Tề Ninh thấy sắc mặt thái tử u ám liền hỏi:

- Điện hạ! Xảy ra chuyện gì hay sao?

Thái tử nhìn Tề Ninh cười khổ:

- Thái Sơn vương đã chết.

Y vừa dứt lời, toàn bộ số người có mặt đều rùng mình. Chỉ thấy thái tử đứng dậy đi ra ngoài trước với sắc mặt tối sầm, mọi người cùng đứng dậy đi theo.

Chỗ nhốt Thái sơn vương ở gần với lều Thái tử. Để đề phòng, xung quanh lều lớn đều có cận vệ của Thái tử canh gác. Khi Thái tử đi ra khói trướng đã có người bước tới vén màn. Tề Ninh đi theo vào trong trướng của Thái sơn vương thấy y nằm gọc trên mặt đất, phía trán bên trái còn có một cái lỗ thủng vẫn đang đổ máu.

Tề Ninh nhìn lướt qua thấy Thái Sơn vương bị trói quặt tay sau lưng, bên cạnh có một cái bàn gỗ, góc bàn dính đầy máu đen.

Tư Đồ Minh Nguyệt đi tới bên cạnh Thái Tử nói nhỏ:

- Điện hạ! Thái Sơn vương sợ tội tự sát.

Xem hiện trường, rõ ràng Thái Sơn vương đã đập trán vào góc bàn để tử vẫn.

Đám quan viên vào sau nhìn nhau.

Tuy nói Thái Sơn vương mưu phản bị bắt nhưng trong hai ngày coi như đầy đủ ba vị hoàng tử. Hai vị trước bỏ mạng. Điều này đối với nước Tề đúng là việc không nhỏ.

Thái tử liếc mắt nhìn rồi nói:

- Cho người kiểm tra thi thể xem có vết thương khác hay không.  Đồng thời nói với Tư Đồ Minh Nguyệt:
 

- Tư đồ! Ngươi phái người tìm một bộ quan tài tốt nhất về đây khâm liệm cho Thái Sơn vương.

Cho dù y hồ đồ nhất thời, nhưng dù sao cũng là huynh đệ của bổn cung.

Tư đồ Minh Nguyệt vâng dạ.

Đúng vào lúc này, Tô Luân vội vàng bước vào nói:

- Điện hạ! Phương Hưng Trai...Phương Hưng Trai cũng đã chết.

Mọi người nghe mà giật mình.

Thái tử cau mày hỏi:

- Sao hắn lại chết?

Tô Luân nói:

- Hắn nghe thủ vệ biết được Thái sơn vương mưu phản bất thành, biết khó thoát tội cho nên cũng tự sát.

- Tự sát?

Thái tử cau mày.

Tô Luân nói:

- Hắn trúng độc chết. Kiểm tra biết được độc y trúng cũng giống với Lâm Truy vương, đều từ tên độc mà y mang theo mình.

Thái tử hỏi:

- Trước đó các ngươi không khám xét người hắn?

- Bẩm điện hạ. Đã lục soát nhưng hắn giấu rất kỹ. Rất có thể là giấu bên trong vạt áo.

Tô Luân nói:

- Mặc dù y phạm tội chết nhưng dù sao cũng là thứ sử Từ Châu. Ti tướng không thể bắt y cởi quần áo để lục soát. Cho nên...

Y quỳ rạp xuống đất, nói:

- Do ti tướng thất trách, khẩn cầu điện hạ giáng tội.

Thái tử thở dài, nói:

- Ngươi cũng không có gì sai.

Chắc chắn, y phải giấu chất độc rất kỹ.

- Phương Hưng Trai đã biết Thái Sơn vương thất bại, biết khó thoát tội chết.

Tư đồ Minh Nguyệt thở dài:

- Tránh bị cực hình, cho nên y mới uống thuốc độc tự sát. Điện hạ!

Nên xử lý thi thể của y thế nào?

- Tuy y có tội nhưng chưa bãi quan chức.

Thái tử nghĩ một chút rồi ra lệnh:

- Tìm cho y một bộ quan tài. Sau khi liệm xong, đưa về Phương gia.

Trong chuyện mưu phản lần này, Thái Sơn vương là thủ phạm chính. Bổn cung đã nói, chỉ truy cứu thủ phạm chính, không xét tới tòng phạm. Nếu Phương Hưng Trai đã chết thì không làm khó người nhà của y.

Tư đồ Minh Nguyệt chắp tay nói:

- Điện hạ khoan dung. Từ cao tới thấp của Phương gia chăc chắn sẽ cảm động và nhớ ân đức của điện hạ.

Thái tử cảm thấy mất hứng, căn dặn:

- Tất cả mọi người về nghỉ tạm.

Sáng sớm ngày mai, khởi hành về kinh.

Y quay sang nói với Tề Ninh:

- Cẩm Y hầu! Bản cung thấy hơi mệt, trở về sẽ nói chuyện với ngươi.

Tề Ninh vội vàng nói:

- Điện hạ đi nghỉ sớm, giữ gìn thân thể.

Thái Sơn vương chết đột ngột, yến tiệc không thể tiếp tục nữa, mọi người đành trở về. Tề Ninh dẫn đám người Ngô Đạt Lâm về tới Dã Trư pha, cảm thấy hơi mệt mỏi. Hắn căn dặn đám người Ngô Đạt Lâm vài câu rồi mới nằm trong trướng, suy nghĩ.

Màn đêm buông xuống, Tề Ninh ngồi dậy, chợt nghe bên trai có tiếng than nhẹ. Thanh âm đó như có như không nhưng dường như lại rất gần. Tề Ninh cảm thấy rùng mình. Lúc trước khi bị cho là hung thủ hại Lâm Truy vương, bị nhốt tại Ngưu vương pha, Tề Ninh cũng nghe thấy âm thanh rất lạ.

Vốn hắn cứ tưởng đó là do ảo giác nhưng lần này lại nghe rất rõ. Rõ ràng có người thở dài sau lưng mình.

Tề Ninh tỏ ra bình tĩnh, nắm Bì Lô kiếm, từ từ đứng dậy. Thoáng cái hắn xoay người, rút Bì Lô kiếm, đâm thẳng về phía sau. Một kiếm này chẳng hề nương tay, mà còn dốc toàn lực. Hắn vốn hết sức tỉnh táo, hiện tại võ công tăng mạnh, khả năng cảm giác lại cao nên khẳng định phía sau có người.

Hắn biết võ công của người nọ rất cao. Với võ công hiện tại của mình, có người trong vòng trăm mét chắc chắn sẽ phát hiện.

Nhưng người này tới tận sau lưng thở dài mình mới phát hiện, cho thấy công phu của đối phương rất cao. Hắn thầm hỏi trong số sứ đoàn không hề có cao thủ như vậy.

Nếu đối phương đã lẻn vào, hơn nữa tới gần mình, chắc chắn có ý đồ không tốt nên cũng chẳng khách khí.

Mặc dù một kiếm đó được dốc hết toàn lực nhưng vẫn đâm vào không khí. Tuy nhiên hắn có thể thấy một bóng người hiện lên bên cạnh, kèm theo đó là tiếng cười nói:

- Lâu ngày không gặp, võ công của Cẩm Y hầu lại tăng lên. Lão bằng hữu tới, chưa nói lời nào mà đã dùng kiếm đâm người ta. Đây là đạo đãi khách của ngươi?

Thanh âm đó rất trong, thậm chí có phần hơi dịu dàng. Tề Ninh ngơ ngác một chút, giơ kiếm chỉ về phía bóng người đó. Chỉ thấy người nọ mặc quần áo đen bó sát, mang thêm tấm lụa mỏng che mặt chỉ để đôi mắt sáng ngời. Bộ trang phục màu đen bó sát càng tôn thêm vóc dáng rất đẹp của nàng.

Tề Ninh nhíu mày, cũng không vội vã ra tay chỉ nhìn bóng người đó chằm chằm. Đột nhiên nhớ ra gì đó, hắn giật mình hỏi:

- Là ngươi?

Mặc dù thiếu nữ không lộ mặt nhưng âm thanh hết sức quen thuộc. Tề Ninh căn cứ vào vóc dáng của nàng chợt nhớ tới một người:

- Ngươi là Xích Đan Mị?

Bóng người đó liền bật cười khanh khách, khiến cho gò ngực sữa rung rinh:

- Hóa ra Hầu gia còn nhớ người ta.

Người ta cứ tưởng Hầu gia đã quên mất rồi.

Thật sự Tề Ninh không thể ngờ được Xích Đan Mị lại xuất hiện ở đây.

Lần cuối cùng hắn nhìn thấy Xích Đan Mị là khi theo thuyền hoa ở sông Tần Hoài. Từ sau lần đó, không hề nghe thấy tin tức. Bây giờ, thấy người đó kéo tấm lụa mỏng xuống, để lộ khuôn mặt diễm lệ thì đúng là Xích Đan Mị.

Xích Đan Mị chớp chớp mắt cười khẽ, nói:

- Hôm nay Hầu gia uy phong lẫm liệt, có đắc ý không?

Tề Ninh đang cảnh giác với nàng, không hiểu rõ ý đồ của nàng ta khi tới đây nên cũng chẳng thu kiếm chỉ cười nói:

- Ngươi tới đây làm gì?

- Ơ. Ngài không muốn ta tới?

Xích Đan Mị liếc mắt với Tề Ninh một cái rồi thở dài:

- Ở đây chẳng phải nước Sở mà là Đông Tề. Ta là người nước Tề, đứng trên quốc thổ của mình có gì sai?

Nói rồi nàng lại liếc Tề Ninh một cái:

- Lúc trước trên sông Tần Hoài thì lời ngon tiếng ngọt với ta. Bây giờ trở mặt. Đàn ông đều là những kẻ bạc tình bạc nghĩa, không có một ai tốt.

Tề Ninh vội nói:

- Khoan đã. Sao lại bạc tình bạc nghĩa? Chúng ta có gì? Làm sao ta không nhớ?

Xích Đan Mị thở dài một cái rồi nói:

- Nhưng ngài có muốn.  Nói rồi nàng nở nụ cười quyến rũ, chớp chớp mắt, tiến về phía Tề Ninh hai bước:
 

- Hầu gia! Lâu rồi không gặp, ngươi không nói với ta?

Nàng có làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng, cặp mắt như làn nước mùa thu, kết hợp với ngực sữa nâng cao càng tăng thêm sự xinh đẹp và quyến rũ.

Tề Ninh biết mặc dù người con gái này xinh đẹp nhưng không phải kẻ lương thiện. Thấy nàng bước về phía mình, hắn theo bản năng lùi lại hai bước. Xích Đan Mị dừng bước, trừng mắt với Tề Ninh mà nói đầy tức giận:

- Trong ta xấu vậy sao? Vì sao mà ngươi thấy ta như gặp quỷ?

Tề Ninh thở dài:

- Nếu ngươi xấu thì thiên hạ chẳng còn ai đẹp. Nhưng có người dậy ta, phụ nữ càng đẹp thì càng phải cẩn thận.

Xích Đan Mị lại bật cười, khiến cho tấm thân mềm mại chuyển động. Tề Ninh nhìn vòng eo mảnh khảnh của nàng đang rung rung mà lo nó sắp gẫy. Rồi hắn nghe Xích Đan Mị thở dài:

- Cẩm y hầu ơi Cẩm Y hầu. Ngươi để ta nói cho ngươi. Ngươi không biết phân biệt thiện ác, tốt xấu, sớm muộn cũng phải chết trong tay kẻ khác.

- Người khác ta không biết.  Tề Ninh thở dài:
 

- Nhưng nếu ta phải chết trong tay ngươi thì đúng là hối hận không kịp.

- Ngươi nghĩ rằng ta muốn giết ngươi?

Xích Đan Mị mỉm cười:

- Ngươi đừng nghĩ ta xấu như vậy.

Phía sau ngươi là Kiếm thần. Một thiếu nữ yếu đuối như ta làm sao dám động tới ngươi.  Nàng lại mỉm cười rồi nói:
 

- Có người nói chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng sướng. Hay ngươi thấy ta không bằng cả hoa mẫu đơn?

- Đường đường đệ tử Bạch Vân đảo chủ ở Đông Hải, nếu như là mẫu đơn thì đúng là nói đùa.  Tề Ninh thở dài:
 

- Xích cô nương. Hai chúng ta chẳng có gì thù hận. Nếu ngươi xem là bạn cũ tới gặp ta, thì bây giờ cũng gặp rồi. Ta xin nhận tình cảm của ngươi, ngươi hãy đi thôi.

Ngươi không biết, bên trong sứ đoàn có rất nhiều cao thủ. Nếu như bị bọn họ phát hiện ngươi lẻn vào trong doanh trại, tới lúc đó muốn chạy cũng chẳng được.

Nét mặt Xích Đan Mị sầm xuống, hừ lạnh một tiếng:

- Hóa ra ngươi chán ta đến vậy, muốn đuổi ta đi. Ngươi gặp tai vạ tới nơi, ta có lòng tốt tơi đây giúp, ngươi lại muốn đuổi. Thôi! Nếu không muốn cho ta làm người tốt, ta cũng mặc kệ, Ngươi tự cầu phúc cho mình đi.

Nói xong, nàng uốn éo cái eo, xoay người bước đi. Nhưng đi được hai bước, không nghe thấy âm thanh của Tề Ninh, nàng quay đầu lại nói đầy oán hận:

- Sao ngươi không gọi ta?

Tề Ninh nói với nét mặt đau khổ:

- Ngươi tới âm thầm. Nếu ngươi muốn đi, ta làm sao ngăn được.

Xích Đan Mị cắn đôi môi đỏ mọng, đột nhiên ngồi xuống, nhìn bàn bên cạnh thấy có trà liền rót cho mình một chén rồi nói:

- Ngươi muốn ta đi, ta không đi.

Nếu ngươi không phục, cho dù đám rồng hay hổ trong sứ đoàn của ngươi tới, theo ta thấy cũng toàn là đồ vất đi.

Tề Ninh biết Xích Đan Mị không thể vô cớ tới tìm mình. Nhìn nàng, dường như cũng không có gì ác ý, nếu không cũng chẳng ở đây. Nghĩ tới Bạch Vân đảo chủ là quốc sư Đông Tề, tuy rằng không hỏi chuyện nhưng dù sao cũng có sức ảnh hưởng cực lớn ở Đông Tề.

Nếu Xích Đan Mị là đệ tử của y, ở Đông Tề chắc chắn có sức ảnh hưởng nhất định. Nếu nàng đã tới đây, cứ xem nàng muốn làm gì.

Nghĩ vậy, hắn thu kiếm, cười nói:

- Tuy rằng trong sức đoàn có tàng long ngọa hổ, nhưng so với Xích cô nương cũng chỉ là con mèo mà thôi.

Nói xong, hắn đè tay lên Bì Lô kiếm, ngồi đối diện với Xích Đan Mị, nói:

- Xích cô nương! Cô nương nói thật sự tới gặp ta là vì nghĩ và lo lắng cho ta?

 

0.05791 sec| 2444.539 kb