Chúng thân binh nghe thấy vậy, phản ứng đầu tiên là khẽ giật mình sau đó lập tức cười ha hả, trong đó có một người lên tiếng:
- Ngươi tưởng nơi này vẫn còn là Sở quốc nhà các ngươi sao? Đứng trên đất của Tề quốc bọn ta mà dám ngông cuồng như vậy, cẩn thận bọn ta cho các ngươi không còn mạng mà bò về!
Tề Ninh nghe vậy cũng không nói gì chỉ nhìn Ngô Đạt Lâm ra hiệu bằng ánh mắt với y, Ngô Đạt Lâm khẽ gật đầu, giơ tay lên rồi lập tức hạ xuống. Dường như trong nháy mắt cánh tay của Ngô Đạt Lâm hạ xuống kỵ binh Sở quốc vẫn luôn trong tư thế sẵn sàng ngênh đón quân địch lập tức phóng ngựa lao lên như những mũi tên bắn ra khỏi cung.
Đám thân binh của Thái tử Tề quốc vẫn còn đang mải cười nhạo không nghĩ đến người nước Sở nói động thủ liền động thủ. Mặc dù tinh binh Vũ Lâm không phối hợp thành thạo được như kỵ binh của doanh trại Hắc Đao nhưng Sở quốc cũng chỉ đứng sau mỗi kỵ binh dũng mãnh của doanh trại Hắc Đao, đã vậy khoảng cách hai bên cũng gần nên chiến mã vừa xông lên chớp mắt đã đến trước trạm gác.
Phía trước có cây gỗ chắn ngang, chiến mã phi đến gần, tinh binh Vũ Lâm trên lưng ngựa đồng thanh gầm lên, hai chân đạp một cái sau đó vọt lên từ trên lưng ngựa. Hơn mười kỵ binh ở phía trước bay lên tựa như những con diều hâu, từ trên cao vung đao chém về phía đám thân binh của Thái tử.
Mạnh Tiêu Châu sợ tái mặt, lớn tiếng kêu gào:
- Không được động thủ, không được động thủ!
Trong lòng y đương nhiên hiểu nếu như hai bên xảy ra xung đột, y chắc chắn cũng sẽ bị cuốn vào. Vị Cẩm Y Hầu này là hầu gia của Sở quốc, triều đình chắc chắn sẽ không trách mắng gì hắn nhưng còn mình chắc chắn sẽ không thoát được.
Thân binh của Thái tử mặc dù cũng có chút kinh hãi nhưng dù gì thì cũng là quân tinh nhuệ của Đông tề, tất cả đồng loạt rút đao ra khỏi vỏ. Thế nhưng không ngờ tinh binh Vũ Lâm lại hành động nhanh đến bất ngờ như vậy, thân binh của Thái tử cũng không nghĩ đến chuyện tinh binh Vũ Lâm nói động thủ là động thủ, chỉ trong nháy mắt có mấy thân binh của Thái tử đã bị đao gác trên cổ.
Ngô Đạt Lâm nghiêm giọng quát lớn:
- Trước mặt Cẩm Y Hầu, ai dám vô lễ, giết không tha!
Tiếng nói của y vang dội bốn phía khiến thân binh của Thái tử đều kinh hãi, có kẻ miễn cưỡng đánh với tinh binh Vũ Lâm một trận, nhưng tất cả bọn họ đều hiểu khi gặp phải kẻ địch người đông thế mạnh nếu đánh giáp lá cà mình nhất định sẽ chịu thiệt vì vậy bọn họ đồng loạt nhảy lên ngựa rồi chạy đi. Trong chốc lát ngoại trừ năm sáu tên thân binh bị tinh binh Vũ Lâm khống chế ra thì những người khác đều leo lên ngựa bỏ chạy, không có ai chết hay bị thương.
Sắc mặt Mạnh Tiêu Châu khó coi, luôn miệng lầm bẩm:
- Toi rồi, toi rồi, lần này gây ra họa lớn rồi!
Tề Ninh cười nói:
- Mạnh tướng quân, đám binh sĩ Phi Hổ doanh này dám cản đường đòi tiền tài, cử chỉ vô lễ, hoành hành ngang ngược, nếu như bị giáng tội, bọn ta sẽ đều đứng ra làm chứng cho Mạnh tướng quân, ngài không hề sai!
- Đòi tiền tài?
Mạnh Tiêu Châu sững người, thầm nghĩ đây chẳng phải là nói mình lo lắng gây tai họa nên chủ động hối lộ sao?
Tề Ninh lại cười nói tiếp:
- Đám thân binh này đúng là quá đáng thật, rõ ràng Mạnh tướng quân đã có ý đi đường vòng rồi vậy mà bọn chúng còn cố tình không buông tha đòi tiền tài chẳng khác nào đám thổ phỉ. Những chuyện này bọn ta đều đã tận mắt nhìn thấy.
Sau đó hắn trầm giọng hỏi những người khác:
- Các ngươi cũng nhìn thấy đúng không?
Đám người sau lưng rối rít phụ họa théo:
- Đúng vậy, là đám thân binh kia cản đường cướp tiền, Thái tử Tề quốc không thể nào lại dung túng cho thuộc hạ của mình như vậy, bọn chúng chắc chắn là thổ phỉ trên núi giả trang thành thân binh của Thái tử Tề quốc nhằm lừa gạt mọi người.
Mạnh Tiêu Châu thầm nghĩ trong lòng, người Sở quốc nói không có chứng cứ, chỉ biết hùa theo, thế nhưng nếu nghĩ kỹ thì cũng thấy lần này đã gây ra họa thật sự, nếu như Thái tử bên kia thật sự muốn truy cứu chuyện này, y nhất định không thoát khỏi có liên quan.
Nhưng nếu như dựa theo cách nói của người Sở quốc thì đây hoàn toàn lại là cái cớ hoàn hảo, y thận trọng hỏi lại:
- Hầu gia, bọn chúng thật sự là thổ phỉ sao?
Tề Ninh đáp lại:
- Chắc chắn là thổ phỉ rồi, nếu như là thân binh của Thái tử sao lại có thể cản đường cướp tiền như vậy?
Vì để bảo vệ danh dự cho Thái tử Tề quốc, chúng ta phải bắt hết đám thổ phỉ này lại rồi giao cho quan phủ nghiêm khắc thẩm vấn chúng.
Ngô Đạt Lâm lúc này đã phân phó người đem trói mấy tên thân binh của Thái tử kia lại, sau đó lại lệnh cho người đi tháo bỏ hết những vật cản đường phía trước, sau khi xong xuôi liền nói với Tề Ninh:
- Hầu gia, chúng ta có thể đi qua rồi!
Tề Ninh vô cùng bình tĩnh tự nhiên, hạ lệnh cho quân tiếp tục đi về phía trước, còn Mạnh Tiêu Châu vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng, trong lòng có chút sợ hãi nhưng lại không dám có ý kiến chỉ đành đi theo Tề Ninh tiếp tục tiến về phía trước.
Đi khoảng hơn một canh giờ chợt nghe thấy phía trước có tiếng vó ngựa, bụi bay mịt mù, Ngô Đạt Lâm lập tức nói:
- Mọi người cần thận đề phòng!
Y biết nhất định là người của Thái tử đã tới.
Ngay sau đó trước mắt xuất hiện một đội kỵ binh cưỡi ngựa ầm ầm kéo tới, cách một khoảng liền dừng lại, có người nhảy xuống ngựa, sau đó có ba bốn tên binh sĩ vậy quanh một người mặc trường bào cùng nhau đi về phía bọn Tề Ninh. Tề Ninh thúc ngựa chạy chầm chầm về phía trước, chăm chú nhìn kỹ thì thấy người mặc trường bào kia khoảng hơn năm mươi tuổi, đầu đội mũ quan, thân hình gầy gò, nhanh chân bước về phía Tề Ninh sau đó hành lễ với hắn:
- Trưởng sử Tư Đồ Minh Nguyệt của phủ Thái tử bái kiến Cẩm Y Hầu!
Tề Ninh thấy đối phương hành lễ chu đáo thì cũng tung người nhảy xuống ngữa, tiến đến chắp tay nói:
- Thì ra là Tư Đồ Trưởng sử!
Tư Đồ Minh Nguyệt cười nói:
- Thái tử điện hạ hôm nay đi săn trong khu vực này, vì lo lắng bách tính tùy tiện đi vào không may bị ngộ thương cho nên đã phong tỏa con đường vào đây. Những binh sĩ kia có mắt nhưng không biết Thái Sơn đã mạo phạm Hầu gia, tội đáng muôn chết!
Dừng một lát sau đó lão trầm giọng quát:
- Dẫn chúng tới đây!
Phía sau lập tức có một đám binh sĩ áp giải bảy tám tên binh sĩ tới.
Tề Ninh nhận ra những người này, chính là thân binh của Thái tử đã bỏ chạy lúc nãy, lúc này tất cả đều cúi đầu, không còn thái độ hống hách lúc nãy nữa.
- Hầu gia, điện hạ có lệnh, những binh sĩ không biết trời cao đất dày này đã mạo phạm Hầu gia, nay điện hạ giao chúng cho Hầu gia toàn quyền xử trí.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo