Xe ngựa đi thẳng tới trước cổng của Hoàng thành. Sau khi xuống xe Tề Ninh mới phát hiện ngoài cổng Hoàng thành đã tụ trung đông đảo quan viên, ai cũng mặc triều phục cả. Cổng Hoàng thành còn chưa mở, đám quan viên đứng thành từng tốp năm ba người, chuyện trò nho nhỏ.
Sau khi Tề Ninh xuống xe thì chiếc xe ngựa chạy đi, tới chỗ dành riêng để đỗ xe ngựa. Nhóm Lý Đường cũng chỉ có thể hộ tống tới ngoài cổng Hoàng thành. Tất nhiên là họ không thể vào theo hắn, nên cũng đi theo xe ngựa.
Tề Ninh sửa sang y phục lại, đến gần cánh cổng. Những nơi hắn đi qua đều có nhiều người chắp tay chào hỏi hắn, nhưng nhìn mặt họ hắn không tìm thấy chút kính trọng nào hết.
Tề Ninh hiểu rõ đối với những quan viên này bản thân hăn chỉ là một tên nhóc nông cạn, mặc dù có tước vị nhưng từ kinh nghiệm cho tới uy vọng đều như người mới vào đời. Thế nên trong bụng những người này không hề có một chút kính sợ hắn. Nếu đổi lại người đứng đây vào lúc này là Tề Cảnh thì tình hình tất nhiên sẽ khác.
Hắn hờ hững đưa mắt nhìn chung quanh, thấy trong số đó có không ít người quen. Vũ Hương Hầu Tô Trinh đang cười nói gì đó với mấy quan viên khác. Binh Bộ Tả Thị Lang Lư Tiêu cũng đang thì thầm với vài quan viên. Ngay cả Hộ Bộ Thượng Thư Đậu Quỳ cũng có mặt trong nhóm người. Nhưng người của Tư Mã gia và mấy lão đứng đầu trong triều như Hoài Nam Vương thì chưa ai tới cả.
Tô Trinh vừa khéo nhìn thấy Tề Ninh, hơi ngơ ngác, nụ cười trên mặt hơi cương cứng lại nhưng y nhanh chóng xoay người sang chỗ khác tiếp tục nói cười với người quen.
Đứng đợi thêm một lúc thì sắc trời sáng dần nhưng không khí thì chẳng mát mẻ. Tề Ninh đang cảm thấy nhàm chán thì nghe thấy tiếng bước chân tới gần, rồi giọng ai đó vang lên:
- Hầu gia.
Tề Ninh vội xoay người lại, phát hiện người vửa gọi mình là Thống kĩnh Hổ Thần doanh Tiết Linh Phong. Trong sự kiện dịch độc lan tràn Kinh Thành, Tiết Linh Phong đã bỏ ra nhiều công sức, Tề Ninh rất có hảo cảm với người này. hắn cười chào lại:
- Tiết… Tiết Thống lĩnh!
Trong lòng hắn giờ đang nghĩ thẩm Tiết Linh Phong phụ trách cảnh vệ trong Kinh Thành, tất hiên cũng phải tham gia tảo triều.
Tiết Linh phong khẽ gật đầu, hỏi hắn:
- Nghe nói Hắc Lân doanh đang khổ luyện ngày đêm, Hầu gia có đi kiểm duyệt lần nào chưa?
Tề Ninh khẽ giật mình, thầm hỏi không biết sao Tiết Linh Phong lại mở đầu câu chuyện bằng đề tài này, nhưng nghĩ lại thì Tiết Linh Phong vốn là võ tướng, y quan tâm đến chuyện của Hắc Lân doanh cũng hợp lý.
Sau khi Hắc Lân doanh được gầy dựng lại hắn lập tức đi Tây Xuyên. Sau khi trở về hắn cũng chưa rảnh tới xem nên quả thật không biết tình huống ở đó, nói khẽ:
- Hai ngày sau sẽ bớt thời gian ghé thăm.
Tiết Linh Phong cũng nói khẽ:
- Tên tuổi của Hắc Lân doanh năm đó là một tay Đại tướng quân dựng nên, giờ có thể gầy dựng lại một lần nữa quả thật không hề dễ dàng. Dù là vì triều đình hay vì Đại tướng quân, Hầu gia đều phải bỏ chút tâm tư vào đó. Nhóm Đoạn Thương Hải là lão binh của Hắc Lân doanh năm xưa, để họ chịu trách nhiệm huấn luyện binh lính không có vấn đề gì, có điều… Y nhìn trái ngóng phải, lườm Đậu Quỳ đang thì thầm to nhỏ đằng xa một hồi rồi mới nhỏ giọng nói:
- Binh khí tốt cần tốn nhiều tiền, trên triều Hầu gia có thể xin hoàng thượng chi thêm chút tiền quân.
- Tiền quân?
Tiết Linh Phong nói khẽ:
- Theo ta được biết, Hắc Lân doanh đã vạch ra kế hoạch xây dựng gần hai tháng nhưng chưa nghe nói sẽ có tiền quân phát. Hầu gia luôn ở Tây Xuyên, chắc Đoạn Thương Hải không thể kịp thời bẩm báo với Hầu gia. Binh sĩ có dũng mãnh và trung thành tới đâu mà không có cơm ăn thì lòng người cũng khó mà phục được, không chừng còn có thể gây ra binh biến nữa đó.
Tề Ninh nhíu mày, cũng nhìn Đậu Quỳ ở đằng xa, rồi lại quay lại nhìn Binh Bộ Thị Lang Tư Liêu, xong hắn nói nhỏ:
- Cảm ơn Tiết thúc chỉ dạy, trong lòng ta đã rõ.
Lúc Tiết Linh Phong nói chuyện với hắn mỗi lời nói đều sâu sắc thấm thía, giống như lấy giọng trưởng bối để nói chuyện với hắn.
Tề Ninh hiểu được vì sao. năm đó Tiết Linh Phong được một tay Đại tướng quân Tề Cảnh đề bạt, đi theo Tề Cảnh đã nhiều năm, cũng có tình cảm đặc biệt với Cẩm Y Hầu Tề gia. Tất cả mọi người đều biết Hắc Lân doanh chính là trái tim của Tề Cảnh. Giờ đây Hắc Lân doanh đã có cơ hội gầy dựng lại, đương nhiên Tiết Linh Phong hi vọng Hắc Lân doanh có thể khôi phục hùng phong của ngày xưa.
Đúng vào lúc này, mấy chiếc xe ngựa lần lượt chạy tới. Người bước xuống từ chiếc xe ngựa đầu tiên là Hoài Nam Vương Tiêu Chương. Tiêu Chương xuống xe ngựa, quay đầu liếc mắt nhìn, thấy người bước xuống từ chiếc xe ngựa thứ hai là Trấn Quốc Công Tư Mã Lam, lập tức bước qua, cười nói:
- Quốc Công tuổi gần thất tuần rồi mà tinh thần vẫn tráng kiện như xưa. Sáng sớm còn có thể lấy lại tinh thần, mỗi năm qua lại nhẹ nhàng hơn năm cũ.
Lúc này Tư Mã Thường Thận cũng bước xuống từ một chiếc xe ngựa đằng sau, nhanh chân bước tới thi lễ với Tiêu Chương rồi lập tức đỡ Tư Mã Lam. Tư Mã Lam cười, nói rằng:
- Vương gia nói vậy là ghét bỏ ta già rồi. Ha! Ha! Ha!
Lão ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói:
- Giờ này trời còn chưa sáng hẳn nữa. Chờ sau này lão phu cáo lão về quê sẽ không cần phải thức dậy vào sáng tinh mơ thế này nữa.
Hoài Nam Vương cười, nói:
- Hoàng thượng vạn tuế, Quốc Công bách tuế. Với sức khỏe của Quốc Công chí ít còn có thể hầu hạ hoàng thượng thêm ba mươi năm kìa.
Tư Mã Lam khoát tay cười nói:
- Vương gia nói đùa.
Lúc này chúng quan nhìn thấy hai bộ mặt lớn trong triều đến cùng một lúc, không ít người vội bước qua rào đón, phân ra làm hai bên.
Tư Mã Thường Thận nhìn bóng lưng của Tư Mã Lam, cười lạnh nói nhỏ:
- Làm thêm ba mươi năm chẳng phải sẽ khiến ai đó hận chết hay sao?
Tư Mã Lam lườm Tư Mã Thường Thận. Tư Mã Thường Thận bị cảnh cáo không dám nói thêm bất cứ lời nào, đỡ Tư Mã Lam đi.
Vẫn chưa đi được mấy bước lại nghe thấy tiếng xe ngựa vang lên.
Tư Mã Lam không quay đầu lại nhưng Tư Mã Thường Thận thì quay đầu ra sau nhìn thoáng qua rồi giật mình, hạ giọng nói nhỏ với Tư Mã Lam:
- Cha, người xem kìa, lão cũng tới rồi. Đó là xe ngựa của Đạm Đài gia.
Tư Mã Lam quay đầu lại, thấy chiếc xe ngựa kia hơi rộng. Trên thân xe ngựa khắc một hình ảnh kỳ lạ mang hình dạng một thanh đao, toàn thân màu vang rực.
Rất nhiều quan viên sau khi nhìn thấy chiếc xe ngựa đều đưa mắt nhìn nhau, không ít người lộ ra vẻ kinh dị.
Trong triều từ trên xuống dưới đều biết thanh đao vàng đó chính là gia huy của Đạm Đài gia. Khi xe ngựa của Đạm Đài gia đi trên đường, chỉ cần liếc mắt một cái là sẽ nhận ra ngay.
Kim Đao Đạm Đài gia chính là một trong tứ đại thế tập hầu tước của đế quốc. Xa hơn nữa, từ thời đại Thái Tổ đã là chiến tướng đứng đầu. Mãi cho đến khi Thái Tông hoàng đế kế vị, đề bạt Cẩm Y Tề gia, một võ huân thế gia khác bấy giờ mới nhanh chóng vươn lên. Người đời đều biết võ huân song bích của đế quốc Đại Sở chính là Cẩm Y Tề gia và Kim Đao Đạm Đài gia.
Dưới công huân của hai đời Cẩm Y Hầu, uy danh của Cẩm Y Tề gia ngày một lan xa. Mọi người ai cũng biết Tề gia dẫn quân chinh phạt Tây Xuyên, lên bắc chống Hán, tất cả đều là chiến công hiển hách, mà Đạm Đài gia thì lại đi về hướng nam bình định nạn trộm cướp, sau đó lại thống lĩnh thêm thủy sư của Đông Hải, vì thế mà mọi người xưng Cẩm Y Tề gia là mãnh hổ trên đất liền, gọi Đạm Đài gia là hung giao trên biển rộng.
Nhưng những năm gần đây, Đạm Đài gia to ra giảm sút trước triều đình, thậm chí có hơi quái gở, hiếm khi qua lại với một quan viên nào. Kim Đao Hầu Đạm Đài Hoàng tĩnh dưỡng trong phủ, hai người con trai của lão đều ở trong thủy sư Đông Hải. Lúc tiên hoàng còn sống đã đặc cách Đạm Đài Hoàng không cần vào triều.
Đã nhiều năm rồi không nhìn thấy Đạm Đài Hoàng xuất hiện trên triều, giờ đây xe ngựa của Đạm Đài gia đột nhiên xuất hiện. Trừ Đạm Đài Hoàng ra thì không còn ai dám ngồi trên chiếc xe ngựa này nữa. Mọi người đều cảm thấy giật mình thầm nghĩ không biết sao hôm nay Đạm Đài Hoàng lại đột ngột đến tảo triều.
Sau khi xe ngựa mở ra, hai Kim Đao thị vệ cẩn thận từng li từng tí đỡ một ông lão xuống xe. lúc này Tề Ninh cũng đã quan sát rõ. Hắn thấy được ông lão vận áo quan, mặc dù tuổi tác đã cao nhưng có thể thấy cơ thể ông rất khôi ngô.
Nhưng khi ông lão xuống xe ngựa thì cơ thể hơi loạng choạng, thấy vậy hắn biết chắc là sức khỏe của ông lão có chút vấn đề.
Hoài Nam Vương và Trấn Quốc Công đã đến gần cổng thành đều quay người trở lại, bước qua đón Kim Đao Hầu Đạm Đài Hoàng.
Không chỉ riêng hai người, Vũ Hương Hầu Tô Trinh và các quan viên trong triêu đều vội tiến tới, cùng nhau chắp tay hành lễ với Đạm Đài Hoàng. Không ai lên tiếng, nhưng từ động tác và vẻ mặt của mọi người Tề Ninh có thể cảm nhận được chúng quan viên đều rất kính sợ ông lão này.
- Là Kim Đao Hầu!
Tiết Linh Phong nói nhỏ vào tai Tề Ninh rồi cũng bước qua chào đón ông lão.
Tề Ninh thấy hình gia huy trên chiếc xe ngựa cũng đã đoán ra được phần nào. Hắn cũng bước qua phía đó. Sau khi xuống xe ngựa, Đạm Đài Hoàng ngẩng đầu nhìn sắc trời. Lúc này Hoài Nam Vương đã nhanh chân bước qua, chắp tay nói rằng:
- Lão Hầu gia, sao người cũng tới vậy?
Mặc dù y có tước Vương cao quý nhưng năm đó, trong khi y còn đang nằm trong tã lót thì Kim Đao Hầu Đạm Đài Hoàng đã theo Thái Tổ hoàng đế chinh phạt thiên hạ, nên Hoài Nam Vương cũng rất tôn kính Đạm Đài Hoàng.
Trong tứ đại thế tập hầu tước năm đó, Tề Ninh đã là Cẩm Y Hầu đời thứ ba, Vũ Hương Hầu Tô Trinh là đời thứ hai, chỉ còn lại Tư Mã Lam và Đạm Đài Hoàng là còn khỏe mạnh.
Nay Tư Mã Lam đã được gia phong làm Trấn Quốc Công, trong tứ đại thế tập hầu chỉ còn duy nhất Đạm Đài Hoàng là thế tập hầu tước đời thứ nhất.
Mặc dù Đạm Đài Hoàng vẫn giữ được khí thế năm xưa, nhưng tuổi tác đã cao, không thể không khuất phục trước thời gian. Lão đã qua tuổi thất tuần, da dẻ xanh xao, mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt không còn sáng và trong, râu tóc từ thái dương đến cái cằm đều chuyển màu hoa râm, giờ nhìn ông không thể nhìn thấy sự hùng mạnh năm xưa nữa.
- Đã nhiều năm không vào triều rồi.
Giọng Kim Đao Hầu khàn khàn, lão cười:
- Nếu còn không lên triều nữa, e rằng sau này không còn cơ hội… Nói đến đây, lão ho khan một trận.
Hoài Nam Vương vô cùng quan tâm, không để ý việc bản thân là vương gia tôn quý, tự mình tới đỡ mọt cánh tay của Đạm Đài Hoàng.
Hoài Nam Vương nhanh nhẹn vỗ lưng, nói:
- Lão Hầu gia, ta phái người đưa thuốc tới chỗ người mấy lần rồi, đều là dược liệu quý giá rất có lợi cho cơ thể của người, nhưng… Ài, nhưng người cứ từ chối không nhận, sao người phải cực khổ như thế chứ?
- Sinh, lão, bệnh, tử không phải là thứ mà con người có thể chống lại.
Khụ! Khụ!
Đạm Đài Hoàng ho khan một hồi, mới lại cười và nói tiếp:
- Ta đã là người bước nửa bước vào trong quan tài rồi, Vương gia đừng lãng phí những loại thuốc quý giá với một kẻ vất đi như ta thì hơn.
Nói xong lão lại ho khan mấy tiếng.
Trấn Quốc Công Tư Mã Lam nói khẽ:
- Lão Hầu gia, sức khỏe ông không tốt, nên ở trong phủ nghỉ ngơi mới phải chứ. Hoàng thượng thấy ông như thế cũng sẽ đau lòng.
Lão nhỏ hơn Đạm Đài Hoàng vài tuổi, trông tinh thần kiện khang lắm. Nhưng nếu so sánh với Đạm Đài Hoàng thì trông Đạm Đài Hoàng cứ như già hơn lão những mười mấy tuổi.
Một người càng già càng dẻo dai, người khác lại tuổi già sức yếu, tình trạng cơ thể không thể so sánh nổi.
- Tư Mã lão đệ, mấy ngày không gặp rồi nhỉ?
Đạm Đài Hoàng nhìn Tư Mã Lam, cười nói:
- Ngươi đó, tinh thần càng ngày càng tốt, ta không thể so được với ngươi. Nhớ năm đó…
Lão ho khan một trận, mới nói tiếp:
- Nhớ năm đó ngươi uống rượu với ta, có lần nào mà ngươi không uống tới nửa đường thì say bất tỉnh nhân sự đâu chứ! Hà! Hà!...
Giờ ta không theo kịp nổi ngươi rồi.
Tư Mã Lam cũng có chút cảm khái, nói:
- Lão ca ca, chúng ta đều già rồi.
Đệ còn nhớ năm đó lão ca ca hào khí vạn trượng, tiểu đệ cũng là hào hoa phong nhã. Năm tháng thoi đưa, thời gian như mây khói trôi qua, nhoáng một cái mà mắt của đệ và huynh đều đã mờ rồi. Ài… Đệ cũng không thể trở lại được năm xưa.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo