Trong lòng Tề Ninh biết sự ghen ghét của Hàn Dũ, dù sao bọn họ cũng là người của quân đoàn Tần Hoài, là người của quân đội, không hề gộp chung với sứ đoàn, nếu tiếp tục đi nữa, khi đi lại trong địa phận Đông Tề sẽ rất khó tránh khỏi xung đột.
Mấy người Hàn Dũ trở lại trên thuyền, lại khom mình hành lễ với Tề Ninh, Tề Ninh chờ thuyền của bọn họ rời đi mới hạ lệnh tiếp tục tiến về phía trước.
Đoàn xe vừa đi được một đoạn thì nghe thấy tiếng vó ngựa phía trước, phóng mắt nhìn xa, quả thật có mấy trăm kỵ binh xuất hiện phía trước, thậm chí còn đằng đằng sát khí. Khi hai bên cách nhau một khoảng, cánh kỵ binh này ghìm chặt ngựa, dừng lại, sau đó một trong số những người đó hô lớn:
-Hai nước chúng ta không hề giao chiến, tại sao xuất binh qua sông?
Tề Ninh lắc đầu thở dài, thầm nghĩ đến tận bây giờ rồi mà đối phương cũng chưa biết chuyện gì đã xảy ra, chậm rì rì như này, nếu thật sự là Sở quân qua sông thì giờ đã dàn xong trận hình, bày xong trận thế từ đời nào rồi.
Ngô Đạt Lâm thúc ngựa lên trước, cất cao giọng đáp:
-Chúng tôi là sứ đoàn Sở quốc, chuyến này tới Lỗ Thành xin bái kiến Quốc quân quý quốc, ở đây có quốc thư, xin chớ hiểu lầm.
Phía đối diện lao xao một lát, sau đó có hai kỵ binh phi ngựa tới trước mặt Ngô Đạt Lâm, dò xét y một phen rồi mới hỏi:
-Quốc thư đâu?
Ngô Đạt Lâm quay đầu lại, Tề Ninh đã giao quốc thư cho Tề Phong, Tề Phong nhận quốc thư, giục ngựa tiến lên, đưa quốc thư ra, sau khi tiếp nhận quốc thư, đối phương trở về bên mình, lát sau nữa, lại có hơn mười kỵ binh hộ tống một tướng lĩnh mặc giáp đen phi ngựa tới. Ngô Đạt Lâm thấy tướng lĩnh giáp đen kia khoảng hơn bốn mươi tuổi, hơi gầy, râu mọc hình chữ bát, tới gần chỗ mấy người bọn họ, tướng lĩnh kia mỉm cười nói:
-Các người là sứ đoàn Sở quốc?
May mà giải thích rõ, nếu không bổn tướngmà dẫn binh đánh, các ngươi nhất định bị hốt gọn cả mẻ.
Ngô Đạt Lâm nói đầy ẩn ý:
-Quý quốc và Sở quốc ta là hai bang quốc hữu hảo, đương nhiên sẽ không đụng tới binh đao.
Vị tướng lĩnh kia quét mắt nhìn một lượt, sau khi thấy Tề Ninh – cũng chính là người đứng đầu của Sứ đoàn, y cất giọng hỏi:
-Kia là ai?
-Đó là Cẩm Y Hầu của Đại Sở ta, cũng là sứ thần của lần đi sứ này.
Ngô Đạt Lâm nghiêm túc nói:
-Chẳng hay các hạ xưng hô thế nào?
Tướng lĩnh kia đáp:
-Ngươi gọi ta Mạnh tướng quân là được rồi.
Rồi y lại nói:
-Nghe nói Sở quốc có tứ đại thế tập Hầu, Cẩm Y Hầu quân công hiển hách, quân đoàn Tần Hoài cũng do một tay Cẩm Y Hầu dựng nên, lần trước nghe nói vị Tề đại tướng quân đó đã qua đời, vị này hẳn là con trai của Tề đại tướng quân rồi?
Ngô Đạt Lâm cau mày, nói:
-Cẩm Y Hầu ở đây, không được vô lễ!
Mạnh tướng quân kia ngẩn ra, hơi tức giận, nói:
-Hắn là Hầu gia của Sở quốc mấy người chứ có phải Hầu gia của Đại Tề chúng ta đâu? Chớ có làm càn trước mặt bổn tướng.
Tề Ninh lại cười ha ha, nói:
-Vị này hẳn là Mạnh Tiêu Châu, Mạnh tướng quân nhỉ? Nghe danh đã lâu, hôm nay gặp mặt, quả là danh bất hư truyền.
Mạnh Tiêu Châu lại ngẩn ra rồi lập tức mỉm cười hỏi:
-Hóa ra ngươi đã từng nghe tới tên tuổi bổn tướng à?
-Đương nhiên đã từng nghe tới.
Tề Ninh cười đáp:
-Nghe nói Thái Sơn vương rất coi trọng Mạnh tướng quân, đến ngay cả muội muội của Mạnh tướng quân cũng rất được Thái Sơn vương yêu thích. Huynh muội Mạnh gia được ưu ái như vậy, thanh danh truyền xa, chẳng mấy ai không biết cả.
Tề Ninh vốn nói lời châm chọc, cho rằng tên Mạnh Tiêu Châu chắc hẳn sẽ giận tím mặt, ai ngờ tên họ Mạnh kia lại chẳng tức giận chút nào mà còn đắc chí nói:
-Không sai, bổn tướnglà ái tướng của Vương gia, muội muội cũng là sủng cơ của Vương gia. Ngươi biết những điều này chứng tỏ tin tức cũng khá linh thông đấy.
Rồi y giục ngựa tiến lên, nhìn thấy đội xe ngựa, hỏi:
-Các ngươi muốn kính dâng lễ vật lên cho Đại Tề ta ư?
Tề Ninh lại cười đáp:
-Đây là quốc sự, Mạnh tướng quân không nên biết quá nhiều.
Chúng ta muốn lên đường cho kịp giờ, vẫn mong Mạnh tướng quân để chúng ta đi, không kéo dài thời gian của chúng ta.
Mạnh Tiêu Châu liếc Tề Ninh một cái, nói:
-Người đâu, lên kiểm tra xem trên những chiếc xe này có những thứ gì?
Tề Ninh bình tĩnh, thản nhiên nói:
-Ai dám?!
Mạnh Tiêu Châu sửng sốt, lập tức nói với vẻ tức giận:
-Các người muốn đi qua địa bàn bổn tướng thủ giữ thì phải chấp nhận để bổn tướng kiểm tra. Nếu trên xe có giấu binh khí, đương nhiên bổn tướng sẽ không bỏ qua.
Ngô Đạt Lâm cau mày nói:
-Mạnh tướng quân, Sứ đoàn Đại Sở ta muốn tới Lỗ Vương thành bái kiến quốc quân quý quốc, bàn về lợi ích hai nước, các ngươi không những không tiếp đãi, trái lại còn gây khó dễ, lý nào lại thế?
Chúng ta là Sứ đoàn chứ không phải thương đội, sao có thể để ngươi kiểm tra được?!
Rồi y hừ lạnh một tiếng, nói tiếp:
-Lẽ nào Mạnh tướng quân không hiểu lễ nghi thỏa thuận giữa hai nước?
Mạnh Tiêu Châu ngẩn ra, có hơi mờ mịt, xoay người lại, nhìn nhìn binh sĩ bên cạnh, hỏi:
-Có lễ nghi này không vậy?
Bọn họ đều ngơ ngác nhìn nhau, chẳng ai biết.
-Mạnh tướng quân, tướng quân cũng đã xem quốc thư rồi.
Ngô Đạt Lâm trầm giọng nói:
-Nếu cảm thấy quốc thư có vấn đề, tướng quân có thể lập tức bẩm báo lên phía trên, để Lễ bộ quý quốc phái người tới đây bàn bạc.
Đương nhiên, nếu khi đó quốc thư không có vấn đề gì, Mạnh tướng quân lại khiến hành trình của chúng ta chậm trễ, chúng ta phải bẩm lại chuyện này với quốc quân quý quốc, cũng xin ngài ấy cho chúng ta một câu trả lời thích hợp.
Rồi sắc mặt y trở nên lạnh lùng:
-Nếu như tướng quân cảm thấy quốc thư không có vấn đề gì, vậy điều đó nói lên rằng chúng ta chính là sứ đoàn Đại Sở, chúng ta đường đường là sứ đoàn của Đại Sở, đi sứ quý quốc, nhưng cũng sẽ không để các người làm càn.
-Quốc thư?
Mạnh Tiêu Châu đưa tay xoa xoa trán, Tề Ninh cau mày hỏi:
-Đừng nói là tới cả quốc thư Mạnh tướng quân cũng không đọc hiểu chứ?
Mạnh Tiêu Châu lập tức phản bác:
-Đương nhiên bổn tướng đọc hiểu.
-Vậy đương nhiên Mạnh tướng quân cũng có thể nhận ra đó là thật hay giả.
Tề Ninh nói tiếp:
-Nếu là giả, hiện giờ chúng ta sẽ đi cùng tướng quân, trước tiên tướng quân cứ bắt chúng ta lại, sau đó bẩm báo lại với cấp trên, để bọn tới kiểm tra thực hư; nếu là thật, tướng quân hãy phái mấy người dẫn đường cho chúng ta, đưa chúng ta tới Lỗ vương thành.
Mạnh Tiêu Châu có chút lúng túng, nói:
-Vậy… vậy đương nhiên quốc thư kia là… là thật rồi.
Tề Ninh cười ha ha, nói:
-Mạnh tướng quân có đôi mắt thật tinh tường, nếu đã là thật thì việc tiếp theo dễ giải quyết rồi. Tướng quân hãy phái người dẫn đường, hiện giờ chúng ta đã đặt chân tới địa bàn quý quốc, việc ăn ngủ trên đường đương nhiên do quý quốc lo liệu. Hẳn là Mạnh tướng quân cũng hiểu những lễ nghĩa này nhỉ?
-Hiểu chứ, đương nhiên là hiểu rồi.
Mạnh Tiêu Châu gượng cười, nói:
-Mấy người là sứ đoàn Sở quốc, đương nhiên bổn tướng sẽ sắp xếp người đưa sứ đoàn tới Lỗ Vương thành, và cả chuyện ăn ngủ trên đường của sứ đoàn nữa.
-Không cần quá xa xỉ đâu.
Tề Ninh nói với vẻ nghiêm túc:
-Dựa theo tiêu chuẩn mỗi bữa cảm ba trăm lạng bạc trắng là được rồi, à đúng rồi, điểm tâm đơn giản một chút là được, giảm một nửa so với cơm, một trăm năm mươi lượng là đủ rồi.
Mạnh Tiêu Châu trợn to hai mắt, sợ hãi nói:
-Một… Một bữa cơm ba trăm lạng bạc trắng?
Tề Ninh ra vẻ kinh ngạc, hỏi:
-Mạnh tướng quân danh tiếng đồn xa, bản hầu nghe tin đã lâu, biết Mạnh tướng quân rất được Thái Sơn Vương coi trọng, chẳng lẽ Mạnh tướng quân không biết những quy tắc lễ nghi này ư?
Mạnh Tiêu Châu vội vàng cười nói:
-Biết chứ, biết chứ, ý của ta là, một bữa cơm chỉ dùng ba trăm lượng thì có phải hơi tiết kiệm rồi không?
Tề Phong nhịn cười, cố làm bộ nghiêm túc, nói:
-Hầu gia nhà chúng ta xưa nay cần kiệm, sẽ không làm khó dễ mấy người quá đâu.
Mạnh Tiêu Châu cười gượng, nói:
-Đúng vậy đúng vậy.
Trong lòng y lại thầm nghĩ một bữa cơm tận ba trăm lượng, cho dù cả bàn toàn sơn hào hải vị cũng không nhiều tiền đến thế!
Tề Ninh nghiêng người nói nhỏ vài câu với Tề Phong, Tề Phong lấy một thỏi bạc trong ngực ra, ném qua, nặng khoảng bốn, năm lượng. Mạnh Tiêu Châu vội đưa tay nhận, hỏi:
-Đây là?
-Chúng ta mới tới quý quốc, nhân vật quan trọng đầu tiên chúng ta gặp là Mạnh tướng quân, vì vậy tặng chút lễ mọn, xin tướng quân nhận lấy.
Tề Ninh cười nói.
Mạnh Tiêu Châu cảm thấy hơi tức giận, thầm nghĩ có vài lượng bạc mọn cũng bảo là “lễ”, đám bạc lọt giữa những kẽ tay lão tử cũng nhiều gấp mấy lần số này. Nhưng y không dám tỏ vẻ gì, thầm nghĩ nếu đối phương đã là sứ đoàn thì mình cũng nên ứng xử thỏa đáng, tránh nói sai, làm sai gì đó để người ta cười chê.
Y vốn là một chủ đất ở Từ Châu, mấy mánh khóe giành giật vàng bạc thì y rõ mồn một, nhưng đây là bang giao hai nước đó, làm sao y hiểu được chứ? Mà thật ra sau khi Đông Tề lập quốc, bình thường cũng chẳng giao lưu đối ngoại gì với các nước khác, song phương phái sứ thần tới nước đối phương đi sứ cũng là chuyện vô cùng hiếm thấy, vậy nên làm gì có chuyện Mạnh Tiêu Châu hiểu rõ lễ nghi bang giao hai nước chứ?
Nhưng y lại không dám tỏ vẻ mình dốt đặc cán mai chẳng biết gì, nên đành gượng cười nói:
-Đa tạ, đa tạ!
Rồi y xoay người, phất phất tay, nói:
-Để sứ đoàn Sở Quốc đi qua.
Nhưng mà sứ đoàn kia lại chẳng nhúc nhích gì, Mạnh Tiêu Châu không kìm được mà hỏi:
-Các vị, bổn tướng đã hạ lệnh mở đường cho mấy vị đi rồi, sao các vị còn chưa đi?
Tề Phong thở dài:
-Mạnh tướng quân, tướng quân thật sự cần chúng ta phải nhắc nhở ư?
-Nhắc nhở?
Mạnh Tiêu Châu ngẩn ra:
-Nhắc cái gì?
-Ngài nhanh quên thật.
Tề Phong nói:
-Mạnh tướng quân, có qua có lại, điều này ngài hẳn phải hiểu chứ.
Huynh đệ chúng ta bôn ba vất vả mới tới được quý quốc, vừa mới đặt chân lên địa phận quý quốc, người đầu tiên chúng ta gặp chính là Mạnh tướng quân, có phải Mạnh tướng quân cũng nên tỏ ý gì đó một chút?
Mạnh Tiêu Châu chả hiểu gì:
-Tỏ ý gì cơ?
Tề Phong thở dài:
-Mạnh tướng quân, Hầu gia thì coi như thôi vậy, nhưng mà các huynh đệ đường xá xa xôi vất vả nhọc nhằn, dù sao Mạnh tướng quân cũng nên thưởng huynh đệ tụi này chút tiền trà nước.
-Tiền trà nước?
Mạnh Tiêu Châu trợn to hai mắt, thất thanh hỏi:
-Còn có cả lễ nghi này à? Muốn ta móc bạc ra thưởng?
-Giữa quan hệ bang giao hai nước, để láng giềng hòa thuận hữu hảo, đây vốn là quy tắc lễ nghi từ rất lâu rồi.
Tề Phong cau mày nói:
-Chẳng lẽ Mạnh tướng quân không hiểu gì ư? Nếu Mạnh tướng quân không tiện, sau khi tới Lỗ Vương thành, nếu quan viên Lễ bộ Tề quốc có hỏi, chúng ta chỉ đành nói sự thật thôi.
Sắc mặt Mạnh Tiêu Châu trở nên bối rối, vội nói:
-Đợi chút, đợi chút đã, tiền trà nước này cũng là quy tắc đã có từ lâu à?
Tề Phong gật đầu đáp:
-Mạnh tướng quân cũng không cần phải sốt ruột, thật ra số bạc này không cần đại nhân phải tự lấy tiền túi, ngài thưởng bạc làm tiền trà nước cho các huynh đệ xong, sau đó có thể báo lại chuyện này với Lễ bộ, Lễ bộ sẽ hoàn lại khoản bạc này cho ngài. À đúng rồi, trước khi chúng ta tới quý quốc cũng chưa phái người thông báo, có thể quý quốc đã quên nên chưa kịp nhắc nhở Mạnh tướng quân, đây lỗi của chúng ta.
Tề Ninh bỗng nhiên cười nói:
-Thôi vậy, Mạnh tướng quân thống lĩnh binh lính một phương, có lẽ không hiểu rõ mấy lễ nghi phiền phức này cho lắm, nếu thật sự Mạnh tướng quân không bỏ ra được ngần ấy, chúng ta cũng không ép buộc.
Mạnh Tiêu Châu thầm nghĩ nếu số bạc này lão tử không phải xuất tiền túi thì cũng chẳng sao, cứ ứng trước một ít, sau rồi tìm Lễ bộ yêu cầu hoàn lại là được. Sau lưng y có Thái Sơn vương là chỗ dựa nên y không lo Lễ bộ lật lọng, vậy nên y thỉnh giáo:
-Không biết tiền trà nước này khoảng bao nhiêu thì ổn?
-Toàn bộ sứ đoàn chúng ta, bao gồm cả Hầu gia và Ngô thống lĩnh có cả thảy hai trăm năm mươi ba người.
Tề Phong ra vẻ chính trực, nói:
-Nhiều ít thì phải xem ý của Mạnh tướng quân rồi, cho dù chỉ tặng mỗi người vài chục lượng bạc, chúng ta cũng sẽ không nghĩ ngợi gì đâu.
Rồi gã lại nói:
-Đương nhiên Hầu gia không cần chút bạc này, về phần những người khác, bọn họ cũng chưa chắc muốn nhận số bạc này, chỉ là vật mang ý may mắn, hy vọng hai nước láng giềng luôn hòa thuận hữu hảo mà thôi.
Cả người Mạnh Tiêu Châu sắp đổ đến nơi, cái khác thì y mù tịt, nhưng nói về tiền bạc thì thuộc hàng cao thủ, nháy mắt đã tính ra được, một người mấy chục lượng, ở đây có hơn hai trăm người, làm gì có chuyện không đi đứt mấy ngàn lượng bạc chứ? Các ngươi cho lão tử vài lượng bạc cỏn con bảo là lễ gặp mặt, còn lão tử phải móc mấy ngàn lượng bạc ra cho các ngươi, mẹ nó chứ, quan hệ ngoại giao hai nước gì gì đó còn có lễ nghi kỳ dị này à?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo