Tề Ninh lập tức tiến tới đỡ một thuộc cấp dậy, cười chào:
- Tất cả mọi người không cần phải giữ lễ tiết như vậy.
Chúng tướng đứng dậy. Hai bên đại trướng đã bày dãy bàn thật dài, là ghép mấy cái bàn dài lại. Đại tướng rất rộng lớn, bày như vậy cũng không chật chội gì.
Tề Ninh và Ngô Đạt Lâm được an bài vào ghế chủ tọa, Hàn Dũ ngồi bên phải cạnh Tề Ninh. Tề Phong ngồi bên dưới Hàn Dũ, những người khác cũng đều ngồi xuống.
Trên bàn dùng mâm lớn đựng thức ăn. Tề Ninh nhìn lướt qua, bên trên phần lớn đều là thịt, ngoài thịt bò thịt dê còn có rất nhiều loại tôm cá, nhìn không đẹp, nhưng trong trướng thơm nức khiến người ta muốn ăn ngay. Hàn Dũ cười nói:
- Hầu gia, trong quân doanh không có gì tốt, lúc này mọi người gom liều lại, đám tôm cá này cũng mới được đánh từ trong sông lên, rất đơn sơ, Hầu gia đừng trách.
- Ha ha, thật không dám giấu, mấy thứ này khiến ta rất thèm ăn rồi!
Hắn nhớ lại kiếp trước mình cùng một đám Huynh đệ vây quanh mâm lớn ăn thịt, cảnh tượng này cực kỳ giống.
- Hầu gia đã thích vậy cầu còn không được. Người đâu, đưa rượu lên!
Binh sĩ từ bên ngoài trướng tiến vào, nâng mấy hũ rượu tới, đặt lên bàn Tề Ninh và đám người trong sứ đoàn, còn đám chư tướng quân Sở không có.
Tề Ninh nhìn vậy ngạc nhiên hỏi:
- Hàn Dũ, cái này….
- Hầu gia, trong quân có nghiêm lệnh, ngoại trừ rượu khánh công thắng trận, bình thường bất luận kẻ nào cũng không được dính một giọt rượu.
Hàn Dũ nghiêm nghị đáp:
- Quy củ này được đặt ra từ thời lão Hầu gia, bao nhiêu năm nay rồi, không ai dám phá lệ. Hôm nay không phải thắng trận, cho nên quy củ này không phá được, nhưng Hầu gia thì không cần kiêng kỵ.
Tề Ninh nghĩ lại, xem ra quả nhiên quân quy quân đoàn Tần Hoài nghiêm ngặt, bèn hỏi:
- Vậy các ngươi ăn thịt không uống rượu sao?
Hắn còn chưa hỏi dứt lời, có mấy binh sĩ từ ngoài trướng tiến vào, giơ cao thùng sắt vẫn còn bốc hơi nóng. Hàn Dũ cười cười, cầm một cái tô trước mặt, múc hơn nửa bát nước trong thùng, các thuộc cấp khác cũng tự cầm chén múc. Hàn Dũ quay lại bàn cười nói: - Hầu gia, bình thường nếu ăn thịt sẽ dùng nước sông Hoài thay rượu. Là dùng nước sông Hoài đun nóng hổi, ăn cùng thịt cũng có tư vị đặc biệt.
Tề Ninh gật gật đầu, ra lệnh:
- Thu hết rượu lại đi!
Đám người khẽ gật mình. Tề Ninh đứng dậy, cũng cầm chén lớn trước mặt, bước tới múc một bát nước nóng, quay lại chỗ ngồi, thấy mọi người đều nhìn mình bèn cười hà hà:
- Ha ha, ta cũng muốn nếm thử nước sông Hoài này. Rượu hôm nay ta không uống.
Hàn Dũ vội can:
- Hầu gia, không thể làm vậy. Đây là nước sông, không sạch, ngài… - Các ngươi uống được, đương nhiên ta cũng uống.
Tề Ninh không nói hai lời, vén tay áo:
- Ta không quý giá như các ngươi nói đâu.
Hắn cầm một miếng thịt, cắn một cái, nhồm nhoàm vừa ăn vừa nói:
- Đầu bếp là ai? Tay nghề không tệ, chính là hương vị ta thích.
Cả đám người nhìn nhau.
Tuy Tề Ninh là Cẩm Y Tề gia, quân đoàn Tần Hoài vẫn luôn kính sợ Cẩm Y Tề gia từ trong tâm, nhưng thấy Tề Ninh áo gấm đai ngọc, tuổi lại còn trẻ, ai cũng nghĩ tiểu Hầu gia này sống an nhàn sung sướng, tuyệt đối không thể chịu khổ. Mà quân đoàn Tần Hoài cũng phần nào hiểu về Tề gia, đặc biệt là đám người Hàn Dũ, biết được vị Thế tử Tề gia này từ khi sinh ra đầu óc có chút hạn chế, không thông minh, từ nhỏ vẫn được nuôi trong Hầu phủ, chưa từng sống trong quân đội một ngày.
Nhưng lúc này thấy Tề Ninh không hề ra vẻ, kiêu ngạo chút nào, còn thật sự uống nước sông ngoạm miếng thịt lớn, không hề làm dáng giống đám đệ tử quý tộc khác, trực tiếp dùng tay cầm thịt mà ăn, đều lấy làm kỳ lạ. Hiển nhiên, khi Tề Ninh chớp mắt ăn hết một miếng thịt, lại bưng bát nước uống ngụm lớn, họ lại càng yên lặng.
Tề Ninh đặt bát nước xuống, nhìn thấy đám người đang nhìn mình chằm chằm, cười ha ha:
- Làm sao? Nghĩ ta ở trong Hầu phủ rộng lớn, sống an nhàn sung sướng không chịu được khổ hả?
Nơi này có cá có thịt, còn có nước sông đun nóng, không tính là khổ.
Có nhiều người muốn ăn cái khổ này còn không được đó. Đừng có ngẩn ra nữa, bắt đầu ăn đi!
Đám người thấy tiểu Hầu gia thoải mái như vậy, lúc trước còn lo lắng quân doanh chiêu đãi có hơi thô lậu, giờ thì không còn nữa rồi, tất cả đều cười xòa, thò tay cầm thịt.
Ở đây, ngoại trừ Tề Ninh, gần như mọi người đều đã từng sống trong quân đội, cũng không ai khách khí, ngươi tới ta tới, lấy nước thay rượu ăn uống linh đình, miệng ai cũng bóng nhẫy mỡ.
Tề Ninh ăn xong một con cá, bỏ xương xuống, hỏi:
- Hàn Dũ, vừa rồi ngươi nói quân kỷ quân Tề càng ngày càng lỏng, là có chuyện gì vậy?
Hàn Dũ thả thịt trong tay xuống, cười nói:
- Binh mạnh mạnh một mình, tướng mạnh mạnh một đội. Hầu gia, thật ra trước kia quân Đông Tề cũng không đến mức thế này.
Trước kia Đại tướng trấn thủ biên cảnh tên Thành Vũ, có chút bản lĩnh, quân kỷ nghiêm minh.
Nhưng từ khi vị Thái Sơn Vương kia đến, quân Đông Tề cứ ngày càng sa sút.
- Thái Sơn Vương?
- Quốc quân Đông Tề sinh ba trai hai gái, trưởng tử là Thái Sơn Vương, thứ tử được lập làm Thái tử Đông Tề, con thứ ba Lâm Truy Vương thì tuổi vẫn còn nhỏ. Hai năm trước, Thái Sơn Vương này được điều đến Từ Châu, Thành Vũ đành nhẫn nhịn dưới Thái Sơn Vương, nhưng lại rất nghe lệnh, Thái Sơn Vương nói cái gì, gã liền nghe cái đó.
Một người bên cạnh cười tiếp lời:
- Từ khi Thái Sơn Vương đến Từ Châu cũng thể hiện năng lực của mình, thay đổi rất nhiều quân quy.
Thành Vũ cũng không dám nói gì.
Theo chúng mạt tướng biết, Thái Sơn Vương này là người bảo thủ, có ai nói y không phải, y sẽ lập tức giết người. Nếu thì thầm mấy lời nịnh bợ bên tai, vô luận là hạng người gì y cũng có thể trọng dụng. Có rất nhiều người âm thầm gọi Thái Sơn Vương y là Mã Thí Vương (Mông Ngựa Vương), chỉ cần vỗ vào cái mông ngựa của y là có thể một bước lên mây.
Tề Ninh cười cười:
- Còn có việc này sao?
- Bên bờ Giang Lăng kia có kẻ tên Mạnh Tiêu Tuần, là hạng người vô danh.
Hàn Dũ kể tiếp:
- Mạnh gia là nhà giàu ở Từ Châu, gia tài bạc triệu. Từ khi Thái Sơn Vương đến Từ Châu, chẳng những Mạnh gia dâng lên một số tiền lớn, mà Mạnh Tiêu Tuần còn hiến luôn cả thân muội muội của mình cho Thái Sơn Vương. Thái Sơn Vương không chút chần chừ, cho gã đến biên cảnh lĩnh quân. Mạnh Tiêu Tuần kia vào quân doanh, không có tí tài thống binh nào, chính mình thường xuyên dẫn theo binh sĩ thủ hạ đi diễu võ giương oai ở phụ cận. Quân kỷ quân Đông Tề cũng càng ngày càng lỏng lẻo….
Gã lắc đầu cười:
- Nhưng như thế lại là chuyện tốt, người Đông Tề tầm thường vô năng, trước mặt chúng ta, như một con cừu non thôi.
Tề Ninh cau mày:
- Mạnh Tiêu Tuần này làm như vậy, chẳng lẽ Thái Sơn Vương không quan tâm?
- Hầu gia, nghe nói bản thân Thái Sơn Vương suốt ngày chìm đắm trong việc chọi gà đua chó, lại phái người vơ vét mỹ nữ khắp Từ Châu. Từ Châu loạn cả một vùng.
Ngay cả mình y còn không quản được, làm sao có thời giờ để ý đến Mạnh Tiêu Tuần? Lại nói, muội tử Mạnh Tiêu Tuần rất mỹ lệ, rất được Thái Sơn Vương yêu thích.
Nếu quả thật Mạnh Tiêu Tuần có việc gì, muội tử của gã chỉ cần thẽ thọt vài câu bên tai Thái Sơn Vương là chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không rồi.
Ngô Đạt Lâm lên tiếng:
- Năm xưa mấy vạn đại quân Bắc Hán tiến đánh Đông Tề, ý chí chiến đấu người Đông Tề sục sôi, dẻo dai bền bỉ, chẳng những người Bắc Hán không chiếm được lợi gì còn bị ăn thiệt lớn. Sau trận ấy, bao năm rồi Đông Tề vẫn thái bình vô sự.
Gã cười nhạt một tiếng:
- Nhiều năm không có chiến sự cũng không phải chuyện tốt lành gì. Sống an không lo nguy, bây giờ người Đông Tề cho rằng mọi chuyện đều thuận lợi, Bắc Hán và Đại Sở ta đều không dám làm gì bọn họ, nên quân kỷ lỏng lẻo. Cứ như thế sớm muộn gì cũng ăn khổ lớn.
- Hẳn là thủy sư Đông Tề cũng không tệ.
Hàn Dũ cười cười:
- Thi thoảng chiến thuyền thủy sư Đông Tề vẫn xuất hiện trên sông Tần Hoài, nhưng không quản được bộ kỵ quân.
- Thái Sơn Vương là trưởng tử, vì sao lại được phái đến Từ Châu?
Lập trữ là lập trưởng, không phải Thái Sơn Vương này là trưởng tử sao?
- Thái Sơn Vương và Thái tử Đông Tề là con cùng một mẹ, đều là trưởng tử. Nhưng theo như mạt tướng biết, cho tới giờ Thái Sơn Vương này vẫn làm việc hoang đường, lại hỉ nộ vô thường, triều thần Đông Tề vừa hận vừa sợ y.
Ngược lại, vị Thái tử Đông Tề kia nghe nói rất được lòng người, cho nên Thái Sơn Vương bị giáng chức đến Từ Châu cũng là chuyện đương nhiên.
Một thuộc cấp cười lạnh:
- Thái Sơn Vương đến Từ Châu, bản tính không đổi, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng phải xui xẻo.
Tề Ninh khẽ gật đầu, như nghĩ gì đó, lại cười nói:
- Thôi, hôm nay mọi người gặp nhau, không nói mấy chuyện này.
Ăn thịt đi!
Mặc dù yến tiệc mời Tề Ninh cực kỳ đơn giản, nhưng mọi người đều rất vui vẻ, ăn no uống đủ. Hàn Dũ lại để cho người thu dọn đại trướng một lượt, mời Tề Ninh nghỉ ngơi ngay trong đó một đêm.
Lúc này trời đã tối, đương nhiên không cần vội vã qua sông. Sáng sớm hôm sau, Hàn Dũ cho người chuẩn bị thuyền từ sớm để đưa sứ đoàn qua sông, rời quân doanh, sứ đoàn tới bên sông Hoài.
Tề Ninh nhìn từ trên cao xuống, thấy nước sông cuồn cuộn, từ tây chảy sang đông liên miên không dứt, trên mặt sông đã sẵn sàng hai mươi con thuyền, không cần người của sứ đoàn phải động tay.
Hàn Dũ đã phái người dỡ hàng hóa trên xe xuống, vận chuyển lên thuyền.
Thuyền khá lớn, sau khi vận chuyển hết mọi thứ vẫn thừa chỗ.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chư tướng đều từ biệt bên bờ, Hàn Dũ dẫn mấy chục binh sĩ lên thuyền đưa Tề Ninh qua sông.
Thuyền đến bờ bên kia vẫn không thấy đối diện có phản ứng gì, chờ xe lên bờ, hàng hóa lên xe hết mới nghe có tiếng vó ngựa vang lên.
Một đội binh sĩ Đông Tề cách đó không xa, thấy đội ngũ thì có binh sĩ lớn tiếng hô lên:
- Không xong, người nước Sở đánh tới. Người nước Sở đánh tới…!
Đội lính Đông Tề kia thậm chí còn không dám tới gần, vội quay đầu đi.
Hôm qua Tề Ninh nghe kể quân kỷ quân Đông Tề lỏng lẻo còn chưa hiểu rõ lắm, giờ nhìn thấy đội kỵ binh Đông Tề này còn không dám đến gần đã vội quay đầu bỏ chạy, trợn mắt há mồm, nghĩ thầm, quân đội như vậy, không có chút sức chiến đấu nào, so với quân đội bên Nam Sở kia quả thực khác nhau một trời một vực.
Hàn Dũ cười nói:
- Hầu gia, ngài thấy đấy, tướng mạnh mạnh một đội. Từ khi Mạnh Tiêu Tuấn tới, lá gan người Đông Tề còn nhỏ hơn cả chuột rồi.
Tề Ninh thở dài, khẽ nói:
- Hàn Dũ, vô luận người Đông Tề thế nào, ngươi trấn thủ tiền tuyến, tuyệt đối không thể sơ sẩy.
Hàn Dũ nghiêm nghị đáp:
- Hầu gia yên tâm, đây là chức trách của mạt tướng. Kể cả khi đi ngủ mạt tướng cũng mở to mắt, không dám sơ sẩy chút nào.
Gã chắp tay :
- Hầu gia, chuyến này cần thận trọng, mạt tướng không thể đưa tiếp, chờ Hầu gia thuận lợi trở về, mạt tướng sẽ lại xuống sông bắt cá bày tiệc mời Hầu gia!
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo