Lúc đám Tề Ninh leo lên thuyền hoa của Trác Tiên Nhi, Trác Tiên Nhi đã đợi họ ở boong thuyền từ lâu.
Lâu không gặp, Trác Tiên Nhi xem ra vẫn xinh đẹp tuyệt trần như vậy. Từ hai đầu lông mày của nàng, Tề Ninh cũng có thể thấy ra một ánh nhìn vui mừng. Tiêu công tử chắp hai tay sau lưng, nhìn xung quanh một lần, lúc này mới quan sát Trác Tiên Nhi, nhìn về phía Tề Ninh, môi nở nụ cười, mắt đầy thâm ý. Tề Ninh hơi xấu hổ, dặn dò:
- Tiên Nhi, chuẩn bị một căn phòng yên tĩnh, ta có việc muốn uống rượu, nói chuyện riêng với mấy vị khách.
Trác Tiên Nhi trả lời một tiếng, lập tức dặn dò bên dưới, đích thân dẫn mấy người tới phòng đã chuẩn bị sẵn sàng trên tầng hai của thuyền hoa, dịu dàng nói:
- Hầu gia, ở đây yên tĩnh nhất, không có người tới quấy rầy, nếu Hầu gia có dặn dò gì, chỉ cần kêu một tiếng là được.
Tề Ninh khẽ gật đầu, Trác Tiên Nhi cũng không chậm trễ, lùi người bước ra. Mấy người Tề Ninh vào trong phòng, bên trong quả nhiên rất thanh lịch, không khí phảng phất mùi thơm thoang thoảng, ở giữa là một cái bàn nhỏ tinh xảo, đặt chút điểm tâm dưa leo, bên cạnh đặt mấy tấm nệm ngồi thêu hoa.
Đi vào trong phòng, người đàn ông trung niên kia quay người đóng cửa phòng lại, Tiêu công tử thì đi thẳng tới bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn về phía Thu Thiên Dịch, hơi cười hỏi:
- Các hạ là Thu Thiên Dịch Cửu Khê Độc Vương danh chấn thiên hạ à?
Thu Thiên Dịch tiến lên một bước, chắp tay nói:
- Thu Thiên Dịch bái kiến hoàng thượng.
Tiêu công tử khẽ giật mình, cười nói:
- Ngươi nhìn ra thân phận của trẫm?
- Cẩm Y Hậu trước nay mắt cao hơn đầu, hoàng thượng tuổi còn trẻ, Cẩm Y Hậu cực kì tôn kính người, Thu mỗ đâu có mù. Thu Thiên Dịch trước mặt hoàng thượng cũng không lộ vẻ câu nệ, thản nhiên nói:
- Hơn nữa, hắn sắp xếp Thu mỗ gặp người ở đây, ngoài hoàng thượng, có lẽ chẳng còn ai Thu mỗ muốn gặp nữa.
Tiêu công tử này đương nhiên là đương kim Long Thái hoàng đế, người đàn ông trung niên chính là Hướng Thiên Bi kiếm khách cung đình.
Lúc này Hướng Thiên Bi đi tới phía sau Tiêu công tử, khoanh chân ngồi xuống, tay cầm kiếm, không nói lời nào.
- Độc Vương không hổ là Độc Vương, con mắt rất tốt. Long Thái cười nói
- Tuy nhiên lần này gặp mặt, không phải do Cẩm Y Hậu sắp xếp, mà là trẫm tự sắp xếp.
Gã giơ tay lên nói:
- Ngồi xuống nói chuyện đã. Thu Thiên Dịch nhìn Tề Ninh, cũng không khách sáo, tiến lên ngồi đối diện Long Thái, mắt nhìn Long Thái, thở dài:
- Sự gan dạ sáng suốt của hoàng thượng thật khiến Thu mỗ vô cùng khâm phục.
Long Thái cười nói:
- Ý ngươi là trẫm dám gặp ngươi ở đây?
Thu Thiên Dịch cũng cười nói:
- Người trên giang hồ, luôn tránh né lão phu, còn tông sư những môn phái kia, cũng không dám tới gần lão phu, sợ không dưng chết trong tay lão phu. Hoàng thượng dám gặp lão phu ở đây, sự gan dạ này, tông sư những môn phái kia đương nhiên không bằng. Tề Ninh ho khan một tiếng nói:
- Độc Vương, hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, sao lại đánh đồng hoàng thượng với tông sư những môn phái kia?
Thu Thiên Dịch cười hắc hắc, không nói gì.
Long Thái thì lại cười nói:
- Thu Thiên Dịch, trẫm cũng có tìm hiểu về ngươi, trẫm cũng biết rõ, hiện tại người ngươi muốn tìm nhất tên là Đoạn Thanh Trần. Thu Thiên Dịch chấn động, nhíu mày nói:
- Tên cẩu tặc đó ăn cây táo rào cây sung, quy phục triều đình, đương nhiên hoàng thượng biết hắn ở đâu.
Long Thái lắc đầu, lập tức lại gật đầu. Thu Thiên Dịch và Tề Ninh không hiểu ý, lại nghe Long Thái nói:
- Đoạn Thanh Trần cũng không phải đầu hàng triều đình, nhưng trẫm đúng là biết hiện tại hắn ở đâu.
Thu Thiên Dịch giật mình, vội hỏi:
- Ở đâu?
Cơ thể lão rung lên, Hướng Thiên Bi phía sau lưng Long Thái trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, nắm chặt chuôi kiếm, nhưng vẫn giữ tư thế bất động.
- Cuộc chiến đỉnh Thiên Vụ, đám người thần hậu phủ dẫn đi, gặp dữ hóa lành, tránh được độc dược ngươi phóng ra.
Long Thái chậm rãi nói:
- Sau đó có một nhóm người bất ngờ tìm được một con đường vốn họ không nên biết, đột nhiên giết tới đỉnh núi, trẫm không nói sai chứ?
Thu Thiên Dịch nói:
- Không sai.
- Nhưng tất cả những điều này không nằm trong kế hoạch của phủ Thần Hầu.
Long Thái nói:
- Trẫm có thể nói cho ngươi biết, phủ Thần Hầu cũng rất ngạc nhiên về việc này, có người khác đã biết và sắp xếp tất cả những việc này, Thu Thiên Dịch, trẫm nói vậy, ngươi có hiểu không? Thu Thiên Dịch chau mày, nói:
- Đột nhiên dẫn người giết lên trên núi, là Lục Thương Hạc của Phong Kiếm sơn trang. (text nguồn là Trung nghĩa trang – có thể đánh máy nhầm với địa danh ở QSSK, em nhớ sơn trang của Lục Thương Hạc là Phong Kiếm, chẳng biết có nhầm ko?
Ảnh Hạc là nơi ở riêng của Túc Ảnh).
Long Thái khẽ cười nói:
- Cho nên nếu ngươi muốn tìm Đoạn Thanh Trần, nhiều khả năng có thể tìm Lục Thương Hạc này.
Nếu trong thiên hạ còn có ngươi biết tung tích của Đoạn Thanh Trần, chỉ có thể là Lục Thương Hạc.
Tề Ninh và Thu Thiên Dịch đều rất ngạc nhiên.
Long Thái không đợi Thu Thiên Dịch nói, tiếp tục nói:
- Tây Xuyên liên tiếp xảy ra mấy việc khó tưởng tượng được, Hắc Nham động bị người ta vu oan, suýt nữa bị triều đình tiêu diệt vì nghi phản nghịch. Cũng chính lúc đó, Đại Miêu Vương cũng bị người ta làm hại, thậm chí bị người giá họa cho Cẩm Y Hầu, may là cuối cùng cũng tìm ra sự thật.
Ánh mắt của gã trở nên lạnh lùng:
- Thu Thiên Dịch, theo ý kiến của ngươi, hai việc này gần như xảy ra cùng lúc, mục đích của hắn là gì? Thu Thiên Dịch nói:
- Không nói cũng biết, đương nhiên là có người muốn Thất Thập Nhị động Miêu gia (72 động) khởi binh mưu phản.
Long Thái cười nói:
- Nếu quả thật 72 động Miêu gia khởi binh mưu phản, kết quả sẽ như nào?
