Tề Ninh nghe người mặc giáp vàng kia tự xưng là bản Vương, liền hiểu chính là Thái Sơn Vương.

Thái tử từ trên cao nhìn thấy Thái Sơn Vương, bèn tiến lên hai bước cao giọng chào:

- Thì ra là đại ca. Bản Cung còn tưởng có người tạo phản làm loạn.

Hôm nay đại ca đến đây là muốn đi săn cùng bản Cung sao?

Thái Sơn Vương cười lớn một hồi, lại cao giọng lạnh lẽo đáp:

- Đoạn Thiều, cho tới giờ ngươi vẫn còn giả vờ giả vịt sao? Ngươi cũng biết bản Vương không quen nhìn dáng vẻ dối trá này của ngươi. Bề ngoài nhìn ngươi khiêm cung lễ phép, nhưng bản Vương biết, ngươi tâm địa ác độc. Người ta nói, con hát vô tình, kỹ nữ vô nghĩa, nhưng ngươi còn vô tình vô nghĩa hơn cả bọn họ.

Thái Sơn Vương nói chuyện không chút khách khí. Tư Đồ Minh Nguyệt nghiêm nghị nhắc:

- Thái Sơn Vương, ngài thật to gan, lại dám nói chuyện với Thái tử điện hạ như vậy? Thái tử là Thái tử, chính là Hoàng đế tương lai. Ngài có hiểu được lễ quân thần không?

- Lễ quân thần?

Thái Sơn Vương rút đao khỏi vỏ, chỉ thẳng vào Thái tử, cười lạnh:

- Đoạn Thiều, trước mặt bản Vương ngươi cũng xứng nói đến lễ quân thần sao? Bản Vương là trưởng tử, vị trí Thái tử vốn thuộc về bản Vương. Thế nhưng ngươi lại hư tình giả ý, trước mặt bản Vương thì ra vẻ tình huynh đệ, sau lưng lại nói xấu bản Vương với Phụ hoàng. Nếu không phải tại ngươi, vì sao bản Vương lại bị điều đến Từ Châu?

Tư Đồ Minh Nguyệt lớn tiếng đáp trả:

- Thái Sơn Vương, Điện hạ là người nhân hậu, văn võ song toàn, Hoàng thượng chọn Điện hạ làm Thái tử, là ý thánh minh. Tuy ngài là Hoàng tử, nhưng lại hoàn toàn không để ý đến thể diện Hoàng gia, tính tình tàn bạo, lạm sát kẻ vô tội, rốt cuộc đã phạm phải bao nhiêu sai lầm tự ngài cũng biết.

Hôm nay ngài dẫn binh tới đây là muốn mưu phản sao?

- Tư Đồ Minh Nguyệt, ngươi im mồm cho bản Vương.

Thái Sơn Vương quát lên:

- Cái loại chó săn nhà ngươi, mấy chủ ý ác hiểm kia của Đoạn Thiều đều do lão cẩu ngươi ở bên cạnh xui kiến. Lần này nhất định bản Vương phải lôi ngươi ra cho ngũ mã phanh thây.

Y vung đoản đao:

- Đoạn Thiều, không phải ngươi tự xưng là người lành khoan hậu sao? Được, hôm nay bản Vương cho ngươi cơ hội. Ngươi tự trói tới trước ngựa của bản Vương, bản Vương có thể tha cho đám thủ hạ kia của ngươi không chết. Dùng một cái mạng của ngươi đổi nhiều mạng như thế, đủ để biểu hiện ngươi khoan hậu nhân thiện cỡ nào rồi.

Thái tử không đổi sắc, nhìn lướt qua, cao giọng nói:

- Thành Võ, ngươi muốn phạm thượng làm loạn sao?

Thật ra tiếng y không lớn, nhưng mỗi một tiếng đều vang xa vang rõ. Tề Ninh biết nội lực của y không hề yếu, cũng là một hảo thủ võ đạo, nghe y nhắc đến Thành Võ, lập tức nghĩ đến, khi ở quân doanh quân Sở, đám người Hàn Dũ đã nhắc đến Thành Võ. Người này vốn là đại tướng biên quân của Đông Tề, nhưng từ khi Thái Sơn Vương đến Từ Châu, đã dùng Mạnh Tiêu Châu thay thế Thành Võ. Hắn còn tưởng Thành Võ nhất định sẽ sinh lòng oán hận với Thái Sơn Vương, chẳng ngờ hôm nay Thành Võ cũng theo Thái Sơn Vương mưu phản.

Một viên đại tướng bên cạnh Thái Sơn Vương giục ngựa tiến lên, một thân khôi giáp màu đen, giọng nói hùng hậu hữu lực:

- Thái Sơn Vương là trưởng tử, vị trí Thái tử vốn nên thuộc về Thái Sơn Vương. Ngươi cướp ngôi Thái tử, chính là quốc tặc, đương nhiên bản tướng phải đi theo Thái Sơn Vương thảo phạt!

Thái tử cười nhạt:

- Thái Sơn Vương, tốt nhất ngươi tự thỉnh tội đi, bản Cung sẽ nể tình huynh đệ tay chân, có thể cầu tình với Phụ hoàng cho ngươi. Nếu ngươi cứ chấp mê bất ngộ, vậy không ai có thể cứu ngươi đâu.

- Ha ha, Đoạn Thiều, ngươi sắp chết đến nơi rồi còn ở đây mạnh miệng. Dẫn tới cho bản Vương!

Đằng sau ồn ào một trận, một đám binh sĩ đẩy một đám người ra. Tề Ninh thấy rõ trong đám người kia có nam có nữ, có trẻ có già, còn đám binh sĩ cực kỳ thô bạo, đối đãi với họ như dê bò. Cả đám người chừng bảy mươi tám mươi người, khóc lóc kêu la ầm ĩ.

Tất cả đám người đều bị trói quặt tay sau lưng. Đám binh sĩ đẩy họ lên trước trận, xếp thành một hàng quỳ rạp xuống đất, bên cạnh mỗi người đều có một binh sĩ cầm đao kề cổ. Tề Ninh nhíu mày, thầm nghĩ không biết đám người này có địa vị gì.

Thái tử cũng nhíu mày. Thái Sơn Vương cao giọng hỏi:

- Đoạn Thiều, ngươi biết những người này chứ?

Y ngồi trên lưng ngựa thúc tới bên cạnh một nam tử trung niên, chỉ đao vào đỉnh đầu người nọ, lớn tiếng giới thiệu:

- Hoàng Hâm là thân tín theo ngươi đã nhiều năm. Mấy năm nay, ngươi đã sắp đặt không ít tay chân thân tín ở Từ Châu, mưu toan khống chế Từ Châu. Hoàng Hâm, Đoạn Ba và Cao Đồ Lãng đều là người hầu cận ngươi khi còn bé. Bản Vương nghe nói, ngươi cũng bọn họ xưng huynh gọi đệ, còn nói cái gì mà cùng chung hoạn nạn. Ha ha, thủ đoạn thu mua lòng người cũng không tệ, khiến cho mấy kẻ này khăng khăng một mực hiệu mệnh vì ngươi…

Thái tử nghiêm nghị hỏi:

- Thái Sơn Vương, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

- Bản Vương muốn làm gì, chẳng lẽ ngươi không rõ?

Thái Sơn Vương cười lạnh:

- Tất cả mọi người đều nói ngươi khoan dung nhân hậu, không phải ngươi đã nói muốn cùng mấy người bọn họ chung hoạn nạn sao?

Hiện giờ trước mặt ngươi là ba tên thân tín ngươi xếp đặt ở Từ Châu cùng gia quyến của bọn họ đấy, ngay trước mắt ngươi đấy. Nếu ngươi thực sự muốn cùng chung hoạn nạn với họ, thì lập tức xuống đây! Quỳ trước ngựa bản Vương!

Chẳng những bản Vương sẽ không giết họ mà còn thả bọn họ về ngay lập tức. Bản Vương không dối trá độc ác như ngươi, lời nói ra chẳng có giá trị gì.

Tề Ninh thầm nghĩ, ai cũng nói Thái Sơn Vương tính tình tàn bạo, trước kia còn chưa thấy tận mắt, chỉ là tin đồn. Hiện giờ xem ra tin đồn quả thực không giả.

Nếu Thái Sơn Vương không phục Đoạn Thiều làm Thái tử mà khởi binh tạo phản, thì Tề Ninh cũng bội phục y có đảm phách. Còn y áp giải thân tín của Thái tử xếp ở Từ Châu lên trước trận để áp chế Thái tử, hắn cũng chỉ cảm thấy người này thủ đoạn tàn nhẫn.

Nhưng nếu đem tất cả gia quyến của những người này đến để áp chế, thì không chỉ là tàn bạo mà thậm chí còn có vài phần vô sỉ.

Trong lòng hắn lập tức dâng lên mấy phần chán ghét, không đồng ý với nhân cách của Thái Sơn Vương.

Hoàng Hâm kia cao giọng nói:

- Điện hạ, tiểu thần không thể phụng dưỡng bên ngài được nữa.

Xin ngài bảo trọng. Chỉ mong người tru sát gian tặc, có thể….

Gã còn chưa dứt lời, Thái Sơn Vương đã vung đao chặt xuống, đao quang lướt qua, Hoàng Hâm đã rơi đầu xuống đất.

Thái tử ngẩng đầu nhìn trời, sắc mặt đầy bi thương. Thái Sơn Vương nghiêm nghị nói:

- Đoạn Thiều, ngươi đã không dám xuống, từ nay về sau đừng có dùng cái điệu thu mua lòng người ấy nữa. Ngươi nhớ kỹ, nơi này tổng cộng có sáu mươi ba người, bọn hắn đều bị ngươi làm hại, có biến thành lệ quỷ cũng sẽ đòi mạng ngươi!

Đại đao trong tay y giơ lên, chúng binh sĩ vung tay chém xuống.

Nháy mắt tiếng khóc la đã chấm dứt, trong nháy mắt, hơn sáu mươi người nam nữ già trẻ đều mất mạng.

Tề Ninh chỉ cảm thấy sau lưng mình lạnh toát. Y chém Hoàng Hâm thì thôi, nhưng chỉ trong chốc lát, hơn sáu mươi mạng người lập tức biến mất, quả là cực kỳ bi thảm. Người này tâm địa ngoan độc, so với rắn độc chỉ có hơn không kém.

Cơ bắp trên mặt Thái tử co rúm.

Mặc dù đám người trên sườn núi Ngưu Vương đều đã thấy máu, nhưng nhìn Thái Sơn Vương không chớp mắt chặt hơn sáu mươi cái đầu, không phân nam nữ già trẻ, ai cũng lạnh toát toàn thân.

Sau khi Thái Sơn Vương giết người, lại đắc ý cười nói:

- Đoạn Thiều, hơn sáu mươi cái đầu người ở đây chỉ là bắt đầu.

Nếu ngươi không để ý đến tính mạng đám thủ hạ của ngươi, bản Vương sẽ giết từng người từng người một. Trên sườn núi Ngưu Vương, bản Vương sẽ không để lại một người sống nào đâu.

Thái tử thở dài:

- Thái Sơn Vương, ngươi đã không thể quay đầu lại được nữa rồi. Từ Châu là Từ Châu của Đại Tề, chứ không phải Từ Châu của Thái Sơn Vương ngươi. Lần này ngươi làm loạn đã là mưu phản, loạn thần tặc tẻ, có thể có bao nhiêu người cùng tìm chết với ngươi?

Y cao giọng nói:

- Bọn quan binh Từ Châu đều nghe đây. Thái Sơn Vương mưu phản làm loạn, nếu các ngươi buông binh khí, bản Cung sẽ bỏ qua chuyện cũ. Nếu không, tất cả sẽ lấy tội mưu phản xử tội.

Mặc dù quân của Thái Sơn Vương hơi bạo động, nhưng rất nhanh đã yên tĩnh trở lại.

Lúc này Tề Ninh cũng hơi nghi hoặc, thầm nghĩ, lần này Thái Sơn Vương mưu phản, cho dù có thật sự giết được Thái tử, cũng có thể lấy được ngôi Thái tử mà kế thừa Hoàng vị thật sao?

Quốc Tương Đông Tề Lệnh Hồ Hú và Đại Đô đốc thủy sư Đông Tề Thân Đồ La, đều cực lực ủng hộ Thái tử. Đông Tề Song Bích, một văn một võ, ở Đông Tề quyền cao chức trọng, lấy năng lực của Thái Sơn Vương, tuyệt không thể là địch thủ của hai người này.

Đúng như lời Thái tử nói, Thái Sơn Vương ở Từ Châu, cho dù lần này thắng, nhưng chỉ cần triều đình ban xuống một ý chỉ thôi, Thái Sơn Vương sẽ trở thành loạn thần tặc tử người người đều có thể tru diệt. Dưới tình huống này, tuyệt đối quan binh bách tính Từ Châu không thể ủng hộ Thái Sơn Vương được. Còn triều đình Đông Tề sẽ lập tức phái binh chinh phạt, với thực lực của Thái Sơn Vương, căn bản không thể là địch thủ của cả nước Đông Tề.

Tề Ninh chỉ cảm thấy lần này Thái Sơn Vương mưu phản chỉ sợ là vội vàng khởi binh. Dù sao Thái tử cũng mới tới Từ Châu không lâu, nhân vật như vậy, tuyệt đối không thể lộ hành tung ra bên ngoài, cho nên rất có thể kế hoạch mưu phản của Thái Sơn Vương được lập ra từ khi Thái tử đến Từ Châu. Chỉ trong chút thời gian ngắn ngủi, đột nhiên khởi binh, hiển nhiên kế hoạch không thể quá chu đáo chặt chẽ. Thái Sơn Vương giống như là bộc phát nhất thời, phát tiết oán hận chất chứa nhiều năm qua trong bụng.

Nhưng Thành Võ cũng theo y làm loạn, thì Tề Ninh nghĩ không thông được.

Mặc dù hắn không biết Thành Võ, nhưng theo những gì Hàn Dũ nói, Thành Võ thống binh có phương pháp, cũng là một nhân vật rất có năng lực. Người như vậy, tuyệt không thể mơ mơ hồ hồ đi theo Thái Sơn Vương mưu phản. Cho dù Thái Sơn Vương dốc sức lôi kéo, với sự khôn khéo của Thành Võ, cũng không đến mức không nghĩ ra được hậu quả nếu mưu phản.

Huống chi, Thái Sơn Vương còn điều Thành Võ đi, dùng Mạnh Tiêu Chu thay thế. Lòng người cũng là thịt mềm, Tề Ninh không tin trong lòng Thành Võ không có tí khúc mắc nào.

Nếu Thái Sơn Vương không hành động theo cảm tính, thì y dựa vào đâu để ra tay với Thái tử? Thành Võ là một lão tướng thống binh nhiều năm, có lý do gì lại đi theo kẻ như Thái Sơn Vương khởi binh mưu phản?

Tề Ninh còn đang suy nghĩ, chợt nghe có tiếng kèn rền vang, bèn ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy đại đao Thái Sơn Vương vung lên.

Trong tiếng trống, binh mã Từ Châu đã chen nhau lao lên sườn núi Ngưu Vương. Binh mã Từ Châu người đông thế mạnh, phía trước có thuẫn bài binh, đằng sau là tiễn thủ, loạn tiễn phóng lên núi như châu chấu, đám thân binh của Thái tử trên sườn núi nhất thời bị loạn tiễn ép không ngẩng đầu lên được, chỉ có thể dựa vào địa thế hiểm yếu để kháng cự.

Thái tử tung ra không đến ngàn người, muốn phòng thủ một vòng cả sườn núi Ngưu Vương thì có hơi yếu, cận vệ bên cạnh y cũng tìm được thuẫn bài, cầm thuẫn bài hộ vệ quanh Thái tử phòng loạn tiễn cho y.

Tư Đồ Minh Nguyệt thấy đối phương tấn công tới, vội nói:

- Điện hạ, nơi này hung hiểm, xin ngài về trướng!

Thái tử lắc đầu, nghiêm nghị đứng trên sườn núi, chau mày. Có điều lần này đi săn, cũng không chuẩn bị nhiều thuẫn bài, Thái tử được thuẫn bài bảo vệ, mấy người bên cạnh lại không được may mắn như vậy, chỉ có thể tự mình tìm chỗ nào tránh loạn tiễn mà thôi. Tề Ninh vẫn đứng bên cạnh Thái tử, nhờ bóng cây to, cũng được thuẫn bài bảo vệ.

ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

0.29123 sec| 2445.594 kb