Trên quảng trường, người nọ cất tiếng cười quái dị sau đó ngẩng phắt đầu nhìn lên trời, giọng điệu có phần cảm thán:
- Mộ Dã Vương sao? Đã lâu lắm rồi lão phu mới nghe thấy cái tên này, không ngờ trên đời này vẫn còn có người còn nhớ lão phu. Tề Ninh thầm nghĩ trong lòng: Thì ra lão ta tên là Mộ Dã Vương, chỉ có điều trước nay hắn chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ.
Lại thấy Tĩnh Thanh bước lên một bước, lạnh lùng nói:
- Mộ Dã Vương, là ngươi đã hại Tịnh Trần sư huynh đúng không?
- Đám hòa thượng các ngươi tu đi luyện lại chẳng phải cũng chỉ vì muốn thoát khỏi hồng trần, đến cõi cực lạc hay sao?
Mộ Dã Vương nói:
- Bao nhiêu năm qua, lão hòa thượng Tịnh Trần đó suốt ngày lải nhải bên tai ta thế nhưng cũng vì vậy mà ta không phải sống cô độc một mình. Sau khi ta ra ngoài đã giúp lão được về với cõi cực lạc coi như trả lại ân tình cho lão ta!
Mộ Dã Vương ta là người ân oán rõ ràng, có thù tất báo, đương nhiên có ân tất sẽ trả!
- Hay cho tên ma đầu nhà ngươi!
Một lão hòa thượng xông ra khỏi đám người, Tề Ninh nhận ra người này, lão chính là Thủ tọa Giới đường - Tịnh Năng, lão mới bước được hai bước Tịnh Không đã nghiêm giọng quát:
- Tịnh Năng sư đệ!
Tịnh Năng có chút kính sợ Tịnh Không vì vậy lão lập tức dừng bước, nắm chặt hai tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộ Dã Vương.
Mộ Dã Vương cười nói:
- Lão phu đã mười tám năm rồi không nhìn thấy mặt trời, nhưng mấy người các ngươi có vẻ như vẫn chẳng có chút tiến bộ nào cả.
Lão ta lạnh lùng nhìn lướt một lượt sau đó lạnh lùng hỏi:
- Không Tàng ở đâu?
Tịnh Không bước lên trước một bước chắp hai tay trước ngực, lão bình tĩnh nói:
- Mộ thí chủ, mười tám năm qua thí chủ vẫn thanh tu tại Đại Quang Minh tự, buông bỏ đồ đao, lập địa thành Phật. Tịnh Trần sư huynh cũng đã từng nói thí chủ có ngộ tính Phật pháp rất cao, nếu đã như vậy thì cần gì phải nhấc đao lên tạo sát nghiệp?
Mộ Dã Vương lắc đầu nói:
- Lão phu tu Phật không phải là vì muốn tu thành chính quả mà là vì muốn trị thương. Năm đó đám hòa thượng các ngươi thừa nước đục thả câu nhốt lão phu lại, nếu như lão phu không giả vờ thuận theo các ngươi thì đã chết mất xác trong tay đám hòa thượng thối các người rồi.
Lão ta thở dài hỏi lại:
- Ta hỏi lại các ngươi hiện tại Bắc Cung Liên Thành đang ở đâu?
Tề Ninh thấy lão ta đột nhiên nhắc đến Bắc Cung Liên Thành thì hết sức kinh ngạc, thầm nghĩ: Thì ra lão già Mộ Dã Vương này cũng có liên quan đến Kiếm Thần Bắc Cung Liên Thành.
- Nơi này là Đại Quang Minh tự, Bắc Cung Liên Thành làm sao có thể ở đây được?
Tịnh Thanh cười lạnh nói:
- Mộ Dã Vương, năm xưa nếu như không phải Bắc Cung Liên Thành khinh thường không thèm giết ngươi thì ngươi nghĩ mình còn đứng ở đây huênh hoang sao?
Ngươi còn dám tìm Bắc Cung Liên Thành, ngươi chán sống rồi hả?
Mộ Dã Vương cười lớn, nói:
- Bắc Cung Liên Thành thì sao?
Năm đó chẳng qua là do lão phu nhất thời thất thủ nên mới bại dưới tay lão ta, nếu không đám hòa thượng thối các ngươi lấy đâu ra cơ hội thừa nước đục thả câu?
Mười tám năm qua lão phu dốc tâm suy nghĩ, kiếm chiêu của Bắc Cung Liên Thành năm đó cũng đã bị lão phu phá giải, mối thù một kiếm năm đó lão phu không thể không báo!
Tịnh Thanh đột nhiên bất cười, nói:
- Mộ Dã Vương ngươi nắm đó cũng được coi là một đại Tông sư vậy mà lại bị giam cầm mười tám năm trời, chẳng lẽ vì bị nhốt lâu quá nên đầu óc hồ đồ rồi sao?
Ngươi nghĩ mười tám năm qua đi, Bắc Cung Liên Thành bây giờ vẫn còn là Bắc Cung Liên Thành của năm xưa sao? Xem ra chắc có lẽ ngươi còn chưa biết hiện tại Bắc Cung Liên Thành chính là Kiếm Thần đương thời, là một trong Ngũ đại Tông sư, cho dù ngươi có tu luyện thêm mười tám năm nữa cũng không phải là đối thủ của Bắc Cung Liên Thành! Từ trong lời nói của lão có thể thấy được thái độ tôn sùng dành cho Bắc Cung Liên Thành.
- Mười tám năm! Mười tám năm!
Mộ Dã Vương cúi đầu lầm bầm sau đó đột ngột ngẩng phắt đầu lên, lạnh lùng nói:
- Lão phu không quan tâm, nói cho lão phu biết Bắc Cung Liên Thành hiện giờ đang ở đâu? Nói cho lão phu biết tung tích của lão ta có lẽ lão phu sẽ niệm tình tha mạng cho các ngươi, còn nếu không hôm nay lão phu sẽ huyết tẩy núi Tử Kinh!
- Khẩu khí lớn đấy!
Một lão hòa thượng lạnh giọng nói:
- Mộ Dã Vương, mười tám năm qua người vẫn không hề hối cải, hôm nay ngươi đừng hòng bước nửa bước ra khỏi đây!
Lời của lão vừa dứt, Tề Ninh lập tức nhìn thấy bóng dáng Mộ Dã Vương quỷ mỵ chớp động bay lên tựa như một chiếc lá bị gió cuốn đi, bay thẳng về phía Thập đại cao tăng, ngay lập tức Tịnh Không quát lên:
- Cẩn thận!
Sau đó bước lên trước, áo tăng bay lên, hai tay tạo thành chưởng nghênh tiếp Mộ Dã Vương.
Tề Ninh giật mình, lão già Mộ Dã Vương này đúng là không biết trời cao đất rộng là gì. Cho dù võ công của lão ta có lợi hại hơn nữa nhưng dám một mình khiêu chiến Thập đại cao tăng nếu không phải là tự tin quá đáng thì chính là quá đần.
Mặc dù trước đây Tịnh Không cũng từng là cao tăng truyền thừa trong Đại Quang Minh tự nhưng thực chất ngoài Không Tàng đại sư ra thì không ai có thể là đối thủ của Mộ Dã Vương. Tuy nhiên lúc này ở đây có đầy đủ Thập đại cao tăng, Mộ Dã Vương dám một mình địch lại tất cả e là lành ít dữ nhiều. Tịnh Không đại sư vẫn luôn canh cánh chuyện không tìm thấy tung tích của Mộ Dã Vương nhưng không ngờ tên này lại không biết trời cao đất dày dám một mình tới đây chui đầu vào lưới.
Lúc này bốn phía xung quanh đã có không ít tăng chúng Đại Quang Minh tự chạy tới, tiếng chuông trong Đại điện vang lên hồi chuông cảnh báo. Các tăng chúng ngay lập tức bố trí Thiên La đại trận trên núi Tử Kinh, còn một số tăng chúng thì chạy tới đây. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã có hơn 300 tăng nhân chạy tới tạo thành hình bán nguyệt tại quảng trường chặt đứt đường lui của Mộ Dã Vương.
Mộ Dã Vương đột ngột hét lớn:
- Hay lắm!
Sau đó lão ta dùng tốc độ quỷ mị lao đến trước mặt Tịnh Không, tay phải thành chưởng đánh thẳng vào ngực Tịnh Không.
Song chưởng của Tinh Không bay lên, mặc dù chiêu thức không có gì đặc biệt huyền diệu nhưng lại vô cùng mạnh mẽ. Một chưởng đánh vào vai Mộ Dã Vương còn một chưởng lại biến thành móng vuốt chộp vào cổ tay của Mộ Dã Vương. Thế nhưng khi chưởng của Tịnh Không chỉ còn cách Mộ Dã Vương một khoảng rất nhỏ nữa thì đột nhiên chưởng của lão ta lại biến thành một cái vòng xoáy xoay quanh bàn tay Tinh Không, nắm ngược lại cổ tay của lão.
Lúc này mọi người đều nhìn thấy, tay trái của Mộ Dã Vương để sau lưng còn tay phải đối ứng với Tịnh Không.
Chúng tăng chợt thấy hoảng sợ, tất cả bọn họ đều biết Tịnh Không là cao tăng đứng đầu trong Thập tam tăng của Đại Quang Minh tự, ngộ tính cực cao, có kiến thức uyên thâm về võ học. Mộ Dã Vương dám dùng một tay để đánh với Tịnh Không mặc dù là cuồng vọng nhưng mọi người cũng đều biết tên đại ma đầu này có võ công cực kỳ cao cường, cuồng vọng như thế cũng là có cơ sở cả.
Quả nhiên, Mộ Dã Vương chỉ cần dùng một tay đánh với Tinh Không nhưng chưa đến mười chiêu, Tịnh Không đã bị lão ta ép phải lùi về sau liên tiếp mấy bước liền.
Chúng tăng chỉ biết nhìn nhau, Tịnh Thanh lập tức quát:
- Lão ma đầu này tàn nhẫn khát máu, hôm nay tuyết đối không thể để lão ta trốn thoát, chúng ta không cần phải nói chuyện quy củ với lão ta làm gì!
Lão nắm chặt cây thiết trượng trong tay sau đó phi người bay lên không trung rồi vung gậy đánh về phía Mộ Dã Vương.
Tề Ninh cũng biết không một ai trong Thập tam tăng của Đại Quang Minh tự có thể là đối thủ của Mộ Dã Vương nhưng nếu tất cả cùng xông lên sẽ khiến người ta chê cười họ ỷ đông hiếp yếu. Lời nói trước khi xông lên của Tịnh Thanh cũng là để mọi người tránh khỏi điều kiêng kị đó. Khi thấy Tịnh Thanh đã xông lên, Tịnh Năng cùng các tăng cũng không hề do dự theo trật tự xông lên triển khai chiêu thức.
Thế nhưng Mộ Dã Vương lại hoàn toàn không hề thấy sợ hãi, mặc dù bị vây trong tầng tầng lớp lớp của chúng ta nhưng lão ta lại có thể tiếp chiêu một cách hết sức tự nhiên. Cơ thể thoắt trái thoắt phải, quỷ mị dị thường, Thập đại cao tăng trong nhất thời không thể làm gì được lão ta, ngược lại bởi vì tăng chúng quá đông khiến hành động có chút bất tiện.
Mặc dù Thập tam cao tăng của Đại Quang Minh tự danh chấn thiên hạ nhưng trong thiên hạ trước giờ chưa từng có người nào có thể khiến cả mười ba vị cao tăng của Đại Quang Minh tự phải đồng loạt ra tay thậm chí việc ba hay năm vị hợp lực cùng đánh cũng đã là hiếm lắm rồi.
Vậy mà hôm nay cả Thập đại cao tăng đều đồng loạt xông lên, mặc dù tất cả đều là sư huynh sư đệ nhưng khi phối hợp tác chiến lại không có sự ăn ý hoàn hảo. Mặc dù cũng có một số vị tâm ý tương thông, phối hợp ăn ý nhưng xét về mặt chỉnh thể thì vẫn có chút mất trật tự.
Mặc dù mười vị cao tăng cố gắng phối hợp ăn ý với nhau nhưng Mộ Dã Vương vẫn có thể nhìn ra sơ hở giữa bọn họ vì vậy lão ta dù thân cô thế cô nhưng vẫn có thể đối ứng tự nhiên, chuyên tâm đánh vào những chỗ sơ hở ngăn cản Thập đại cao tăng hợp thành chỉnh thế. Trên quảng trường lúc này chỉ thấy một đám người giao chiến với nhau khiến người xem hoa cả mắt, tăng chúng Đại Quang Minh tự có không ít người nhìn đến chóng cả mặt.
Chỉ có một mình Tề Ninh là nhìn thấy rõ ràng nhất, hắn càng nhìn càng thấy kinh ngạc, chẳng trách Tịnh Không đại sư cùng đám người này lại kiêng kị lão ma đầu Mộ Dã Vương kia đến vậy. Quả đúng là tai nghe không bằng mắt thấy, võ công của lão ma đầu kia kinh khủng thật, một mình đấu với mười vị cao tăng mà vẫn thản nhiên như không. Với trình độ này không biết có thể so sánh được với Ngũ Đại Tông sư không nữa.
Trên quảng trường gió thổi vù vù, Tề Ninh cau mày chợt nghĩ tới chuyện lão ma đầu Mộ Dã Vương này đã từng bại dưới kiếm của Bắc Cung Liên Thành nên mới bị nhốt ở Đại Quang Minh tự, không biết năm đó Mộ Dã Vương với Bắc Cung Liên Thành rốt cuộc đã có ân oán gì mà lại dẫn tới những chuyện đó.
Trước đấy hắn cũng đã từng nghe một số lời đồn trong giang hồ vì vậy cũng biết một vài chuyện về các cao thủ hàng đầu trên giang hồ thế nhưng trong trí nhớ của hắn thì chưa một ai từng nhắc đến cái tên Mộ Dã Vương này. Thế nhưng năm đó Mộ Dã Vương lại có thể phân cao thấp với Bắc Cung Liên Thành, nếu như không phải tại lão ta bại dưới kiếm của Bắc Cung Liên Thành thì Đại Quang Minh tự cũng chẳng thể làm gì được lão ma đầu đó. Nhân vật tầm cỡ như vậy không thể là hạng vô danh tiểu tốt, nếu là vậy thì tại sao lại không thấy ai nhắc đến lão ta nhỉ?
Hắn đang băn khoăn thì chợt nghe thấy tiếng cười ngạo mạn của của Mộ Dã Vương, có thể thấy lão ma đầu này vô cùng tự kiêu tự đại, bị Thập đại cao tăng vây đánh mà vẫn còn cười được, trong thiên hạ này có lẽ cũng chỉ có lão ta mới làm được. Hắn còn chưa kịp nghĩ gì thêm thì đã nghe thấy có tiếng người kêu lên đầy kinh ngạc, ngay sau đó lập tức nhìn thấy có một bóng người bay ra khỏi đám người, còn nghe thấy tiếng Mộ Dã Vương cười nói:
- Người thứ nhất!
Bóng người kia bay ra ngoài, khi sắp rơi xuống đất thì lão tăng đó chợt xoay người một cái đối diện với mặt đất sau đó tung chưởng đánh xuống đất khiến cả người bay lên không rồi xếp bằng hạ người xuống đất, hai tay để ngang trước ngực, lòng bàn tay hướng lên trên. Tề Ninh vừa nhìn liên biết lão tăng này đang vận công điều tức, thấy trên vai lão có vết máu loang lổ nhuộm đỏ áo tăng, đây chắc chắn là thương tích do Mộ Dã Vương gây ra.
Tại quảng trường lúc này đã tụ tập khoảng bốn năm trăm người, chúng ta đều há hốc mồm nhìn cảnh tượng này. Thập tam tăng của Đại Quang Minh tự trong mắt bọn họ đều là những nhân vật bất khả chiến bại, mỗi một vị cao tăng đều được người người nể sợ, kính phục. Thế nhưng lúc này mười vị cao tăng cùng nhau vây công một người, cảnh này đúng là ngàn năm hiếm gặp, bọn họ thật sự không hiểu cãi lão ma đầu đó rốt cuộc là thần thánh phương nào mà các vị cao tăng lại phải cũng nhau hiệp lực để đánh.
Sau đó chợt nghe có tiếng nổ ầm ầm, lại có thêm hai người nữa bị đánh bay ra, Mộ Dã Vương còn nói:
- Người thứ hai, thứ ba ha ha ha… Năm đó lão phu bị các ngươi nhân lúc lão phu gặp khó khắn bắt nhốt lão phu, khoản nợ mười tám năm giam cầm các ngươi phải trả lại cho lão phu. Không Tàng! Không Tàng! Cái đồ con lừa trọc đầu, nếu như ngươi không ra đây, lão phu sẽ dùng máu của huynh đệ ngươi tưới lên Đại Quang Minh tự!
Lão ta càng đánh càng hăng, lúc này lão ta tựa như một tên điên ra tay tàn nhẫn. Thập đại cao tăng đã bị thương mất ba người, những người còn lại cũng hết sức kinh ngạc đồng thời cũng nâng cao cảnh giác.
- Không Tàng, đồ con lừa trọc đầu, lão phu không những giết sư huynh đệ của ngươi mà đến đệ tử đồ tôn của ngươi lão phu cũng không tha cho một tên nào thậm chí đến chó gà của Đại Quang Minh tự các ngươi cũng không thể sống dù chỉ một con!
Mộ Dã Vương ra chiêu như tia chớp, giọng nói to dần:
- Đại Quang Minh tự ha ha… Đường đường là trụ trì vậy mà lại chẳng khác nào con rùa rụt cổ lại còn tự xưng là Quang Minh, lão phu thấy nên đổi thành rùa đen thì hay hơn!
Tề Ninh cũng biết trong khi giao đấu một khi mở miệng nói chuyện sẽ khiến khí tức bị đẩy ra ngoài, hoàn toàn bất lợi với bản thân.
Thế nhưng cái lão ma đầu Mộ Dã Vương này lại hoàn toàn không thèm quan tâm đến chuyện đó, hơn thế nữa lão còn vừa nói chuyện tay lại cũng không hề giảm tốc độ ra chiêu. Lấy ít địch nhiều nhưng lại không hề bị dồn vào thế yếu thậm chí còn có phần lợi thế hơn. Cũng biết lão ta là một tên ma đầu nhưng khí phách cùng sự gan dạ của lão thật sự khiến người khác phải khâm phục…
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo