Các tăng nhân của Đại Quang Minh tự vây quanh Quang Minh đại điện. Cùng lúc đó nhóm lão tăng dẫn theo một nhóm võ tăng phóng vào trong đại điện, tìm kiếm tung tích của Mộ Dã Vương.

Riêng Tề Ninh thì không tham dự vào. Tuy rằng Mộ Dã Vương đã cho thấy lão và Bắc Cung Liên Thành có mối quan hệ phức tạp, nhưng chuyện xảy ra ở Quang Minh tự hôm nay thuộc về ân oán giữa Mộ Dã Vương và Đại Quang Minh tự, mà Tề Ninh lại không muốn bị cuốn vào trong đó.

Đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì đó, nhìn sang hướng quảng trường.

Hắn muốn quan sát tình huống của Không Tàng. Nhưng giờ đây trên quảng trường đã không còn bóng dáng của Không Tàng nữa. Cả Tịnh Không và các lão tăng cũng không thấy đâu. Tề Ninh cảm thấy nghi ngờ, thầm nhủ trong tình huống hỗn loạn thế này đáng ra Không Tàng càng phải có mặt để chủ trì đại cục chứ, sao vào lúc cần kíp thế này lại biến mất.

Đang nghi hoặc, hắn nghe bên người có tiếng nói:

- Hầu gia!

Tề Ninh xoay người, nhận ra người gọi mình là một lão tăng, cũng là một trong Quang Minh Thập Tam Tăng, chỉ không biết pháp danh là gì. Tề Ninh chắp tay, đáp lại:

- Đại sư!

Lão tăng có gương mặt hiền từ dò xét Tề Ninh một phen rồi mới nói:

- Ngươi theo lão tăng xuống núi.

Lão nói rồi không giải thích thêm điều gì, cứ thế cất bước đi luôn.

Tề Ninh nhíu mày lại, nhưng vẫn đi theo lão, vừa đi vừa hỏi:

- Không biết pháp danh của đại sư là gì ạ?

Lão tăng không quay đầu lại, nói:

- Lão tăng là Tịnh Thuần!

- Tịnh Thuần đại sư?

Tề Ninh giật mình, nói lạc cả giọng:

- Người là Tịnh Thuần đại sư?

Bụng nghĩ thì ra lão tăng này là Tứ lão thái gia của Cẩm Y tề gia.

Năm xưa Cẩm Y Lão Hầu gia bị thương nặng, trong cơn nguy kịch đã được Đại Quang Minh tự ra tay cứu giúp, cứu Lão Hầu gia một mạng. Tuy nhiên, dựa theo quy định của Đại Quang Minh tự, trừ phi có ai thay Lão Hầu gia xuất gia tu hành tại Đại Quang Minh tự, nếu không Lão Hầu gia sẽ phải tự mình quy y cửa Phật.

Cẩm Y Lão Hầu gia là rường cột hiền tài của quốc gia, nếu như xuất gia làm tăng thì đế quốc sẽ mất đi một trụ cột quan trọng. Tứ lão thái gia của Tề gia thấy thế, chủ động xuất gia thay cho Lão Hầu gia. Từ đó về sau người luôn tu hành trong Đại Quang Minh tự.

Tề Ninh đã nghe nhắc tới tên người từ trước, nhưng hôm nay là lần đầu tiên hắn được gặp mặt vị Tịnh Thuần đại sư này.

Tịnh Thuần đại sư vẫn không quay đầu lại, dẫn Tề Ninh ra khỏi quảng trường. Họ bước qua một cây cầu treo lơ lửng giữa trời. Sau khi qua cầu, họ tiếp tục bước trên một con đường mòn lát đá xanh men theo vách núi. Bấy giờ Tề Ninh mới bước nhanh hơn, tiến đến gần và gọi:

- Tứ… Tứ gia gia!

Rất đột ngột, Tịnh Thuần đại sư dừng bước. Ông do dự một lúc rồi quay đầu lại, nhìn thẳng vào Tề Ninh, chắp tay nói:

- A Di Đà Phật! Hầu gia, lão tăng đã xuất gia tu hành, không còn những ràng buộc ở hồng trần nữa rồi!

Tề Ninh cười và nói rằng:

- Tứ gia gia, nếu thật sự không có ràng buộc, vì sao ngày đó người lại để tiểu hòa thượng Chân Minh truyền dạy “Thanh Kinh” cho con?

Tịnh Thuần đại sư mỉm cười hiền hậu, hỏi lại:

- Vậy ngươi có ngồi xuống tu luyện mỗi ngày không? Lão tăng thấy tu vi “Thanh Kinh” của ngươi không được tốt.

Tề Ninh thờ dài:

- Tứ gia gia, một lời khó nói hết được. Phía bên con cứ liên tục gặp phải biến cố, con e rằng sau này con không thể tu hành “Thanh Kinh” được nữa ạ.

Trong cơ thể hắn có chân khí hàn băng quái dị. Theo như Hướng Bách Ảnh thì tốt nhất là hắn nên tu luyện chân khí thuần âm. Chỉ có làm thế hắn mới có thể tăng công lực lên. Nếu tu luyện chân khí thuần dương, đã không thể khiến cho công lực tăng lên mà ngược lại còn làm cho nội lực của bản thân bị suy yếu. Với tu vi như Hướng Bách Ảnh, y không thể nào bịa chuyện lừa gạt hắn được.

Nội công của Đại Quang Minh tự nhất mạch thuộc loại chân khí thuần dương, Tề Ninh hoàn toàn không nên tu luyện.

Tịnh Thuần đại sư không hỏi Tề Ninh lý do là gì, chỉ khẽ gật đầu, nói:

- Mỗi người đều có cơ duyên của riêng mình. Tự ngươi biết cái gì tốt nhất cho mình.

Nói rồi ông quay người lại, tiếp tục dẫn Tề Ninh xuống núi.

Tề Ninh bước nhanh tới bên cạnh Tịnh Thuần đại sư, hỏi:

- Tứ gia gia, rốt cuộc thì người tên Mộ Dã Vương đó là người thế nào? Sao con lại chưa từng nghe nhắc đến một người có võ công lợi hại như thế ạ?

Tịnh Thuần đại sư nói:

- Xuống núi rồi đừng kể chuyện này cho bất kỳ ai biết.

Rồi ông nói tiếp:

- Người này đã bị thương. Dù cho hôm nay y có thể chạy thoát thì trong một thời gian ngắn cũng không thể gây hại. Có điều trước khi thương thế của y khỏi hẳn nhất định phải bắt cho bằng được, nếu không ta e là sẽ bất lợi cho Cẩm Y Hầu phủ.

- Y đã bị thương?

Tề Ninh ngạc nhiên thốt lên.

- Con không nhận ra đấy, y… y bị thương lúc nào vậy ạ?

- Nếu y không bị thương thì dễ gì chịu bỏ chạy?

Tịnh Thuần đại sư nói:

- Vạn Pháp Triều Tông của Trụ trì sư huynh chính là công phu vô cùng lợi hại của Đại Quang Minh tự. Nói rõ hơn, đó là công phu trong “Quang Minh Chân Kinh” – bảo vật trấn tự của Đại Quang Minh tự. Tuy rằng Mộ Dã Vương rất tài giỏi, nhưng so với Trụ trì sư huynh thì còn thua chút đỉnh.

- Tứ gia gia, người muốn nói là trong trận đấu vừa rồi Không Tàng đại sư đã đánh Mộ Dã Vương bị thương phải không ạ?

Tề Ninh giật mình hỏi.

Tịnh Thuần gật nhẹ đầu:

- Nếu đổi lại là người khác chỉ sợ đã sớm gục trên mặt đất rồi. Mộ Dã Vương quả nhiên là cao thâm, sau mười tám năm, võ công chẳng những không suy yếu mà còn tiến bộ hơn năm xưa một đoạn dài.

Tề Ninh cau mày nói:

- Nói vậy trận đấu hôm nay là lưỡng bại câu thương rồi, vì dường như Không Tàng đại sư cũng đã bị thương.

- Ngươi nhìn thấy Trụ trì sư huynh bị thương sao?

Tịnh Thuần đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Tề Ninh.

Tề Ninh thấy vẻ mặt của ông là lạ, nên hỏi dò:

- Lẽ nào Tứ gia gia không nhận ra ư? Không Tàng đại sư đột nhiên dừng tay để mặc cho Mộ Dã Vương bỏ chạy, nếu Không Tàng đại sư không bị thương, sao lại trơ mắt nhìn Mộ Dã vương trốn thoát khỏi tay mình? Con lại thấy lúc đó nhóm Tịnh Không đại sư không đi bắt Mộ Dã Vương, mà lại bảo vệ bên cạnh Không Tàng đại sư, điều này… điều này là lạ sao ấy.

Tịnh Thuần trầm ngâm như đang suy nghĩ về một chuyện nào đó, nhưng ông không suy nghĩ lâu, chẳng mấy chốc đã tiếp tục đi theo con đường mòn đá xanh tiến về phía trước. Đi thêm một đoạn, họ bước vào đường rừng. Lúc này mặt trời đã gần xế bóng, bầu trời bắt đầu nhuộm màu đỏ ấm của hoàng hôn. Bên đường đi là một dòng suối nhỏ reo róc rách. Rốt cuộc Tịnh Thuần cũng cất tiếng:

- Sau khi xuống núi, mọi việc đã nhìn thấy, nghe thấy, không được tiết lộ ra ngoài, dù chỉ là nửa câu.

Tề Ninh nghe giọng nói của Tịnh Thuần đại sư nghiêm trọng, vội nói:

- Tứ gia gia yên tâm, con tuyệt đối không nói với bất kỳ ai.

Tịnh Thuần gật đầu, bước tới thêm vài bước thì đột ngột cất tiếng kể:

- Năm đó Mộ Dã Vương giết một lúc tám đại cao thủ nổi danh trên giang hồ, thủ đoạn tàn nhẫn.

Trong tám vị cao thủ đã chết đó, có hai vị xuất tự từ Đại Quang Minh!

- “Xuất tự”?

Tịnh Thuần giả thích:

- Đại Quang Minh tự có đệ tử xuất gia, cũng có đệ tử tục gia. Có người đến cúng dường hương hỏa cho Đại Quang Minh tự, vì muốn nương tựa dưới cửa Đại Quang Minh tự. Nhưng mà những người này không muốn xuất gia, cho nên họ cúng dường rất nhiều ngân lượng, mang tiếng là đệ tử của Đại Quang Minh tự, thật ra là muốn được Đại Quang Minh tự bảo vệ.

Tề Ninh nhịn không được nói:

- Con hiểu rồi ạ. Chính là có nhân sĩ giang hồ không tìm được chỗ dựa, cho nên vung tiền mua chỗ dựa, giao phí bảo hộ cho Đại Quang Minh tự để xin được bảo hộ!

Tịnh Thuần Đại sư nhướng mắt, mắng:

- Nói bậy bạ, cái gì mà “phí bảo hộ”, đang gộp chung Đại Quang Minh tự với du côn, lưu manh sao?

Tề Ninh thầm nghĩ chẳng phải cùng một đạo lý hay sao. Nhưng vẫn cười ngượng ngùng:

- Chỉ là cách nói của con, xin Tứ gia gia đừng nóng giận.

- Trong tám người, có hai người bị hại. Họ đã tìm đến Đại Quang Minh tự, xin Đại Quang Minh tự chủ trì công đạo.

Tịnh Thuần kể tiếp:

- Vốn những việc thế này thuộc về tầm quản lý của Thần Hầu phủ, nhưng dù sao việc cũng có liên quan tới đệ tử tục gia của Đại Quang Minh tự, nên Không Tàng sư huynh quyết định phái người đi điều tra việc này.

Ông suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Lúc ấy hình như là phái Tịnh Không sư huynh dẫn người đi điều tra, nhưng chẳng bao lâu sau, Tịnh Không sư huynh trở về với cơ thể bị thương!

- Là Mộ Dã Vương gây ra vết thương ấy ạ?

Tề Ninh hỏi.

Tịnh Thuần đại sư gật đầu nói:

- Lúc đó chúng ta cũng chỉ biết là trên giang hồ có một cao thủ võ công cao cường, liên tục tàn sát tám người, chứ chưa điều tra được lai lịch của người đó. Vào thời điểm đó võ công của Tịnh Không sư huynh đã rất cao minh rồi, hơn nữa còn dẫn theo bên mình mấy cao thủ trong tự, thế mà vẫn bị đối phương gây thương tích. Điều đó khiến chúng ta cũng phải giật mình. Cũng chính là lần đó, theo lời kể của Tịnh Không sư huynh, chúng ta mới biết đến người gọi là Mộ Dã Vương này.

- Nói cách khác, tin tức linh thông như Đại Quang Minh tự mà trước khi vụ việc xảy ra cũng chưa từng nghe nói trên giang hồ có một người như Mộ Dã Vương?

Tề Ninh lại càng ngạc nhiên hơn.

Tịnh Thuần nói:

- Dù sao ta cũng chưa từng nghe nói về y. Chẳng qua là, chúng ta nhanh chóng biết rõ Mộ Dã Vương đến từ Nam Cương. Nam Cương là nơi vắng vẻ hoang vu.

Tuy rằng triều đình đã đặt nha phủ ở Nam Cương, nhưng sức ảnh hưởng nhỏ bé vô cùng. Hơn nữa đi Nam Cương làm quan chẳng khác chi đi đày cả. Tới tận ngày hôm nay triều đình cũng chưa chắc gì có thể thật sự khống chế được Nam Cương.

- Mộ Dã Vương là người Nam Cương, sao lại chạy tới Trung Nguyên giết người?

Tề Ninh nhíu mày, hỏi:

- Lẽ nào y muốn dương danh lập vạn ở Trung Nguyên?

- Thật ra với võ công của y vốn không cần phải làm như thế.

Tịnh Thuần thờ dài:

- Thiên hạ to lớn, cũng cho ra đời vô số kỳ nhân dị sĩ. Rất nhiều cao thủ ẩn thế có võ công phi phàm nhưng hết lần hết lượt lại không có chút danh tiếng nào trên giang hồ, đây cũng là chuyện thường xảy ra.

Dừng một chút, ông nói tiếp:

- Có điều sau khi trải qua một phen điều tra, chúng ta nhanh chóng bắt được đầu mối. Tám vị cao thủ đã bị Mộ Dã Vương giết chết, không ít thì nhiều, đều có liên quan tới Nhị gia gia của ngươi.

- Kiếm Thần?

Tịnh Thuần lắc đầu, nói:

- Mười tám năm trước vẫn chưa có Ngũ Đại Tông Sư nổi tiếng của ngày nay. Nhị gia gia của ngươi tuy là có kiếm thuật xuất phàm, nhưng vẫn chưa được xưng tụng là Kiếm Thần. Ngũ Đại Tông Sư hình như là vào mười lăm năm trước… A! Sau khi Mộ Dã Vương bị nhốt trong Đại Quang Minh tự, qua hai ba năm mới bắt đầu được một số ít người truyền miệng. Còn như Kiếm Thần, đó cũng là danh xưng mới có từ mười năm trước.

Tề Ninh hỏi:

- Tứ gia gia, người vừa nói tám đại cao thủ bị Mộ Dã Vương giết chết có liên quan tới Kiếm Thần, vậy… Vậy có phải Mộ Dã Vương đó nhắm đến Kiếm Thần không ạ?

- Tám đại cao thủ này, có người có chút giao tình với Bắc Cung, một số thì tiền bối của họ có quan hệ với Bắc Cung.

Tịnh Thuần từ tốn giải thích:

- Bắc Cung là con thứ, từ nhỏ đã không bị quản lý nghiêm. Từ khi còn trẻ đã du lịch bên ngoài, kết bằng giao hữu, thích ở cùng với những người tam giáo cửu lưu trên giang hồ, vì thế từng một lần suýt bị trục xuất khỏi gia môn.

- Thảo nào kiếm thuật của thúc ấy lợi hại như thế.

Tề Ninh nói:

- Thì ra từ trẻ đã liên hệ với người trên giang hồ.

Tịnh Thuần lắc đầu, nói:

- Tuy rằng Bắc Cung yêu thích kiếm thuật từ xưa, nhưng theo ta được biết cho tới năm huynh ấy (theo em nhớ Bắc Cung là Nhị gia) ba mươi tuổi võ công cũng chỉ ở mức thường thường mà thôi.

Tuy rằng cũng biết được một ít về kiếm thuật, nhưng về mặt kiếm thuật cũng không có chỗ nào hơn người, thậm chí phải nói là cực kỳ bình thường. Nhìn khắp thiên hạ, kiếm thủ có kiếm thuật vào tầm đó cũng nhiều như người qua sông vậy.

Trước đây Tề Ninh nghe nói Bắc Cung Liên Thành từ trước tới giờ vẫn luôn gắn bó với kiếm thuật, hôm nay còn được thiên hạ tôn xưng Kiếm Thần. Hắn vẫn đinh ninh Bắc Cung Liên Thành có tài nghệ như thế thì tất nhiên phải có thiên phú vuột trội ở mặt kiếm thuật. Lời kể của Tịnh Thuần khiến hắn hơi bất ngờ.

- Tứ gia gia, người nói vào năm ba mươi tuổi, kiếm thuật của Nhị thúc vẫn chỉ ở mức bình thường không có gì hơn người?

Tịnh Thuần lại vuốt cằm, nói:

- Mặc dù là con thứ nhưng huynh ấy vẫn là người của Tề gia. Không ít người cũng biết Tề gia có một vị công tử say mê kiếm thuật. Có mấy người cao thủ kiếm đạo đã xem xét kiếm thuật của Bắc Cung.

Ngoài mặt thì họ không nói gì, nhưng trong lòng đều đánh giá là Bắc Cung không có bất cứ thiên phú gì về kiếm thuật, thậm chí thiên tư nô độn, cả đời cũng không thể có thành tựu gì với kiếm đạo.

Tuy rằng sự thật sau này đã cho thấy những người kia sai hoàn toàn, nhưng Tề Ninh cũng biết một người đến năm ba mươi tuổi mà kiếm thuật vẫn chỉ thường thường, không lộ ra bất cứ thiên phú hơn người nào mà muốn có được sự đột phá về kiếm đạo là một chuyện vô cùng gian nan.

Hắn nghi hoặc, thầm nghĩ từ một kiếm thủ thường thường mà trở thành một đệ nhất kiếm khách, Bắc Cung Liên Thành này sao có thể làm được điều ấy?

Thank You to Phương Linh For This Useful

 

1.88232 sec| 2455.82 kb