Tề Ninh không phải kẻ ngốc, Diệp Văn* khai ra thủ phạm đứng sau giật dây là Phương Hưng Trai, hơn nữa lại phái y dâng trà độc cho mình là để giết người giệt khẩu, hắn càng cảm thấy kỳ lạ, khó mà tin tưởng được.

*Chap này lại là Diệp Văn Công bằng mà nói, ban đầu quả thật Tề Ninh có nghi ngờ Phương Hưng Trai. Nhưng hắn tin nếu Phương Hưng Trai có thể nhậm chức Thích sứ Từ Châu thì y tuyệt đối không phải hạng người vô năng tầm thường, đồng thời cũng là người vô cùng nhạy bén khôn khéo.

Nếu như để giết người diệt khẩu như lời Thái tử nói, trái lại càng chứng minh rằng sứ đoàn và người hạ độc không liên quan tới nhau, hơn nữa một khi thất thủ sẽ phải đối mặt với tình cảnh vô cùng nguy hiểm. Giống như tình hình hiện giờ, Phương Hưng Trai đã bị cuốn vào trong chuyện này, hắn tin cho dù Phương Hưng Trai hạ độc giết nhầm Lâm Truy Vương, cho dù kế hoạch bị loạn cũng không ngu xuẩn tới mức tiếp tục mưu hại hắn.

Nhưng Diệp Văn lại mở miệng khai ra Phương Hưng Trai, mà y là một nhân chứng cực kỳ có giá trị.

Đợi tới lúc Phương Hưng Trai cúi đầu nhận tội, Tề Ninh vẫn cảm thấy kỳ lạ, đợi tới khi Phương Hưng Trai kéo cả Thái Sơn Vương vào chuyện này, trong lòng Tề Ninh khẽ run lên, lờ mờ hiểu ra gì đó.

Sắc mặt Thái tử vô cùng kinh ngạc, chán nản ngồi xuống rồi bỗng ngẩng phắt đầu lên, nghiêm túc nói:

-Phương Hưng Trai, lời ngươi nói là thật hay giả? Bản cung với Thái Sơn Vương huynh đệ tình thâm, nếu ngươi dám vu oan giá họa cho Thái Sơn Vương, bản cung tuyệt đối không tha cho ngươi!

Hai tay Phương Hưng Trai bị trói sau lưng, trán dán chặt trên mặt đất, cả người cuộn tròn lại, run giọng đáp:

-Hạ quan… Hạ quan không dám nói bậy. Tất cả những chuyện này đều do Thái Sơn Vương đứng sau mưu đồ, hạ quan không thể không nghe lệnh.

Mọi người trong lều đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều ngạc nhiên không thôi.

Đúng lúc này, bên ngoài lều bỗng có người bẩm:

-Cấp báo, cấp báo!

Mọi người lại run lên, đều đưa mắt nhìn cửa lều lớn. Thái tử liếc Tô Luân một cái, Tô Luân lập tức đứng lên, xốc cửa lều lên, một trinh sát từ ngoài tiến vào rồi quỳ rạp xuống đất, giọng nói đầy run rẩy hoảng sợ:

-Thần là kỵ binh của Thái tử điện hạ, phát hiện cách đây hai mươi dặm, bụi đất mù mịt, có tiếng vó ngựa dồn dập, bụi đất mù mịt tới mức không nhìn rõ mặt trời, sau khi dò xét kiểm tra, phát hiện có đại quân đang tiến về phía này.

Sắc mặt Thái tử đột ngột thay đổi, Tư Đồ Minh Nguyệt tiến lên hỏi dồn:

-Đã điều tra ra là binh mã của ai chưa?

-Hồi bẩm Trưởng sử đại nhân, sau khi thăm dò đã tra ra là binh mã của Thái Sơn Vương, bọn họ giương cờ hiệu của Thái Sơn Vương.

Trinh sát lại bẩm:

-Dựa vào quy mô của binh mã, ít nhất cũng phải lên tới bốn, năm ngàn người. Tốc độ của bọn họ cực nhanh, sẽ tới đây trong giây lát.

-Thái Sơn Vương?

Mặt mày ai nấy đều biến sắc, Phương Hưng Trai này vừa mới khai Thái Sơn Vương ra, binh mã của Thái Sơn Vương đã kéo tới rồi. Đám người đưa mắt nhìn nhau, đều bắt gặp sự hoảng sợ trong mắt đối phương.

Thái tử bỗng đứng bật dậy, trầm giọng nói

-Có chắc là binh mã của Thái Sơn Vương không?

-Hồi bẩm Thái tử điện hạ, vô cùng chắc chắn.

Trinh sát bẩm.

Thái tử khoát tay nói:

-Tiếp tục thăm dò, nhanh chóng bẩm báo.

Trinh sát vội vàng lui ra, Tư Đồ Minh Nguyệt nói:

-Điện hạ, Thái Sơn Vương thống lĩnh mấy ngàn binh mã tới đây chắc chắn không có thiện ý, bọn họ nói đến là đến, xin điện hạ hãy nhanh chóng quyết định.

Thái tử cau mày nói:

-Thái Sơn Vương thật sự nhằm vào bản cung sao?

Tư Đồ Minh Nguyệt vội nói:

-Điện hạ, Phương Hưng Trai đã cung khai, Thái Sơn Vương phái người mưu hại điện hạ, lúc ấy hãy còn chút nghi ngờ, nhưng hiện giờ Thái Sơn Vương giục binh tới đây đã là chứng cứ vô cùng xác thực.

Một quan viên đi cùng bên cạnh cũng lên tiếng:

-Điện hạ, năm xưa, vì để ngài thuận lợi lên ngôi Thái tử, Tiên Hoàng đã hạ chỉ để Thái Sơn Vương tới tiếp quản Từ Châu, nhất định lúc ấy Thái Sơn Vương không cam lòng. Thái Sơn Vương tính tình ngoan độc, điện hạ chắc hẳn phải hiểu rõ điều ấy. Hiện giờ điện hạ tới Từ Châu đi săn, chắc chắn Thái Sơn Vương muốn nhân cơ hội này mưu hại điện hạ.

Hiện giờ Tề Ninh cũng vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ không ngờ Thái Sơn Vương lại to gan đến vậy, ngang nhiên mang binh tới đây đối phó với Thái tử?

-Tô Luân, lập tức giam Phương Hưng Trai và tất cả những người liên can y mang tới lại.

Tư Đồ Minh Nguyệt vô cùng quyết đoán:

-Còn nữa, bắt giam cả đám người Mạnh Tiêu Châu hôm qua theo Cẩm Y Hầu tới đây, canh chừng chặt chẽ. Truyền lệnh xuống, toàn quân rút lui tới sườn núi Ngưu Vương, lấy bình chướng yểm hộ, giữ vững sườn núi Ngưu Vương.

Tô Luân chắp tay nói:

-Tuân lệnh!

Rồi quay người vội vàng lui xuống.

Thái tử vẫn đang ngẩn ngơ, Tư Đồ Minh Nguyệt đã nói với y:

-Điện hạ, tình thế hiện giờ cực kỳ nghiêm trọng, không thể do dự thêm nữa. Nếu thật sự Thái Sơn Vương dẫn binh tạo phản, chúng ta chỉ đành lập tức thả chim bồ câu đưa tin ra, xin viện binh tới.

Trước khi viện binh tới chúng ta chỉ có thể dựa vào địa thế của sườn núi của Ngưu Vương cố thủ chờ cứu viện.

Sắc mặt Thái tử bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, bước nhanh khỏi lều lớn, mọi người cũng đi theo y. Tư Đồ Minh Nguyệt ra lệnh mang Phương Hưng Trai xuống trước, Tề Ninh đi bên cạnh Thái tử, ra khỏi lều lớn, tiến lên phía trước.

Từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy bụi đất mù mịt phía xa xa, tiếng móng ngựa kêu vang, hiện giờ ai cũng nhìn thấy, chẳng những ngay phía trước bụi đất cuồn cuộn mà hai bên trái phải cũng mù mịt bụi mù. Ba cánh binh mã tựa như mũi lao, đâm thẳng về phía sườn núi Ngưu Vương.

Phía sau sườn núi Ngưu Vương hơn mười dặm là những dãy núi san sát nối liền. Tề Ninh nhìn binh mã bên hai cánh trái, phải là biết bọn chúng muốn ngăn chặn đường tới phía sau sườn núi Ngưu Vương, cắt đứt đường lui của Thái tử. Có điều với tình hình bây giờ, Thái tử căn bản không thể nhanh chóng rút lui tới dãy núi phía sau.

Lúc này, Tô Luân đã triệu tập tất cả binh mã tới trên sườn núi Ngưu Vương, người người qua lại nhưng lại vô cùng ngay ngắn trật tự. Thân binh của Thái tử qua lại trên sườn núi bày trận, lấy chiến hào cây thông làm vật che chắn.

Phía sau bình chắn hàng cây thông là bộ binh bày trận với trường thương, cung thủ thì bày trận phía sau trường thương, hơn mười cận vệ tinh anh thì bảo vệ ngay cạnh Thái tử, ai nấy đều đã rút đao sẵn sàng chiến đấu.

-Điện hạ, binh mã của Thái Sơn Vương đã sắp áp sát tới đây, bọn chúng biết rõ điện hạ tới đây đi săn lại dám không tôn trọng ngài chút nào như vậy, hiển nhiên bọn chúng không hề có ý tốt.

Sắc mặt Tư Đồ Minh Nguyệt cực kỳ nghiêm trọng, vươn tay chỉ về đám binh mã cuồn cuộn phía trước, nói:

-Thân mình điện hạ ngàn vàng, không thể có chút mảy may sơ sẩy nào. Hiện giờ tất cả binh mã trong tay chúng ta chỉ có khoảng tám, chín trăm binh lính có thể ứng chiến, dựa vào địa hình cố thủ mà thôi.

Thái tử khẽ gật đầu, Tề Ninh thấy khí thế binh mã đối phương hùng hổ hung dữ, biết rằng cho dù có phải là binh mã của Thái Sơn Vương tới thật hay không thì kẻ đang tới chắc chắn không có thiện ý. Hắn lập tức nhìn qua sườn núi Dã Trư bên kia, hai trăm binh lính dưới tay hắn đều đang ở sườn núi Dã Trư, hắn nói với Thái tử:

-Điện hạ bảo trọng, ta phải lập tức trở về sườn núi Dã Trư.

Thái tử liếc mắt nhìn, lắc đầu thở dài:

-E là không còn kịp rồi.

Sườn núi Dã Trư chỉ cách sườn núi Ngưu Vương vài dặm, nhưng tốc độ kỵ binh của đối phương quả thực quá nhanh, mà vùng đất bằng phẳng dưới sườn núi lại là nơi cực hợp cho kỵ binh tấn công. Trong lúc hai người nói chuyện, hai cánh kỵ binh của đối phương đã áp sát sườn núi, cắt đứt con đường nối giữa sườn núi Ngưu Vương và sườn núi Dã Trư.

Hai cánh kỵ binh kia chẳng hề quan tâm tình trạng trên sườn núi, rõ ràng trước đó đối phương đã lên kế hoạch cẩn thận, nhanh chóng vòng quanh dốc núi dàn trận. Hai cánh kỵ binh này cộng lại ít nhất cũng phải lên tới hai ngàn người, trước khi cánh quân trung tâm tới nơi, bọn chúng đã nhanh chóng vây chặt sườn núi Ngưu Vương.

Thân binh thuộc hạ của Thái tử cũng đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, dù tình thế hiện giờ vô cùng nghiêm trọng, bọn họ cũng không hề nao núng, ai làm việc nấy.

Trong lòng Tề Ninh thầm nghĩ Ngô Đạt Lâm cũng là lão tướng, có y ở sườn núi Dã Trư, với tình trạng nghiêm trọng này, hẳn là y còn xử lý tốt hơn cả hắn. Lúc này hắn cũng nhìn thấy, khi kỵ binh của địch xông tới vây quanh sườn núi Ngưu Vương, bên sườn núi Dã Trư đã giương lên lá cờ hai mặt, lá cờ đón gió tung bay dưới ánh mặt trời, là quốc kỳ của Đại Sở.

Mục tiêu của Thái Sơn Vương là Thái tử Đông Tề, Tề Ninh thầm nghĩ sứ đoàn nhà mình tới từ Sở Quốc, cũng chẳng có thù oán gì với Thái Sơn Vương, nếu y biết binh lính đang đóng quân ở sườn núi Dã Trư là sứ đoàn của Sở Quốc thì hẳn là sẽ không động tới bọn họ. Lúc này hắn lại nhìn thấy một cánh binh mã lao vụt tới sườn núi Dã Trư, có điều cánh quân này chỉ có vài chục người, hắn hơi hơi yên tâm, biết đối phương cũng đã phát hiện tình trạng bên sườn núi Dã Trư nên phái quân tới thăm dò.

Đối phương chỉ phái mấy chục người đi, hẳn là tỏ vẻ không có địch ý.

Trong lòng Tề Ninh suy tư, nhưng sắc mặt lại vô cùng bình tĩnh. Thái tử nhìn Tề Ninh, thấy hắn bình tĩnh ung dung, chẳng hề sợ hãi lo lắng, trong lòng tán thưởng hắn, thầm nghĩ người của Cẩm Y Tề gia quả nhiên không phải hạng xoàng, tuy tiểu Hầu gia này tuổi còn nhỏ nhưng hiện giờ lại vô cùng bình tĩnh tỉnh táo, rất có phong thái của một vị đại tướng.

Địa thế dốc của sườn Ngưu Vương khá cao, trừ chiến hào là thân cây thông ra, phía dưới còn có không ít lùm cây to nhỏ, đá lớn san sát. Thân binh của Thái tử dựa vào những vị trí hiểm yếu cố thủ, rút trường đao khỏi vỏ, giương cung rút mũi tên, nhiêm túc quan sát. Trên sườn núi Ngưu Vương có khoảng hơn ngàn người, có điều trừ đám quan viên và người hầu kẻ hạ ra, người có khả năng ứng chiến chưa tới chín trăm, khí thế đối phương hung mãnh, bụi tung mù mịt, cát vàng mờ trời, nhìn qua là biết ít nhất cũng phải mấy ngàn người, số lượng binh lính toàn hoàn chiếm thế thượng phong.

Tề Ninh thầm nghĩ mình đúng là đồ đen đủi, chắc uống nước lạnh cũng bị đau răng luôn mất. Đầu tiên, hắn bị vu oan thành hung thủ hạ độc, tới khi làm rõ mọi chuyện thì binh mã làm phản của Thái Sơn Vương cũng đuổi giết tới đây, hắn có muốn quay về sườn núi Dã Trư cũng chẳng kịp nữa, hiện giờ còn lâm vào hiểm cảnh cùng với Thái tử Đông Tề, quả thật là gặp hạn mà.

Trong lòng Tề Ninh biết hành quân đánh trận hoàn toàn khác với chém giết chốn giang hồ, dù hiện giờ võ công của hắn không tồi, nhưng đối mặt với trăm ngàn binh mã thế này, cho dù võ công có cao hơn nữa cũng chưa chắc có ích, chẳng may binh mã Thái Sơn Vương thật sự đánh lên sườn núi, hắn chắc chắn không tránh khỏi liên lụy. Hắn chỉ hy vọng trước lúc hai bên đánh nhau, Thái tử giải thích rõ ràng tình huống với Thái Sơn Vương bên kia, để Thái Sơn Vương thả hắn về đoàn tụ với sứ đoàn của mình bên sườn núi Dã Trư. Còn về phần hai người này ai thắng ai bại chẳng liên quan gì tới hắn cả.

Thái tử nghiêm mặt nhìn kỹ một lát, quân trung tâm của đối phương đã tới dưới sườn núi, y cười lạnh nói:

-Các ngươi nhìn thấy bọn chúng giục ngựa bụi tung mù mịt, nhưng bụi mờ chẳng cao, rõ ràng không đồng tâm đồng lòng, tuy nhân mã của chúng ta không nhiều, nhưng trên dưới một lòng, chưa chắc đã thua bọn chúng.

Rồi y trầm giọng nói:

-Tư Đồ, truyền lệnh xuống, toàn quân thủ vững, chỉ cần thủ vững một ngày, viện binh sẽ tới tiếp viện. Sau trận chiến này, thưởng tất cả mọi người ngàn lượng bạc, quan thăng một bậc, nếu ai hy sinh, gia quyến của người đó sẽ được ban thưởng, dù là cha mẹ hay con cái bản cung cũng sẽ nuôi họ tới cùng, nếu có họ hàng thân thích, bản cung cũng sẽ có sắp xếp ưu ái riêng.

Tề Ninh nghe Thái tử Đông Tề nói vậy, trong lòng có vài phần tán thưởng y. Trong tình trạng này, nếu muốn để thuộc hạ dốc sức liều mạng, nói rõ kết quả sau khi bọn họ sống chết ra sao sẽ có tác dụng cổ vũ sĩ khí, để các tướng sĩ biết họ chiến đấu vì điều gì.

Tiếng vó ngựa dồn dập dần dần yên tĩnh, binh mã đối phương đang dàn trận hình dưới sườn núi, cờ bay phấp phơi, bên trên cờ viết chữ “Tề” chứ không phải là chữ “ Thái Sơn” nên Tề Ninh không thể xác định đây có thật sự là nhân mã của Thái Sơn Vuơng hay không.

Trong tiếng trống trận giục giã, binh mã phía dưới tự tách ra một con đường, tiếp đó mấy người cưỡi ngựa phi lên, đi đầu là một con ngựa trắng như tuyết, trên lưng ngựa là một nam tử cao lớn tráng kiện, mặc giáp màu vàng kim, khi kẻ đó giục ngựa phi nhanh, áo khoác màu tím tung bay phấp phới, uy phong đường đường. Khi bạch mã phi tới trước trận thì người đó ghìm chặt cương, hai bên trái phải là mấy đại tướng mình khoác chiến giáp. Người mặc giáp vàng kim ngẩng đầu nhìn lên trên sườn núi, cao giọng hô lên:

-Đoạn Thiều, bản vương tới rồi đây!

 

0.54078 sec| 2446.195 kb