Long Thái nói thẳng là bên người Lý Hoằng Tín ở Thục Vương Phủ có tai mắt của triều đình. Nghe thế Thu Thiên Dịch có vẻ hơi ngạc nhiên. Tuy Tề Ninh không thay đổi vẻ mặt, nhưng trong lòng hắn lại rất giật mình. Hắn thầm công nhận tiểu hoàng đế này có lối suy nghĩ phức tạp hơn hẳn đánh giá của hắn.
Đây là đại sự cơ mật, theo lý thì chuyện này không được phép dễ dàng tiết lộ ra, song lúc này Long Thái nói thẳng ra mà không kiêng kỵ gì cả. Chính điều này đã khiến Thu Thiên Dịch bất ngờ.
- Năm xưa Lý Hoằng Tín quy thuận Đại Sở ta, nhưng không cam lòng. Làm sao triều đình không biết điều đó cho được?
Long Thái thản nhiên thuật lại:
- Đối với những nhân vật thế này, đương nhiên là triều đình sẽ không phớt lờ. Cứ cho là Tây Xuyên nổi loạn thật, trẫm cũng sẽ không cho Lý Hoằng Tín cơ hội để thừa dịp loạn lạc mà làm hại quốc gia. Hơn nữa Lý Hoằng Tín là một người thông minh, lão ta không thể không được. Phàm khi Tây Xuyên có biến động, người đầu tiên bị triều đình chú ý chính là lão, nên lão sẽ không dại gì mà xúi giục người khác khuấy lên sóng to gió lớn, khiến cho triều đình chú ý.
Thu Thiên Dịch trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau lão mới nói:
- Hoàng thượng, nếu như đối phương muốn tấn công vào bảy mươi hai động của Miêu gia thật, thì động cơ của hắn là gì? Bảy mươi hai động Miêu gia chia ra phân bố khắp vùng Tây Xuyên, liên lạc giúp đỡ lẫn nhau, cũng có ân oán chồng chéo. Nếu quả thật Miêu Động đã đắc tội với đối phương, hắn cũng không cần phải ra tay với cả bảy mươi hai động Miêu gia đâu?
Tề Ninh gật đầu tán thành, chỉ cảm thấy lời nói của Long Thái tuy rằng khiến cho người khác khiếp sợ nhưng vẫn không thực tế.
Hắn nói:
- Nếu có một trong số các động đắc tội với đối phương, xét theo sự xảo trá và lực lượng thực sự của chúng, một mình chúng có thể dễ dàng đối phó với bất cứ một động nào và sẽ thành công. Nhưng nếu vậy chúng cần gì phải gây ra sóng to gió lớn, làm kẻ địch với cả bảy mươi hai động Miêu gia?
Chẳng lẽ chúng điên cả rồi?
- Có lẽ chúng thật sự bị điên, biết đâu đấy.
Long Thái cười nhạt, nói tiếp:
- Các dấu vết và manh mối tìm đã tìm được cho thấy chúng chỉ xem triều đình như một công cụ để lợi dụng. Mục đích của chúng là đưa bảy mươi hai động Miêu gia vào chỗ chết. Nếu là thế, điều tra theo đầu mối này có lẽ có thể tìm thêm manh mối mới.
Thu Thiên Dịch nói:
- Hoàng thượng vừa nói Lục Thương Hạc cũng bị cuốn vào đó, vậy chắc những điều này là mưu kế của Lục Thương Hạc?
- Chỉ một trang chủ bé nhỏ tất nhiên không thể nào có thực lực ấy.
Long Thái nói:
- Đoạn Thanh Trần là một trong bốn Thánh sứ của Hắc Liên giáo các ngươi. Hắn dám phản bội Hắc Liên giáo, chắc chắn đã tin tưởng có người đủ mạnh để bảo vệ cho sự an toàn của hắn. Ngươi cảm thấy Lục Thương Hạc có năng lực này không?
Thu Thiên Dịch cau mày, hỏi:
- Sau lưng Lục Thương Hạc có người khác?
Thật ra vấn đề này đã chẳng cần phải trả lời nữa.
Sắc mặt Tề Ninh nghiêm trọng.
Nhiều manh mối để lại ở Tây Xuyên đã dẫn hắn đến với suy đoán chỗ dựa của Lục Thương Hạc có khả năng lớn là Tây Môn Vô Ngân. Hơn nữa sự nghi ngờ cứ tăng dần theo thời gian. Hắn càng suy nghĩ thì càng cảm thấy khả năng này có tính chính xác càng cao.
Nhưng những lời Long Thái nói trong hôm nay đã khiến cho phán đoán của Tề Ninh sụp đổ.
Nếu như đối phương tính kế với cả Tây Môn Vô Ngân, vậy chứng tỏ rằng Tây Môn Vô Ngân không thể là chỗ dựa của Lục Thương Hạc. Và thủ phạm thật sự, kẻ nấp trong bóng tối bày ra vụ hỗn loạn ở Cái Bang tất nhiên cũng không liên quan gì đến Tây Môn Vô Ngân.
Đột nhiên hắn hiểu ra. Quỷ kế của đối phương đã lôi kéo được nhiều thế lực tham gia vào. Các thế lực đó đều có lợi ích trong đó, đục nước béo cò.
Giả sử người điều khiển Lục Thương Hạc là một người hoàn toàn khác, vậy sự kiện Bạch Hổ làm phản hiển nhiên không phải là kế hoạch của Tây Môn Vô Ngân.
Nhưng Thần Hầu Phủ nhận thấy lợi ích trong vụ việc đó nên đã lợi dụng thời cơ, thậm chí còn trợ giúp cho Bạch Hổ leo lên chức Bang chủ dễ dàng hơn. Lẽ nào tất cả những diễn biến này đều nằm trong tính toán của kẻ đeo mặt nạ nấp sau bức màn?
Nếu quả thật là thế, vậy thế lực đó quá khủng bố rồi. Nhìn khắp thiên hạ, là ai có thể đùa bỡn Thần Hầu Phủ trong lòng bàn tay một cách dễ dàng như thế?
Long Thái đứng dậy, bước tới gần tấm bình phong trong phòng. Vừa đánh giá tấm bình phong, vị hoàng đế trẻ tuổi vừa chậm rãi nói:
- Trẫm không muốn nhìn thấy Tây Xuyên náo động mang lại phiền phức cho triều đình, vì thế nhất định phải bắt được kẻ chủ mưu.
- Hoàng thượng, nếu Lục Thương Hạc biết rõ vấn đề này, vì sao không bắt y lại?
Thu Thiên Dịch nhìn theo Long Thái:
- Chẳng phải trong mắt triều đình Lục Thương Hạc chỉ là một con sâu cái kiến thôi ư, sao phải án binh bất động? Chỉ cần bắt được Lục Thương Hạc, dưới Cửu Trọng Thiên của Thần Hầu Phủ, bất cứ vấn đề nào cũng có thể ép hỏi được đáp án.
Long Thái cười, nói:
- Mục tiêu của triều đình không phải là Lục Thương Hạc, mà là kẻ đứng sau sai khiến hắn. Chỉ cần người của triều đình động tới Lục Thương Hạc, lập tức sẽ đánh rắn động cỏ. Đám người kia vốn đã che giấu rất sâu, một khi đánh rắn động cỏ sẽ càng khó bắt được chúng hơn.
Hoàng đế xoay người lại nhìn thẳng vào Thu Thiên Dịch, nói:
- Cho nên trẫm cần ngươi theo dõi Lục Thương Hạc!
Thu Thiên Dịch sững sờ, ngạc nhiên. Long Thái giải thích:
- Đoạn Thanh Trần đầu quân cho Lục Thương Hạc, đã trở thành tử địch của Hắc Liên giáo. Dưới tình hình này, thân là Độc sứ của Hắc Liên giáo, ngươi theo dõi Lục Thương hạc cũng hợp lý. Dù ngươi có bị chúng phát hiện, chúng cũng chỉ cho rằng ngươi đang điều tra hạ lạc của Đoạn Thanh Trần, mục đích ngươi theo dõi là để thông qua chúng tìm được Đoạn Thanh Trần, sẽ không khiến họ băn khoăn quá nhiều.
Thu Thiên Dịch nói:
- Hoàng thượng muốn ta điều tra Lục Thương Hạc, tìm ra kẻ chính thức đứng sau sai khiến Lục Thương Hạc?
- Làm vậy cũng là vì Hắc Liên giáo các ngươi.
Long Thái đáp:
- Đoạn Thanh Trần và Hắc Liên giáo các ngươi đã trở thành kẻ thù không đội trời chung. Hắc Liên giáo chưa bị tiêu diệt, Đoạn Thanh Trần còn chưa từ bỏ ý đồ, tất nhiên sẽ quay lại gia nhập bọn người kia. Ngươi hoàn toàn không biết gì về chúng, nhưng chúng lại có Đoạn Thanh Trần, nắm rõ tình hình Hắc Liên giáo trong lòng bàn tay. Nếu không bắt được chúng, Hắc Liên giáo sẽ mãi mãi không được sống yên ổn.
Khóe mắt Thu Thiên Dịch giần giật. Giờ lão đã hiểu vì sao Hoàng đế bí mật gặp mình ở đây.
Tề Ninh cũng hiểu, thầm khen tiểu hoàng đế suy tính chu đáo chặt chẽ, gã đang muốn nhờ thế lực của Hắc Liên giáo đi điều tra thế lực của Lục Thương Hạc.
Long Thái nói đúng. Triều đình phái người theo dõi Lục Thương Hạc sẽ đánh rắn động cỏ, khiến cho chuyện trở nên khó khăn hơn.
Thế lực kia có thể thiết kế bố cục chặt chẽ chu toàn như thế chứng minh chúng vô cùng giảo hoạt, không dễ đối phó chút nào. Hơn nữa tới lúc đó còn phải hao tốn một lượng lớn sức người và sức của. Đã vậy thì, để Hắc Liên giáo theo dõi y là lựa chọn thích hợp nhất.
Dù sao Hắc Liên giáo cũng đã đặt chân ở Tây Xuyên mấy mươi năm, thâm căn cố đế. Họ là bang hội do người Miêu tổ chức và xây dựng nên, ít nhiều cũng còn gốc gác người Miêu. Nhất định họ rất quen thuộc với hoàn cảnh địa lý vùng này cũng như phong tục tập quán của người Miêu. Nếu họ dốc hết lực lượng để điều tra, chưa hẳn không thu hoạch được gì. Nhờ thế triều đình cũng tránh được việc tập trung quá nhiều nhân lực và tinh lực vào việc này. Chắc chắn Long Thái biết Hắc Liên giáo ở nơi Tây thùy xa xôi, không quan tâm đến thể diện của triều đình, nếu phái người khác tới thương lượng với Thu Thiên Dịch, chắc mẩm với tính tình của y, y sẽ chẳng thèm nghe theo sự sai khiến của triều đình, nên lần này hoàng đế cao quý tự mình ra mặt. Có thể nói gã đã cho Thu Thiên Dịch đủ thể diện.
Thu Thiên Dịch dành thời gian để suy nghĩ về một điều gì đó, hồi lâu mới nói:
- Một khi điều tra ra kẻ chủ mưu, phải làm gì tiếp?
- Đây là chuyện trẫm yêu cầu ngươi.
Long Thái nói, kết hợp với vẻ mặt chính nghĩa đường hoàng:
- Không cần biết điều tra được những gì, người của Hắc Liên giáo không được hành động thiếu suy nghĩ. Các người điều tra được gì phải báo lại cho trẫm ngay tức khắc, để trẫm quyết định hướng hành động kế tiếp.
Người im lặng không lên tiếng suốt từ đầu buổi, Hướng Thiên Bi đột nhiên trợn mắt, tiếp theo tay y run lên. Một món đồ rơi lên mặt bàn chỗ Thu Thiên Dịch đang ngồi. Tề Ninh lia mắt sang, thấy đó là một con ưng được đúc bằng sắt đen. Con ưng tinh xảo và sống động như thật, có thể nắm gọn trong lòng bàn tay. Lúc hắn đang thắc mắc đây là vật gì, Hướng Thiên Bi cất tiếng:
- Chúng ta sẽ cho người giữ liên lạc với các ngươi mọi lúc mọi nơi.
Các ngươi điều tra được manh mối gì cũng phải bàn giao cho chúng ta. Mỗi hành động, cũng phải tuân theo chỉ thị của chúng ta.
Thu Thiên Dịch cười lạnh, nói:
- Nói vậy, các ngươi muốn biến lão phu thành tay sai của các ngươi?
- Thiên hạ chẳng phải đều là vương thổ sao? Người suất thổ không là vương thần thì là gì?
Với gương mặt không biểu hiện cảm xúc, Hướng Thiên Bi bình tĩnh nói:
- Nếu lần này Hắc Liên giáo lập công, triều đình cho phép Hắc Liên giáo trấn giữ Tây thùy. Chỉ cần không phạm phải vương pháp của triều đình, triều đình có thể cho các ngươi tự do thoải mái.
Nếu ngươi đồng ý, hãy cất Ưng bài vào. Nnếu từ chối, giờ ngươi có thể đi được rồi.
Hàng mày rậm của Thu Thiên Dịch châu vào nhau thành một cây cầu, trong khi đó mắt lão dán chặt vào Ưng bài.
- Cửu Khê Độc Vương hành tẩu trên giang hồ nhiều năm, không phải đám nhóc ngu xuẩn.
Hướng Thiên Bi nói:
- Ngươi tự mình nghĩ xem, dựa vào thực lực của Hắc Liên giáo hiện nay, một khi bọn Đoạn Thanh Trần trở lại, các ngươi có còn cơ hội tồn tại tiếp không? Hơn nữa, hoàng thượng đã từng nói rồi mà.
Mục đích của chúng rất có thể là cả bảy mươi hai động Miêu gia.
Nếu lần này chúng không thành công, có lẽ còn cơ hội trở mình.
Ngươi có muốn nhìn thấy bảy mươi hai động Miêu gia bị nhấn chìm trong sông máu không? Nếu ngươi chịu hiệp trợ triều đình trong sự kiện này, nghe theo sụ điều khiển của triều đình, triều đình có thể bảo vệ cho Hắc Liên giáo được an toàn. Ngươi là người thông mình, chắc không cần ta phải nhiều lời đâu.
Thu Thiên Dịch nhắm mắt lại, im lặng không trả lời. Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lão mở to mắt ra, nói:
- Nếu như điều tra ra thủ phạm, bắt được bọn kia, giao Đoạn Thanh Trần cho Hắc Liên giáo chúng ta xử lý.
- Đương nhiên.
Hướng Thiên Bi đồng ý không chút do dự:
- Triều đình thiết lập Thần Hầu Phủ là để giữ gìn trật tự và quy tắc trong giang hồ. Hắc Liên giáo là thế lực giang hồ, chúng ta sẽ không phá hỏng quy tắc thanh lý môn hộ của các ngươi.
Thu Thiên Dịch không chần chờ nữa, đưa tay cầm lấy Ưng bài trên bàn, nói:
- Lão phu sẽ tận lực điều tra.
Thình lình, hai hàng mày của Hướng Thiên Bi cau chặt lại, y gằn giọng:
- Kẻ nào đó?
Trong lúc nói chuyện, cơ thể y đã bắn lên, nhanh như gió cuốn phóng tới của phòng. Một tiếng kiếm minh lanh lảnh vang lên.
Trường kiếm rời vỏ. Chỉ trong nháy mắt y đã đến trước cửa phòng. Trường kiếm trong tay đâm thẳng ra, xuyên qua cửa gỗ.
Từ bên ngoài vang lên tiếng thét kinh hãi, ngay sau đó là tiếng thứ gì đó vỡ vụn ra.
Thu Thiên Dịch thu hết những động tác liền mạch của họ Hướng vào trong mắt, nói lạc cả giọng:
- Lạc Diệp Kiếm, hảo kiếm pháp!
Tề Ninh vừa nghe là biết ngay tiếng thét ngoài cửa thuộc về Trác Tiên Nhi. Hắn lập tức tiến tới, đúng lúc nhìn thấy cổ tay Hướng Thiên Bi xoay một vòng. Cánh cửa gỗ lim tinh xảo kêu “Rắc!
Rắc!” mấy tiếng rồi chia năm xẻ bảy, tuyên bố kết thúc cuộc sống của mình. Lúc Tề Ninh tiến tới, nhìn rõ người đứng ngoài cửa đúng là Trác Tiên Nhi. Nàng ở trước cửa, người nhũn ra vì sợ.
Chén và đĩa trên tay nàng đã vỡ, mảnh vụn văng tứ tung. Bánh ngọt thơm ngát vẫn đang bốc khói nằm lăn lốc trên nền đất.
- Hướng đại nhân!
Tề Ninh hô to. Hai mắt Hướng Thiên Bi khiến người đối diện với chúng cảm giác như đang đứng trước một thanh đao sắc. Y tập trung ánh mắt sắc bén ấy vào Trác Tiên Nhi đang co quắp trên đất, đoạn hỏi nàng bằng giọng lạnh như băng giá:
- Nói! Ai bảo ngươi tới gần đây?
Trác Tiên Nhi mặt cắt không còn chút máu. Chắc là nàng phải sợ hãi lắm đây. Nàng run rẩy đáp lời:
- Tiện… Tiện tỳ có… có làm ít điểm… tâm, muốn đưa cho Hầu gia và các vị đại gia nếm thử… không… không dám tới gần!
Hướng Thiên Bi hừ lạnh, thu kiếm vào vỏ, kế tiếp quay người trở vào phòng.
Bấy giờ Tề Ninh mới tiến tới đỡ Trác Tiên Nhi đứng dậy. Hắn hỏi thăm:
- Tiên Nhi, có bị thương ở đâu không? Là ta không tốt… Vị bằng hữu của ta làm việc gì cũng cẩn thận, lúc nãy là sợ có người rình rập ở ngoài thôi. Cô không sao chứ?
Trác Tiên Nhi lắc đầu. vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, nàng khẽ khàng hỏi:
- Hầu gia, ta… ta không có nhìn lén, ta…
- Không cần giải thích đâu.
Tề Ninh cười, an ủi nàng:
- Không sao là tốt rồi. Cô xuống dưới chuẩn bị đi, lát ta sẽ quay lại thăm cô.
Chợt nghe Long Thái nói:
- Tiên Nhi cô nương, bọn thủ hạ làm việc lỗ mãng, có gì đắc tội, kính xin cô nương bỏ quá cho.
Nghe nói cô nương cầm nghệ siêu quần, chẳng hay ta có vinh hạnh được nghe một khúc không?
Thank You to Phương Linh For This Useful
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo