Lính Từ Châu người đông thế mạnh, tên bay như mưa, nhất thời đã chế trụ được thân binh Thái tử trên sườn núi. Tô Luân nghiêm nghị hét to, lệnh cho các binh sĩ lấy gỗ sam lan làm yểm hộ, dùng tên phản kích.

Tên của hai bên bay vù vù giữa không trung. So với lính Từ Châu, hiển nhiên năng lực của tiễn thủ thủ hạ của Thái tử cao hơn không ít. Đối phương có mấy trăm người bắn tên, bên Thái tử chỉ có chừng hơn một trăm tiễn thủ, thế tên hoàn toàn không địch lại nổi lính Từ Châu, nhưng về chính xác thì hơn xa.

Lính Từ Châu dùng cung tiễn áp chế sườn núi, trường thương binh xông lên phía trước, mặc dù thi thoảng có người ngã xuống, nhưng cũng tới gần được dốc núi, bắt đầu xông lên đỉnh núi. Tô Luân thấy lính địch đã giết tới, bèn rống to một tiếng, dẫn đầu lao xuống lỗ hổng duy nhất dẫn lên sườn núi, bên cạnh là một đám đao binh đi theo. Thái tử cũng cho người thổi kèn lệnh. Song phương đánh giáp lá cà chen chúc trong lối vào, tiếng giết rung trời.

Lính Từ Châu binh lực hùng hậu, ngoại trừ trọng binh đột phá ở lối vào, nơi khác cũng có binh sĩ xông lên. Nhưng có chiến hào đào sâu ngăn cản, đối diện chiến hào lại là lộc giác và sam lan, không thể qua được, nếu không sẽ bị đâm vào lộc giác. Hai bên đều dùng trường thương đâm nhau. (lộc giác, sam lan: dụng cụ phòng thủ, nó dạng như sừng hươu, gốc cắm sâu dưới đất, chỉa chỉa ra, có cành cây, cắm thương chi chít, chuyên để thủ thành, đối phó với kỵ binh rất tốt – nếu muốn tìm hiểu kỹ mời các VIP đọc Quyền bính, bộ này miêu tả vũ khí, dụng cụ các loại rất kỹ, rất dễ hình dung) Tô Luân không hổ là tướng mạnh dưới trướng Thái tử, cầm đại đao trong tay, trái bổ phải chặt, chỉ trong chớp mắt đã liên tục chém giết năm sáu ngươi, đầu vai cũng bị một thương đâm trúng. Tô Luân vung đao chặt đứt trường thương, rút mũi thương, lật tay đâm vào yết hầu một gã lính đang tấn công bên cạnh.

Tề Ninh thấy lính Từ Châu như dòng lũ tuôn tới, cảm thấy mình thật may mắn. Hắn thầm nghĩ, Thái tử hạ trại trên sườn núi xem ra là có đạo lý. Nếu hạ trại dưới chân núi, lính Từ Châu giết tới, ở nơi bằng phẳng, cho dù thân binh của Thái tử có tinh nhuệ cũng không thắng nổi kẻ địch người đông thế mạnh.

Mà ở trú doanh sườn núi Ngưu Vương còn có chiến hào tứ phía, dựng cột rào, cắm lộc giác, những thứ này đều phát huy tác dụng thật lớn. Nếu không, lính Từ Châu người đông thế mạnh, rất dễ xông lên sườn núi.

Vốn ban đầu hắn còn muốn thương lượng với Thái tử và Thái Sơn Vương một chút, tốt xấu gì cũng thả sứ thần nước Sở đi, miễn cho tai bay vạ gió, nhưng hiện giờ xem ra đó chỉ là mong muốn đơn phương của mình, Thái Sơn Vương chỉ muốn mau chóng giải quyết Thái tử, cho nên không chần chừ lập tức phát động công kích.

Dù sao đường núi cũng không bằng bình nguyên, tấn công bất lợi, mà Thái tử lại là từ trên cao nhìn xống, Tô Luân dẫn binh ngăn cản được thế công của đối phương, tiễn thủ dưới trướng Thái tử ở đằng sau dùng cung tiễn trợ giúp. Song phương chém giết thảm liệt, không bao lâu sau khắp nơi đã rải đầy thi thể, dốc núi nhiễm đỏ máu tươi.

Loại chém giết thảm liệt này ở thời đại này dường như là quá mức bình thường. Mạng ngươi như cỏ rác, cường quyền muốn đặt chân thì không thể quan tâm đến sinh mệnh, không muốn chết thì chỉ có thể quả quyết và cường hãn hơn kẻ khác.

Lính Từ Châu phát khởi tấn công, tổn thất khá thảm trọng, mới giết chưa được nửa canh giờ đã tử thương mấy trăm người. Thân binh Thái tử hao tổn hơn mười người, thương vong nhẹ hơn đối phương rất nhiều.

Lính Từ Châu ỷ mình người đông thế mạnh, muốn dốc một hơi xông lên sườn núi, nào ngờ thân binh của Thái tử cực kỳ cứng cỏi, không hề nhượng bộ chút nào, phe mình lại bị tử thương thảm trọng.

Thấy từng đồng bạn bên cạnh ngã xuống, không ít lính Từ Châu sinh lòng sợ hãi, không tự chủ được mà lùi lại. Tô Luân thấy vậy lại càng phấn chấn, càng đánh càng hăng, máu nhuộm đỏ cả chiến bào.

Rất nhanh, lính Từ Châu thấy cường công khó phá, bắt đầu chạy tán loạn xuống dưới sườn núi. Lúc trước bọn họ xông lên nhanh, lúc này tháo chạy cũng không chậm.

Thái Sơn Vương tay cầm đại đao, từ đầu tới cuối chỉ mở to mắt nhìn, lúc này thấy lính Từ Châu lui về, bèn rống to vài tiếng, từ đằng sau lập tức đứng ra gần trăm cung tiễn thủ xếp thành một hàng. Y rống to:

- Bắt sống Đoạn Thiều hoặc lấy được thủ cấp của y, tiền thưởng vạn lượng. Ai lâm trận sợ chết giết không tha!

Y không chút do dự vung một đao, cung tiễn thủ sau lưng cũng không do dự, bắn tên tới lính Từ Châu đang lùi khỏi sườn núi.

Nhất thời tiếng kêu tiếng rên ầm ỹ, chớp mắt đã có mười mấy lính Từ Châu rút lui bị cung tiễn thủ đồng đội bắn chết. Thái Sơn Vương nghiêm nghị nói:

- Cừu Long, ngươi dẫn quân giết tới. Nếu không thể tấn công sườn núi Ngưu Vương, lấy thủ cấp Đoạn Thiều tới gặp ta thì cũng không cần sống trở về đâu.

Một viên đại tướng quát to một tiếng, rút bội đao dẫn một đám binh sĩ xông lên. Binh sĩ rút lui trên sườn núi đang rối loạn lung tung thấy Cừu Long lãnh binh đi lên, cũng hiểu được lúc này mà rút lui chỉ có thể chết dưới tay cung tiễn thủ nhà mình, nếu liều mạng xông lên sườn núi, may mắn thành công, còn có thể được thưởng, tháo chạy mà chết thì ngay cả trợ cấp cũng không có, chỉ có thể xoay người lại tiến lên sườn núi.

Tề Ninh nhìn diễn tiến, nghĩ thầm mặc dù trên sườn núi có chiến hào có lộc giác ngăn cản, thủ hạ của Thái tử cũng dũng mãnh, nhưng nếu lính Từ Châu cứ liều mạng như thế, cho dù một ngày sau có viện binh tới cứu chỉ sợ Thái tử cũng không chờ được.

Thái tử nghiêm túc quay đầu nhìn Tề Ninh đang đăm chiêu, thở dài:

- Cẩm Y Hầu, bản Cung không ngờ được cục diện sẽ như vậy.

Lần này lại liên lụy tới ngươi rồi.

Tề Ninh thầm nghĩ lúc này nói cái này còn có ích lợi gì.

- Điện hạ, với tình thế trước mắt, muốn giữ vững được một ngày cũng không phải chuyện dễ dàng.

Thái tử cười khổ:

- Chớ nói một ngày, cho dù nửa ngày cũng chưa chắc đã chống đỡ được.

- Thái tử có đối sách sao?

Thái tử lắc đầu:

- Bản cung biết Thái Sơn Vương vẫn không cam lòng, nhưng lại nghĩ dù sao cũng là huynh đệ đồng bào, cũng không đến mức thủ túc tương tàn. Tuyệt đối ta không ngờ rằng y lại… Y siết chặt nắm tay:

- Vì quyền thế, thậm chí ngay cả tình cốt nhục y cũng hoàn toàn không quan tâm.

Tề Ninh nhìn Thái tử, muốn nói lại thôi.

Thái tử cũng nhận ra:

- Ngươi có lời gì muốn nói?

Tề Ninh lắc đầu:

- Không có. Quốc quân Đông Tề không lập Thái Sơn Vương làm Thái tử xem ra cũng không sai lầm. Người này tâm tính tàn bạo, nếu để y đắc thế, chỉ sợ dân chúng Đông Tề các ngươi sẽ không dễ chịu.

- Tính tình Thái Sơn Vương hiếu chiến.

Thái tử chậm rãi nói:

- Cẩm Y Hầu, bản Cung cũng không ngại nói với ngươi, chưa chắc bản Cung đã có năng lực gì, nhưng có một thứ Phụ hoàng coi trọng nhất, là vì bản Cung hiểu rất rõ rất sâu Đại Tề. Thái Sơn Vương dã tâm bừng bừng, luôn nghĩ đến chuyện mở rộng lãnh thổ, nhưng y lại quên, Đại Tề an phận một góc, có thể duy trì được cục diện hiện giờ đã là rất không dễ dàng, đừng nói là khai chiến với bên ngoài.

Tề Ninh cau mày:

- Thái Sơn Vương muốn khai chiến với bên ngoài?

- Năm đó mấy vạn đại quân Bắc Hán xâm lược Đại Tề ta, đại bại mà rút lui. Trận kia khiến cho Đại Tề ta chuyển nguy thành an, nhưng cũng chính vì trận đó, không ít người Đại Tề cảm thấy quân Tề ta dũng mãnh thiện chiến, cho dù Bắc Hán hay Nam Sở các ngươi cũng không phải địch thủ.

Tề Ninh chỉ cười nhạt một tiếng, không nói gì.

Lúc này song phương đã chém giết thảm thiết hơn. Thân binh của Thái tử biết đằng sau không có nơi nào hiểm yếu có thể thủ, phòng ngự duy nhất có thể làm chỉ có đào sâu chiến hào, cho nên không lùi nửa bước. Lính Từ Châu có cung tiễn thủ sau lưng chờ lệnh, rút lui sẽ bị người nhà bắn chết.

Cho nên song phương chỉ có thể cắn răng mà đối cứng, máu chảy thành sông.

Thái tử cũng nhìn ra tình thế nguy cấp, bèn lệnh cho cận vệ bên cạnh:

- Các ngươi không cần ở bên cạnh bản Cung, đi lên trợ trận đi.

Tư Đồ Minh Nguyệt vội la lên:

- Điện hạ, những cận vệ này là vệ sĩ thiếp thân của ngài. Nếu ngay cả bọn họ cũng….

- Tư Đồ, nếu bọn họ giết lên, chỉ có hơn mười cận vệ có thể bảo vệ được bản Cung chu toàn sao?

Thái tử phất phất tay:

- Nếu các ngươi chịu không được, bản Cung sẽ đích thân lâm trận.

Đám cận vệ nhìn nhau. Thái tử lạnh lùng hỏi:

- Còn không đi!

Đám cận vệ cũng không dám do dự nữa, như mười mấy con sói xông lên. Tề Ninh đã nhìn ra hơn mười cận vệ này có võ công cao minh, xem thân pháp bọn họ nhanh nhẹ nhẹ nhàng, chỉ chớp mắt đã lên tới nơi.

Trong thiên quân vạn mã, cho dù võ công cá nhân của một người có cao mấy cũng không cải biến được chiến cuộc, tối đa cũng chỉ có thể tự bảo vệ được tính mạng minh mà thôi. Nhưng nếu người có võ công cao cường xông vào trong trận đương nhiên vẫn chiếm ưu thế lớn về cục bộ. Hơn mười cận vệ kia giết tới, thật như hổ lạc vào bầy dê, đao quang bay múa, xuất đao hung ác, khiến cho đám lính Từ Châu phải sợ hãi. Thân binh Thái tử thấy vậy lại càng thêm sĩ khí, giận dữ hét lên, khá là khí thế.

Lúc này Thái tử mới tiếp tục nói với Tề Ninh:

- Năm xưa Thái Sơn Vương đã từng nói với Phụ hoàng, có thể kết minh cùng Bắc Hán, cùng chinh phạt Nam Sở, thổ địa thắng được chia đều cùng Bắc Hán. Khi đó Phụ hoàng đã nhận ra y không an phận, lo lắng giao Đại Tề vào trong tay y sớm muộn gì cũng vong quốc, cho nên mới lập bản Cung làm Thái tử.

Tề Ninh nghĩ thầm, Thái Sơn Vương muốn liên hợp với Bắc Hán đánh Nam Sở chưa chắc đã là thật, nhưng người này dã tâm bừng bừng cũng không giả.

- Càng khiến cho người ta khiếp sợ hơn là, số người trong triều có suy nghĩ giống như Thái Sơn Vương không phải ít.

Thái tử thở dài:

- Không ít người đang nói rằng nếu cứ an ổn với hiện tại, Bắc Hán và Nam Sở, cho dù là ai thắng ai, tiếp theo Đại Sở ta cũng lâm vào đại hoa ngập đầu. Đã như vậy đương nhiên phải quyết chí tự cường, khai cương khoách thổ, tránh biến thành bữa ăn trong đĩa kẻ khác.

Tề Ninh nghĩ lời này cũng không giả. Nam Sở và Bắc Hán, một khi có một kẻ thắng, quả thực Đông Tề sẽ không thể tiếp tục sống sót.

- Thế nhưng bọn họ lại không nghĩ, an ổn với hiện tại, chí ít có thể cam đoan trước mắt nước Tề quốc thái dân an, không phải đau khổ trong chiến loạn. Nhưng nếu lúc này động đao binh, chỉ có thể tự chịu diệt vong.

Y chăm chú nhìn Tề Ninh:

- Cho nên xưa nay Bản Cung đều chủ trương gắng sức thực hiện dĩ hòa vi quý, vạn lần không thể khai chiến sự.

Tề Ninh khẽ gật đầu. Thái tử lại cười khổ:

- Hôm nay Thái Sơn Vương mưu phản là muốn đẩy bản Cung vào chỗ chết. Lão tam đã bị hại, nếu lần này bản Cung lại chết ở đây, Phụ hoàng tức giận nhất định sẽ xuất binh bình diệt Thái Sơn Vương. Đến lúc đó, Đại Tề ta sẽ không có Vua….

Y ngẩng đầu nhìn trời cảm khái.

Tề Ninh hơi trầm ngâm một lát, lại hỏi:

- Điện hạ, hôm nay Thái Sơn Vương xuất binh mưu phản, tất cũng biết nhất định sẽ trở thành quốc tặc của nước Tề, triều đình nước Tề tuyệt đối không tha thứ.

Với thực lực của y, cũng tuyệt đối không thể đối kháng với triều đình nước Tề. Nhưng vì sao y còn muốn làm bậy? Nếu hành động theo cảm tính thì còn dễ hiểu, nếu không…..thực khó nói thông y có được thực lực từ đâu?

Thái tử cười nói:

- Ngươi còn không rõ ràng sao?

Bản Cung đã hiểu rồi. Ngươi nói không sai, mặc dù Thái Sơn Vương tính tình xúc động, nhưng đại sự sống còn thế này, y không thể không hiểu. Mặc dù y táo bạo, nhưng không ngu xuẩn, dám làm như vậy tất nhiên có người làm chỗ dựa đằng sau.

- Có người làm chỗ dựa?

Mặc dù ngoài mặt cười nhưng hai con mắt Thái tử lạnh đi:

- Năm xưa Bắc Hán chiến bại, nhưng chưa từng bỏ qua. Mấy năm gần đây, bên ngoài họ không dám làm gì Đại Tề ta, nhưng chuyện vụng trộm cũng không phải ít. Nếu bản Cung đoán không sai, lần này Thái Sơn Vương tạo phản nhất định có quan hệ với người Bắc Hán.

ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

0.13909 sec| 2446.141 kb