Phương Hưng Trai thấy mấy hũ rượu Tề Phong mang tới không có độc, bèn cười lạnh nói:
- Điện hạ, cho dù không có độc, cũng không thể chứng minh việc này không liên quan gì đến bọn họ. Rượu của họ không có độc, cũng không nói lên rằng hai vò rượu họ đưa cho Điện hạ không phải do họ hạ độc. Tiểu Vương gia bị người độc hại, trước khi tra ra hung phạm, tuyệt đối không thể buông tha bọn họ.
Tề Phong không nhịn được, lên tiếng tranh luận:
- Hầu gia nhà chúng ta đã nói, nếu tặng các ngươi rượu độc như vậy, thủ đoạn quá thấp kém, chính chúng ta không muốn sống hay sao? Ai biết có phải do có kẻ dưới tay Điện hạ mang dụng ý khó dò, muốn nhân cơ hội này độc hại Điện hạ không!
- Im ngay!
Tề Ninh trầm giọng quát, chắp tay với Thái tử:
- Điện hạ, việc này rất nghiêm trọng. Nói một câu không nên nói, nếu không cách nào tra ra hung phạm, rất có thể việc này sẽ kích khởi đến bạo lực giữa hai nước chúng ta. Quan hệ tốt đẹp hai nước chúng ta đã giữ gìn cũng sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Phwogn Hưng Trai lạnh lùng hỏi:
- Ngươi đang uy hiếp chúng ta sao?
Tề Ninh cười lạnh:
- Phương đại nhân, ngươi hùng hổ dọa người như vậy, phải chăng nhất định phải đổ việc này lên đầu chúng ta? Lời ta nói với Điện hạ chỉ là lời ngay nói thật, không phải uy hiếp gì, ngươi nghe không hiểu cũng không sao, Điện hạ nhìn rõ mọi việc, đương nhiên sẽ hiểu.
Sắc mặt Thái tử ngưng trọng, trầm ngâm một lát mới lên tiếng:
- Cẩm Y Hầu, chắc chắn việc này bản cung phải tra ra đầu mối.
Ngươi phân phó bộ hạ của ngươi cứ chờ ở sườn núi Dã Trư đi, không nên rời đi. Ủy khuất ngươi cũng phải chờ trong doanh trướng của bản cung một chút. Tư Đồ Minh Nguyệt, truyền lệnh xuống, thu dọn chuẩn bị, sáng sớm ngày mai lên đường trở lại Kinh thành.
Lâm Truy Vương bị hại, xảy ra đại sự như thế, đương nhiên buổi đi săn này không thể tiếp tục. Tư Đồ Minh Nguyệt thưa vâng, bèn bước tới:
- Hầu gia, mời!
Tề Ninh hơi cau mày. Hắn biết đối phương đang muốn dùng thế lực ép mình, tứ phía đầy quan binh Đông Tề, nếu động thủ, hắn võ công cao minh, chưa chắc đã không thể thoát ra ngoài, nhưng mấy người thủ hạ chắc chắn không thể may mắn thoát khỏi, ngay cả hơn hai trăm người đang trú doanh ở sườn núi Dã Trư chỉ sợ cũng gặp đại nạn.
Ngô Đạt Lâm nhíu mày, đang muốn tranh luận, Tề Ninh đã giơ tay ngăn lại:
- Ngô lĩnh đội, ngươi dẫn người về sườn núi Dã Trư trước đi.
Không có lệnh của ta, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Điện hạ anh minh, đương nhiên sẽ không oan uổng người tốt.
- Hầu gia!
- Không cần nhiều lời!
Tề Ninh trầm giọng ngắt lời, rồi đi theo Tư Đồ Minh Nguyệt. Mấy cận vệ bên cạnh Thái tử nhìn chằm chằm. Ngô Đạt Lâm và Tề Phong nhìn nhau, biết lúc này không được xúc động, bèn lập tức quay về rừng Dã Trư trong sự giám thị của lính Đông Tề.
Cả đoàn người không ai ngờ nổi sẽ có kết quả như vậy, lại không dám nhiều lời. Thái tử tự mình ôm thi thể Lâm Truy Vương trở về đại trướng da trâu, buồn bã đau đớn.
Đám quan viên cùng quan tướng Đông Tề đều biết, từ nhỏ Lâm Truy Vương đã đi theo bên cạnh Thái tử, mặc dù không phải cùng do Hoàng hậu sinh ra, hai người là huynh đệ cùng cha khác mẹ, nhưng tình cảm vô cùng tốt. Tuy Thái Sơn Vương là trưởng tử, nhưng tính tình ngang ngược, quan hệ với huynh đệ thân sinh là Thái tử khá là tệ hại, mà Thái tử và Lâm Truy Vương lại như cùng một mẹ sinh ra.
Kỵ mã xạ thuật của Lâm Try Vương đều học từ Thái tử. Quốc quân Đông Tề có năm nữ tử, Lâm Truy Vương còn nhỏ hơn Công chúa Thiên Hương một tuổi, trong số các Hoàng tử Công chúa cũng là nhỏ tuổi nhất, cho nên trên dưới trong cung đều khá sủng ái gã. Từ khi Thái tử được lập làm Thái tử, lập phủ Thái tử, Lâm Truy Vương suốt ngày ở trong đó. Theo như nhận xét của rất nhiều người, mặc dù Thái tử và Lâm Truy Vương là huynh đệ, nhưng lại hơi giống một cặp cha con hơn. Thái tử hết sức che chở Lâm Truy Vương.
Chuyến này rời Kinh đi săn, Lâm Truy Vương cũng bám lấy Thái tử, lại rơi vào kết quả như vậy, ai cũng biết Thái tử vạn phần đau lòng.
Tề Ninh được sắp xếp ở trong một lều vải đơn nhỏ. Tới lúc này hắn mới có thể thực sự ổn định lại tâm thần, cân nhắc điểm đáng ngờ.
Từ tình huống ở hiện trường thì Thái tử ban ngự tửu là ý tưởng bộc phát. Ban đầu, ngự tửu chỉ ban cho Thạch Đường, mà không có Lâm Truy Vương trong kế hoạch. Lúc ấy hoàn toàn là Lâm Truy Vương tự mình đòi uống, cho nên, mục đích của kẻ hạ độc đương nhiên không phải là Lâm Truy Vương.
Mới đầu, quả thực Tề Ninh cũng có nghi ngờ. Mười vò rượu ngon này là lấy từ trong cung đình nước Sở, mặc dù xuất từ trong cung nhưng là do Hộ bộ chuẩn bị.
Chẳng lẽ là Đậu Quỳ mượn cơ hội này đẩy mình vào chỗ chết? Nếu như Đậu Quỳ hạ độc trong rượu, mình hiến cho Quốc quân Đông Tề, một khi có người bị độc hại, đương nhiên người Đông Tề sẽ không đi tìm Đậu Quỳ hỏi tội mà là tìm sứ đoàn. Hắn đã từng cảm thấy rất căng thẳng. Tới khi xác định được rượu mình mang tới không bị hạ độc thì đã xác định, kẻ hạ độc hai vò rượu kia là người bên cạnh Thái tử.
Mục đích hung thủ hạ độc có thể là muốn độc chết Thái tử, nhưng cũng không loại trừ khả năng đối phương muốn độc chết Thạch Đường. Mà mục đích độc chết Thạch Đường chưa chắc đã là có thù oán gì với gã, có lẽ là muốn hãm hại sứ đoàn nước Sở thôi.
Nhưgn Tề Ninh lại nghĩ, mình chưa từng có quan hệ gì với những kẻ này, thậm chí hai nước Đông Tề và Nam Sở cũng chưa có thù hận quá lớn nào, vì sao đối phương lại muốn hãm hại sứ đoàn? Nếu là nhắm vào mình, vậy là muốn đối phó Cẩm Y Tề gia.
Nhưng nếu nói là căm thù Cẩm Y Tề gia đến tận xương tủy thì là người Bắc Hán, vì sao người Nam Sở lại thù hận Cẩm Y Tề gia như vậy?
Hai đời Cẩm Y Tề gia đều đánh nhau với người Bắc Hán, chưa từng có tranh đấu đao binh với người Đông Tề.
Tề Ninh biết, hiển nhiên Thái tử rất lo lắng suy nghĩ về việc này.
Nếu không, bị nỗi đau mất huynh đệ ảnh hưởng, y tuyệt đối sẽ không khách khí với mình như thế. Bởi vậy, có thể thấy, Thái tử Đông Tề cũng là người biết khống chế tâm tình.
Bỗng nhiên hắn chợt nghĩ, khi ấy Thái tử đã lệnh cho Phương Hưng Trai đi lấy rượu. Từ sau khi Lâm Truy Vương bị độc chết, biểu hiện của Phương Hưng Trai cực kỳ phấn khích, phải chăng có gì đó ở đây? Nếu nói là hạ độc, hiển nhiên Phương Hưng Trai cũng có cơ hội lớn.
Tề Ninh ngồi trong trướng trầm tư thật lâu, không biết tiếp theo Thái tử sẽ làm thế nào, nhưng có một điều hắn hiểu, trước khi có chứng cứ tuyệt đối xác thực, người Đông Tề sẽ không dám có hành động thiếu suy nghĩ gì với sứ đoàn. Dù sao sứ đoàn cũng đại diện cho Nam Sở, thực lực nước Sở vượt xa Đông Tề. Nếu không có chứng cứ tuyệt đối, chỉ chụp một cái mũ lên, bên Nam Sở tuyệt đối không thể chấp nhận.
Nước Sở không giao binh với Đông Tề chỉ là vì cố kỵ Bắc Hán, chứ không phải kiêng kỵ Đông Tề.
Nếu tình thế bức bách, cho dù nước Sở không phát động chiến tranh toàn diện với Đông Tề, cũng chưa chắc đã không thể phái một đội binh phát động chiến tranh cục bộ.
Người Đông Tề cũng có điều cố kỵ, cho nên, Tề Ninh tin tưởng, trước khi đối phương có thể đưa ra được chứng cứ đủ mạnh mẽ, mình và sứ đoàn còn an toàn mười phần.
Lại nghĩ, chuyến này đi sứ Đông Tề, còn chưa tới thành Lỗ Vương, dọc đường khó khăn trùng trùng điệp điệp, chuyện ly kỳ cổ quái liên tiếp phát sinh, chỉ cảm thấy vô cùng chán nản, thật đúng là mười phần khó khăn, không kìm được mà thở dài một hơi. Sau tiếng thở dài này, dường như bên cạnh có một tiếng vang, mà lại giống như giọng của nữ nhân.
Tề Ninh lập tức đứng dậy, nhìn nhìn xung quanh. Lều vải không lớn, bên trong bài trí đơn giản, chỉ để ý một chút là có thể nhìn rõ tất cả không sót góc nào.
Hắn nhíu mày, thầm nghĩ mình suy nghĩ nhiều quá đâm ra xuất hiện ảo giác rồi. Nhưng tiếng thở dài đằng sau kia khá rõ ràng, còn có thể nhận ra là giọng nữ nhân nữa kìa. Hắn còn đang nghi ngờ thì rèm vải xốc lên, một người bước vào, là một tôi tớ áo xanh, cúi đầu, bưng một cái khay con bước vào, không nói gì, tới bên cạnh đặt khay lên bàn. Trên đó có một bình trà và một hai đĩa điểm tâm nho nhỏ.
Tề Ninh nhíu mày hỏi:
- Là ai bảo ngươi tới?
- Điện hạ có lệnh không thể không chu toàn vứi Cẩm Y Hầu. Đây là Điện hạ phái tiểu nhân đưa tới.
Nếu Hầu gia có gì cần có thể gọi bất kỳ lúc nào.
Gã không nói nhiều, muốn lui ra ngay, Tề Ninh nhìn lướt một cái gọi:
- Chậm đã!
Người kia cúi đầu:
- Hầu gia có gì dặn dò?
- Ngươi là người hầu bên cạnh Thái tử? Ngươi đã từng luyện võ công sao?
Người kia cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đáp:
- Tiểu nhân là tạp dịch, chưa từng luyện võ công.
Tề Ninh nhìn chằm chằm tay gã:
- Nhưng tay của ngươi nói cho ta biết, ít nhất ngươi đã luyện công phu mười năm trở lên.
Hắn đứng bật dậy:
- Vì sao phải giấu giếm?
Người kia lập tức lùi lại, xoay người vội vàng ra khỏi lều vải. Tề Ninh cảm thấy sự tình khác thường bèn bước ra, vén rèm đi ra ngoài. Hắn còn chưa đi được hai bước đã thấy hàn quang chớp động, hai cây đại đao cản đằng trước. Hai binh sĩ cầm đại đao bước lại trầm giọng nói:
- Hầu gia, Điện hạ có lệnh, mời ngài nghỉ ngơi trong trướng, không được rời đi.
Tề Ninh nhìn lướt qua, thấy bên cạnh có bảy tám binh sĩ. Bốn binh sĩ cầm trường thương nhắm tới hắn, còn có hai người đứng xa hơn cầm cung tiễn trong tay lạnh lùng nhìn mình chằm chằm.
Hắn nhíu mày. Với võ công của hắn, muốn đối phó với mấy gã canh cửa này không hề gì, nhưng lúc này đương nhiên không nên động võ. Hắn nhìn lướt qua, thấy bóng lưng thị tòng áo xanh kia ở bên trái cách đó không xa, bèn đưa tay chỉ qua:
- Bắt người kia lại, gã có vấn đề.
Mấy người quay lại nhìn, gã thị tòng áo xanh lóe lên một cái đã nấp đằng sau một cái lều vải con.
Một binh sĩ hỏi:
- Hầu gia muốn bắt ai?
Tề Ninh thở dài:
- Không bắt ai, bắt ta là được.
Nghĩ thầm, nếu không phải các ngươi ngăn cản, mình nhanh một chút, gã áo xanh kia tuyệt đối không thể chạy thoát. Nhưng mới chỉ trong chốc lát gã đã kéo ra được khoảng cách không nhỏ, có thể thấy cước lực của gã thực sự không tệ.
Mấy binh sĩ nhìn nhau, nghĩ thầm, Cẩm Y Hầu này nói chuyện thật khó hiểu, chẳng lẽ là điên rồi?
Nghĩ nghĩ một lát, Tề Ninh hỏi:
- Vừa rồi có người vào trướng, các ngươi có thấy không?
Một binh sĩ đáp:
- Là Thái tử Điện hạ phái người đưa đồ ăn cho Hầu gia. Chẳng lẽ Hầu gia muốn nói người kia có vấn đề?
Tề Ninh nhìn binh sĩ này một chút, nghĩ thầm, ngươi cũng không ngu ngốc. Nhưng nói với mấy binh sĩ này cũng không có nghĩa lý gì.
- Ta muốn gặp Thái tử Điện hạ1 - Điện hạ đang tắm rửa thay quần áo cho Tiểu Vương gia, không ai dám quấy rầy. Nếu Hầu gia muốn gặp Điện hạ, vẫn nên chờ một lát.
Tề Ninh khẽ giật mình. Nhưng hắn lập tức hiểu ra, khi Lâm Truy Vương bị độc chết, thất khiếu chảy máu, nhìn cực kỳ đáng sợ.
Thái tử và Lâm Truy Vương tình cảm thâm sâu, nên muốn lau thi thể cho Lâm Truy Vương sạch sẽ.
Đột nhiên hắn chợt nghĩ, Thái tử đang lau chủi thi thể cho Lâm Truy Vương, đang bi thương như vậy, sao lại nhớ tới phái người mang đồ cho mình? Siết chặt lông mày, hắn nói:
- Ta muốn gặp Tư Đồ Trưởng sử.
Mau mời ông ta tới.
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo