Tịnh Thuần hơi trầm ngâm, rồi tiếp tục nói:

- Sư huynh Tịnh Không bị thương, đương nhiên chưởng môn sư huynh rất sợ hãi, biết là người tới không có ý tốt gì, lập tức cử người tìm tung tích Mộ Dã Vương. Mộ Dã Vương khi đó liên tiếp sát hại vô số cao thủ, có lẽ là cho rằng hành tẩu Trung Nguyên thoải mái dễ dàng, cho nên muốn tìm tung tích của y thực sự không khó. Lần đó có được hành tung của Mộ Dã Vương, sư huynh trụ trì đích thân dẫn vô số anh em tới, muốn khuyên y tới chùa Quang Minh thanh tu.

Tề Ninh nói:

- Tứ gia gia, nói trắng ra, chính là phải bắt hắn vào tù.  Tịnh Thuần liếc nhìn Tề Ninh, mới nói:
 

- Mọi người biết Mộ Dã Vương không phải là loại lương thiện, nhưng Mộ Dã Vương cực kì giảo hoạt, mọi người theo dõi y cả tháng trời, chẳng những y mấy lần trốn thoát, thậm chí tìm được cơ hội, làm mấy sư huynh bị thương, cũng chính vào lúc này, Tứ gia gia ngươi đột nhiên xuất hiện.  - Mộ Dã Vương giết mấy người đó, tất cả đều có liên quan tới Kiếm Thần, đương nhiên là tới vì Kiềm Thần.
 

Tề Ninh nói:

- Mục đích của Mộ Dã Vương, vốn chính là để đánh rắn động rừng, dụ Kiềm Thần ra.  Tịnh Thuần gật đầu nói:
 

- Sự việc sau đó đã chứng minh, ngươi nói không sai. Mộ Dã Vương từ Nam Cương xa xôi tới, hơn nữa không hỏi rõ ngọn ngành đã liên tiếp giết vô số người. Mục đích của y, rõ ràng là để dụ Bắc Cung ra ngoài, hơn nữa rõ ràng y đã đạt được mục đích này.  Tề Ninh cau mày nói:
 

- Mộ Dã Vương là người Nam Cương, y tới Trung Nguyên tìm Kiềm Thần, là vì sao? Tứ gia gia, lúc đó rất khó tìm tung tích Bắc Cung phải không?

Tịnh Thuần gật đầu nói:

- Năm đó Bắc Cung chu du thiên hạ, mặc dù Tề gia rất ít hỏi thăm, nhưng vẫn biết rõ ít nhiều về hướng đi của huynh ấy. Nhưng từ 200 năm trước, đã rất khó tìm kiếm, thậm chí huynh ấy sống hay chết, Tề gia cũng khó biết được.

Lúc Mộ Dã Vương tìm tới Trung Nguyên, đã nhiều năm Bắc Cung không có tin tức.

- Mộ Dã Vương tới từ Nam Cương, không ngại giết người cũng phải, ép Kiềm Thần ra mặt, mục đích chỉ có hai.

Tề Ninh nói:

- Hoặc Mộ Dã Vương bản thân có võ công cao cường, muốn phô trương thanh thế, mà cách nhanh nhất để nổi danh thiên hạ, đương nhiên là đánh bại người mạnh nhất về võ công trên giang hồ.  Tịnh Thuần nói:
 

- Khi đó cái gọi là Ngũ đại tông sư còn chưa được người ta biết tới, khi đó danh tiếng so với Bắc Cung cũng vang lừng hơn nhiều. Trụ trì sư huynh và bang chủ Cái Bang tiền nhiệm, danh tiếng đều đứng trên Bắc Cung. Mộ Dã Vương nếu thật sự muốn tìm cao thủ so võ, hoàn toàn có thể tìm Đại Quang Minh tự thậm chí là Cái Bang.  - Cũng có thể là vì thế lực của Đại Quang Minh tự và Cái Bang quá mạnh? Mộ Dã Vương không dám kết thù với hai phái này?
 

Tịnh Thuần lắc đầu nói:

- Y biết rõ Tịnh Không sư huynh là người của Đại Quang Minh tự, nhưng vẫn ra tay làm sư huynh bị thương, có thể thấy Mộ Dã Vương không kiêng kị gì Đại Quang Minh tự. Hơn nữa khi đó Bắc Cung chỉ được người ta biết đến về kiếm thuật. Nếu Mộ Dã Vương là kiếm thủ, thách đấu với Bắc Cung, thì còn hợp tình hợp lý, nhưng bản thân Mộ Dã Vương không phải cao thủ kiếm đạo, công phu lợi hại nhất của y vẫn là Đại Huyệt Thủ Ấn.

- Đúng rồi, Tứ gia gia, Đại Huyệt Thủ Ấn này là công phu gì?

Tề Ninh hỏi.

Tịnh Thuần giải thích:

- Ngươi không biết, hai trăm năm trước, thế lực mạnh nhất trong võ lâm là Thái Sơn Nguyên Đấu Cung, Nguyên Đấu Cung cung chủ Thương Hạo chân nhân chính là tuyệt đại tông sư. Tu vi về mặt võ học xuất thần nhập hóa cao thâm khó lường. Nguyên Đấu Cung uy trấn võ lâm hàng chục năm mà thực lực không giảm, Thương Hạo chân nhân lại là chủ võ lâm khi đó.

- Ý Tứ gia gia là, võ công của Thương Hạo chân nhân có tu vi của ngũ đại tông sư, địa vị giang hồ giống như Không Tàng đại sư hiện tại?

Tề Ninh hỏi.

Tịnh Thuần cười nói:

- Võ công thế nào, chúng ta chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng đã được gọi là tuyệt đại tông sư, vậy đương nhiên là rất giỏi. Nhưng địa vị giang hồ, so với Không Tàng sư huynh hiện tại, chỉ e còn cao hơn một bậc. Khi đó có câu nói rất hay, hễ gia nhập võ lâm, phải tiến vào Nguyên Đấu, ý là, chỉ cần thân ở giang hồ, bất luận như nào cũng phải có vài phần liên quan tới Nguyên Đấu Cung.  Tề Ninh trong lòng nghĩ võ lâm đại có nhân tài xuất hiện, năm đó Nguyên Đấu Cung uy phong một đời, hiện tại lại thân bại danh liệt.  - Đỉnh cao qua mau, chẳng ai mãi mãi tỏa sáng.
 

Tịnh Thuần chậm rãi nói:

- Mặc dù Nguyên Đấu Cung luôn thống ngự võ lâm, nhưng dù sao thế lực cũng quá lớn, cũng bị triều đình đố kị, sau đó Thương Hạo chân nhân lại qua đời, đệ tử môn hạ vì tranh đoạt kế thừa, tranh đấu gay gắt, cuối cùng chia làm bốn phái, trong đó một phái dựa vào triều đình khi đó, dưới sự đỡ lưng của triều đình, đại chiếm thượng phong, cuối cùng cướp được vị trí mình muốn. Nhưng ba phái kia đều không phục, tự dẫn người tách ra, Nguyên Đấu Cung hùng bá một thời từ đó phân chia ra, còn điển tích võ học Thương Hạo chân nhân truyền lại, vì thế cũng lưu truyền khắp nơi.

Tề Ninh nghe Tịnh Thuần nói một hồi về Nguyên Đấu Cung, đã hiểu vài phần, hỏi:

- Tứ gia gia, Đại Huyệt Thủ Ấn, có phải xuất phát từ Nguyên Đấu Cung?

Tịnh Thuần gật đầu nói:

- Đúng vậy, Nguyên Đấu Cung năm đó uy chấn võ lâm. Người ta đồn rằng Nguyên Đấu Cung có sáu đại tuyệt kĩ, đều là tuyệt học vô thượng cực kì lợi hại. Sau khi Nguyên Đấu Cung phân thành bốn, lục đại tuyệt kĩ chia ra các nhà, trong đó một nhánh vì trốn sự truy sát, đi tới Nam Cương, từ đó về sau, không đặt chân vào Trung Nguyên. Tuyệt kĩ bị nhánh Nam Cương mang đi, chính là Đại Huyệt Thủ Ấn.

