Hồ Bá Ôn thở dài một tiếng, y cười khổ nói:
-Hầu gia nghĩ vậy ta cũng không có gì để nói. Ngươi nói ta sợ ba tên lính gác kia tiết lộ tin tức cho nên giết người diệt khẩu. Nếu thật sự như thế, nếu như ta thật sự có đồng đảng lợi hại như vậy, ta tốn công vòng vo nhiều vòng như vậy để làm gì. Mặc dù ba tên binh sĩ Vũ Lâm khá lanh lợi, thế nhưng nếu muốn giết bọn họ, không cần phải phiền toái như vậy.
Tề Ninh cười nói:
-Hồ đại nhân là người thông minh, sao bỗng dưng lại trở nên hồ đồ vậy? Đánh lén phía sau có thể trong nháy mắt giết chết ba người, hơn nữa còn không cho bọn họ có cơ hội hét lên, chắc hẳn công phu của tên sát thủ này rất cao. Ta cũng tin là nếu như muốn giết người diệt khẩu, với thân thủ của người đó, y có thể làm được.
Giơ tay lên lau nước mưa trên trán, hắn cười nói:
-Thế nhưng làm sao có thể Hồ đại nhân không thể ví với hạng người bình thường được? Ba mạng người không những là giết người diệt khẩu mà còn là gài tang vật hãm hại, chắc chắn ngươi sẽ không bỏ qua cơ hội này. Tốn thêm chút sức, thế là tình huống ở hiện trường đã trở nên rất dễ làm cho người ta phỏng đoán có người quen ra tay ngay trước mặt. Đây tất nhiên là mục đích của Hồ đại nhân, nói cho cùng, nói cho cùng thì ngươi chỉ muốn ta rơi vào bẫy của ngươi mà thôi.
-Ồ?
Tề Ninh nói:
-Đúng như những gì ta nghi ngờ trước đó, tình trạng ở hiện trường khiến ta nghi ngờ hung thủ là một trong hai lĩnh đội. Ngô Đạt Lâm là người bị nghi ngờ nhiều nhất. Có Hồ đại nhân ngươi ở bên cạnh dẫn dắt, tất nhiên có thể làm cho ta tin tưởng Ngô Đạt Lâm là hung thủ.
Nếu như không phải giày của ngươi có dính đất đỏ làm cho ta nghi ngờ, sợ rằng bổn hầu đã thật sự đổ oan cho người tốt.
Hồ Bá Ôn cười một cách kỳ lạ, khu rừng rất âm u lạnh lẽo, y cảm thấy có một luồng hơi lạnh xông thẳng từ dưới chân lên tới đỉnh đầu.
-Ngươi còn lo lắng nhiêu đó chưa đủ, cho nên lại tự biên tự diễn một vở kịch ám sát.
Tề Ninh nhìn chằm chằm ánh mắt của Hồ Bá Ôn, hắn nói:
-Hiện trường ám sát là do ngươi bố trí. Lương Hùng đã sớm biết hết thảy mọi thứ cho nên khi ngươi gào thét trong phòng, Lương Hùng là người đầu tiên xông vào bên trong, y chính là người phối hợp diễn với ngươi.
Khóe mắt của Hồ Bá Ôn giật một cái, thế nhưng y chỉ cười lạnh.
-Căn bản không có người ám sát ngươi cho nên Lương Hùng làm chứng nói thấy có thích khách nhảy ra ngoài cửa sổ cũng là chứng cứ giả.
Tề Ninh lạnh lùng đứng lên, hắn nói:
-Mục đích làm vậy tất nhiên là vì muốn tạo thành một kích trí mạng cho Ngô Đạt Lâm, Hồ đại nhân ngươi nói tận mắt nhìn thấy thích khách là Ngô Đạt Lâm, bổn Hầu há có thể không tin? Vì vậy, ngươi chắc chắn sẽ dẫn dắt để bổn Hầu tính toán cách tiêu diệt Ngô Đạt Lâm. Tất nhiên là Hồ đại nhân ngươi đã sớm thiết kế xong thủ đoạn mượn đao giết người.
Tề Ninh nói xong, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Một lát sau, Hồ Bá Ôn thở dài một hơi rồi nói:
-Nếu Hầu gia muốn bêu xấu hạ quan tới vậy, tại hạ có thể nói gì được? Thì ra ta đã nhìn lầm ngài.
-Ngươi không phục?
Tề Ninh cười nói:
-Thật ra thì có thể lập tức chứng minh những gì ta nói có thật hay không. Dựa theo những gì ngươi sắp đặt thì chúng ta sẽ diệt trừ Ngô Đạt Lâm ở chỗ này, sau đó Lương Hùng sẽ thay thế Ngô Đạt Lâm thống lĩnh đội hộ vệ. Ngày mai sẽ đến sông Tần Hoài cho nên nếu như tối nay có cơ hội, các ngươi sẽ không bỏ qua.
Khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn về phía Lương Hùng đang nằm trên mặt đất, hắn tiếp tục nói: -Hồ đại nhân, để ta giúp ngươi lên kế hoạch, ngươi nghe xem liệu có ổn không. Sau khi Lương Hùng trở thành người chỉ huy, tất nhiên tối nay y sẽ bố trí người canh gác.
Ta có thể khẳng định y sẽ chừa lại thời gian trống để ngươi có thể im hơi lặng tiếng, không một tiếng động nào lẻn vào thôn thuận tiện hủy diệt hàng hóa. Sau khi làm xong, việc lớn của ngươi đã thành, nếu có thể nhân lúc hỗn loạn giết được ta thì càng tốt. Cho dù không giết được ta thì cũng có thể đổ oan xuống đầu Ngô Đạt Lâm. Ngươi nói thử xem kế sách này có ổn không?
Con ngươi của Hồ Bá Ôn co rút lại, giọng của y trở nên suy yếu, y nói:
-Hầu gia, ngươi... Ngươi... Ngươi đang ngậm máu phun người, sau khi về kinh, hạ quan . . Hạ quan...
Y không ngừng lui ra sau. Tề Ninh cười lạnh một tiếng, thân hình chợt lóe, đưa tay bắt lấy Hồ Bá Ôn. Hồ Bá Ôn xoay người định trốn, Tề Ninh giơ chân lên đá vào sau lưng y, "ây da" một tiếng, Hồ Bá Ôn bị đá ngã lộn nhào trên mặt đất.
Không chờ y đứng dậy, Tề Phong đã xông lên phía trước đè Hồ Bá Ôn xuống đất. Bên cạnh có người bước tới, y lấy ra dây thừng chuẩn bị từ trước, sau đó trói Hồ Bá Ôn lại.
Bên kia, Lý Đường cũng đã dẫn người trói Lương Hùng lại. Sắc mặt của Hồ Bá Ôn vô cùng khó coi, y la lên:
-Tề Ninh, ngươi . . Ngươi hãm hại trung lương, bổn quan... Bổn quan chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Tề Ninh cười lạnh nói:
-Có hãm hại ngươi hay không ngươi sẽ biết rất nhanh thôi.
Hắn phất tay một cái ý bảo Tề Phong mang hai người này đi.
Ngô Đạt Lâm thu hồi bội đao, y bước lên, chắp tay nói: -Hầu gia, ty chức...Ài, nếu như không nhờ Hầu gia nhìn rõ mọi chuyện, sợ rằng dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà, ty chức cũng không thể rửa sạch tội được.
Tề Ninh nghiêm nghị nói:
-Ngô lĩnh đội, bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này, chúng ta phải lập tức trở lại thôn thu xếp mọi chuyện. Chắc chắn đám người kia sẽ ra tay trong đêm nay, chúng ta không được phép để cho đám người kia thuận lợi ra tay.
Một tia chớp từ trên trời bổ xuống, trong ánh sáng của tia chớp, thôn vắng trong đêm mưa lộ vẻ rất vắng lặng suy tàn.
Trong cơn mưa rào giữa đêm khuya, lúc này Tề Ninh đang đứng bên trong cánh cửa của một căn phòng bỏ hoang. Mặt hắn nghiêm nghị, hai tay chắp sau lưng, dường như y đang nghĩ tới việc gì đó.
Giờ đã là canh hai, thôn hoang hoàn toàn yên tĩnh, mưa lớn trước đó giờ đã nhỏ đi không ít. Những cơn gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, phất trên khuôn mặt của Tề Ninh giúp cho hắn có thể hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn tin tưởng vào phán đoán của mình, hắn cũng đã sắp xếp kín kẽ, lúc này thôn vắng đã trở thành một cái bẫy, giờ chỉ còn chờ con mồi tự chui vào nữa thôi.
Tề Ninh rất có kiên nhẫn, mặc dù đã chờ hơn một canh giờ, thế nhưng hắn vẫn ổn định như bình thường.
Nhìn thấy mấy bóng người xuất hiện bên ngoài cửa sau, khóe môi của Tề Ninh hơi nhếch lên.
Ánh mắt nhạy bén của hắn có thể thấy rõ thân pháp của đám người này rất nhanh, động tác vô cùng nhanh nhẹn. Tay mỗi người cầm một thanh đao, tính ra có khoảng bảy tám người, ai cũng hóp lưng lại như mèo. Trong cơn mưa, cả đám như những bóng ma.
Người đứng trước trước nhất nhìn có vẻ hết sức cảnh giác. Ánh mắt quét qua xung quanh, ngay sau đó y giơ tay lên y bảo mọi người đi theo. Y đi thẳng tới một căn nhà trong thôn.
Xung quanh căn nhà này không có hộ vệ, nó là một căn nhà một sảnh hai phòng, bên trái là chính đường, bên phải có một gian phòng. Căn phòng này vốn nên trống rỗng, thế nhưng, giờ phút này, bên trong gian phòng lại đang chất đầy hàng hóa. Đây là gian phòng lớn nhất trong thôn, hơn nữa nó là gian phòng còn nguyên vẹn nhất. Mặc dù rất lâu rồi không có ai ở, nó đã lộ vẻ hư hại, thế nhưng phòng vẫn không bị dột. Phía trên hàng hóa được phủ một tấm vải dầu. Ở chính đường có năm sáu tên lính gác đang ngã trái ngã phải ngồi trên mặt đất. Ngoại trừ hai người còn miễn cưỡng mở mắt, những người khác đã chìm vào giấc ngủ. Dưới chân tường, đám người kia mượn nhờ tiếng gió đâm một cái lỗ trên tường sau.
Nhích lại gần, nhìn tình cảnh bên trong chính đường, tên thủ lĩnh kia quay người lại ra dấu tay, sau đó y tiếp tục đi tới cửa sau căn phòng.
Cửa sau đã đóng, binh sĩ Vũ Lâm còn dùng vải dầu dán lại. Tên thủ lĩnh kia dùng dao găm trên tay đâm một lỗ trên tấm vải dầu. Nhìn vào bên trong một cái, vẻ đắc ý lộ ra trong đôi mắt y. Khi chắc chắn bên trong không có ai, không do dự nữa, y dùng dao găm rạch rách vải dầu sau đó xoay người đi vào bên trong, động tác của y vô cùng nhanh nhẹn. Những người sau lưng không ngừng đi vào bên trong, chỉ chừa lại người cuối cùng đứng canh bên ngoài.
Khi vào bên trong, tên thủ lĩnh ra dấu, đám thuộc hạ tháo xuống túi rượu da trâu đeo bên hông, mở nắp ra, sau đó đổ chất lỏng trong túi da trâu lên hàng hóa. Có kẻ đã đổ hết chất lỏng trong túi da trâu, y nhịn không được không nhịn được vén tấm vải dầu lên. Ánh sáng lạnh chợt lóe lên, đại đao trong tay tên thủ lĩnh kia đã chỉa vào cổ họng tên này, tên này vội vàng thu tay lại.
Tên thủ lĩnh hừ lạnh một tiếng.
Khi thấy đám thuộc hạ đã đổ hết chất lỏng ra, y lấy ra một mồi lửa, nhẹ nhàng thổi một cái. Căn phòng vốn tối mờ đột nhiên sáng lên một ánh lửa. Tên thủ lĩnh kia không do dự, y ném mồi lửa lên tấm vải dầu. Ngay khi mồi lửa rơi lên tấm vải dầu, "phựt" một tiếng, ngọn lửa đã cháy lên.
Thứ chứa trong túi da trâu của đám người này đều là dầu hỏa, chỉ cần dính vào một chút lửa, nó sẽ lập tức bốc cháy.
Khi thấy ngọn lửa nổi lên, vẻ đắc ý lại xuất hiện trong mắt tên thủ lĩnh. Vung tay lên ý bảo đám thuộc hạ vội vàng rút lui. Đám người cầm đao quay lại cửa sau, khi tên đi đầu còn cách hai ba bước, đột nhiên có một mũi tên nhọn bắn ra từ phía đối diện. Mũi tên này vừa nhanh vừa mạnh, trước đó không có chút dấu hiệu nào. Người này bị bất ngờ không có chút phòng bị nào cho nên "Phốc" một tiếng, mũi tên đã ghim vào cổ họng. Thế tới của người này không giảm, sau khi trúng tên, y bước thêm hai bước, sau đó mới ngã quỵ về phía trước.
Đám người phía sau lập tức giật mình. Ngay lúc này, những tiếng vèo vèo không ngừng vang lên, vô số mũi tên từ cửa sau bắn tới.
Người có nhãn lực tốt có thể nhìn thấy bên ngoài cửa sau có hơn mười tiễn thủ đang sắp thành hai hàng liên tục bắn tên. Lúc này, nếu tiến tới phía trước, chắc chắn sẽ đụng trúng mũi tên.
Mũi tên bắn tới, cả đám rối rít dùng đao ngăn cản, có một người la lên:
-Không được, chúng ta trúng mai phục rồi...!
-Ra bằng cửa trước.
Mặc dù có biến cố, thế nhưng tên thủ lĩnh vẫn còn tĩnh táo, y xoay người lại phòng tới cửa trước của căn phòng. Y còn chưa tới gần đã có hai tiếng "đùng đùng" vang lên, cửa trước đã bị phá vỡ, gần như ngay lúc đó, có vô số mũi tên từ cửa sổ phía trước bắn vào.
Lúc này, bên trong căn phòng có ánh lửa ngút trời, bên trong sáng như ban ngày, hàng hóa bị vải dầu che phủ đã ngập trong biển lửa.
Mưa đêm lạnh lẽo, khí trời tối nay vốn có chút âm u lạnh lẽo, thế nhưng, dưới ánh lửa khủng bố này, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng cao. Từ đầu tới cuối, mũi tên từ bên ngoài hai cửa vẫn không ngừng bắn vào. Đám người bên trong chen chúc đứng chung một chỗ, lưng tựa lưng, cả đám không ngừng quơ đao ngăn cản.
-Chúng ta phải xông ra ngoài...!
Có người đầy hoảng sợ nói:
-Nếu không ra được, chúng ta sẽ bị chết cháy trong này...!
Giờ là lúc sống còn, cả đám đều biết hai cửa sổ đã bị chặn, không thể ra bằng lối đó được, chỉ có thể vọt ra chính đường. Tên thủ lĩnh kia quyết định thật nhanh, trong tiếng gào thét, y bảo thuộc hạ bảo vệ mình rồi di chuyển tới cửa phòng. Đưa tay kéo cửa, y phát hiện cửa phòng đã bị đóng từ bên ngoài, bên trong không thể mở được. Gầm nhẹ một tiếng, y đá một cước vào cửa phòng. Một tiếng "ầm" vang lên, sức lực của tên thủ lĩnh này không nhỏ, hơn nữa cửa gỗ cũng không cứng rắn cho nên đạp một cước đã tạo thành một cái lỗ to.
Đột nhiên, bên ngoài có một giọng nói lạnh lùng vang lên:
-Giết sạch đám cướp này, không chừa một mống!
Khi giọng nói kết thúc, có hai thanh trường thương từ lỗ thủng kia hung hăng đâm vào. Tên thủ lĩnh kia giật mình vội vàng lui ra sau hai bước rồi quơ đao chém tới, chém đứt hai đầu thương. Đột nhiên, y nghe một tiếng hét thảm.
Nghiêng đầu nhìn lại, dưới ánh lửa, y nhìn thấy hai tên thuộc hạ của mình trúng tiễn bỏ mình.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo