nhọn.
Trác Tiên Nhi đột nhiên phái người đưa thiệp mời tới khiến Tề Ninh khá là bất ngờ. Hắn suy đi nghĩ lại, đúng là lâu rồi chưa gặp lại mỹ nhân trời sinh kia nhỉ?
Nghĩ đến Trác Tiên Nhi nhìn thanh tú, nhưng thực chất bên trong lại toát ra sự quyến rũ trời sinh, Tề Ninh thật sự muốn đến gặp nàng. Nhưng hắn nghĩ tới lúc này mà đến bờ sông Tần Hoài, chìm trong hương nước dịu dàng kia chắc không thể nhanh chóng trở về. Mai hắn còn phải tới Đại Quang Minh tự trên núi Tử Kim nữa, nên chắc hôm nay không thể ra ngoài được rồi.
Có điều sau khi từ Đại Quang Minh tự trở về có thể bớt chút thời gian đến thăm nàng. Hắn vẫn nhớ lần gặp Trác Tiên Nhi trước đó là lúc Kinh Thành đang bị dịch độc lan tràn. Nếu không phải đêm đó có người hạ độc trên thuyền hoa, vậy chỉ e Trác Tiên Nhi đã là đóa hồng bị mình hái, trở thành người phụ nữ của mình rồi.
Nhưng lập tức hắn lắc đầu, nghĩ thầm mình có tưởng tượng nhiều quá không? Lúc trước còn một lòng nghĩ phải gần gũi với Cố Thanh Hạm, giờ vừa nghe tới Trác Tiên Nhi là mấy ý nghĩ kỳ quái lập tức hiện ra trong đầu, chẳng lẽ sống trong vinh hoa phú quý khiến mình bị hủ hóa? Nhưng dù sao cả Cố Thanh Hạm và Trác Tiên Nhi đều là báu vật tìm khắp nghìn dặm mới được một người, chỉ trách số mình quá may mắn, những mỹ nhân tuyệt sắc này đều bị mình đụng tới. Nếu đổi lại là nam nhân khác, dù có là người thanh tâm quả dục mà nhìn thấy bậc sắc nước hương trời như Cố Thanh Hạm và Trác Tiên Nhi e rằng cũng khó mà kìm lòng nổi.
Vào lúc dùng cơm tối, Tề Ninh không nhìn thấy Cố Thanh Hạm, mới biết được nàng đã qua khu nhà cũ.
Tề Ninh không cảm thấy bất ngờ.
Hôm nay vừa giải quyết xong mối nguy nan cho gia đình, tất nhiên Cố Thanh Hạm phải qua thăm hỏi Cố lão thái, an ủi người dăm câu.
Không chừng nàng còn dạy dỗ Cố Văn Chương một trận ra trò nữa.
Vết thương do đao chém của Tề Ninh tuy không đáng lo ngại nhưng hắn vẫn quyết định cho bản thân nghỉ ngơi thêm vài ngày, chỉ lệnh cho Lý Đường chọn ra mấy người hộ vệ tinh anh hộ tống mình tới Đại Quang Minh tự. Thật ra với võ công của Tề Ninh, có nhóm người Lý Đường ở cạnh bảo vệ hay không đã không còn quan trọng nữa. Nếu ngay cả Tề Ninh mà cũng không ngăn cản nổi thì nhóm Lý Đường càng không thể nào ngăn trở. Nhưng đường đường hắn là Cẩm Y Hầu, một khi ra khỏi cửa mà không mang theo mấy người hộ vệ thì đúng là không thể nào nói nổi.
Sau khi nhận được thông báo, nhóm Lý Đường đều thu dọn đồ đạc trước để hôm sau lên đường.
Đang ngủ ngon lành thì Tề Ninh bị một hồi chuông vang rền làm cho bừng tỉnh. Tề Ninh xoay người ngồi dậy, tự hỏi không biết tiếng chuông phát ra từ đâu. Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bên ngoài vẫn đang đen kịt, không biết là canh mấy. Tề Ninh nhíu mày, trong bụng đang chửi không biết tên nào bị bệnh tâm thần mà đi gióng chuông vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này, khiến cho mọi người không được ngon giấc, người này chắc chắn bị bệnh không nhẹ đâu. Tiếng chuông vang lên một hồi rồi ngưng. Không phải nghe tiếng chuông nữa, Tề Ninh thở phào.
Nghĩ bụng trời còn chưa sáng, hắn lại ngả lưng xuống tiếp tục giấc ngủ. Nhưng trước khi Tề Ninh kịp nằm xuống từ ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân vội vã. “Có người tới viện của mình”. Hắn lắng nghe tiếng bước chân, qua đó biết được không chỉ có một người tới thì cảm thấy nghi hoặc. Không đợi hắn cất tiếng hỏi, ngoài cửa đã vọng vào giọng của Hàn Tổng quản:
- Hầu gia! Hầu gia! Xin người mau thức dậy!
Tề Ninh tưởng đã xảy ra chuyện lớn gì, phản ứng nhanh nhạy nhảy ngay xuống giường. Buổi tối đi ngủ Tề Ninh ở trần, chỉ mặc một chiếc quần dài. Hắn nhanh chóng đi giày vào rồi chạy tới mở cửa, hỏi:
- Sao thế? Có chuyện gì mà hốt hoảng vậy?
Tề Ninh mở cửa phòng quan sát, thấy có bốn năm người đứng ngoài cửa phòng mình. Hàn Thọ - Hàn Tổng quản đứng trước tiên.
Cố Thanh Hạm cũng đứng ngoài cửa, ngoài ra còn có mấy nha hoàn, một trong số nha hoàn ấy còn xách theo một chiếc đèn lồng.
Trên tay những nha hoàn khác đều đang cầm những thứ trông giống như phục sức và mũ quan.
Tề Ninh đứng ngây người trước cửa. Cố Thanh Hạm thấy thế thúc giục:
- Vào trong trước đã. Mau hầu hạ Hầu gia mặc áo đội mũ. Hàn Tổng quản, đã chuẩn bị xe ngựa chưa?
- Tam phu nhân yên tâm, ta đã sai người đi chuẩn bị xe ngựa rồi.
Hàn Thọ nói:
- Chuông triều đã gióng hai hồi, xe sẽ tới kịp trước khi hồi chuông thứ ba vang lên.
Cố Thanh Hạm gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi.
Nàng dẫn đầu bước vào phòng.
Thấy Tề Ninh vẫn ngơ ngác đứng ngay cửa, nàng gắt:
- Còn đứng đó làm gì! Không mau tới đây! Mau mau thay triều phục nào. Hôm nay hoàng thượng tảo triều. Đây là lần đầu tiên con vào triều, tuyệt đối không thể đến muộn!
Bấy giờ Tề Ninh mới chợt hiểu ra, kinh ngạc thốt lên:
- Tam nương, ý người là tiếng chuông vừa rồi…?
- Đó là tiếng chuông trong cung, Hoàng thượng sắp thượng triều.
Cố Thanh Hạm vừa nói vừa chỉ huy bọn nha hoàn mặc triều phục vào cho Tề Ninh. Tề Ninh đứng yên, giang rộng hai tay. Những nha hoàn này hình như đã được huấn luyện kỹ, động tác nhanh chóng, người thì phụ trách bê quần áo, người thì mặc áo trong vào giúp Tề Ninh, rồi khoác triều phục màu tím, tiếp đó có người mang đai lưng, người thì nhanh nhảu chải vuốt búi tóc lại cho hắn.
Lúc này lại có hai nha hoàn tiến đến, mang chậu nước thơm và khăn lau mặt phục vụ cho Tề Ninh, đám nha hoàn mỗi người một việc, nhìn trông tất bật nhưng ăn ý nhịp nhàng không bị rối loạn.
Tề Ninh biết rõ là mình không hề để ý đến mấy chuyện này, nhưng Cố Thanh Hạm lại để tâm và chuẩn bị thật chu đáo, những người này chắc chắn là do Cố Thanh Hạm huấn luyện kỹ càng, một khi hắn cần phải vào triều họ sẽ lập tức có mặt để hầu hạ. Cố Thanh Hạm nói:
- không phải ngày nào Đại Sở cũng thiết triều, thông lệ là ba ngày một lần, trước khi tảo triều sẽ có tiếng chuông vang lên, nếu hoàng thượng triệu tập khẩn cấp, tiếng chuông vang lên sẽ dồn dập và gấp rút hơn.
Tam nương nhìn thấy búi tóc của Tề Ninh chưa gọn, tự tay chỉnh đốn lại, rồi nói tiếp:
- Hoàng thượng vừa mới thượng triều không lâu. Không biết có phải chuông dồn dập không nữa?
Hôm nay là triều hội theo thông lệ, nhưng tới giờ đã gióng hai hồi chuông rồi.
Trong lòng của Tề Ninh bắt đầu thấy hổ thẹn, thầm nghĩ xem ra mình ngủ quả là say giấc, hồi chuông thứ nhất mình không nghe được, hồi chuông thứ hai mới đánh thức mình dậy. Hắn hơi cau mày, lúc đầu đã dự định hôm nay sẽ khởi hành tới Đại Quang Minh tự. Giờ thì hay rồi, tiểu hoàng đế đột nhiên tảo triều,
mình là một trong tứ đại hầu tước thế tập, bây giờ thân hiện đang ở trong Kinh Thành, đương nhiên không thể không tham dự triều hội. Xem ra đành phải tiếp tục gác lại chuyến đi đến Đại Quang Minh tự.
Mọi người nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ thay triều phục cho Tề Ninh. Sau khi Tề Ninh trở thành hầu tước kế tập, Cổ Thanh Hạm đã phái người dựa theo dáng dấp của Tề Ninh may bộ triều phục này. Bộ triều phục có giá trị không nhỏ, tốn không ít tiền bạc của nàng, nhưng sau khi mặc vào lại toát lên vẻ uy phong lẫm liệt.
Hiện giờ nhìn Tề Ninh toát lên sự quý phái không thể xem thường.
Lại có người hầu hạ Tề Ninh rửa mặt. Sau đó Cố Thanh Hạm và một nha hoàn khác tiến tới đội mũ quan lên đầu giúp hắn. Xong xuôi, Cố Thanh Hạm ngắm nhìn, đánh giá hắn từ đầu tới chân, đôi môi xinh đẹp nở nụ cười. Nàng nói:
- Bình thường nhìn cũng không có gì đặc biệt lắm, nhưng khi mặc vào bộ triều phục này, thật đúng là quý phái hơn người.
Tề Ninh khẽ mấp máy môi tựa như muốn nói. Cố Thanh Hạm lo lắng sợ Tề Ninh sẽ nói ra lời không nên nói trước mặt nhiều người nên phất tay ngắt lời và nói:
- Được rồi, con mau ra ngoài cho kịp.
Mọi người vây quanh Tề Ninh bước trên đường ra khỏi phủ Hầu, vừa đi Cố Thanh Hạm vừa dặn dò rất nhiều thứ. Họ bước những bước chân vội vàng. Đến tiền viện, họ sắp sửa bước ra khỏi cổng phủ thì Tề Ninh chợt nhìn thấy có một chiếc bóng xoẹt qua. Trong khi tất cả mọi người đều giật mình thì Tề Ninh không chút nghĩ ngợi, choàng tay chắn ngang trước người Cố Thanh Hạm.
Cố Thanh Hạm thấy hành động đầu tiên của Tề Ninh là bảo vệ mình, cảm thấy ấm áp lắm. Mọi người nhìn qua, chỉ kịp thấy chiếc bóng đã xoẹt qua nhanh như chớp bỗng nhiên quay đầu lại đi về hướng Tề Ninh. Hàn Thọ thốt lên đầy ngạc nhiên:
- Là ... Là gã xấu xí!
Người đột ngột xuất hiện hệt như u linh thì ra là quái hán áo khoác đen.
Nếu không phải là quái hán áo khoác đen này đột nhiên xuất hiện, Tề Ninh đã quên rằng Phủ Hầu còn có người này tồn tại.
từ khi đi vào Kinh Thành Quái hán áo khoác đen luôn ở trong Hầu phủ, Hầu phủ rộng như vậy nên có thêm một người vẫn ít, mặc dù người này ăn nhiều, nhưng nhớ ơn người ta đã từng cứu Cố Thanh Hạm, Hầu phủ luôn quan tâm tới gã, mỗi ngày một mình gã ăn hết phần cơm của ba bốn người cộng lại nhưng Hầu phủ vẫn chu cấp đầy đủ.
Quái hán áo khoác đen có thể tự do hoạt động trong Hầu phủ, nhưng hiện tại tự do quá mức rồi, mặc dù thu xếp cho người này một chỗ ở riêng, nhưng người này gần như chưa bao giờ ở ngủ trong phòng của mình, nếu không ngủ ở vách tường thì ngủ ở một xó xỉnh nào đó, như vậy mà người đó lại cảm thấy vui hơn.
Ban ngày thì tốt, nhưng ban đêm có đôi khi tên này luôn xuất hiện một cách bất thình lình, y hệt như quỷ hồn vậy. Không ít người trong Hầu phủ đã bị quái hán áo khoác đen này dọa cho sợ tái mặt. Lúc đầu dĩ nhiên mọi người cũng oán thầm trong bụng, nhưng e sợ Cố Thanh Hạm nên không ai dám nói gì. Có điều dạo này đã có chuyển biến tốt đẹp rồi. Nào ngờ sáng sớm hôm nay lại xuất hiện một màn như thế.
Tề Ninh cảm thấy hơi bất ngờ.
Những người khác thì trái lại, họ bị dọa mãi đã quen rồi. Quái hán áo khoác đen ló đầu ra, đi tới trước người Tề Ninh, dò xét hắn từ trên xuống dưới. Thấy hoa văn thêu trên triều phục, gã nhếch miệng cười một tiếng đoạn vươn tay qua vuốt qua hoa văn kia. Mọi người đều hơi biến sắc. Hàn Tổng quản thì thấp giọng trách mắng:
- Tên xấu xí, bỏ tay ra! Đừng làm loạn!
Người đàn ông xấu xí nhìn Hàn Tổng quản một hồi rồi không thèm quan tâm tới nữa. Hàn Tổng quản kêu lên:
- Tố Lan!
Một giọng nữ vang lên:
- Tên xấu xí, ngươi qua đây nào.
Đừng cản trở Hầu gia.
Giọng mang theo sự dịu dàng. Tề Ninh liếc mắt nhìn sang, thấy đó là một nha hoàn lúc nãy hầu hạ mình mặc triều phục. Nha hoàn này xấp xỉ đôi mươi, dáng người thanh tú, mặc dù không thể xem là mỹ nhân nhưng cũng có vài phần tư sắc khiến người yêu mến.
Gã xấu xí nghe thấy giọng này thì hệt như vừa nghe được thánh chỉ, nhếch miệng cười, chạy tói bên cạnh nha hoàn Tố Lan, quay xung quanh Tố Lan hai vòng.
Tề Ninh cực kỳ ngạc nhiên. Chợt hắn thấy Hàn Tổng quản đánh mắt với Tố Lan kia một cái. Tố Lan khẽ gật đầu rồi dịu dàng nói với quái hán áo khoác đen:
- Người xấu xí, qua đây, để ta dẫn ngươi đi ăn bánh ngọt nhé.
Quái hán áo khoác đen lập tức trở nên vô cùng hưng phấn, gật đầu liên tục như bửa củi. Bấy giờ Tố Lan mới nhẹ nhàng thi lễ với Tề Ninh, dẫn quái hán áo khoác đen lui xuống.
Tề Ninh chậc lưỡi lấy làm kỳ lạ, lúc này mới thả lỏng cánh tay vẫn đang bảo vệ Cố Thanh Hạm. Hắn nhịn không được nhìn sang Cố Thanh Hạm. Cố Thanh Hạm là người khéo léo, làm sao không biết Tề Ninh muốn hỏi điều gì.
nàng hé miệng khẽ nở nụ cười, nhỏ giọng nói:
- Từ trên xuống dưới Hầu phủ, giờ chỉ có Tố Lan mới quản được người xấu xí kia. Đây là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Tề Ninh biết trong đó chắc chắn là cả một câu chuyện. Đúng lúc này chuông lại vang lên một hồi nữa.
Cố Thanh Hạm thúc giục:
- Ninh nhi, đừng trì hoãn nữa, mau mau vào triều đi con.
Ra khỏi cổng lớn của Hầu phủ, xe ngựa đã đợi sẵn. Lý Đường và bảy tám tên hộ vệ đang dắt ngựa đứng chờ.
Tề Ninh không trù trừ nữa, nhanh chóng lên xe. Nhóm Lý Đường đồng loạt lên ngựa, có trước có sau, hộ tống xe ngựa đi thẳng hướng hoàng cung.
y Thank You to Phương Linh For This Useful
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo