mày không vui. Thái tử điện hạ thấy vậy lập tức nghiêm giọng trách:
- Lão tam, không được nói linh tinh, còn không mau xin lỗi Cẩm Y Hầu đi?
Tề Ninh chợt thấy rét lạnh, lập tức cười nói:
- Lâm Truy Vương ngây thơ thật thà, lời nói của trẻ con không cần để ý, Tề Ninh không có ý trách cứ gì cả!
Hắn thấy Thái tử gọi đứa trẻ đó là lão tam liền nghĩ ngay đến Hoàng đế Đông Tề có ba người con, Thái tử là con thứ của Hoàng đế Đông Tề, nếu dựa theo số tuổi thì tên nhóc kia rất có khả năng là con út của Hoàng đế Đông Tề, là Lâm Truy Vương.
Thái tử cười nói:
- Cẩm Y Hầu đúng là có mắt nhìn, chỉ mới vậy mà đã nhận ra được, quả nhiên thông minh như lời đồn.
Sau đó y giơ tay lên nói:
- Bản cung đã cùng bọn họ thảo luận về binh khí, Cẩm Y Hầu là quân công thế gia của Sở quốc chắc hẳn cũng hết sức quen thuộc với các loại binh khí, chắc Cẩm Y Hầu cũng không ngại ngồi xuống cùng bọn ta thảo luận một chút chứ?
Cuối cùng y còn kèm thêm một câu:
- Bản cung không quan tâm đến mấy cái lễ tiết khách sáo văn vẻ trong triều đâu, lần này tới đây đi săn, mọi việc đều tùy tiện, Cẩm Y Hầu không cần phải câu nệ!
Tề Ninh cảm thấy kỳ lạ, hắn bước tới, lập tức có tỳ nữ mang đệm ngồi đặt dưới đất, Tề Ninh gật đầu cảm ơn sau đó cũng ngồi xuống cùng bàn với bọn họ. Sau khi ngồi xuống hắn liền nhìn lên bàn, trên bàn bày năm sáu thanh đao có hình dáng khác nhau.
Lúc này hắn mới nhìn kỹ những người xung quanh phát hiện ngoại trừ Thái tử Đông Tề cùng Lâm Truy Vương ra thì còn có hai người đàn ông trung niên cao to lực lưỡng, vừa nhìn là biết dân chuyện nghiệp nhà binh, chắc là đại tướng dưới trướng Thái tử Đông Tề. Bên cạnh Thái tử là một lão đầu khoảng năm mươi tuổi, thân hình to béo, lúc này Tư Đồ Minh Nguyệt cũng đã ngồi xuống bên cạnh lão đầu đó.
Thái tử dường như nhìn ra suy nghĩ của Tề Ninh nên mỉm cười giới thiệu:
- Tư Đồ Trưởng sử chắc ngài đã biết rồi!
Y đưa tay vỗ lên vai lão đầu kia rồi cười nói:
- Đây là Thứ sử Từ Châu, Phương Hưng Trai Phương đại nhân, còn hai vị kia là Thạch Đường tướng quân và Tô Luân tướng quân.
Bọn họ đều chắp tay chào Tề Ninh, Tề Ninh cũng chắp tay trả lễ, Thái tử cầm một thanh đao lên rút đao ra khỏi vỏ, trong doanh trướng lập tức xuất hiện ánh đao chớp động. Thái tử cười nói:
- Cẩm Y Hầu, ngài thấy thanh đao này thế nào?
Nói xong liền đưa thanh đao qua, Tề Ninh đưa tay ra nhận đao, trên người hắn có hàn nhận chặt sắt như chém bùn, sở hữu vũ khí lợi hại chân chính như vậy, thanh đao này làm sao có thể sánh được với hàn nhận của hắn, hắn chỉ mỉm cười nói:
- Hình dáng này cũng có thế chấp nhận được chỉ là về độ sắc bén thì có vẻ như không đạt tiêu chuẩn.
Thái tử cười nói:
- Cẩm Y Hầu đã nói thì chắc chắn là đúng rồi!
Sau đó y lại đưa một thanh đao khác qua, hỏi:
- Vậy còn thanh đao này thì sao?
Tề Ninh đặt thanh đao đang cầm xuống, nhận lấy thanh đao kia, hắn chỉ liếc mặt nhìn qua một cái đã có cảm giác vô cùng quen thuộc, rút đao ra khỏi vỏ nhìn một lượt phát hiện thanh đao này sắc hơn thanh đao trước rất nhiều, hắn gật đầu nói:
- Đây là một thanh đao tốt!
Nhưng hắn lại đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, chỉ thấy hắn cau mày nói:
- Điện hạ, thanh đao này hình như… Là đao của Vũ Lâm doanh Sở quốc ta!
Thái tử cười lớn, nói:
- Đúng vậy, đây chính là đao của Vũ Lâm doanh của quý quốc!
Y cầm thanh đao lúc đầu đưa cho Tề Ninh lên, cười nói:
- Đây là đao của võ sĩ cấm cung Bắc Hán, độ sắc kém xa so với đao của Vũ Lâm doanh quý quốc.
Có câu bắc mã nam đao, chiến mã của người Bắc Hán thiên hạ vô song, binh khí của Nam Sở thiên hạ chỉ có một, lời này quả nhiên không sai!
Tề Ninh cảm thấy kỳ quái, trong nhất thời không đoán ra được suy nghĩ của vị Thái tử này. Sau đó lại thấy Thái tử Đông Tề đẩy tới một thanh đao khác, cười nói:
- Thanh đao này nữa, ngài xem thử xem!
Tề Ninh nhìn thoáng qua thanh đao đó, chợt thấy giật mình, thanh đao này có vẻ rất lạ, nó dài hơn những thanh đao thông thường rất nhiều. Thân đao có đường cong rõ ràng, nhìn rất giống với kiếm Nhật, lúc cầm đao rút ra khỏi vỏ chợt có cảm giác rét lạnh ập tới, thân đao sáng, uốn lượn và vô cùng mỏng, có thể nói là mỏng hơn một nửa so với những thanh đao thông thường.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo