Tề Ninh vội hỏi:
- Dư mạch Nguyên Đấu Cung và Vạn Độc Quật từng có tranh chấp sao? Vậy kết quả thế nào?
- Tuy Nguyên Đấu Cung hùng bá võ lâm Trung Nguyên một thời, nhưng từ khi Hạo Chân Nhân kia qua đời, Nguyên Đấu Cung cũng rơi xuống vạn trượng.
Thu Thiên Dịch giải thích:
- Nguyên Đấu Cung chia ra làm bốn, giúp nhau tranh đấu, không đến mười năm, một Nguyên Đấu Cung đã từng uy chấn võ lâm đã suy sụp thành môn phái hạng hai hạng ba trên giang hồ, lưu lạc đến Nam Cương. Tuy đó có thể coi như dư mạch Nguyên Đấu Cung nhưng chỉ tiếc không còn là Nguyên Đấu Cung trước kia.
Tề Ninh “A” một tiếng, Thu Thiên Dịch giễu cợt:
- Chỉ có thể cười đám người kia vẫn còn cho mình là Nguyên Đấu Cung đã từng thống ngự võ lâm, môn hộ bị bọn họ làm cho suy tàn phải dạt tới tận Nam Cương, còn muốn làm bộ. Ngươi ngẫm lại xem, Vạn Độc Quật xưng hùng ở Nam Cương hơn trăm năm, làm gì có cơ hội cho một môn phái từ bên ngoài đến Nam Cương giễu võ dương oai? Theo như lão phu biết, mấy năm nay, dư mạch Nguyên Đấu Cung kia ở Nam Cương đã bị Vạn Độc Quật đánh tới mức phải mai danh ẩn tích, không còn dám hô tên nữa.
Tề Ninh cau mày:
- Nói cách khác, thế lực của Nguyên Đấu Cung ở Nam Cương đã không còn tồn tại?
- Không sai.
Thu Thiên Dịch dễ dàng gật đầu:
- Nhưng nếu nói là Nguyên Đấu Cung đã hoàn toàn tiêu vong thì cũng không hẳn. Theo như lão phu biết, khi Nguyên Đấu Cung tiến vào Nam Cương cũng có mấy trăm người, tranh đấu với Vạn Độc Quật chết hơn phân nửa.
Nguyên Đấu Cung tự biết không có cách nào tranh cao thấp với Vạn Độc Quật, cho nên đã cầu hòa với Vạn Độc Quật, bởi vậy vẫn còn lại vài người.
Tề Ninh biết Thu Thiên Dịch hiểu rất rõ Nam Cương, có lẽ không ai bằng lão, nên cười nói:
- Nói vậy, Nguyên Đấu Cung vẫn còn tồn tại.
- Tuy người còn sống, nhưng Nguyên Đấu Cung lại không còn nữa.
Lão nghiêm nghị nói:
- Theo lão phu biết, khi Nguyên Đấu Cung cầu hòa, Vạn Độc Quật đã đưa ra rất nhiều điều kiện hà khắc. Một trong số đó là không cho phép những người này dương cờ hiệu Nguyên Đấu Cung nữa, cho nên, coi như Nguyên Đấu Cung không còn tồn tại.
Tề Ninh khẽ gật đầu, hỏi:
- Độc Vương, ta nghe người ta nói, năm xưa Nguyên Đấu Cung rất uy phong, có rất nhiều tuyệt học võ lâm, ngươi là tiền bối võ lâm, kiến thức rộng rãi, ngươi có thấy như vậy không?
Sắc mặt Thu Thiên Dịch không còn lạnh như băng nữa, mà có vài phần kiêu ngạo:
- Từ nhỏ lão phu đã bắt đầu hành tẩu giang hồ, đương nhiên có biết một chút về các truyền thuyết không ai biết của chốn võ lâm.
Lão vuốt vuốt râu:
- Năm xưa Nguyên Đấu Cung có Lục Đại Thần Kỹ, đều là tuyệt học đỉnh phong. Tục truyền, Nguyên Đấu Cung vốn chỉ là một môn phái nhỏ trên giang hồ, về sau có thể trở thành môn phái hạng nhất võ lâm, toàn giang hồ đều bái phục dưới chân, đều là nhờ Lục đại thần kỹ này của Thương Hạo Chân Nhân.
Lão lắc đầu thở dài:
- Chỉ tiếc là Lục đại thần kỹ này không còn lưu truyền nữa, thật đáng tiếc!
- Không còn bất kỳ tuyệt kỹ nào nữa sao?
- Nguyên Đấu Cung chia làm bốn phái, đều có thần kỹ, nhưng về sau từng phái tiêu vong, không ít người cũng muốn có được Lục đại thần kỹ của Nguyên Đấu Cung, nhưng đều không công mà lui.
Nguyên Đấu Cung xuống dốc, Lục đại thần kỹ cũng biến mất không còn tung tích, chưa từng lộ diện trên giang hồ. Về sau, thậm chí có người còn phỏng đoán, cái gọi là Lục đại thần kỹ của Nguyên Đấu Cung chỉ là một âm mưu lớn trong giang hồ. Quả thực Thương Hạo Chân Nhân kia võ công xuất thần nhập hóa, nhưng chỉ có võ công của cá nhân ông ta là cao minh thôi. Khi Thương Hạo Chân Nhân trong truyền thuyết mới bước chân vào giang hồ cũng chưa từng có cái gọi là Lục đại thần kỹ.
Tới khi trở thành minh chủ võ lâm, tới khi ông ta già rồi, trên giang hồ mới lưu truyền Lục đại thần kỹ.
Tề Ninh cau mày hỏi:
- Vì sao vậy?
- Ngươi vẫn tự cho là thông minh mà có chuyện này cũng nghĩ mãi không hiểu sao?
Thu Thiên Dịch cười lạnh:
- Nguyên Đấu Cung có thể hùng bá võ lâm cũng là vì có Thương Hạo Chân Nhân. Tuy võ công Thương Hạo Chân Nhân cao tuyệt, khi ấy là đệ nhất cao thủ võ lâm, nhưng ông ta cũng không phải thần, thế nào cũng có một ngày phải chết. Ngươi ngẫm thử xem, Thương Hạo Chân Nhân thật vất vả mới kéo được Nguyên Đấu Cung từ một môn phái nhỏ trở thành giang hồ đệ nhất phái, công lao lớn như vậy, chẳng lẽ ông ta không lo lắng một khi mình chết đi Nguyên Đấu Cung có thể kéo dài được sự huy hoàng xưa kia không sao?
Tề Ninh bừng tỉnh đại ngộ:
- Ý Độc Vương muốn nói là, Thương Hạo Chân Nhân biết mình không có người kế tục, môn nhân đệ tử không ai có thể đạt được tới tu vi của mình, cho nên mới cố ý cho người thả ra tin đồn về Lục đại thần kỹ, để cho người trong giang hồ phải e ngại Nguyên Đấu Cung, từ đó không dám hành động thiếu suy nghĩ sao?
Lão gật đầu cười:
- Đúng vậy, tuy đây chỉ là một phỏng đoán nhưng không phải không có đạo lý. Sự thật về sau đã chứng minh, Thương Hạo Chân Nhân vừa chết, Nguyên Đấu Cung không thể có nổi cao thủ nào có thể ra mặt, ngược lại, vì tranh đoạt quyền vị, mà chém giết lẫn nhau, phân chia thành bốn môn phái.
Lão vuốt râu:
- Nếu như thật sự có Lục đại thần kỹ, vì sao sau này Nguyên Đấu Cung lại bị môn phái khác tiêu diệt? Hơn nữa, chưa từng thấy ai sử dụng Lục đại thần kỹ?
- Nguyên Đấu Cung có bốn chi lớn, ai cũng nói mình có được một phần của Lục đại thần kỹ, nhánh lưu lạc ở Nam Cương kia hình như cũng có Lục đại thần kỹ!
Tề Ninh cau mày:
- Chẳng lẽ đây cũng chỉ là truyền thuyết, sự thật không phải vậy?
- Lão phu cũng có nghe nói, nhánh ở Nam Cương kia có được Đại huyết thủ ấn trong Lục đại thần kỹ. Trong truyền thuyết, Đại huyết thủ ấn chính là tuyệt học vô thượng, lão phu hoài nghi nếu thật sự bọn họ còn có Đại huyết thủ ấn, chỉ dựa vào công phu này thôi cũng đủ để náu thân lập hộ ở võ lâm Trung Nguyên, vì sao còn phải tới tận Nam Cương? Xem ra chỉ là tin đồn mà thôi.
Tề Ninh thầm nghĩ, nếu không phải đã tận mắt thấy chắc mình cũng tin vào phỏng đoán của lão.
Chỉ tiếc là ở chùa Đại Quang Minh, quả thật Mộ Dã Vương đã thi triển Đại huyết thủ ấn, hơn nữa, võ công của Mộ Dã Vương cũng tuyệt đối là cao thủ đứng đầu.
Thu Thiên Dịch nói một hồi, Tề Ninh lại càng chắc chắn, chín phần mười Mộ Dã Vương là dư mạch của Nguyên Đấu Cung.
- Độc Vương, nếu quả thật Đại huyết thủ ấn có tồn tại, nhưng Nguyên Đấu Cung vẫn ở Nam Cương mà không tới Trung Nguyên. Có thể có khả năng này không?
Thu Thiên Dịch nghĩ một lát mới đáp:
- Cũng không phải không có khả năng. Có lẽ Đại huyết thủ ấn kia vẫn tồn tại, cũng vẫn ở trong tay hậu nhân Nguyên Đấu Cung ở Nam Cương, chỉ là võ công kia quá cao minh, đám hậu nhân Nguyên Đấu Cung kia không ai có được thiên tư như vậy, không thể luyện thành. Cũng có thể. Hoặc là cho dù có người luyện thành nhưng lại không có lòng hung ác tranh đấu, cũng đã quen sống ở Nam Cương, không muốn cuốn vào thị thị phi phi trong võ lâm Trung Nguyên, cho nên mai danh ẩn tích ở Nam Cương. Hắc hắc.
Cũng có không ít cao nhân thân mang tuyệt học lại ẩn trần lánh đời, thế gian này, không phải tất cả mọi người đều truy cầu danh lợi.
Tề Ninh hơi gật đầu, nghĩ bụng lời này lão nói cũng có đạo lý.
Những gì Mộ Dã Vương thể hiện ở chùa Đại Quang Minh, cực kỳ đáng nghi, mà những bí ẩn này lại có liên quan trực tiếp tới Bắc Cung Liên Thành. Tề Ninh rất hứng thú.
Hai người đang nói chuyện, chợt bên ngoài có tiếng cười nói vui vẻ, Thu Thiên Dịch đưa tay kéo vải che cửa sổ, liếc ra xem thử, chỉ thấy bên ngoài ngựa xe như nước, đèn lên rực rỡ, bên đường bóng cây yểu điệu. Cách đó không xa là một mặt sông rộng lớn, sóng gợn lăn tăn, du thuyền như thoi đưa, thi thoảng có tiếng vui cười hoan ca từ trên thuyền vọng tới, cực kỳ náo nhiệt.
Thu Thiên Dịch nhíu mày, quay sang nhìn Tề Ninh:
- Đây là sông Tần Hoài, vì sao lại đưa lão phu đến nơi này?
Đúng lúc này đột nhiên xe ngựa dừng lại, Tề Ninh cũng không nói gì, xuống xe ngựa, sửa sang lại quần áo, chờ Thu Thiên Dịch xuống khỏi xe thì phu xe cũng lái xe đi.
Tề Ninh chắp hai tay sau lưng đi tới bờ sông, nhìn thuyền hoa tới tới lui lui, cười hỏi:
- Thu tiên sinh cảm thấy nơi này thế nào? Xa hoa trụy lạc, oanh oanh yến yến, là nơi náo nhiệt nhất Knh thành đấy.
Nơi này, người đến người đi, Tề Ninh không tiện gọi thẳng lão là “Độc Vương”, nên đổi sang thành “Thu tiên sinh”.
Sắc mặt Thu Thiên Dịch hơi khó coi, thản nhiên nói:
- Lão phu cũng không rảnh rỗi lãng phí thời gian ở nơi này với ngươi. Tiểu tử họ Tề, rốt cuộc ngươi đang làm cái trò gì? Nếu đang trêu chọc lão phu, đừng trách lão phu không khách khí.
- Thu tiên sinh không nên gấp. Ta hẹn người ở đây, đến khi đó cùng uống hai chén rượu. Thu tiên sinh yên tâm, chi tiêu hôm nay không tốn của ngài một văn.
Hắn nhìn quanh mặt sông, bước tới gần bờ sông Tần Hoài, không nhịn được tim đập nhanh hơn, chờ Trác Tiên Nhi đến.
Bề ngoài Trác Tiên Nhi thanh thanh mỹ mỹ, nhưng thực chất bên trong lại là mị ý trời sinh, vừa nghĩ tới tình cảnh hai người ở chung lần trước, hắn đã cảm thấy nội tâm nhộn nhạo.
Thu Thiên Dịch thầm nghi ngờ, thấy ánh mắt Tề Ninh đảo khắp mặt sông, bèn cười lạnh. Vừa lúc này, có tiếng gọi sau lưng:
- Tiểu Hầu gia, đã chờ lâu rồi.
Lão lập tức quay đầu lại, chỉ thấy một gã công tử trẻ tuổi mặc áo gấm đeo đai ngọc từ phía sau đi tới, dung mạo tuấn tú, khí chất nho nhã, nhìn trang phục cũng biết là người đại phú đại quý. Lão biết Tề Ninh vốn là Hầu tước Đại Sở, kết giao với một vài đệ tử đại quan quý tộc cũng là chuyện đương nhiên, cũng không để ý. Đằng sau công tử trẻ tuổi có một người đi cùng, gần như dán sát sau lưng, chỉ cách có một bước ngắn.
Người nọ mặc áo bào rộng đội mũ cao, hông đeo trường kiếm, râu dài bồng bềnh, chừng trên dưới năm mươi tuổi. Lão nhìn bộ pháp y cũng biết nhất định không tệ.
Tề Ninh cũng xoay người lại, thấy công tử kia, bèn tiến lên chắp tay chào:
- Tiêu công tử!
Công tử kia cũng chắp tay hoàn lễ, cười nói:
- Đã nhiều ngày không gặp, tiểu Hầu gia vẫn phong độ như trước.
Gã nhìn Thu Thiên Dịch mỉm cười gật đầu, tươi tắn thân thiết. Thu Thiên Dịch hơi cau mày, nhưng cũng khẽ gật đầu coi như chào lại, nhưng vẫn chăm chú nhìn người trung niên kia, coi chừng đề phòng.
Tiêu công tử chắp hai tay sau lưng, đi thẳng tới bờ sông, cũng nhìn qua thuyền hoa khắp mặt sông, cười hỏi:
- Tiểu Hầu gia có biết thuyền hoa nào không? Không bằng chúng ta lên đó chơi một chút?
Tề Ninh đang tìm thuyền hoa của Trác Tiên Nhi, chợt nghe có người kinh hỉ hô bên cạnh:
- Tiểu Hầu gia, ngài đã tới!
Mấy người nhìn lại, chỉ thấy một nam tử chừng bốn mươi tuổi khúm núm tiến lại, tươi cười chào:
- Cô nương nhà thảo dân ngày nào cũng ngóng trông Hầu gia đến đó.
Rốt cuộc Hầu gia cũng tới rồi.
Tề Ninh nhìn một cái liền nhận ra nam tử này là Vương Tường trên thuyền của Trác Tiên Nhi, thầm nghĩ, thật là khéo, mình còn đang tìm thuyền hoa của nàng không thấy, đột nhiên Vương Tường này lại xuất hiện, bèn cười hỏi:
- Hôm nay Trác cô nương có trên thuyền không?
- Hai ngày trước gửi thiệp mời cho Hầu gia, mà không thấy Hầu gia tới, cô nương vẫn cứ buồn bã không thôi, để tiểu nhân chờ bên bờ, nói rằng Hầu gia không đến xem chừng có chuyện chậm trễ, chỉ cần xong xuôi nhất định sẽ đến gặp. Quả nhiên cô nương liệu sự như thần, rốt cuộc hôm nay Hầu gia đã tới.
Tề Ninh cảm giác được Tiêu công tử kia đang nhìn mình cười mà lại như không nhìn, miễn cưỡng cười nói:
- Bằng hữu… là một vị bằng hữu!
Chèo thuyền nhỏ tới đây, ta muốn đưa mấy vị băng hữu lên thuyền uống rượu ngắm cảnh.
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo