Sắc mặt Phương Hưng Trai thay đổi, y kinh ngạc nói:  -Ngươi... Ngươi nói bậy nói bạ, bổn quan... Bổn quan đưa cho ngươi độc dược từ khi nào?
 

Xoay người lại quỷ xuống trước mặt Thái tử, y sợ hãi nói:  -Điện hạ, người này ngậm máu phun người, hạ quan tuyệt đối không hề đưa cho y thuốc độc gì cả, hơn nữa... Hơn nữa hạ quan cũng không quen biết y.
 

Diệp cười lạnh nói:  -Phương đại nhân, ngươi muốn qua cầu rút ván ư, ngươi nói không quen biết ta, vậy ta vào nơi trú quân này bằng cách nào?
 

-Mang ngươi vào doanh?

Phương Hưng Trai quay đầu lại nghiêm nghị hỏi:

-Bổn quan mang ngươi vào doanh khi nào?

Tư Đồ Minh Nguyệt lạnh lùng nói:

-Phương đại nhân, trong nơi trú quân của điện hạ, lính gác canh chừng rất nghiêm ngặt, không ai có thể tùy tiện lẻn vào. Hôm qua ngươi dẫn theo hai mươi sáu người tới gặp điện hạ, đúng chứ?

Phương Hưng Trai vội nói:

-Đúng vậy, đội ngũ đi theo hạ quan đều trú ở hai mươi dặm bên ngoài nơi trú quân. Hạ quan sợ quấy rầy điện hạ cho nên trừ một bộ phận quan chức của Từ Châu, hạ quan chỉ đem theo mười tùy tùng.

Tư Đồ Minh Nguyệt nói:

-Xác định y có phải là người do ngươi mang theo hay không rất đơn giản, chỉ cần ngươi triệu tập hai mươi sáu người kia lại, nếu như thiếu một người, vậy thì người thiếu đó chính là người này.

Phương Hưng Trai như tìm được cọng rơm cứu mạng, y vội nói:

-Vâng, vâng.

Y nói với Thái Tử:

-Điện hạ, hạ quan dùng cái đầu treo trên cổ mình để bảo đảm, hạ quan chưa từng nhìn thấy người này, người này không phải là người do hạ quan mang vào. Hạ quan lập tức gọi bọn họ tới, chắc chắn sẽ không thiếu người nào.

Thái tử thản nhiên nói:

-Tư Đồ, ngươi đi triệu tập những người do y mang tới.

Tư Đồ Minh Nguyệt chắp tay lui ra, nhất thời, trong lều vải không còn tiếng động nào. Thái tử ngoắc tay bảo Tề Ninh tới ngồi bên cạnh mình, thế nhưng y lại không nói lời nào. Phương Hưng Trai khẩn trương tới mức đổ mồ hôi lạnh, y nhìn Diệp mấy lần, trong mắt đầy vẻ oán hận. Từ đầu tới cuối, Diệp chỉ toàn cười lạnh, không hề lo sợ.

Chưa tới nửa giờ, Tư Đồ Minh Nguyệt đã trở vào trong lều, y bẩm:

-Điện hạ, người đã được gọi tới.

Phương Hưng Trai biết đây là lúc sống còn của mình, không chờ Thái tử nói chuyện, y đã khẩn cấp hỏi:

-Tư Đồ Trưởng sử, hai... Hai mươi sáu người kia đã đến đủ hết, đúng không?

Tư Đồ Minh Nguyệt liếc mắt nhìn Phương Hưng Trai, y hỏi:

-Phương đại nhân, ngươi dẫn theo hai mươi sáu người, mười sáu người là quan chức Từ Châu, mười người là tùy tùng, cộng thêm ngươi, tổng cộng là hai mươi bảy người, đúng chứ?

-Đúng vậy!

Phương Hưng Trai lập tức nói.

Tư Đồ Minh Nguyệt nói:

-Mười sáu viên chức không thiếu một ai, mười tên tùy tùng lại thiếu một người!

Thân thể của Phương Hưng Trai rung lên một cái, y thất thanh nói:

-Sao...Sao có thể? Mười tùy tùng đều là thân tín của hạ quan, bọn họ... Bọn họ do chính hạ quan chọn ra, tuyệt không thể nào sai được...!

