Mưa rơi nhỏ dần, lửa cháy hừng hực. Binh sĩ Vũ Lâm bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài căn phòng chứa hàng hóa kia. Từ đầu tới cuối, tiễn thủ luôn phong tỏa chặt hai cửa sổ. Những binh sĩ khác của Vũ Lâm quân tay cầm đại đao và trường thương.

Tề Ninh chắp hai tay sau lưng, hắn đứng cách đó không xa, lạnh lùng nhìn căn phòng đang hừng hực lửa, sau lưng hắn có hai người đứng một trái một phải, theo thứ tự là Ngô Đạt Lâm và Tề Phong.

Hồ Bá Ôn bị trói như cái bánh chưng, mặt đã trắng bệch, y đang đứng phía sau Tề Ninh một khoảng không xa. Bên cạnh y có hai binh sĩ Vũ Lâm, đao trên tay hai người đang gác trên cổ Hồ Bá Ôn.

Không ngừng có tiếng kêu thảm thiết vang lên từ bên trong căn nhà. Có người bị bắn chết, có người muốn từ cửa phòng xông ra chính đường, thế nhưng bị binh sĩ trong chính đường giết chết. Lý Đường tự mình dẫn người thủ cửa phòng, đám người kia cho dù muốn xông ra cũng không làm được.

-Hầu gia liệu sự như thần.

Ngô Đạt Lâm nghiêm túc nói:

-Nếu như không nhờ Hầu gia nhìn ra gian kế của tên cẩu tặc Hồ Bá Ôn, hàng hóa đã bị hủy hết rồi, chuyến đi Đông Tề cầu hôn lần này sợ rằng đã chết yểu giữa đường.

-Ngô lĩnh đội, hàng hóa có còn nguyên vẹn không?

Tề Ninh hơi nghiêng đầu hỏi.

Ngô Đạt Lâm nói:

-Dựa theo dặn dò của Hầu gia, ta đã dời toàn bộ hàng hóa đi. Hơn nữa, ta còn phái trọng binh coi chừng, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Tề Ninh hơi gật đầu, Tề Phong ở bên cạnh hỏi:

-Hầu gia, có cần giữ một hai người sống để tra hỏi không?

-Bọn họ biết không được bao nhiêu đâu.

Tề Ninh nói:

-Thật ra thì Hồ đại nhân biết rất rõ ai là người sai khiến ở phía sau.

Xoay người lại, hắn đi tới trước mặt Hồ Bá Ôn rồi thản nhiên hỏi:

-Hồ đại nhân, không biết bây giờ ngài có muốn nói gì không?

Hồ Bá Ôn hơi ngước cổ lên, y nhắm mắt lại, không nói lời nào.

-Thật ra thì ngươi cũng xem như đã lập được công lao.

Tề Ninh cười nhạt nói:

-Nếu như không phải ngươi muốn nội ứng ngoại hợp với bọn họ, chưa chắc bọn họ đã nhảy vào cái bẫy của bổn Hầu.

Hồ Bá Ôn thở dài một tiếng rồi nói:

-Tiểu Hầu gia, đúng là ta đã coi thường ngươi, không ngờ ngươi còn trẻ mà đã có tâm cơ sâu tới thế.

-Nếu như không có đầu óc, sợ rằng tới khi bị ngươi nuốt vào bụng, bổn Hầu vẫn chưa biết mình chết như thế nào.

Tề Ninh thở dài một hơi rồi nói:

-Hồ đại nhân, hoàng thượng cho ngươi giữ chức phó sứ, cũng coi như là yêu mến ngươi, ngươi không những không đền đáp hoàng thượng, lại còn tìm cách phá hủy sứ đoàn cầu hôn. Hẳn là ngươi cũng biết kết cục của bản thân mình sẽ ra sao nếu ta bẩm rõ chuyện này trên triều.

Hồ Bá Ôn nhìn Tề Ninh, cười nhạt một cái, y nói:

-Nếu mọi chuyện đã tới nước này, ta không còn gì để nói. Hầu gia muốn chém giết hay muốn róc thịt gì cũng được.

-Chuyện chém giết róc thịt tất nhiên sẽ do hoàng thượng định đoạt.

Tề Ninh nói:

-Hồ đại nhân, ngươi không thể không chết, nhưng ta tin rằng ngươi chỉ là con cờ bị hại trong chuyện này mà thôi. Nói một câu không khách khí thì ngươi chỉ là Thị lang của bộ Lễ, cho dù ngươi có lòng, ngươi cũng không có gan làm. Hơn nữa ta cảm thấy rất kỳ lạ, nếu như chuyến đi sứ này thành công, ngươi sẽ lập được công lớn, tại sao ngươi vẫn phải nghe theo sự định đoạt của người khác, cố ý phá hỏng sứ đoàn?

Hồ Bá Ôn cười hỏi:

-Hầu gia muốn tra hỏi ta ư?

Tề Ninh lắc đầu nói:

-Ngươi yên tâm, ta sẽ không dùng hình, khi tới lúc nên trả hỏi, sẽ có người tra hỏi ngươi.

Chắp hai tay sau lưng, hắn cười nhạt nói:

-Thật ra thì Lương Hùng thông minh hơn ngươi nhiều. Nếu như không nhờ y khai kế hoạch của các ngươi, sợ rằng cái bẫy này của ta đã có sơ hở, sẽ bị đám người này nhìn thấu.

-Người này nhìn có vẻ rất dũng mãnh gan dạ, thế nhưng lại là một tên chuột nhắt hèn nhát.

Hồ Bá Ôn cười lạnh:  -Hầu gia, ngươi cho rằng người như thế sẽ có người tin ư?
 

-Ý của ngươi là sao?

Hồ Bá Ôn cười nói:

-Không có ý gì cả, không biết Hầu gia nghe từ miệng y được điều gì rồi?

Tề Ninh hỏi ngược lại:  -Ngươi cảm thấy bổn Hầu sẽ hỏi y điều gì?
 

-Tất nhiên Hầu gia sẽ hỏi ai là người đứng phía sau sai khiến bọn ta phá hư kế hoạch cầu hôn của sứ đoàn.

Mặc dù sắc mặt Hồ Bá Ôn hơi tái nhợt, thế nhưng giọng của y vẫn còn bình tĩnh, y nói:

-Lương Hùng chắc hẳn đã cung khai hết những gì mà y biết.

Tề Ninh nói:

-Nếu y đã khai ra, vậy thì Hồ đại nhân cần gì phải cắn chặt không không nhả như vậy, làm thế đâu còn ý nghĩa gì nữa.

Hồ Bá Ôn đột nhiên ngẩng đầu cười to. Tề Ninh nhíu mày, hỏi:

-Ngươi cảm thấy chuyện này rất buồn cười ư?

-Ta chỉ cảm thấy Hầu gia khôn khéo hơn người, ngay cả kế hoạch của chúng ta cũng có thể đoán rõ ràng. Thế nhưng, tới cuối cùng, sợ rằng ngài vẫn bị Lương Hùng lừa gạt.

Tề Ninh mỉm cười nói:  -Sao ngươi lại biết ta bị y lừa gạt?
 

-Nếu như Hầu gia biết Lương Hùng chỉ là một con cờ, ngươi cho rằng y có thể biết được bao nhiêu chân tướng?

Hồ Bá Ôn cười nói:

-Người như y, ngay từ đầu ta đã không tin tưởng rồi. Chắc Hầu gia cũng biết hạ qua lăn lộn trong quan trường nhiều năm, giờ tuổi cũng đã năm mươi, muốn đùa giỡn một Lương Hùng nhỏ nhoi, không phải là chuyện khó gì.

Tề Ninh gật đầu nói:  -Ta tin, Lương Hùng bị ngươi đùa giỡn trong lòng bàn tay, ngươi cũng giống vậy, ngươi cũng bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay.
 

Hồ Bá Ôn nói:

-Vậy thì Hầu gia quá coi thường hạ quan rồi. Lương Hùng bị hạ quan đùa giỡn, y vẫn hồn nhiên không biết. Thế nhưng hạ quan lại biết rõ mình bị người khác đùa giỡn, hai người hoàn toàn không giống nhau. Hầu gia đừng có xem ta cùng cấp với tên đó.

Tề Phong đứng bên cạnh Tề Ninh, thấy Hồ Bá Ôn nói tới chuyện này còn tỏ vẻ cao thâm khó lường lập tức cảm thấy hơi ngứa mắt, gã lạnh lùng nói:

-Tên họ Hồ kia, đừng có làm bộ làm tịch nữa, chết tới nơi rồi vẫn còn mạnh miệng. Nếu ngươi còn không biết điều, ta sẽ ném ngươi vào trong biển lửa ngay đó.

Lửa mạnh cháy hừng hực, tiễn thủ vẫn phong tỏa hai cửa sổ, chỉ cần có người tới gần cửa sổ, họ sẽ bắn tên ngay. Phòng chứa hàng hóa sớm đã bị ngọn lửa bao phủ, tiếng kêu tan nát cõi lòng không ngừng truyền ra từ bên trong. Những tiếng kêu này thê lương tới mức nghe cứ như là tiếng kêu gào của những con quỷ chết oan trong Địa Ngục vậy.

Khi Hồ Bá Ôn nghe những tiếng gào thê lương kia, khóe mắt của y hơi giật giật. Tề Ninh vẫn mây trôi nước chảy như trước, sắc mặt hắn không hề thay đổi, cứ như không hề nghe thấy bất cứ âm thanh gì.

Đối với kẻ thù, Tề Ninh chưa bao giờ đồng tình hay thương hại.

-Nếu như muốn giết ta, hiện tại Hầu gia có thể ra tay.

Hồ Bá Ôn thở dài nói:

-Nếu hạ quan đã bước lên con đường này, tất nhiên hạ quan đã biết rõ nó vô cùng nguy hiểm, chỉ cần bất cẩn một chút thôi sẽ khó có thể giữ mạng. Thế nhưng, có lúc, biết rõ nó nguy hiểm, lại không thể không đi. Hầu gia còn trẻ, chưa chắc có thể hiểu được loại tâm cảnh này, có lẽ sẽ có một ngày, ngài sẽ hiểu nổi khổ của hạ quan.

Cuối cùng, y nhắm mắt lại rồi không nói thêm gì nữa.

Tề Ninh thấy vậy lập tức hiểu Hồ Bá Ôn đã quyết định không nói thêm dù chỉ một câu. Không cần phải tra hỏi y ngay, hắn dùng mắt ra hiệu, binh sĩ lập tức dẫn Hồ Bá Ôn đi.

-Hầu gia, có cần phái người áp giải y về kinh không?

Ngô Đạt Lâm hỏi nhỏ:

-Hay là xử quyết y ngay tại chỗ?

Tề Ninh lắc đầu nói:

-Mặc dù y tội ác tày trời, thế nhưng dù sao thì y cũng là mệnh quan triều đình, chuyện này phải giao cho hoàng thượng quyết định, có điều bây giờ không thể để y trở về được.

-Ồ?

Ngô Đạt Lâm cau mày hỏi:  -Chẳng lẽ ngài muốn mang y đi Đông Tề?
 

Tề Ninh cười nói:

-Ngày mai có thể tới biên giới sông Hoài, quân đoàn Tần Hoài nhất định có hành dinh đóng ở bên bờ sông Tần Hoài. Trước khi qua sông, tạm nhốt hai người này trong quân đoàn Tần Hoài, chờ khi chúng ta từ Đông Tề trở về, chúng ta sẽ tự mình áp giải về kinh.

Ngô Đạt Lâm nói:

-Hầu gia lo lắng đưa hai người bọn họ về kinh trước sẽ gây ra hỗn loạn ư?

Tề Ninh nói:

-Đường đường là phó sứ của Đại Sở, còn chưa ra khỏi biên cảnh đã bị áp tải về kinh. Nếu chuyện này bị rêu rao ra ngoài, nhất định sẽ tạo thành chỉ trích, thậm chí sẽ tạo thành ảnh hưởng tới chuyến đi Đông Tề lần này.

Cười khẽ một tiếng, hắn nói:

-Hơn nữa nếu hiện tại áp giải bọn họ về kinh, ta và ngươi phải đi Đông Tề, ai có thể chắc rằng sau khi Hồ Bá Ôn về kinh, sẽ không có biến cố gì khác. Ngươi đừng quên là không phải ai cũng có thể ở sau lưng sai khiến một Thị lang bộ Lễ làm chuyện nguy hiểm thế này. Mọi việc lấy đại cục làm trọng, không cần cuống cuồng lên như thế.

Ngô Đạt Lâm nghĩ thầm trong đầu: vị Cẩm Y Hầu này tuy rằng còn trẻ, thế nhưng hắn rất biết dùng đầu óc, cân nhắc rất chu đáo.

Khâm phục trong lòng, y chắp tay nói:

-Mọi chuyện xin nghe theo lời Hầu gia.

Lúc này, tiếng kêu thảm trong phòng đã ngừng lại, Lý Đường mang theo binh sĩ Vũ Lâm từ trong nhà lui ra ngoài. Cả căn nhà đã hoàn toàn bị ngọn lửa nuốt chửng. Lúc này, cơn mưa bên ngoài đã nhỏ đi, thế nhưng ngọn lửa kia vẫn chưa bị nước mưa dập tắt hoàn toàn. Ngô Đạt Lâm tiến lên, nhưng không ra lệnh cho binh sĩ rút lui.

Tề Phong xích lại gần bên người Tề Ninh, nói khẽ:

-Hầu gia, thủ phạm phía sau màn không cần đoán cũng biết là ai, cần gì phải thẩm vấn.

-Ồ?

Tề Ninh liếc mắt nhìn Tề Phong, hắn hỏi:

-Chẳng lẽ Tề đại hộ vệ biết coi số mạng?

Tề Phong hơi lúng túng, ngượng ngùng cười một tiếng, thế nhưng vẫn nói nhỏ:

-Hầu gia, ngoại trừ Tư Mã lão tặc ra còn có thể là ai khác được?

Cháu gái của lão không được vào cung, không được làm hoàng hậu, cho nên lão nghĩ hết biện pháp phá hỏng chuyện cầu hôn với Đông Tề.

-Chớ có nói bừa.

Tề Ninh nhíu mày, trầm giọng nói:

-Trước mắt không có bất cứ chứng cớ nào chứng minh chuyện này do Tư Mã gia làm. Chuyện không có chứng cứ, không được nói bậy bạ.

Tề Phong thấy tiểu Hầu gia dường như hơi nổi nóng thì không dám nhiều lời nữa.

Một lúc sau, một tiếng "ầm ầm ầm" vang lên, căn nhà đã bị ngọn lửa đốt thành than sập xuống.

Người bên trong nhà đã sớm không còn động tĩnh. Hoặc là bị cung tiễn bắn chết, hoặc là đã táng thân trong biển lửa, không còn bất cứ người nào còn sống.

Trong cơn mưa đêm, không lâu sau khi căn nhà sụp xuống, thế lửa từ từ dập tắt. Khi ngọn lửa hoàn toàn tắt đi, binh sĩ Vũ Lâm tìm thấy bảy thi thể đã bị đốt cháy bên trong đống đổ nát. Trong đó có bốn người bị bắn chết, ba người còn lại bị ngỏn lửa thiêu sống.

Tên áo đen đứng canh bên ngoài bị người có tiễn thuật cao nhất trong đám binh sĩ Vũ Lâm bắn chết từ sớm, tám thi thể không thiếu cái nào.

Tề Ninh biết cho dù ném mấy thi thể này ở đây, cũng chưa chắc sẽ bị người phát hiện, bởi vì đây là một thôn bị bỏ hoang không có bao nhiêu người lui tới. Có điều, lo lắng sau khi thi thể bị thối rữa sẽ tạo thành dịch bệnh cho nên hắn hạ lệnh binh sĩ đào một cái hố ở gần thôn để chôn những thi thể này.

Tối nay, khi bắt rùa trong hũ, phía Vũ Lâm doanh không có người nào bị thương. Khi chôn thi thể, sắp xếp mọi thứ ổn thỏa xong, sắc trời cũng đã hơi sáng lên, cơn mưa đêm cũng đã ngừng lại. Ngô Đạt Lâm phân phó đám binh sĩ một lần nữa dời hàng hóa lên xe, chuẩn bị lên đường.

Trước ánh bình minh, sứ đoàn tiếp tục lên đường, Hồ Bá Ôn và Lương Hùng cũng bị áp giải lên đường. Từ đầu đến cuối, Hồ Bá Ôn không nói thêm câu nào, ngược lại, Lương Hùng rất thấp thỏm, thỉnh thoảng y lại bắt chuyện với tên binh sĩ đang trông chừng mình. Có điều, Ngô Đạt Lâm từng ra lệnh cấm thuộc hạ nói chuyện với hai người này, cho nên không có ai để ý tới Lương Hùng.

Sau cơn mưa, không khí có mùi của cỏ xanh và đất bùn. Đập vào mắt là màu xanh của cây cỏ, khung cảnh xung quanh vô cùng xinh đẹp và yên bình.

Mặc dù đã phát hiện và giải quyết xong nguy cơ lớn nhất mà sứ đoàn phải đối mặt. Thế nhưng, khi nghĩ tới chuyện còn chưa ra khỏi biên giới, phó sứ và phó lĩnh đội của sứ đoàn đã bị bắt giữ. Tề Ninh không thể nào thấy vui được.

Khi hoàng hôn tới, Ngô Đạt Lâm phóng ngựa tới gần Tề Ninh, y giơ tay lên chỉ về phía trước, nói:

-Hầu gia, trước mặt chính là hành dinh của quân đoàn Tần Hoài, còn nữa, hơn hai mươi dặm xung quanh chính là sông Hoài.

Tề Ninh ngẩng đầu nhìn sang, quả nhiên, hắn nhìn thấy dưới bầu trời chính là một doanh trại. Loáng thoáng có thể thấy một đội nhân mã đang cưỡi ngựa chạy tới nơi này nghênh đón. Cờ xí phấp phới đang đón gió tung bay.

 

 

0.26673 sec| 2445.797 kb