Sau khi Tề Ninh xuống núi, trong đầu vẫn còn nhớ chuyện xảy ra trên núi.

Chuyến đi này của hắn tới Đại Quang Minh tự chủ yếu là truyền lời thay Bách Ảnh cho Không Tàng đại sư. Chẳng qua nghe giọng điệu của Tịnh Không, hiển nhiên Đại Quang Minh tự đã hiểu rõ chuyện xảy ra Tây Xuyên rồi.

Hơn nữa hôm nay Mộ Dã Vương chạy thoát khỏi Tù Long Quật, Đại Quang Minh tự không tự lo nổi cho bản thân, chỉ sợ cũng không còn tinh lực đi quan tâm chuyện của Cái Bang nữa.

Trở lại Hầu phủ, trời đã tối đen, Hàn tổng quản lập tức đi tới truyền lời, chỉ nói có người mang vài cái rương tới tặng, hiện đã giao cho Cố Thanh Hạm rồi, đang đợi Tề Ninh về liền trực tiếp đi tới Cố Thanh Hạm.

Trong lòng Tề Ninh khó hiểu, cũng không biết là rương gì, đi tới khu nhà của Cố Thanh Hạm liền đứng trước cửa gọi:

- Tam nương, người tìm ta?

Hắn đi Đại Quang Minh tự, hiển nhiên không nói với Cố Thanh Hạm là đi truyền lời cho Bách Ảnh, chỉ nói là đi cảm tạ ân cứu giúp lần trước của Đại Quang Minh tự.

Giọng Cố Thanh Hạm truyền ra từ bên trong:

- Ngươi trở về rồi? Mau đi vào đi.

Tề Ninh nghĩ thầm hôm nay Cố Thanh Hạm có vẻ như hơi thay đổi rồi. Trước kia mỹ thiếu phụ này không dám ở chung phòng với mình, vẫn luôn trốn tránh, lần này thì tốt rồi, lại dám để một mình mình với nàng ở một phòng. Đi vào phòng cũng không thấy những người khác, chỉ thấy Cố Thanh Hạm đi từ phòng trong ra. Trong phòng đã đốt sẵn đèn, dưới ánh đèn dầu, dáng vẻ Cố Thanh Hạm tha thướt vô cùng, vẫy tay với Tề Ninh, ý bảo Tề Ninh đi vào phòng trong.

Tề Ninh thấy dáng vẻ xinh đẹp của Cố Thanh Hạm như vậy, trong lòng ngứa ngáy, theo vào phòng trong, còn chưa mở miệng thì Cố Thanh Hạm đã hạ giọng hỏi nhỏ:

- Có phải Hàn tổng quản đã nói với ngươi rồi không?

Trong khuê phòng của Cố Thanh Hạm có mùi thơm nhạt, Tề Ninh nói:

- Là chuyện cái rương sao? Rốt cục là rương gì mà cứ úp úp mở mở như vậy?

- Ngươi nói quả không sai. Người tặng rương này đúng là cứ úp úp mở mở thật.

Cố Thanh Hạm hừ một tiếng rồi chỉ lên trên bàn.

- Tự ngươi đi nhìn một chút xem là thứ gì.

Tề Ninh đi qua, chỉ thấy trên bàn đặt hai chiếc rương nhỏ bằng gỗ đen, bề ngoài nhìn cũng bình thường không có gì kỳ lạ cả. Bên cạnh rương có một tờ thiếp. Tề Ninh cầm lên nhìn một cái, chỉ thấy bên trên viết mấy chữ: Gửi hậu nhân của Cẩm Y hầu.

Thấy hai chiếc rương cũng có khóa, hắn liền hỏi:

- Tam nương, ai gửi tới vậy?

- Lúc hoàng hôn liền có người gõ cửa, tưởng là ngươi trở về. Mở cửa ra nhìn thì bên ngoài lại không một bóng người.

Cố Thanh Hạm đi tới một bên bàn. Dưới ánh đèn dầu, da thịt nàng trắng hồng, trông cực kỳ xinh đẹp, nói nhỏ:

- Bên cạnh cánh cửa đặt hai cái rương gỗ nhỏ này, cũng để tấm thiệp này.

- Cũng không có thư gì khác sao?

Tề Ninh nói:

- Làm gì có chuyện tặng quà không để lại tên? Bên trong có gì?

Cố Thanh Hạm nói:

- Tặng cho ngươi, người khác cũng không tiện mở ra.

Nàng lại nói:

- Chẳng qua hộp đựng cũng quý giá như vậy, hẳn thứ bên trong cũng không rẻ đâu.

- Quý giá sao?

Tề Ninh nhìn hai chiếc hộp gỗ nhỏ kia, ngạc nhiên nói:

- Hai cái hộp này trông cũng bình thường, có gì quý giá chứ?

Cố Thanh Hạm lườm hắn một cái, nói:

- Bảo ngươi học hành cho tốt, dù sao cũng là một Hầu gia, ngay cả Lân Hương Mộc cũng không biết sao?

- Lân Hương Mộc?

Cố Thanh Hạm nói:

- Lân Hương Mộc vừa là gỗ vừa là thuốc, lại được coi là hương liệu.

Lúc ngươi vào chẳng lẽ không ngửi được mùi thơm à? Loại Lân Hương Mộc này chỉ ngửi mùi thơm là biết đây là gỗ thượng đẳng, trong cung cũng không nhiều đâu, rất quý hiểm, có bạc cũng không mua nổi.

Tề Ninh cực kỳ kinh ngạc. Lúc hắn vào phòng hiển nhiên đã ngửi thấy mùi thơm, chỉ tưởng là mùi hương cơ thể Cố Thanh Hạm lan ra, lúc này hít vài cái, quả nhiên lại thấy ngoài mùi hương thân thể phụ nữ, dường như còn có một mùi thơm khác tiến vào mũi, đúng là khiến tinh thần người ta phấn chấn.

Hắn lại thấy khóa trên hai chiếc hòm còn nguyên, mà hai thanh khóa là hai khối vàng, thật sự cũng đáng tiền, trong lòng càng nghi hoặc, cười nói:

- Vị thổ hào nào đưa lễ vật tới, biết ta thiếu bạc dùng, chắc bên trong không phải là vàng bạc châu báu đâu.

Hắn cũng không khách sáo, lấy Hàn nhận ra. Mặc dù Hàn nhận chém sắt như chém bùn nhưng muốn muốn cắt vàng cũng không phải việc dễ. Hắn trực tiếp gỡ cả ổ khóa từ trên hộp xuống. Cố Thanh Hạm thầm nghĩ, người này làm việc đúng là bá đạo như vậymột cái hộp đẹp đẽ như vậy bị hắn khoét một lỗ to thế. Tuy vậy trong lòng nàng cũng hiểu rõ, ở đây không có chìa khóa thì cũng chỉ có cách này mà thôi.

Tề Ninh đặt bộ khóa vàng kia lên bàn, cười nói:

- Tam nương, bộ khóa vàng này sung công, trực tiếp mang tới phòng sổ sách đi, trợ cấp chi dùng trong nhà.

Cố Thanh Hạm nói:

- Còn chưa rõ rốt cục từ nơi nào gửi tới, có thể giữ lại hay không còn chưa biết.

Thật ra Tề Ninh liên tục chuyển từ bên ngoài về mấy vạn lượng bạc đều đưa vào ngân sạch của hầu phủ, đã sớm giải quyết xong nhu cầu cấp bách trong phủ rồi. Hiện giờ Cố Thanh Hạm cũng không túng thiếu lắm.

Tề Ninh cười hắc hắc, đang định mở hộp thì Cố Thanh Hạm vội vàng nhắc:

- Ninh nhi, cẩn thận một chút, không biết lai lịch, nếu là có người cố ý thì sao!

Tề Ninh lập tức hiểu, cười nói:

- Tam nương cảm thấy có người cố ý chuẩn bị một cái hộp quý giá, dụ ta mở ra, bên trong giấy độc trùng, cơ quan gì đó phải không?

Cố Thanh Hạm nói:

- Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Tề Ninh thầm nghĩ Cố Thanh Hạm nói cũng không sai, cũng không dùng tay mà dùng Hàn nhận gẩy nhẹ một cái. Một tích tắc khi cái hộp mở ra, ánh sáng chói mắt, châu quang bảo khí tỏa ra.

Hai người nhìn thấy thứ bên trong đều sửng sốt. Chỉ thấy trong hộp đặt hai viên Dạ Minh châu.

Hai người liếc nhau, không cần giải thích Tề Ninh cũng biết viên Dạ Minh châu này tuyệt đối là vật thượng đẳng, chẳng những bề ngoài rất lớn, hơn nữa còn phát sáng rất rõ, trong lòng nghi hoặc, lập tức lại mở chiếc hộp còn lại ra.

Trong hộp còn lại là một bức tượng Phật kim loại đen sì sì, hai bên trái phải còn có hai chiếc vòng tay màu đỏ như máu. Tề Ninh nhìn thấy không ít vòng tay nhưng chưa bao giờ nhìn thấy chiếc nào thế này, cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.

Hắn cất Hàn nhận, vô cùng cẩn thận bê tượng Phật trong hộp ra, cảm thấy rất nặng. Quanh thân tượng phật này tỏa ra ánh đen sâu thẳm, dưới sự chiếu rọi của Dạ Minh châu lại giống như có một vầng sáng. Hơn nữa tượng Phật được điêu khắc rất tinh xảo, nhìn là biết giá trị rất xa xỉ rồi.

Cố Thanh Hạm nhíu chặt đôi mày thanh tú, hỏi:

- Ninh nhi, ngươi có biết rốt cục là ai tặng không? Mấy thứ đồ vật này đều giá trị rất lớn. Không nói tới hai viên Dạ Minh châu, chỉ bức tượng Phật vàng đen này cũng là trân bảo khó gặp, còn có hai chiếc vòng tay huyết ngọc này nữa!

Trong lòng Tề Ninh thật ra cũng hơi nghi hoặc. Tầm mắt hắn vẫn có, đương nhiên nhận ra những thứ đồ vật này đều là trân bảo thượng đẳng khó cầu, thầm nghĩ có ai lại ra tay hoang phí với mình như vậy, nhưng ngay cả tên họ cũng không để lại. Hơi trầm ngâm một chút, đột nhiên trán hắn giãn ra, cười nói:

- Ta biết rồi.

Cố Thanh Hạm vội hỏi:

- Là ai?

- Tam nương, lúc ta ở Tây Xuyên, ma xui quỷ khiến lại cứu tính mạng một số người.

Tề Ninh cười nói:

- Mấy vị đó đều là tông chủ Bát bang thập lục phái. Lúc ta rời Tây Xuyên, những người này đều nói sẽ đền đáp xứng đáng cho ta, ta cũng không để ý. Hôm nay có hai rương trân bảo này để trước cửa, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có những người đó thôi.

Cố Thanh Hạm bán tín bán nghi hỏi:

- Quả thật là bọn họ sao?

- Hẳn là không sai.

Tề Ninh nói.

- Thật ra bọn họ cũng biết quan viên triều đình không thể quá thân mật với người trên giang hồ, cho nên bọn họ không tiện quang minh chính đại tới tặng quà, chỉ có thể dùng biện pháp như vậy. Chính người ngẫm lại xem, mấy món trân bảo này cộng lại giá trị không ít bạc, có ai lại tặng quà quý báu như thế mà không lưu tên không?

Cố Thanh Hạm nhíu mày nói:

- Vậy có cần trả trân bảo này cho bọn họ không?

- Vậy thì không nên.

Tề Ninh cười nói:

- Mấy thứ này không hiểu bọn họ dùng biện pháp gì mà có, chủ nhân ban đầu cũng không phải bọn họ. Hơn nữa những người này đưa trân bảo tới là bởi cảm kích ơn cứu mạng của ta với bọn họ.

Những người này đã hiểu có ơn phải báo, ta cũng biết tốt xấu mới được. Thật ra trong mắt bọn họ, đám trân bảo này chưa chắc đã đáng bao nhiêu tiền. Mà quan trọng nhất là bọn họ cũng đưa tới cửa rồi, nếu ta trả lại thì bọn họ không những không cảm tạ, trong lòng còn có thể có thành kiến với ta, tưởng rằng ta coi thường bọn họ.

Cố Thanh Hạm suy nghĩ một chút mới nói:

- Xử trí thế nào thì ngươi tự quyết định là được. Chẳng qua vừa rồi ngươi nói rất đúng, ngươi là Hầu gia, vẫn cố gắng ít đi lại với những người đó thôi

Tề Ninh thầm nghĩ nếu thật sự kết giao với những người đó cũng không nhất định là chuyện xấu, nhưng ngoài miệng hiển nhiên không nói. Đột nhiên hắn vươn tay nắm cổ tay Cố Thanh Hạm. Cố Thanh Hạm giật mình, mắng khẽ:

- Làm gì đấy? Mau buông ra.

Đang định giãy ra, Tề Ninh lại nói:

- Tam nương, người thử một cái xem có vừa không.

Một tay nắm cổ tay trơn mịn của Cố Thanh Hạm, tay kia đã cầm một chiếc vòng tay huyết ngọc lên, không nói thêm gì, cứ thế đưa về phía cổ tay Cố Thanh Hạm.

Cố Thanh Hạm vội la lên.

- Ninh nhi, đừng nghịch, vòng này tự ngươi thu lấy đi.

- Ta lấy vòng tay làm gì chứ?

Tề Ninh cười nói:

- Vòng tay này nhìn cũng có vẻ rất sang trọng, chỉ có tam nương mới xứng với nó. Mấy lão già thô kệch ấy thế mà lại hiểu chuyện, biết chọn bảo bối thế này.

Hắn đeo lên tay Cố Thanh Hạm, lúc này mới nắm bàn tay nàng, đánh giá một hồi, cười nói:

- Tam nương, người nhìn xem.

Đeo vòng tay này, tay người trông càng trắng càng mịn màng. Xem ra vòng tay này sinh ra là vì người rồi.

Hễ là phụ nữ chẳng ai không thích trang sức, hơn nữa vòng tay huyết ngọc cực kỳ quý giá, chỉ có thể gặp không thể cầu. Dù sao Cố Thanh Hạm cũng xuất thân từ thế gia giàu có, tầm mắt cũng cực cao, vừa nhìn đã hơi thích rồi. Lúc này bị Tề Ninh đeo lên tay, dưới ánh đen, vòng tay màu đỏ càng phụ trợ cho da thịt trong suốt, trắng như tuyết, trong lòng hơi vui mừng, lại cảm thấy đeo vòng này có vẻ không ổn lắm, nói:

- Ta không được, ngươi cất đi. Đôi vòng này rất quý, không tiện để người ngoài thấy.

Tề Ninh cười khẽ nói:

- Vậy thì không sao. Sau này tam nương cứ cất đi, chỉ đeo cho ta ngắm thôi. Người khác có muốn thấy cũng không có phúc đó.

Lúc này hắn vẫn không buông bàn tay Cố Thanh Hạm ra, cười khanh khách nhìn nàng.

Mặt Cố Thanh Hạm nóng lên, miệng lại nói:

- Vì sao phải đeo cho ngươi ngắm chứ? Ngươi muốn ngắm thì bảo người khác đeo cho ngươi ngắm, ta mới không thèm.

- Người khác?

Tề Ninh khẽ thở dài:

- Trừ tam nương ra ta cũng không nghĩ được ai khác. Ta cảm thấy loại trang sức này chỉ có tam nương mới đeo được. Tam nương xinh đẹp như vậy, da lại trắng, trời sinh phú quý. Có câu bảo kiếm tặng anh hùng, mỹ ngọc tống giai nhân. Tam nương là giai nhân, mỹ ngọc này là thuộc về người!

Cố Thanh Hạm bật cười nói:

- Kẻ như ngươi chỉ được cái dẻo miệng. Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa.

Nàng cười tươi như hoa, xinh đẹp động lòng người, âm thầm lại rút tay về, đổi đề tài:

- Đúng rồi, hôm nay Điền phu nhân của nhà thuốc Điền gia dẫn con gái tới đây, nói là ngươi sắp xếp cho bọn họ gặp Đường cô nương, có phải là có chuyện đó không?

Trước khi đi Tề Ninh đã dặn Hàn tổng quản xử lý việc này, nghe thấy Cố Thanh Hạm hỏi tới, lập tức nói:

- Có chuyện này. Tam nương, tình hình thế nào? Đường cô nương có chuẩn trị được cho cô nương kia không?

 

1.32158 sec| 2444.656 kb