Chợt nghĩ đến điều gì, y vội la lên:

-Điện hạ, mang người này ra ngoài cho bọn họ nhận người, hạ quan có thể chắc chắn là bọn họ chưa từng gặp người này.

Tư Đồ Minh Nguyệt cười lạnh nói:

-Nếu Phương đại nhân sớm có sắp xếp, cho dù bọn họ có nhận ra, bọn họ cũng sẽ không thừa nhận.

Diệp cười lạnh nói:

-Họ Phương, ngươi thật ác độc, mọi việc đều do ngươi sai ta làm, còn nói một khi thành công, nhất định sẽ bảo đảm cho ta nhanh chóng thăng quan. Bây giờ mọi chuyện bại lộ, ngươi... Ngươi lại định phủi sạch quan hệ.

Gã nói với Thái tử:  -Điện hạ, tiểu nhân đã khai đúng sự thật, Phương Hưng Trai phái tiểu nhân mang trà có độc cho Cẩm Y Hầu không phải để khích bác quan hệ mà để giết người diệt khẩu.
 

-Giết người diệt khẩu?

Thái tử nhíu mày, y hỏi:

-Tại sao phải giết người diệt khẩu?

Diệp nói:

-Lúc trước, Phương Hưng Trai phái tiểu nhân hạ độc trong rượu là để độc giết điện hạ, thế nhưng điện hạ lại ban rượu xuống, trời xui đất khiến thế nào mà tiểu Vương gia lại bị độc chết. Điện hạ không lập tức trị tội Cẩm Y Hầu, Phương Hưng Trai thấy chuyện này có sai lầm, cho nên hoảng sợ trong lòng. Y lo lắng Cẩm Y Hầu còn sống, sớm muộn gì điện hạ cũng sẽ tra được chuyện này không liên quan gì với Cẩm Y Hầu. Chỉ còn cách giết Cẩm Y Hầu làm cho đầu mối bị đứt, điện hạ mới không có cách nào điều tra...!

Thái tử cười lạnh nói:

-Hết sức ngu xuẩn, phạm phải sai lầm đầu tiên liền muốn dùng sai lầm thứ hai, thứ ba để che giấu, nếu Cẩm Y Hầu bị độc hại, ngươi nghĩ bổn cung không thể điều tra tiếp ư? Nếu như y bị hại, cho thấy chuyện này không có liên quan gì với hắn. Từ đó, bổn cung càng muốn tra xét tới cùng.

Diệp nói:

-Lúc đó y đang hoảng sợ kinh hoàng, rối loạn trong lòng. Tiểu nhân chỉ bán mạng cho người khác, y bảo tiểu nhân làm, tiểu nhân không dám chống lại.

Liếc nhìn Phương Hưng Trai, gã nói:

-Nếu bây giờ tiểu nhân đi ra ngoài, những người đó quả thật không thể nhận ra tiểu nhân.

Gã lấy ra một vật từ trong ngực, Tô Luân nhận lấy, trình cho Thái tử. Thái tử cầm trong tay nhìn vài cái rồi cau mày nói:  -Đây là... Mặt nạ?
 

Diệp nói:

-Đây là mặt nạ da người, đeo lên mặt, người khác khó có thể phân biệt thật giả. Phương Hưng Trai bảo ta giả làm một tên tùy tùng, sẽ không có ai nghi ngờ ta. Y bảo ta tìm cơ hội ra tay sau khi lẫn vào nơi trú quân. Y nói nếu như ta bị phát hiện, cũng không có ai nhận ra ta. Chỉ cần chuyện này không dính líu gì tới y, y sẽ nghĩ biện pháp để ta còn sống, thế nhưng...

Thế nhưng tên này lòng dạ ác độc, y lại muốn dồn ta vào chỗ chết...!

Thái Tử vứt mặt nạ da người xuống dưới chân Phương Hưng Trai, y thản nhiên nói:

-Phương Hưng Trai, ngươi giải thích chuyện này thế nào?

Mặt Phương Hưng Trai trắng bệch, y rung giọng nói:

-Điện hạ, hạ quan bị oan, đây...

Đây là lần đầu tiên hạ quan nghe được những chuyện này. Hạ quan không có thuốc độc, cũng chưa từng nhìn thấy tấm mặt nạ da người này. Nếu như có nói dối, trời sẽ đánh năm sét...!

-Phương Hưng Trai, cho dù ông trời có đánh mười sét thì đã sao?

Tư Đồ Minh Nguyệt lạnh lùng hỏi:

-Chứng cứ đã xác thực, ngươi còn nói láo tới khi nào?

Phương Hưng Trai nhũn cả người, y mềm nhũn nằm trên mặt đất rồi thê lương nói:

-Điện hạ, hạ quan bị oan, hạ quan chưa từng có lòng mưu hại điện hạ, chuyện này... Nhất định là có người hãm hại hạ quan, xin điện hạ minh xét!

-Hãm hại ngươi?

Thái tử bưng chén rượu lên rồi thản nhiên nói:

-Vậy ngươi nói cho bổn cung nghe xem, ai muốn hại ngươi? Nếu người này không do ngươi mang vào, chẳng lẽ y là người dưới tay bổn cung? Ý ngươi là người bên cạnh bổn cung muốn độc giết bổn cung?

Trán Phương Hưng Trai đã sát mặt đất, y rung giọng nói:  -Hạ quan... Hạ quan không dám, người bên cạnh điện hạ đều là người trung thành, chắc chắn sẽ không... chắc chắn sẽ không...!
 

-Nếu không phải người bên cạnh bổn cung, cũng không phải người do ngươi mang tới, chẳng lẽ tên Diệp này chiu ra từ lòng đất?

Giọng nói của Thái tử từ đầu tới cuối rất bình tĩnh, thế nhưng đôi mắt y đầy vẻ uy nghiêm:

-Ngươi cảm thấy bổn cung tin tưởng người bên cạnh mình hay là tin tưởng người của ngươi? Nếu ngươi còn tiếp tục mạnh miệng, bổn cung không những muốn cắt lưỡi ngươi, bổn cung còn phải diệt cả cửu tộc của ngươi!

Phương Hưng Trai quỳ sát mặt đất, cơ thể y không ngừng rung rẩy, y yếu ớt nói:

-Điện hạ, hạ quan bị oan, hạ quan bị oan...!

Tư Đồ Minh Nguyệt ho một cái, y hỏi:

-Phương Hưng Trai, ngươi hãy khai thật ra đi, tại sao ngươi lại muốn độc giết điện hạ? Ngươi là người Từ Châu, là Thứ sử một phương, rất được quốc gia ưu ái, tại sao ngươi lại phạm thượng làm loạn?

Liếc mắt ra hiệu cho Tô Luân, y nói:

-Người đâu, trói Phương Hưng Trai lại!

Tô Luân vung tay lên, mấy tên binh sĩ như sói như hổ xông lên.

Lấy sợi dây, họ trói Phương Hưng Trai thật chặt.

Thái tử phất tay tỏ ý bảo cận vệ mang Diệp xuống. Lúc này, y mới nói với Phương Hưng Trai đang bị trói thật chặt:

-Phương Hưng Trai, trước khi ngươi trở thành Thứ sử Từ Châu, ngươi từng làm quan trong triều.

Có qua lại với bổn cung nên ngươi cũng biết tính tình của bổn cung rồi đó. Bổn cung làm việc luôn ân oán rõ ràng, ngươi biết điểm này mà.

Trán Phương Hưng Trai đầy mồ hôi lạnh, mặt y trắng như tuyết, y mềm nhũn nói:

-Điện hạ... Điện hạ thưởng phạt rõ ràng, hạ quan... Hạ quan biết!

-Lần này ngươi mưu hại bổn cung, ngươi nói xem, bổn cung nên trừng phạt ngươi thế nào?

Thái Tử thở dài, y nói:

-Không dễ dàng gì ngươi mới có được thành tựu ngày hôm nay. Đại Tề ta là nước nhỏ, phụ hoàng cho ngươi trấn thủ Từ Châu, có thể nói là đã giao nửa Đại Tề vào tay ngươi. Ngươi không những không nghĩ tới việc đền đáp hoàng ân, ngươi còn ra tay độc ác, ngươi có thể nói lý do cho ta biết không?

Giọng của Phương Hưng Trai phát run, y nói:

-Điện hạ, hạ quan... Hạ quan vô cùng trung thành với triều đình, không hề...!

Thái Tử không đợi y nói xong đã ngắt lời:

-Nói vậy, chẳng lẽ bổn cung đã đổ oan cho ngươi?

Tư Đồ Minh Nguyệt lạnh lùng nói:

-Phương đại nhân, điện hạ nhân từ khoan dung, nếu ngươi nói ra sự thật, có lẽ còn có chút hi vọng sống. Trong việc mưu hại điện hạ, trừ ngươi ra có còn ai tham dự nữa không?

Phương Hưng Trai nói:  -Điện hạ, hạ quan...!
 

Thấy hai mắt của Thái tử như đao đang lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, nhất thời, y không biết phải biện luận cho mình thế nào.

Tư Đồ Minh Nguyệt xích lại gần, y nói khẽ:

-Xưa nay, điện hạ chỉ giết đầu sỏ, tòng phạm đều xử lý nhẹ. Mặc dù Diệp là người hạ độc, thế nhưng y bị ngươi sai khiến, tất nhiên bệ hạ sẽ xử nhẹ tội cho y. Nếu ngươi khai ra sự thật, điện hạ cũng sẽ cho ngươi một con đường để đi.

Y lạnh lùng hỏi:

-Còn có ai tham dự chuyện này nữa không?

Từ đầu tới cuối, Tề Ninh chỉ thờ lạnh nhạt nhìn, lúc này hắn đã hơi cau mày.

Phương Hưng Trai nhìn Tư Đồ Minh Nguyệt, do dự một chút, y nói:

-Điện hạ, hạ quan.. .Hạ quan tuyệt đối không có lòng mưu hại điện hạ, có… Có ngươi sai bảo hạ quan làm vậy.

Khuôn mặt của Thái tử rung lên, y trầm giọng hỏi:

-Ngươi là Thứ sử Từ Châu, trong Từ Châu, ai có thể sai bảo ngươi?

Phương Hưng Trai do dự một lúc rồi cắn răng nói:

-Là... Là Thái Sơn Vương!

Thái Tử đột nhiên đứng dậy, y nhấc chân đá vào vai Phương Hưng Trai. Phương Hưng Trai ây da một tiếng, y bị đá lăn vài vòng, thế nhưng, y lập tức bò dậy. Thái tử lạnh lùng nói:

-Phương Hưng Trai, ngươi thật lớn gan, lại dám nói xấu hoàng huynh của ta, bổn cung và hoàng huynh là hai anh em ruột, sao y lại hại ta được? Ngươi dám nói xấu hoàng huynh, bây giờ bổn cung sẽ chém ngươi!

Xoay người lại, y đi tới giá binh khí, rút ra một bội kiếm, sau đó xông tới chỗ Phương Hưng Trai.

Tư Đồ Minh Nguyệt bước tới ngăn cản, y khuyên nhủ:

-Điện hạ, điện hạ, đừng nên tức giận. Phương Hưng Trai nói xấu Thái Sơn Vương, tội không thể tha, thế nhưng... Điện hạ hãy để y nói hết lời, để xem y định nói gì.

Thái tử nâng kiếm chỉ Phương Hưng Trai, y lạnh lùng nói:

-Ngươi nói đi!

Mồ hôi lạnh trên trán Phương Hưng Trai chảy ròng ròng như nước mưa, y cúi đầu nói:  -Điện hạ, Thái Sơn Vương... Sau khi Thái Sơn Vương được hoàng thượng phái tới Từ Châu, y... y vẫn luôn thấy không vừa lòng. Y...
 

Y cảm thấy điện hạ cướp vị trí thái tử của y, cho nên y vô cùng căm ghét điện hạ. Giờ nào phút nào...

Giờ nào phút nào y cũng muốn tìm cơ hội trả thù. . Trả thù điện hạ... . !

Ngẩng đầu lên liếc nhìn Thái tử, thấy Thái tử đang nhìn chằm chằm mình, không dám đối mặt với Thái tử, y cúi đầu nói:

-Lần này điện hạ tới Từ Châu săn thú, Thái Sơn Vương lập tức cảm thấy đây là cơ hội nghìn năm một thuở, cho nên... Cho nên tỉ mỉ mưu kế, bảo... Bảo hạ quan phái người tìm cơ hội độc giết điện hạ...!

 

0.05649 sec| 2455.375 kb