Tề Phong đòi Mạnh Tiêu Châu tiền trà nước, Mạnh Tiêu Châu chỉ cảm thấy mờ mờ mịt mịt, rồi y lại thấy cả đám đang nhìn mình chằm chằm, hơi do dự, cuối cùng thu đao, thò tay vào trong ngực, lấy một xấp ngân phiếu ra, đếm đếm một lúc, rồi mới ngẩng đầu nói với Tề Ninh:

-Ở đây… ở đây bổn tướng có một ngàn bảy trăm lượng, số bạc này…

Tề Ninh hơi ngẩng đầu, không đáp, Tề Phong đưa tay ra. Mạnh Tiêu Châu mờ mờ mịt mịt đưa luôn, Tề Phong đếm đếm, thở dài:

-Mạnh tướng quân, một ngàn bảy trăm lượng, sứ đoàn chúng ta có mấy trăm huynh đệ, tính ra mỗi người chỉ được nhận năm lượng bạc, ngay cả mười lượng bạc cũng không đủ. Ngài có thấy… hơi ít không?

Mạnh Tiêu Châu lập tức đáp:

-Đừng gấp đừng gấp, bản tướng lập tức đi lấy thêm, mỗi người mười lượng bạc, cũng coi như cho mọi người tiền trà nước, không biết… không biết mọi người thấy sao?

Tề Phong thở dài, đáp:

-Cũng đành vậy thôi.

Rồi gã đưa ngân phiếu cho Ngô Đạt Lâm, nói:

-Ngô thống lĩnh, Mạnh tướng quân cho các huynh đệ tiền trà nước, làm phiền ngài chia cho các huynh đệ.

Trong lòng Ngô Đạt Lâm buồn cười, nhưng cũng không khách khí, đưa tay nhận luôn, rồi chắp tay với Mạnh Tiêu Châu, nói:

-Đa tạ Mạnh tướng quân.

Mạnh Tiêu Châu khẽ thở phào, đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng vó ngựa vang lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một kỵ sĩ lưng đeo cờ đang cưỡi ngựa chạy tới phía này, ngựa phi nước đại, áo giáp tinh xảo, khác một trời một vực với đám kỵ binh dưới trướng Mạnh Tiêu Châu. Mọi người đang sửng sốt, kỵ sĩ lưng đeo lá cờ đã hô lớn từ xa:

-Vương gia có tin khẩn, Mạnh tướng quân đâu?

Mạnh Tiêu Châu quay ngựa lại, giục ngựa lên đón, kỵ sĩ kia nhìn thấy Mạnh Tiêu Châu thì đưa một phong thư qua, rồi không hề ngừng lại, quay người phi ngựa rời đi luôn.

Mạnh Tiêu Châu nhận bao thư, nhanh chóng mở ra, đọc thư luôn trên lưng ngựa. Tề Ninh và Ngô Đạt Lâm liếc nhau, thầm nghĩ vừa lên bờ xong thì Thái Sơn Vương vừa khéo đưa thư tới, cũng chẳng biết có liên quan tới sứ đoàn mình không.

Mạnh Tiêu Tuần quét mắt đọc đọc một lát rồi lập tức nhét phong thư vào trong ngực rồi mới quay ngựa về phía sứ đoàn, cười nói với Tề Ninh:

-Cẩm Y Hầu, các vị ở xa tới làm khách, bổn tướng vừa hay có việc phải tới thành Từ Châu, bổn tướng có thể hộ tống các vị một đoạn.

-Ồ?

Tề Ninh cười đáp:

-Vậy thì làm phiền Mạnh tướng quân rồi.

Mạnh Tiêu Châu nói:

-Chỉ là tiện đường mà thôi, có bổn tướng ở đây, đương nhiên các vị sẽ không gặp trở ngại, nếu không mỗi lần qua quan ải nào đều phải truyền đạt tin tức, sẽ tốn thời gian hơn nhiều.

Tề Ninh cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ chẳng biết trong bao thư tên Mạnh Tiêu Châu kia nhận được viết gì, có điều nếu Mạnh Tiêu Châu có thể tiện đường đồng hành với sứ đoàn cũng không phải chuyện gì xấu.

Rời khỏi phòng tuyến bên bờ sông của quân Đông Tề, trong lòng Tề Ninh cảm thán. Cho dù hắn không hiểu rõ chuyện bày binh bố trận lắm, nhưng hắn cũng nhìn ra quân Đông Tề bày trận sơ hở đủ đường, mà tinh thần quân binh phòng thủ cũng rệu rã không có sĩ khí. Hắn thầm nghĩ rõ ràng nơi đây là trọng địa biên phòng mà Đông Tề lại dùng hạng người bất tài kém cỏi này trông coi, may mà không có chiến sự với Sở Quốc, nếu không một khi hai nước xảy ra tranh chấp, quả thật sẽ như lời Hàn Dũ nói, dựa vào thế của Sở Quân, muốn lãnh binh tấn công qua sông thật sự là điều dễ như trở bàn tay.  Mạnh Tiêu Châu cũng coi như là người nói lời giữ lời, khi rời khỏi đại doanh, y lại đưa ngân phiếu một ngàn tám trăm lượng tới, tổng cộng khoảng hơn ba ngàn lượng bạc.
 

Tề Ninh thầm nghĩ ai ai cũng nói Mạnh Tiêu Châu tiền nhiều ít học, hiện giờ xem ra không phải ra, lấy ra mấy ngàn bạc cứ như không.

Mạnh Tiêu Châu lại dặn đi dặn lại với Tề Phong, bảo Tề Phong phải nhớ thật kỹ số tiền này để khi tới Lỗ Vương thành nói lại với Lễ bộ, tránh việc Lễ bộ lật lọng không trả tiền y.

Tề Phong cảm thấy buồn cười, nhưng ngoài miệng vẫn đồng ý.

Trên đường đi cũng rất thuận lợi, Mạnh Tiêu Châu rất quen thuộc với Từ Châu. Vì rút ngắn hành trình của sứ đoàn, y đều đã phái người chuẩn bị đồ ăn thức uống đầy đủ từ trước, thành ra đồ ăn của sứ đoàn ở trong nước Sở còn chẳng bằng đồ ăn sau khi tiến vào địa phận Đông Tề.

Giữa trưa ngày hôm sau, nhìn thấy núi non trùng điệp phía trước, đi được khoảng hơn mười dặm, bỗng nhiên đường lớn phía trước bị chặn ngang, binh lính Đông Tề được võ trang đầy đủ đang canh phòng đường lớn. Nhìn thấy một đội lớn nhân mã của Sứ đoàn tới, có người hô lớn từ sớm:

-Con đường này đã bị phong tỏa, bất kỳ ai cũng không được đi qua, tìm đường khác đi!

Tề Ninh khẽ cau mày, sắc mặt Mạnh Tiêu Châu lại hơi bực bội, giục ngựa tiến lên, cao giọng nói:

-Ta là Mạnh Tiêu Châu, phụng mệnh đi gặp Thái Sơn vương, còn khồng mau để chúng ta đi qua?

Bên kia lại lạnh giọng đáp:

-Mặc kệ ngươi là Mạnh Tiêu Châu hay Tiêu Mạnh Châu, bất kỳ ai cũng không được đi qua con đường này. Ai xông vào giết không tha!

Tề Ninh nhìn về phía Mạnh Tiêu Châu, nghi ngờ hỏi:

-Mạnh tướng quân, trong địa phận Từ Châu này còn có người dám cản đường đi của ngài ư?

Trước đó Mạnh Tiêu Châu đã khoe khoang nếu có y đồng hành thì cả đường sẽ thuận lợi, không ngờ tới đây thì đường lại bị phong tỏa, Tề Ninh thấy vậy bèn hỏi thăm, sắc mặt Mạnh Tiêu Châu cực kỳ khó coi. Y nhìn lướt qua, thấy chỉ có hơn mười binh sĩ đang phong tỏa đường, binh sĩ tùy thân do y thống lĩnh cũng phải có ba, bốn mươi người; cộng thêm hơn hai trăm người của sứ đoàn, tính ra cũng phải ngót nghét ba trăm người, nhiều hơn đối phương biết bao nhiêu. Vì vậy y sừng sổ, lên giọng mắng:

-Mẹ nó chứ, đồ có mắt không tròng, lão tử là Mạnh Tiêu Châu, ái tướng tâm phúc dưới trướng Thái Sơn Vương, các ngươi là ai mà dám cản đường đi của lão tử?

Muốn chết phải không?

Đám binh sĩ kia nhìn nhìn nhau rồi ai nấy bật cười ha hả, một người trong số đó nói:

-Chó hoang từ đâu tới vậy? Dám ở đây hô to gọi nhỏ, tự tìm đường chết còn dám mở mồm ngông cuồng!

Mạnh Tiêu Châu rút đao ra, cả giận nói:

-Các ngươi là ai? Ai ra lệnh cho các ngươi phong tỏa đường này?

Trong đám đối phương lại có người cười lạnh nói:

-Còn lằng nhằng ở đây nữa bọn ta chắc chắn sẽ không tha cho các người đâu, còn không mau cút đi?

Mạnh Tiêu Châu mặt mày tái mét, lớn tiếng quát:

-Mẹ nó chứ, thật sự muốn chết à?

Người đâu, trói mấy tên cẩu tạp chủng này lại cho ta, lão tử muốn giao chúng cho Thái Sơn vương xử lý!

Đám binh sĩ dưới trướng Mạnh Tiêu Châu lập tức hét to rồi giục ngựa xông lên, hô hào muốn ra tay. Đối phương thấy bên này sắp ra tay, hơn mười binh sĩ lập tức xếp thành một hàng, giương cung lắp tên hướng thẳng bên này. Sắc mặt người đầu tiên rất khó coi, lạnh lùng nói:

-Thái Sơn Vương, hắc hắc, cho dù là Thái Sơn Vương cũng không làm gì được chúng ta, chúng ta là người của Phi Hổ doanh, thân binh của Thái tử. Các người dám rat ay với chúng ta? Muốn tạo phản sao?

Mạnh Tiêu Châu sửng sốt, đám thủ hạ binh sĩ cũng ngơ ngác nhìn nhau.

Tề Ninh liếc Ngô Đạt Lâm, thờ ơ quan sát, không nói không rằng, nhưng trong lòng hai người đều nghĩ, Đông Tề có Thanh Châu, Từ Châu, kinh thành Đông Tề - Lỗ Thành nằm trong địa phận Lâm Truy, Thanh Châu. Thái tử Đông Tề thân là Thái tử, đương nhiên cũng phải ở Kinh Thành, sao thân binh dưới trướng Thái tử lại xuất hiện ở Từ Châu? Lại còn phong tỏa đường lớn nữa? Gần như hai người cùng nghĩ đến một điều:

chẳng lẽ Thái tử Đông Tề tới Từ Châu?

Mạnh Tiêu Châu nghe đối phương nói mình là người của Phi Hổ doanh, khí thế lập tức trở nên yếu xìu. Mặc dù Thái Sơn Vương lợi hại, nhưng Thái tử là Thái tử của đế quốc, cho dù là Thái Sơn Vương cũng không dám tùy tiện trêu chọc, huống chi phận nhỏ bé như mình? Y cảm thấy may mắn, thầm nghĩ may mà không đánh nhau thật, nếu không chẳng may đả thương thân binh của Thái tử thì hậu quả chẳng cần nghĩ cũng biết.

Rồi y lập tức cười giả lả làm lành:

-Hóa ra là các huynh đệ của Phi Hổ doanh, ha ha ha, sém chút nữa là ngộ thương người một nhà rồi.

Đều là hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi!

Thân binh kia cười lạnh, nói:

-Người một nhà? Ai là người một nhà với ngươi? Ngươi ăn nói ngông cuồng, muốn giải quyết món nợ này sao đây hả?

-Ơ thì… Đều do lỗi của chúng ta cả.

Mạnh Tiêu Châu vội nói:

-Thái tử điện hạ tới Từ Châu ư?

Đã mạo phạm rồi, chúng ta lập tức đi đường vòng.

Rồi y quay đầu ngựa lại, toan rời khỏi đó.

Giọng nói lạnh lùng của đối phương vang lên:

-Chậm đã, muốn đi? Không dễ như vậy đâu! Vừa rồi ngươi mắng chúng ta là cẩu tạp chủng, đúng không hả?!

Mạnh Tiêu Châu không đáp lại, giơ tay vả miệng mình, nói:

-Là tại cái miệng này của ta, là do ta sơ suất. Xin lỗi mấy vị huynh đệ, là ta có mắt không tròng, các vị huynh đệ đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng so đo tính toán với ta làm gì.

-Không so đo tính toán cũng được thôi.

Thấy Mạnh Tiêu Châu sợ hãi, đối phương bắt đầu thu lưới, người đầu tiên cười nói:

-Để tỏ ý các ngươi biết sai sẽ sửa, quỳ xuống dập đầu tạ tội, chúng ta sẽ không tính toán nữa.

Mạnh Tiêu Châu nhíu mày, do dự, đối phương cười lạnh hỏi:

-Sao hả? Không muốn dập đầu?

-Huynh đệ Phi Hổ doanh này, tốt xấu gì cũng cho ta mặt mũi với chứ.

Mạnh Tiêu Tuần thầm nghĩ Sứ đoàn Sở Quốc ở ngay cạnh đây này. Nếu không có người ngoài, dập đầu một cái cũng chẳng phải chuyện ghê gớm gì, nhưng trước mặt bao nhiêu người thế này, nếu thật sự phải dập đầu tạ tội với đối phương thì quả là chẳng còn mặt mũi gì nữa.

-Sau rồi ta sẽ chuẩn bị tiệc rượu tạ tội với mấy vị huynh đệ. Chuyện hôm nay mong mấy vị huynh đệ giơ cao đánh khẽ.

Mạnh Tiêu Châu càng nhượng bộ, hơn chục thân binh của Thái tử càng đắc ý, vênh váo đáp:

-Huynh đệ chúng ta còn thiếu tiền bày tiệc rượu chắc? Ngươi nói chúng ta là cẩu tạp chủng cũng chính là mạo phạm tới Thái tử điện hạ, mời một bữa tiệc rượu là xong chắc? Nếu không quỳ xuống dập đầu thì hôm nay đừng mong đi được.

Mạnh Tiêu Châu tung người xuống ngựa, biết đám binh sĩ này kiêu ngạo khó đối phó. Y được Thái Sơn Vương coi trọng, đương nhiên ở Từ Châu, y chẳng coi ai ra gì, nhưng dù gì y cũng không phải kẻ ngu, trong lòng biết cái danh đắc tội với Thái tử không phải thứ tốt lành gì, đến lúc đó chỉ e là đến ngay cả Thái Sơn vương cũng không bảo vệ được y. Y đi tới phía trước, móc trong ngực ra hai tấm ngân phiếu đưa qua cho đám binh lính kia, tên cầm đầu liếc qua con số trên đó, cười nhạt một tiếng, nhận lấy rồi lên tiếng khiển trách:

-Sau này ngươi mở to cái mắt chó của mình ra mà nhìn cho rõ. Lần này coi như nể mặt Thái Sơn Vương nên chúng ta không so đo với ngươi, nếu lần sau còn tái phạm, nhất định chúng ta sẽ không tha cho ngươi.

Mạnh Tiêu Châu thấm nhuần đạo lý có tiền mua tiên cũng được, hao tài thì tiêu tai. Cho dù trong lòng y hận tới mức nghiến răng ken két, nhưng vẫn nở nụ cười giả lả làm lành:

-Không dám không dám!

Rồi y xoay người nói:

-Chúng ta không đi đường này nữa, đổi sang đường khác.

Tề Ninh bỗng nhiên hỏi:

-Mạnh tướng quân, nếu thay đổi lộ tuyến, không biết phải đi mất bao lâu?

Mạnh Tiêu Châu đáp:

-Nhiều lắm thì chỉ mất thêm khoảng một ngày thôi.

Tề Ninh khẽ gật đầu, nhấc tay chỉ phía trước, nói:

-Nếu đã vậy thì chúng ta đi đường thẳng này đi. Có thể tiết kiệm một ngày đường, tại sao lại phải đổi sang đường khác chứ?

Mạnh Tiêu Châu sửng sốt, hơi biến sắc, thầm nghĩ vừa mới dẹp yên chuyện này xong, sao tên Cẩm Y Hầu này còn muốn gây chuyện vậy chứ? Đám thân binh Thái tử kia nghe rõ mồn một, lập tức có người cười lạnh lên tiếng:

-Ây ya, thật sự là không sợ chết mà. Mạnh Tiêu Châu, đó là ai đấy? Ế, có cắm cờ hiệu Sở Quốc này, chẳng lẽ là người nước Sở?

Trên xe của sứ đoàn có cắm quốc kỳ, lá cờ chữ “Sở” tung bay, liếc mắt nhìn binh sĩ một cái cũng có thể nhận ra bọn họ là binh sĩ của Sở Quốc.

Mạnh Tiêu Tuần vội đáp:

-Vị này là Cẩm Y Hầu của Sở quốc, thống lĩnh sứ đoàn vào kinh bái kiến Thánh thượng.

-Cho dù là Hoàng đế nước khác tới đây cũng phải đi đường vòng!

Thân binh kia cười lạnh nói:

-Chúng ta phụng mệnh phong tỏa con đường này, cho dù là ai cũng không được đi qua!

Tề Ninh thản nhiên nói:

-Bản hầu phụng chỉ tới đô thành Đông Tề, nếu trên đường đi có trở ngại, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!

Đầu tiên ... 7 8 9 10 11 19 59 ... Cuối

Gửi trả lời nhanh  Đến Bản đầy đủ m0ngv0ngan95 Chú ý Hồ sơ của tôi Thiết lập chung Thoát »
 

uyện Tiên hiệp - Kiếm hiệp - Huyền huyễn cệhn LCịộcnhg  sđửồn -g QuâHno sạựt độngC Dóiễ gnì  đmànới? Liên kết Nhanh TìmX kui:ế 1m,9 n9â0ng ca  Y Xuân Thu Cẩm Y Xuân Thu (từ 501 đến hết) Trang 10 của 108 Đầu tiên ... 8 9 10 11 12 20 60 ...
 

501 đến hết)

Cuối

Công cụ Chủ đề Tìm Chủ đề ĐKáếnth q guiáả  C9h1ủ đ đếền 100H icểủn at h1ị07
 

 

2.03661 sec| 2450.617 kb