- Nói như vậy, Mộ Dã Vương lẽ nào là đệ tử của Nguyên Đấu Cung?

Tịnh Thuần lắc đầu nói:

- Nguyên Đấu Cung bị tiêu diệt toàn bộ từ hơn trăm năm trước.

Trên giang hồ cũng không còn cái tên này, các nhánh còn lại, thật ra cũng đã tiêu vong, ngay cả sáu đại tuyệt kĩ kia, cũng đã tuyệt tích trên giang hồ. Mộ Dã Vương mang theo Đại Huyệt Thủ Ấn xuất hiện, Không Tàng sư huynh cũng từng rất ngạc nhiên. Nguyên Đấu Cung đã không còn tồn tại, Mộ Dã Vương đương nhiên cũng không phải là đệ tử của Nguyên Đấu Cung. Nhưng y có liên quan tới dư mạch của Nguyên Đấu Cung, chắc không sai.

Tề Ninh lúc này mới biết lai lịch võ công của Mộ Dã Vương, thầm nghĩ khi đó Nguyên Đấu Cung đã có thể hùng bá võ lâm, đương nhiên là việc không bình thường, sáu đại tuyệt kĩ này, đương nhiên cũng đều là võ công cực kì cao minh.

- Đại Huyệt Thủ Ấn không liên quan tới kiếm thuật, cho nên Mộ Dã Vương muốn phô trương thanh thế, tuyệt đối không đi tìm Bắc Cung.

Tịnh Thuần nói.

Tề Ninh nói;

- Nếu không phải muốn phô trương thanh thế vậy chỉ còn một cách giải thích khác, Mộ Dã Vương có thù hận với Kiềm Thần, tới Trung Nguyên, là để báo thù Kiềm Thần.

Dừng một lát, ông nói tiếp; - Trước đây trước Quang Minh đại điện, Mộ Dã Vương luôn miệng nói muốn lấy tính mạng Kiềm Thần, nếu năm đó chỉ là muốn luận bàn võ cung với Kiềm Thần, không tới nỗi lại có thù khác cốt ghi tâm như vậy.

Tịnh Thuần thở dài nói:

- Qua nhiều năm như vậy, Bắc Cung bên ngoài có ân oán gì, chúng ta cũng chẳng thể biết được, có lẽ đúng là đã kết thâm thù đại hận với Mộ Dã Vương này.

Trầm ngâm một lát ông mới nói tiếp:

- 18 năm trước, Mộ Dã Vương bức Bắc Cung đi, cũng bị thương dưới kiếm của Bắc Cung. Mộ Dã Vương bị thương, Không Tàng sư huynh vừa hay dẫn người tìm được, liền dẫn y về Đại Quang Minh tự, nhốt giam trong Tù Long Quật. Cho đến hôm nay, đã 18 năm, Mộ Dã Vương không rời khỏi Tù Long Quật nửa bước.  - Tứ gia gia, 18 năm Mộ Dã Vương không thể trốn thoát, có thể thấy Tù Long Quật kia cực kỳ nghiêm mật. Hiện tại sao hắn lại phá cửa ra được?
 

Tề Ninh nhíu mày nói:

- Lẽ nào chính y phá được Tù Long Quật?

Tịnh Thuần nói:

- Tù Long Quật là do chủ trì tổ sư đời thứ hai sau khi Quang Minh tự lập chùa xây dựng, có thể nói là xảo đoạt thiên công, cực kì kiên cố, không thể trốn thoát ra từ bên trong. Ban đầu xây dựng Tù Long Quật không phải vì người ngoài, mà là vì đệ tử của chùa. Đệ tử của chùa có cao thủ phạm tội lớn, mà võ công cao cường, không thể nhốt vào nơi bình thường, để hắn tự kiểm điểm bản thân. Nghe nói năm đó một đệ tử võ công cực giỏi phạm tội nghiêm trọng. Đại Quang Minh tự hao tâm tổn sức, mới bắt được hắn, nhốt vào Tù Long Quật. Người đó chưa từng hối cải, nghĩ đủ mọi cách muốn trốn thoát, nhưng chưa từng được như ý, cuối cùng bị nhốt 21 năm, ngồi hóa bên trong Tù Long Quật.  Tề Ninh nói:
 

- Đã vậy, Mộ Dã Vương ra ngoài như nào?

Tịnh Thuần như có điều suy nghĩ, lắc đầu nói:

- Trong khoảng thời gian ngắn, ta cũng khó mà hiểu được, tuy nhiên việc này chắc chắn sẽ phải điều tra rõ ràng.

Tề Ninh khẽ gật đầu, thầm nghĩ Đại Quang Minh tự xảy ra việc lớn, đương nhiên sẽ không bỏ qua như vậy, hiện tại Quang Minh đại điện bị bao vây, cũng không biết Mộ Dã Vương có thực sự có thể trốn thoát không, đột nhiên nghĩ tới Tề Ngọc đang bị Mộ Dã Vương khống chế, khẽ nói:

- Tứ gia gia, Mộ Dã Vương khống chế một người tiến vào Quang Minh đại điện, ngươi có nhìn thấy không?

Tịnh Thuần hơi gật đầu, Tề Ninh nói:

- Người cũng biết người bị khống chế là ai?

- Khi đó hoàn cảnh phức tạp, ta nhìn không rõ lắm.

Tịnh Thuần nhìn Tề Ninh:

- Trừ phi ngươi nhận ra?

Tề Ninh thở dài?

- Tứ gia gia hẳn là có biết, không lâu trước ta lên núi chữa thương, theo quy định của Đại Quang Minh tự, cần có người thay ta xuất gia tu hành ở Đại Quang Minh tự.  Tịnh Thuần gật đầu nói:
 

- Ta có biết chút ít, cũng không hỏi kĩ lắm.

Lông mày ông nhíu chặt nói:

- Ý ngươi nói, người bị khống chế kia?

Tề Ninh gật đầu nói:

- Đúng vậy, khi đó ta vừa hay trông thấy, người bị Mộ Dã Vương khống chế tiến vào đại điện, là Tề Ngọc.

Tịnh Thuần chắp tay trước ngực, niệm một câu kinh Phật, rồi nói:

- Nhân quả tuần hoàn, sinh tử khó lường, Tề Ngọc bị ma đầu kia khống chế, sinh tử khó đoán, tất cả phải xem vận mệnh của hắn.  Ông dặn dò:
 

- Sau khi trở về, việc này không được nói cho bất cứ ai. Nghe lời ta, những gì chứng kiến hôm nay, ngươi coi như chưa từng nhìn thấy gì, đặc biệt là việc ngươi nhìn thấy Không Tàng sư huynh bị thương, tuyệt đối không để cho bất kì ai biết được.

Tề Ninh vội nói:

- Tứ gia gia yên tâm, ta sẽ không tiết lộ.

Nhưng trong lòng nghĩ, khi đó Không Tàng bị thương, có chút kì lạ, cũng không biết còn có ai nhìn thấy nữa không, tuy nhiên Đại Quang Minh tự chắc chắn sẽ khóa sơn môn, cũng sẽ cố gắng bịt chặt tin tức hôm nay không truyền ra ngoài. Thập đại cao tăng đều không giữ được Mộ Dã Vương, thậm chí cuối cùng ngay cả Không Tàng đại sư cũng bị thương, những việc này mà truyền ra ngoài, đương nhiên sẽ gây tổn thất rất lớn đối với danh dự và uy nghiêm của Đại Quang Minh tự.  Trong lòng hắn không kìm được, giang hồ hiện tại, Đại Quang Minh tự và Cái Bang đều là hai ngôi sao sáng, có thể nói hai đại bang phái này cũng là duy trì sự ổn định của giang hồ, nhưng trong thời gian ngắn, trưởng lão bạch hổ Cái Bang phản loạn, bang chủ Cái Bang trọng thương tĩnh dưỡng, nhất thời căn bản không thể bước ra giang hồ. Còn Đại Quang Minh tự hiện tại lại xảy ra chuyện lớn như vậy, hai thế lực lớn, đều trọng thương, không biết liệu có dẫn tới sóng gió và biến cố càng lớn trên giang hồ không.
 

 

0.55892 sec| 2440.398 kb