Thu Thiên Dịch biết tiểu hoàng đế hôm nay đích thân tới đây bí mật gặp mình, đương nhiên không phải rảnh kiếm người nói chuyện phiếm, mỗi câu mà đối phương nói, đương nhiên đều có mục đích, lão cau mày nói:
- Một khi 72 động Miêu gia khỏi binh, quan binh đương nhiên sẽ xuất binh vây quét, Tây Xuyên địa thế hiểm trở, tuy nhiên triều đình binh hùng tướng mạnh, nhưng một khi 72 động đồng tâm hiệp lực, cho dù cuối cùng có thua cuộc, triều đình cũng sẽ nguyên khí đại thương.
Long Thái nói:
- Cho nên theo ý ngươi, mục đích của việc có người muốn khiến 72 động Miêu gia tạo phản, là muốn nguyên khí triều đình đại thương? - Đó đương nhiên là một trong những mục đích.
Thu Thiên Dịch nói:
- Có thể bố cục trăm phương ngàn kế, khiến Miêu gia tạo phản, đương nhiên là bất mãn với triều đình, muốn nhằm vào triều đình. Long Thái mỉm cười, nói:
- Ngươi nói cũng có lý. Vậy chúng ta nghĩ lại xem, trong thời gian này, còn xảy ra một việc nghe đã giật mình, có liên quan đến ngươi.
- Hoàng thượng muốn nói tới dịch độc ở kinh thành?
Thu Thiên Dịch nhíu mày. Long Thái nói:
- Đúng vậy, kinh thành lan tràn dịch độc, trong thời gian ngắn, điều tra ra có liên quan tới Cửu Khê Độc Vương, trực tiếp liên quan tới Hắc Liên giáo, ngươi cảm thấy việc này như nào?
Thu Thiên Dịch cười lạnh:
- Lão phu mặc dù giết người như ngóe, nhưng chưa từng hạ độc thủ với người dân tay không tấc sắt. - Sự kiện dịch độc kinh thành, mũi kiếm trực diện nhằm vào Hắc Liên giáo, liên hệ với hai sự việc kia, ngươi không cho rằng tất cả những điều này đều vào nhằm vào 72 động Miêu gia sao?
Long Thái thần sắc nghiêm túc nói:
- Rất nhiều người cảm thấy mấy chuyện này, đều là nhằm vào triều đình, nhưng nghĩ theo hướng khác, ngươi không cho rằng tất cả những điều này, đều là để dồn 72 động vào chỗ chết sao?
Thu Thiên Dịch khẽ giật mình, lông mày nhíu lại, nói:
- Nhằm vào 72 động Miêu gia sao?
- Mấy sự kiện này, không cái nào không liên quan tới Miêu gia.
Long Thái nói:
- Đoạn Thanh Trần là người của Hắc Liên giáo các ngươi, nếu thực sự hắn phản bội Hắc Liên giáo, đối tượng gia nhập tốt nhất, đương nhiên là triều đình, nhưng hắn cũng không làm vậy, mà nói cho Lục Thương Hạc biết, từ đó mới dẫn tới việc Hắc Liên giáo gần như gặp họa ngập đầu.
Cười lạnh một tiếng, gã nói:
- Cửu Khê Độc Vương, có người giở trò, khiến triều định và Thất Thập Nhị động Miêu gia không đội trời chung, ngươi nghĩ không hiểu sao?
Lúc này Tề Ninh ở bên cạnh nghe, cũng giật mình, không thể ngờ Long Thái ở trong thâm cung, mà lại hiểu tường tận những việc này thế.
Long Thái nâng chén trà lên, nhưng chỉ khẽ lắc, nói:
- May là tất cả đều chưa thành, nếu như sự việc tiến triển theo kế hoạch của họ, Hắc Nham động sẽ bị triều đình tiêu diệt trước tiên, sau đó đại Miêu vương bị hại, giá họa cho Cẩm Y Hậu, một khi có người nhân cơ hội đục nước béo cò, 72 động Miêu gia tất sẽ làm phản, cứ như vậy, triều đình không thể không cử binh đi chinh phạt. Như ngươi nói, Thất Thập Nhị động Miêu giao trên dưới đồng lòng, triều đình chưa chắc có thể tiêu diệt được. Nhưng một khai chiến, triều đình đương nhiên sẽ nguyên khí đại thương. Nhưng Thất Thập Nhị động Miêu gia cũng chắc chắn sẽ máu chảy thành sông, còn cả Hắc Liên giáo ngươi, tám bang mười sáu phái huyết tẩy ngàn sương. Chiêu giết liên hoàn này, chiêu nào cũng đều là muốn lại mạng người Miêu gia. Thu Thiên Dịch sắc mắt đen lại, hai tay nắm lại, lạnh lùng nói:
- Hoàng thượng, thứ cho ta nói thẳng, đánh Hắc Liên giáo, đó là Thần Hầu phủ, là Tây Môn Vô Ngân một tay thúc đẩy. Lẽ nào tất cả những điều này, đều là Tây Môn Thần Hầu kia làm? Người Miêu gia có thù hận gì với hắn, mà hắn lại bày ra kế hoạch tàn ác như vậy?
Long Thái thản nhiên nói:
- Trẫm chỉ lo, ngay cả Tây Môn Vô Ngân, cũng bị bày kế. Thu Thiên Dịch khẽ giật mình. - Thế lực tám bang mười sáu phái càng ngày càng mạnh, Tây Môn Vô Ngân tuổi tác đã cao, hắn thay triều đình quản thúc thế lực giang hồ, ở vị trí nào mưu lược việc đó.
Long Thái nghiêm nghị nói:
- Kinh thành xảy ra dịch độc, hơn nữa có Cửu Khê Độc Vương dính vào. Tây Môn Vô Ngân mượn có hội này, triệu tập tám bang mười sáu phái tấn công Hắc Liên giáo.
Bất luận thành bại, hai bên đều sẽ bị tiêu hao lực lượng. giang hồ vẫn thái bình, từ góc độ triều đình mà xét, Tây Môn Vô Ngân không làm gì sai.
Thu Thiên Dịch mặt hơi khó coi, nhưng hoàng đế cũng không che dấu, thẳng thắn thành khẩn như vậy, khiến hắn khá ngạc nhiên, lại cũng cảm nhận hoàng đế không có ác ý với mình.
Tề Ninh lúc này nghe hoàng đế nói vậy, ôn hòa nói:
- Hoàng thượng, nói cách khác, dịch độc ở kinh thành vừa bắt đầu, đám người kia đã tính được việc tây Tây Môn thần hậu sẽ mượn cơ hội này để ra tay với Hắc Liên giáo?
- Không tệ.
Thu Thiên Dịch bỗng cười quái lạ:
- Đã có cái cớ đó, bất luận là thật hay giả, Tây Môn Vô Ngân đều sẽ không bỏ qua. Cho nên ngay từ ban đầu, đỉnh Thiên Vụ gặp phải sự tấn công của tám bang mười sáu phái, đều đã là việc không thể tránh khỏi.
Hít sau một hơi nói:
- Cho nên nếu quả thật như hoàng thượng nói, đối phương ngay từ ban đầu, đã khẳng định chắc chắn, đó là kế lừa cả Tây Môn Vô Ngân.
- Hoàng thượng, người nói đúng là có lý.
Tề Ninh nghĩ ngợi, mới nói:
- Nhưng có người gài bẫy, hoàn toàn nhằm vào người Miêu, có phải có chút khó đoán. Đám người kia có thù hận gì với người Miêu, lại phải dồn Thất Thập Nhị động Miêu gia vào chỗ chết? Ta luôn cho rằng sau lưng còn có Lý Hoằng Tín mưu đồ gì. - Cho dù Lý Hoằng Tín có tham gia, cũng chỉ là một nhân vật nhỏ.
Long Thái nói:
- Thất Thập Nhị động Miêu gia tạo phản, một khi Tây Xuyên náo động, ai cũng biết Lý Hoằng Tín sẽ có cơ hội tốt đông sơn khởi. Lạnh lùng cười nói:
- Nhưng từ khi Cẩm y lão hầu gia chinh phạt Tây Xuyên, Lý Hoằng Tín quy thuận triều đình đến nay, triều đình luôn đề phòng nghiêm ngặt với người này. Ngoài việc ngoài mặt có Tây Xuyên thích giám sát, sau lưng phụ hoàng còn sắp xếp rất nhiều tai mắt ngày đêm theo dõi hắn. Trẫm không ngại nói cho các ngươi biết, ngay trong vương phủ thục vương của hắn, ít nhất có năm sáu tai mắt là triều đình sắp xếp bên trong theo dõi. Những người này ẩn thân cực kì bí mật, Lý Hoằng Tín dù thông minh cũng sẽ không nghi ngờ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo