Tề Ninh hơi cau mày:
- Điện hạ nghi ngờ người Bắc Hán nhúng tay vào việc này sao?
- Ngoài giả thiết đó ra, thực sự bản Cung không nghĩ ra được Thái Sơn Vương kiếm đâu ra lá gan to vậy.
Thái tử đáp thản nhiên:
- Nếu quả đúng là thế, Thái Sơn Vương chính là kẻ bán nước ô danh muôn đời của Đại Tề ta.
Trầm ngâm một lát, y quay sang nói với Tề Ninh:
- Cẩm Y Hầu, hiện giờ tình hình chiến đấu kịch liệt, ngươi không thể xuống dưới. Nếu có thời cơ, bản Cung sẽ để cho ngươi rời đi bình an. Ngươi không phải lo lắng.
Lúc này tình hình chiến đấu rất kịch liệt, Thái Sơn Vương hạ lệnh cho thuộc hạ Cừu Long lãnh binh đánh tới, không được rút lui. Mặc dù thân binh của Thái tử kiên quyết ngăn cản, nhưng tổn thất cũng không nhẹ. Bên trong chiến hào chất đầy thi thể lính Từ Châu muốn xông lên, không ít người đã đạp lên thi thể tới gần hàng rào gỗ.
Theo như tình huống này, chẳng mấy chốc phòng tuyến sẽ bị phá hủy.
Chợt tiếng tù và vang lên, nhưng không phải là từ quân trận của Thái Sơn Vương. Thái tử và Tề Ninh cùng nhìn lại, là từ sườn núi Dã Trư pha.
Lập tức mọt cây cờ lớn giương lên trên Dã Trư Pha, một đội nhân mã từ trên sườn núi lao thẳng xuống.
Tề Ninh nhíu mày, cảm thấy run lên. Hắn cho rằng Ngô Đạt Lâm nhận thấy tình hình bên này không ổn nên lãnh binh tới cứu, thầm mắng Ngô Đạt Lâm quá hồ đồ. Sứ đoàn chỉ có hơn hai trăm người, mặc dù đều là tinh binh Vũ Lâm quân, nhưng đối mặt với mấy ngàn binh mã của Thái Sơn Vương, chút binh mã này chỉ như hạt cát trong sa mạc, căn bản không thể thay đổi chiến cuộc.
Nhưng nhìn kỹ lại, thì hắn lờ mờ thấy từ trên Dã Trư Pha lao xuống chỉ mười mấy người, không phải một đội nhân mã. Bên Thái Sơn Vương cũng nghe tiếng tù và, quay đầu nhìn sang.
Đội nhân mã kia xông xuống núi, lập tức có lính Từ Châu vây lại.
Hơn mười kỵ binh nước Sở kia ghìm chặt chiến mã, một người nhảy từ trên lưng ngựa xuống. Từ trên cao Tề Ninh có thể nhìn thấy rõ ràng, đó là Ngô Đạt Lâm. Hình như song phương đang thương lượng gì đó, năm sáu tên lính Từ Châu cầm trường thương chỉ vào Ngô Đạt Lâm đưa tới chỗ Thái Sơn Vương.
Đương nhiên Thái tử Đông Tề cũng nhìn thấy:
- Cẩm Y Hầu, bộ hạ của ngươi đã nói rõ với bọn họ, mặc dù Thái Sơn Vương to gan bằng trời cũng không dám liên lụy người nước Sở các ngươi vào đâu. Hẳn là y sẽ để cho các ngươi xuống núi rồi mới tấn công.
Y mỉm cười:
- Bản Cung còn muốn sau khi quay lại Kinh thành sẽ cùng ngươi nâng mấy ly, hiện giờ xem ra chỉ là hy vọng xa vời rồi.
Ngô Đạt Lâm được lính Từ Châu đưa tới chỗ Thái Sơn Vương. Một lát sau, thấy Thành Võ bước tới bên cạnh Thái Sơn Vương nói gì đó, quả nhiên trong phương trận đối phương nổi tiếng thanh la.
Lính Từ Châu đang chiến đấu nghe được, lập tức rút lui về sườn núi. Lần này thu binh, tốc độ của lính Từ Châu cực kỳ nhanh, để lại ba bốn trăm cỗ thi thể.
ốt cuộc Tô Luân dẫn thân binh Thái tử cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, nhung lập tức chỉnh bị.
Chờ lính Từ Châu lui ra, Thái Sơn Vương kêu lớn:
- Đoạn Thiều, ngươi ta phân tranh, không cần phải liên lụy đến người nước Sở. Để cho sứ thần nước Sở xuống núi, chúng ta lại so tài!
Thái tử nói với Tề Ninh:
- Cẩm Y Hầu! Thái Sơn Vương tạo phản làm loạn, nhất định ở Kinh đô cũng vô cùng loạn. Lúc này ngươi tiến tới Lỗ Thành cũng vô ích thôi. Cho dù có chuyện gì, bên nước Tề cũng không có tinh lực để hỏi đâu. Bản Cung khuyên sau khi xuống núi ngươi hãy lập tức dẫn sứ đoàn tranh thủ quay về nước Sở. Đi đường bảo trọng!
Tề Ninh khẽ gật đầu, trong lòng biết Thái tử nói vậy là đúng. Thái Sơn Vương làm loạn, nhất định nước Tề sẽ bề bộn bình loạn, nào có thời gian tiếp đón sứ đoàn nước Sở.
Lúc này Thái tử mới cao giọng nói vọng xuống dưới núi:
- Thái Sơn Vương, mặc dù ngươi mưu phản, nhưng không liên lụy tới sứ thần nước Sở coi như cũng có chút lý trí. Bản Cung sẽ để cho hắn xuống núi. Chờ bọn họ bình yên rời đi, huynh đệ chúng ta lại quyết một trận thư hùng.
Tề Ninh nghĩ một chút, lại hỏi Thái tử:
- Điện hạ, có thể ban cho ta một con ngựa và chút binh khí không?
Thái tử cười hỏi:
- Ngươi lo lắng y sẽ lật lọng sao?
Bên này có rất nhiều ngựa, sau trận này cũng đều bị Thái Sơn Vương lấy cả thôi, ngươi muốn bao nhiêu cứ lấy đi.
Y cho người chuẩn bị cho Tề Ninh một con lương câu tốt nhất, lại cho hắn một thanh ngọc cương loan đao. Tề Ninh lấy thêm cung tiễn, đeo bội đao vào eo, khoác hộp tên, cầm trường cung, mới lên ngựa chắp tay với Thái tử:
- Điện hạ cũng phải bảo trọng!
Hắn cũng không nói nhiều, đi thẳng xuống núi, dọc đường không ai ngăn cản. Khi tới chân dốc núi, hắn có thể nhìn thấy Thái Sơn Vương xa xa. Thái Sơn Vương nhìn thấy Tề Ninh bèn lớn tiếng hỏi:
- Ngươi chính là sứ thần nước Sở Tề Ninh?
Tề Ninh cưỡi trên lưng ngựa, chắp tay:
- Chính là Tề mỗ!
Thái Sơn Vương cười nói:
- Hôm nay nếu bản Vương không mở một góc lưới, ngươi cũng phải chết cùng Đoạn Thiều trên sườn núi rồi. Ngươi còn không mau cám ơn bản Vương!
Y tỏ ra hết sức kiêu ngạo.
Tề Ninh giục ngựa tiến lên, bị một đội binh sĩ ngăn lại trước mặt Thái Sơn Vương. Hắn chắp tay cười:
- Thái Sơn Vương, bản sứ đa tạ ngươi!
Thấy hắn vẫn ngồi trên lưng ngựa, chỉ tùy tiện chắp tay một cái, sắc mặt Thái Sơn Vương lập tức trở nên khó coi:
- Nước Sở các ngươi không hiểu quy tắc thế à?
Y giơ cánh tay lên, chỉ lưỡi đao vào Tề Ninh:
- Bản Vương tha mạng cho ngươi, ngươi phải xuống ngựa quỳ lạy mới phải. Còn phải để bản Vương nói rõ ra thế sao?
Tề Ninh cười nhạt một tiếng, tung người xuống ngựa, đi xuyên qua trận. Một thuộc cấp bên cạnh thấy Tề Ninh đeo loan đao, tay cầm trường cung, lập tức thúc ngựa tiến tới kêu lên:
- Đại Vương gia, hắn có mang theo binh khí. Cẩn thận bị lừa!
Thái Sơn Vương khẽ giật mình, còn chưa kịp phản ứng, Tề Ninh đã giương cung cài tê, bắn một tên xuyên qua, nhắm trúng Thái Sơn Vương.
Một tiễn này bắn ra cực kỳ mạnh.
Chính hắn cũng kinh ngạc, thầm nghĩ, mình khỏe vậy sao? Đây là một cây cường cung, nhưng khi giương cung thì đúng là rất nhẹ.
Khi hắn còn đang kinh ngạc với sức mạnh của mình, thì tướng sĩ bên cạnh Thái Sơn Vương lại quá sợ hãi, chẳng bao giờ ngờ sứ thần nước Sở lại ra tay với Thái Sơn Vương. Thái Sơn Vương này cũng không thẹn với ngoại hình nhanh nhẹn dũng mãnh của mình, tay vung đại đao, hét lớn một tiếng, đón lấy trường tiễn. “đương” một tiếng, trường tiễn không bị đánh đi chỉ hơi lệch ra, sượt qua dưới sườn y.
Thái Sơn Vương bị một tiễn này dọa cho toát mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy lực tên vô cùng mạnh, thiếu chút nữa đã lấy luôn mạng của mình. Y không biết, mặc dù lực đạo của Tề Ninh rất mạnh nhưng tiễn pháp chỉ có thể coi như thường thường bậc trung, nếu có xạ thuật cao minh, phối hợp với sức mạnh kinh người của hắn, nhất định y sẽ chết dưới một tiễn này.
Quan trọng nhất là, căn bản Tề Ninh không định bắn một tên này giết Thái Sơn Vương.
Trước khi xuống núi, hắn đã nghĩ, phải chăng nên làm ngơ với trận chiến này? Đương nhiên an toàn thoát thân là thượng sách, nhưng chuyện kế tiếp thì khá phiền phức.
Tuy hai huynh đệ Thái Sơn Vương và Thái tử quyết đấu, cho dù ai thắng ai thua dường như không ảnh hưởng lắm đến cá nhân hắn, nhưng hiển nhiên lại có ảnh hưởng đến lợi ích của nước Sở.
Hắn vẫn luôn cân nhắc, hai huynh đệ này, ai thắng, ai được sẽ có lợi với nước Sở hơn?
Nếu nói về tính tình, Thái tử vững vàng hơn Thái Sơn Vương, mà hiển nhiên năng lực cũng cao hơn không ít. Sau này lên làm Vua, Đông Tề được Thái tử đứng đầu rõ ràng sẽ cường thịnh hơn Đông Tề của Thái Sơn Vương, như uy hiếp với nước Sở càng lớn hơn.
Nhưng nếu quả thực sau lưng Thái Sơn Vương có cái bóng của người Bắc Hán, để cho y đắc thế, đối với Nam Sở chỉ có hại không có lợi. Mà Tề Ninh tin, lần này Thái SƠn Vương tạo phản, cho dù có thực sự đánh bại Thái tử, Đông Tề song bích còn ở đó, nhất định Thái Sơn Vương không thể thành được đại sự.
Ngược lại, hiện giờ Thái tử đang lâm vào tuyệt cảnh, nếu mình có thể ra tay tương trợ, một khi đắc thủ, chí ít là trong một khoảng thời gian ngắn, quan hệ giữa nước Sở và Đông Tề sẽ cực kỳ thân thiết. So với Thái Sơn Vương, nếu Thái tử có thể thoát khỏi một kiếp này, đương nhiên sẽ có lợi cho nước Sở hơn.
Quan trọng nhất là, tiểu Hoàng đế Long Thái tràn trề hy vọng với việc cầu thân Đông Tề này, thậm chí có liên quan trực tiếp tới cả triều cục Nam Sở. Một khi Thái tử thất bại, lần cầu thân này coi như lặng lẽ chấm dứt. Bên Nam Sở, đương nhiên Tư Mã gia sẽ không bỏ qua cơ hội, nhất định sẽ đưa Tư Mã Uyển Quỳnh vào trong cung.
Đây là kết quả Long Thái không muốn nhìn thấy nhất, và cũng càng là kết quả Tề Ninh không muốn nhìn thấy.
Tề Ninh vẫn khá tự tin với võ công của mình, tính toán chỉ có tiếp cận Thái Sơn Vương, bất ngờ tập kích bắt giặc bắt vua mới có thể thay đổi cục diện trước mắt.
Thiên hạ không có bữa trưa miễn phí, có đến, tất có đi.
Lúc này Ngô Đạt Lâm cách Tề Ninh không xa, thấy sườn núi Ngưu Vương bị vây, Tề Ninh cũng bị vây trên đó, cực kỳ sốt ruột. Gã cũng biết, dưới tình huống này, sứ đoàn tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ. Thái Sơn Vương và Thái tử Đông Tề tranh chấp chính là chuyện nội bộ của nước Tề, không can hệ gì đến nước Sở. Một khi sứ đoàn ra tay, không nói đến chuyện căn bản không thể thay đổi chiến cuộc, quan trọng nhất là sẽ kéo luôn cả nước Sở vào.
Bọn người Tề Phong mấy lần muốn xông ra khỏi Dã Trư Pha đều bị Ngô Đạt Lâm ngăn lại. Gã dẫn người tự mình xuống Dã Trư Pha, muốn nói rõ tình hình với Thái Sơn Vương. Cũng may có vẻ y rất thông tình đạt lý, đồng ý thu binh, để cho Tề Ninh hạ sơn. Tuy nhiên, y bắt Tề Ninh phải xuống ngựa quỳ lạy, Ngô Đạt Lâm ở bìa rừng cũng cảm thấy không ổn, nhưng vạn lần gã không ngờ được Tề Ninh sẽ bắn tên vào Thái Sơn Vương.
Tề Ninh bắn không trúng, chỉ trong nháy mắt tướng sĩ dưới trướng Thái Sơn Vương kịp thời phản ứng. Binh sĩ cùng hô lên, vung chiến đao xông tới Tề Ninh.
Tề Ninh cách Thái Sơn Vương không xa, khẽ gầm một tiếng, dưới chân đạp một cái, người nhẹ như chim yến, đằng vân giá vụ bay lên. Bên cạnh có tiếng gọi “Hầu gia…!”, là Ngô Đạt Lâm đã xông tới, nửa xoay người đứng chắn trước mặt hắn.
Mặc dù Ngô Đạt Lâm giật mình nhưng vẫn là kẻ lão luyện, chớp mắt đã hiểu ý của Tề Ninh, biết hắn đã ra tay sẽ không còn đường lui, bèn lao đến. Tề Ninh phóng người lên, gặp Ngô Đạt Lâm giữa không trung, mũi chân điểm lên lưng gã, mượn thế vừa chuẩn. Mọi người chỉ thấy hắn dẫm lên lưng Ngô Đạt Lâm một lần nữa bay lên, mạnh mẽ như du long tại thiên, tự do như chim tung cánh, đều kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Đám người Thái tử trên sườn núi cũng thấy rõ ràng, không ít người kinh ngạc vạn phần. Thái tử thấy Tề Ninh bay lên như diều hâu bổ nhảo tới Thái Sơn Vương, hoảng sợ hô:
- Công phu thật lợi hại!
Giữa không trung, Tề Ninh cài tên, kéo cung như trăng tròn, quát lên một tiếng, tiễn như lưu tinh bắn thẳng tới một gã thuộc cấp bảo hộ trước người Thái Sơn Vương.
Thấy hắn như thiên thần từ trên trời đánh xuống, Thái Sơn Vương không khỏi kinh hãi quên cả né tránh. Mặc dù y cũng cường hãn vũ dũng, nhưng nào đã thấy ai bay như chim vậy đâu?
ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo