Ba người trong thập tăng bị thương nhưng vẫn không làm gì được Mộ Dã Vương, tâm trạng đều khiếp sợ. Chợt nghe một tiếng kêu lạ, chỉ thấy thân ảnh Mộ Dã Vương nhoáng một cái, vươn tay chụp tới, đã bắt được thiết trượng của Tịnh Lâm. Tịnh Lâm gầm khẽ một tiếng, truyền lực lượng vào thiết trượng, chỉ là trong nháy mắt lại cảm thấy thiết trượng như bị hỏa thiêu, nóng tới bỏng tay, cảm thấy giật mình không ít. Lão biết một khi rời tay thì tất nhiên thanh thiết trượng này sẽ bị Mộ Dã Vương đoạt đi, mặc dù bàn tay giống như đang bị lửa đốt nhưng vẫn cắn răng giữ vững, không buông tay ra.

Mộ Dã Vương cười ha hả, một tay kia liên tục xuất chưởng, bức lui hai cao tăng khác, tay trái lại giật mạnh, kéo Tịnh Lâm lại. Một tay Tịnh Lâmnắm chặt thiết trượng, tay kia thuận thế đưa ra, đánh thẳng về phía Mộ Dã Vương. Mộ Dã Vương cười hắc hắc, nói:

- Long Toàn Chưởng? Chút tài mọn.

Gã phất tay một cái, hai người mỗi người nắm thiết trượng bằng một tay, một tay còn lại giao chiến ba bốn hiệp, Mộ Dã Vương đã bắt được cổ tay Tịnh Lâm. Chỉ nghe Tịnh Lâmkinh hô một tiếng, mọi người liền thấy đột nhiên Tịnh Lâmđã bị Mộ Dã Vương nhấc lên.

Biến cố này cực kỳ đột ngột, rất nhiều người không hiểu rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, chỉ có rất ít người thấy rõ. Sau khi Mộ Dã Vương bắt được tay Tịnh Lâm, tay trái đang nắm thiết trượng đột nhiên buông ra, liên tục xuất chỉ, bắn ra mấy loạt kình khí, đều đánh lên trên người Tịnh Lâm. Mà kình khí kia vào huyệt, trong chớp mắt khiến Tịnh Lâm không thể nhúc nhích. Lúc đó Mộ Dã Vương lại cực kỳ nhanh chóng túm lấy thiết trượng, đoạt tới, lập tức dùng thiết trượng thúc vào bụng Tịnh Lâm, một tay kia túm cổ tay Tịnh Lâm, kẹp thiết trượng giơ cao lên, giữ Tịnh Lâm ở giữa không trung.

Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, vài đại cao tăng đều hoảng sợ trong lòng, thấy Tịnh Lâm bị Mộ Dã Vương khống chế, nhất thời sợ ném chuột vỡ đồ, không dám tấn công tiếp, chỉ bao vây lại.

Mộ Dã Vương cười ha hả nói:

- Đại Quang Minh tự được xưng là thiên hạ đệ nhất tự, ai cũng nói bên trong có đông đảo cao tăng, hiện tại trong tay lão phu quả nhiên có một vị cao tăng, cao hơn so với tất cả mọi người.

Giọng điệu của lão tràn ngập ý khinh thường và trào phúng.

- Mộ Dã Vương, ngươi, ngươi mau buông sư huynh Tịnh Lâm ra!

Tịnh Năng, chủ tọa Giới Đường chỉ có thể quát lớn.

Mộ Dã Vương không thèm quan tâm tới lý lẽ, cao giọng nói:

- Đại Quang Minh tự ỷ vào chỗ dựa là triều đình, tự xưng là thiên hạ đệ nhất tự. Chuyện thiên hạ nếu không hợp với tâm tư các ngươi liền giương cờ lấy danh chính nghĩa để hoành hành bá đạo. Hôm nay công lý dường như nằm ngay trong tay đám hòa thượng các ngươi. Các ngươi nói đúng là đúng, các ngươi nói sai là sai.

Phàm phu tục tử có đạo lý nào đáng nói đâu. Ha ha, hiện tại đồng môn của các ngươi trong tay lão phu, hôm nay lão phu cũng muốn xem các ngươi nói công lý với chính nghĩa ra sao.

Hai tay chư tăng chắp thành hình chữ thập, Tịnh Không thở dài nói:

- Mộ thí chủ, mười tám năm nay, dường như lệ khí trong lòng ngươi không được hóa giải chút nào.

- Nói nhảm ít thôi.

Mộ Dã Vương cười lạnh nói:

- Năm đó lão phu hành tẩu thiên hạ, cho tới bây giờ đều thích làm là làm. Đám hòa thượng thối các ngươi dù có thể nhốt lão phu mười tám năm, chẳng lẽ còn có thể nhốt cả trái tim lão phu?

Ánh mắt lão như đao, nhìn qua người chúng tăng, cười lạnh nói:

- Ngươi mà niệm tình đồng môn thì ngay bây giờ hãy quỳ xuống trước mặt lão phu. Đúng rồi, còn cả đám đồ tử đồ tôn các ngươi, tất cả đều quỳ xuống cho lão phu.

Nếu lão phu hài lòng thì sẽ mở cho một mắt lưới, tha cho hòa thượng trong tay này.

Nói xong lão lại cười càn rỡ một trận nữa.

Chúng tăng đều hơi biến sắc.

Tất nhiên võ công của Mộ Dã Vương này rất quỷ quyệt nhưng chuyện này đúng là khiến người ta không thể tiếp nhận được.

Nơi này là Đại Quang Minh tự, vẫn được coi là một chi của Phật tông, hôm nay thập tăng liên thủ đại chiến Mộ Dã Vương, đã không đánh bại được lão, còn bị thương mấy người. Tịnh Lâm đại sư được tăng chúng ngưỡng mộ kính trọng hôm nay bị Mộ Dã Vương giơ lên quá đỉnh đầu, có vẻ chật vật dị thường.

Lúc này nếu chúng tăng quỳ gối dưới chân Mộ Dã Vương thật, truyền ra bên ngoài thì chắc chắn danh dự của Đại Quang Minh tự sẽ rơi xuống ngàn trượng, từ đây không biết đặt chân thế nào trên giang hồ nữa.

Không ít tăng nhân đều nhìn về phía Tịnh Không đại sư.

Quang Minh thập tam tăng tất nhiên do đại sư trụ trì Không Tàng làm chủ, ngoài ra phía dưới là Tịnh Trần đại sư. Mà Tịnh Không đại sư ở vị trí thứ ba. Không Tàng đại sư không thấy, Tịnh Trần đại sư đã bị hại, nên đương nhiên tất cả sẽ nghe theo lời Tịnh Không đại sư.

Chỉ là có vài lão tăng đã hạ quyết tâm, nếu Mộ Dã Vương có giết Tịnh Lâm thật thì cũng không thể quỳ trước mặt lão. Tất nhiên tính mạng của Tịnh Lâm quan trọng nhưng danh dự của Đại Quang Minh tự lại càng không thể thay thế. Đại Quang Minh tự có được vinh quang ngày hôm nay là do vô số tiền nhân tích lũy tới. Nếu hôm nay mọi người quỳ xuống thật thì đúng là khiến toàn bộ mọi thứ trước đó trở thành công cốc.  Mộ Dã Vương thấy chúng tăng do dự, cười ha hả nói:
 

- Lão hòa thượng Tịnh Trần kia đã nói với lão phu, tham sân danh lợi là hại người nhất. Tu phật tham thiện là để khám phá bản thân.

Đám hòa thượng các ngươi chậm chạp không quỳ, tất nhiên là muốn giữ danh dự của Đại Quang Minh tự. Hắc hắc, vì danh lợi không để ý tới sinh tử của đồng môn, đây chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao? Ha ha ha!

Giọng nói của lão còn chưa dứt liền nghe thấy một giọng khác:

- Mộ thí chủ nói vậy sai rồi. Nếu là vì cứu sinh linh, chịu quỳ xuống, đối với người xuất gia chúng ta mà nói thật sự không phải gì đáng nói. Nhưng Mộ thí chủ dùng thế lấn hiếp người khác, Đại Quang Minh tự không thể khuất phục.

Giọng nói này cực kỳ uy nghiêm.

Tề Ninh nghe thấy câu đầu tiên đã thấy dường như giọng nói này truyền từ phía sau mình, quay đầu lại lại cảm thấy bên canh có bóng xám xẹt qua. Chờ tới khi những lời này nói hết, giọng nói đã ở trong sân rộng. Giọng người này cũng không vang dội nhưng lại khiến tất cả mọi người ở nơi này đều nghe rất rõ ràng.

Tăng chúng lại nhìn thấy một bóng xám từ trên trời giáng xuống, nhẹ nhàng rơi xuống trước mấy vị lão tăng. Người này thân hình cao gầy, còn cao hơn các lão tăng khác một cái đầu, râu bạc trắng tung bay, áo bào tro phất phới. Hai tay lão tạo thành hình chữ thập, chúng tăng liếc mắt một cái liền nhận ra đúng là đại sư trụ trì Đại Quang Minh tự.

Mộ Dã Vương thấy Không Tàng giáng từ trên trời xuống, khóe mắt hơi giật giật, lập tức cười nói:

- Không Tàng, cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện rồi.

- Mộ thí chủ, nếu lão nạp nhớ không lầm thì năm nay ngươi đã sáu mươi chín tuổi, còn một năm nữa là bảy mươi rồi.

Giọng nói Không Tàng dù trầm thấp cũng không mất sự uy nghiêm.

- Đời người bảy mươi xưa nay hiếm. Mộ thí chủ ở chùa ta thanh tu mười tám năm, dựa theo tính toán của lão nạp thì chỉ cần hai năm nữa là thí chủ đã ở chùa này được hai mươi năm, có thể cho ngươi xuống núi tự tu.

Tề Ninh nghe vậy, trái tim đập mạnh, thầm nghĩ không ngờ Mộ Dã Vương đã lớn tuổi như vậy rồi.

Đời người bảy mươi tuổi đã là hiếm thấy. Tuổi tác như vậy lại có thể có võ công này, thật đúng là khó lường. Vừa rồi hắn thấy song phương giao chiến, từ thân pháp của Mộ Dã Vương hoàn toàn không nhận ra tuổi của lão lại lớn như vậy.

Chẳng qua Quang Minh thập tam tăng hầu hết cũng đều tuổi tác đã cao, võ công tu vi lại không thấp, thầm nghĩ xem ra đạo võ học có đôi khi không quan hệ với tuổi tác.

Trước kia hắn nghe Tịnh Không nói Không Tàng đại sư bị bệnh nặng, không thể xử lý chuyện trong chùa nhưng lúc này thấy Không Tàng đại sư uy phong lẫm liệt, làm gì có chút dáng vẻ ốm đau nào, thầm nghĩ hóa ra lão hòa thượng Tịnh Không kia lừa gạt mình. Đều nói người xuất gia không nói lời giả dối, nhưng Tịnh Không nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh, xem ra mặt lão hòa thượng này đúng là dày thật.

- Không Tàng, ngươi giả nhân giả nghĩa, đạo mạo trang nghiêm, trong mắt người khác có lẽ là cao tăng một đời nhưng trong mắt lão phu, ngươi chỉ là một kẻ ngụy quân tử miệng nam mô, bụng một bồ dao găm mà thôi.

Mộ Dã Vương nói không chút khách sáo, cười lạnh tiếp:

- Lão phu bị ngươi giam mười tám năm, ngươi lại nói đơn giản, có thật tưởng rằng thù hận mười tám năm nay dễ quên như thế không?

Không Tàng đại sự thở dài nói:

- Mộ thí chủ, ngươi thoát thân ra chỉ ngắn ngủi một ngày Đại Quang Minh tự ta liền mất mấy mạng người trong tay ngươi. Sư đệ Tịnh Trần mười tám năm nay chưa có tháng nào gián đoạn việc giảng kinh cho ngươi, có thể nói là có nghĩa thầy trò với ngươi.

Nhưng ngươi lại đánh lén hại chết sư phụ mình. Ác độc như vậy, lão nạp sao yên tâm cho ngươi rời đi được?

- Nếu như năm đó không phải các ngươi xen vào việc của người khác thì cũng sẽ không có cục diện ngày hôm nay.

Mộ Dã Vương cười lạnh nói:

- Nhớ năm đó lão phu cũng không có ân oán với Đại Quang Minh tự các ngươi, người trong thiên hạ cũng nói Đại Quang Minh tự các ngươi là chốn từ bi, lão phu cũng kính trọng các ngươi vài phần, không mạo phạm. Nhưng các ngươi xen vào việc của người khác, lão phu không tìm các ngươi gây chuyện, các ngươi lại tới gây chuyện với ta. Hôm nay những người lão phu giết là do các ngươi tự làm tự chịu.

Đại sư Không Tàng chắp hai tay thành chữ thập, nhắm mắt niệm:

- A Di Đà Phật!

Các lão tăng và tăng chúng trên sân rộng cũng đều lập tức chắp tay niệm Phật.

-Không Tàng, không cần nói nhảm nữa.

Giọng Mộ Dã Vương lạnh lùng nói:

- Năm đó lão phu giết tám mạng, vì thế các ngươi truy đuổi lão phu, cuối cùng thừa dịp người gặp nguy cấp mà giam lão phu mười tám năm. Lần này lão phu lại giết tám mạng, ta muốn xem các ngươi có thể làm gì.

Tề Ninh ngẩn ra, lúc này mới hiểu Mộ Dã Vương cố ý giết tám người gồm cả đại sư Tịnh Trần trong chùa này là liên quan tới năm đó.

Một lão tăng không nhịn được, lạnh lùng nói:

- Mộ Dã Vương, ngươi lạm sát kẻ vô tội, lại dám nói năng dõng dạc như vậy.

- Tám người năm đó tuy là lão phu giết chết nhưng do Bắc Cung Liên Thành làm hại.

Mộ Dã Vương lạnh lùng nói:

- Tám người hôm nay cũng giống như năm xưa, chết trong tay lão phu nhưng do các ngươi làm hại.

Tề Ninh nghe thấy thấy hết sức mơ hồ, nghĩ thầm năm xưa Mộ Dã Vương này giết người có liên quan gì tới Bắc Cung Liên Thành chứ?

Không Tàng đại sư nói:

- Mộ thí chủ, buông đồ đao, lập tức thành Phật. Ác tâm của ngươi chưa trừ, lão nạp chỉ có thể xin mời ngươi tiếp tục thanh tu tại chùa này. Nếu có một ngày ngươi có thể hiểu được Phật pháp, chính thức tu thành chính quả thì cũng không đến mức không có cơ hội xuống núi.

Mộ Dã Vương cười to nói:

- Ngươi còn muốn giam lão phu mười tám năm? Hắc hắc, lão phu là người hiểu thiên mệnh, chớ nói là mười tám năm, dù là tám năm chưa chắc lão phu đã sống nổi nữa. Lão phu chịu khổ mười tám năm chính là để đợi ngày hôm nay, hoàn thành những chuyện lão phu chưa hoàn thành. Không Tàng, trong lòng ngươi hiểu rõ, lão phu không muốn giết nhiều người, lần này đi ra chỉ cần lấy hai mạng là chết cũng không tiếc.

Không Tàng đại sư thở dài nói:

- Xem ra Mộ thí chủ không muốn quay đầu là bờ rồi.

- Nói nhảm ít thôi.

Mộ Dã Vương hừ lạnh một tiếng:

- Nếu ngươi không chết, trong lòng lão phu bất an. Bắc Cung Liên Thành không chết, lão phu chết không nhắm mắt.

Lão đi tới hai bước, nói:

- Không Tàng, mười tám năm qua rồi, lão phu muốn xem võ công của ngươi có gì tiến bộ không.

Lời còn chưa dứt, thiết trượng trong tay đã vung mạnh tới. Tịnh Lâm đang bị giơ giữa không trung lại bị coi như tảng đá ném về phía Không Tàng.

 

2.32427 sec| 2445.625 kb