Cố Thanh Hạm bị Tề Ninh ôm thật chặt, giật nảy mình, chỉ cho rằng tên tiểu hỗn đản này lại nóng đầu rồi, giống như mấy lần trước, muốn động tay động chân với mình, bèn giãy dụa mấy cái, eo như rắn, mông chuyển động.

Nhưng thấy hắn chỉ ôm nàng, không có động tác khác, nên nàng cũng giãy dụa yếu hơn nhiều, thấp giọng trách mắng:

- Mau buông tay! Đừng để người khác trông thấy.

- Không ai vào viện đâu, cửa cũng khóa rồi.

Tề Ninh nghe mùi hương trên cơ thể nàng, tâm thần thanh thản:

- Tam Nương, không nên động đậy, ta chỉ ôm thôi, tuyệt đối không làm loạn.

Nàng vừa tức vừa bực, nhưng chẳng biết làm thế nào, tuy Tề Ninh không ghì chặt lắm nhưng cũng đủ cho nàng không thể thoát nổi.

Bị tên tiểu hỗn đản này ôm vào lòng, nàng nghiến răng nghiến lợi, chỉ đành nói:

- Nói phải giữ lời. Ngươi…ngươi không thể làm ẩu.

Ý là, nàng cũng cho hắn ôm.

Dáng người nàng thướt tha, có cong có lõm, nơi nên gầy không thừa tí nào, nơi nên đầy đặn cũng là vừa đúng, thân thể mềm mại, châu tròn ngọc sáng, bộ ngực đè sát vào ngực Tề Ninh khiến hắn cảm nhận thật rõ bộ ngực ngạo nhân tiêu chuẩn của vị mỹ kiều nương này.

Hai tay hắn ôm eo nàng, càng cảm thấy eo nàng mềm trơn như rắn nước, khó trách bình thường nàng yểu điệu như vậy, khi bước đi, vòng eo lắc lư, vừa vặn làm nổi bật lên vòng mông đầy đặn cong mẩy.

Hắn thật sự rất muốn dịch tay xuống một tí, cảm nhận sự mỹ diệu của bờ mông tròn đầy kia, nhưng lúc này có thể ôm nàng đã là đột phá cực lớn. Hắn đã được giáo huấn trước đó, biết rằng không thể nóng vội.

Hắn nghe được mùi hương thiếu phụ thành thục trên cơ thể nàng, đương nhiên nàng cũng nghe được hương vị nam nhân, biết rõ, tiểu hỗn đản này kém mình một thế, nhưng trái tim nàng lại đang đập loạn, hơi thở cũng gấp, bộ ngực sữa phập phồng. Tề Ninh cảm nhận bộ ngực cao vút của nang đang kích động, cũng cảm nhận hết sự mềm mại và co giãn nơi đó.

Nàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, một lát sau, cảm giác hình như tay hắn hơi dịch dần xuống khỏi eo mình, lập tức vòng tay lại bắt lấy, thấp giọng mắng:

- Đã nói là ôm thôi, đừng có lộn xộn.

Thực ra hắn cũng không cố ý, chỉ là thân thể mềm mại thơm ngát này quá mê người. Bị mùi hương trên cơ thể nàng thúc giục, hắn có hơi ý loạn tình mê, vòng tay không kìm được muốn rời xuống, lại bị nàng hất lên, hơi xấu hổ, nhưng da mặt vẫn bình tĩnh, khẽ khen:

- Cơ thể Tam Nương thơm quá.

Nàng bừng tỉnh, thân thể chấn động, thầm nghĩ, mình đang làm gì thế này? Lúc này lại cảm thấy dưới bụng có một thứ gì đó cứng rắn chọc lên, thân thể thành thục đầy đặn lập tức hơi nhũn ra. Nàng bỗng dồn được sức đẩy Tề Ninh ra, lùi lại hai bước, cả giận khẽ mắng:

- Giỏi. Cầm cũng cầm. Ôm cũng ôm… Lần sau không được làm thế.

Hai gò má nàng ửng lên say lòng người, thoáng nhìn dưới bụng Tề Ninh, sao không biết nguyên nhân, chỉ ngượng ngùng vô hạn quay người cúi đầu muốn rời đi.

Đột nhiên nhìn thấy dưới đất có một trang giấy, hơi tò mò, nàng cúi đầu nhặt lên, mở ra nhìn, chỉ thấy trên đó là một phù văn kỳ quái, vừa vặn nhờ vào đó để nguôi xấu hổ, nàng hỏi:

- Đây là cái gì?

Tề Ninh đã vẽ lại phù văn trên Địa Tạng Phổ lần trước, ban đầu ở trong tay áo, vừa bị Cố Thanh Hạm hất ra nên rơi xuống.

Hắn biết nàng thông hiểu âm luật, bèn xích lại gần hỏi:

- Tam Nương cũng không biết trên đó là gì sao?

Hắn thầm nghĩ, nếu quả thật Địa Tạng Phổ này là khúc phổ kia, hẳn trên đó phải ghi lại ngũ cung, nàng hiểu âm luật, hẳn có thể nhận ra một chút.

Nàng lắc đầu, nhíu mày:

- Không đúng, cái này… cái này hình như là khúc phổ!

Tề Ninh lập tức hơi thất vọng.

Thật ra hắn cực kỳ không hy vọng Địa Tạng Phổ là khúc phổ, nhưng nàng đã nhìn ra được, xem ra đúng là khúc phổ rồi, bèn hỏi lại:

- Thật là khúc phổ sao?

- Cũng không đúng.

Khuôn mặt xinh đẹp của Cố Thanh Hạm tràn đầy nghi hoặc:

- Giống như là khúc phổ, nhưng là…..

Nàng nhẹ nhàng bước tới bên bàn, ngồi xuống ghế dựa, nhìn phù văn một lát, bỗng cười nói :

- Ta hiểu rồi, đây là một khúc phổ, nhưng mà nó lại hòa hai khúc phổ vào nhau. Khó trách nhìn tối nghĩa khó thông.

- Hòa hai khúc phổ vào nhau?

Tề Ninh hơi nghi ngờ:

- Tam Nương, chuyện này là sao?

Hắn cực kỳ hy vọng vào Địa Tạng Phổ, chỉ mong quả thực trong đó có giấu bí mật nào đó.

Cố Thanh Hạm chỉ vào phù văn:

- Ngươi nhìn cái này đi, chợt nhìn qua thì nó tối nghĩa khó thông, căn bản không hiểu là cái gì, nhưng lại cực kỳ giống một làn điệu. Nhưng làn điệu này lại không đúng luật.

Nàng nở nụ cười xinh đẹp:

- Ngươi lấy cái thứ kỳ lạ này ở đâu vậy? Người viết nên làn điệu này thật cổ quái, người đó lại hòa hai điệu lại, nhất định phải tách ra mới nhận ra được. Một là cao thương âm, một là đê cung âm.

Tề Ninh ngạc nhiên:

- Còn có chuyện lạ bực này sao?

Nàng trợn mắt nhìn hắn:

- Đây là đồ của ngươi, ngươi còn hỏi ta?

Hắn gãi gãi trán cười đáp:

- Ta chỉ thích đùa mà thôi. Tam Nương, làn điệu này người có thể tấu không?

Cố Thanh Hạm cẩn thận nhìn lại một lát, nhìn thấy trên bàn còn có giấy bút, chữ viết làn điệu trên đó rất mới, cau mày hỏi:

- Ninh Nhi, ngươi đang làm cái trò quỷ gì đấy? Không phải cái này do ngươi viết ra sao?

Tề Ninh cười khổ:

- Tam Nương, ta không gạt người.

Nhưng… ta nói với người, tuyệt đối không được nói với người thứ ba.

- Thích nói thì nói, ta không thèm biết.

Nàng dợm đứng dậy, Tề Ninh vội đè hai vai nàng lại, cười cười:

- Được rồi được rồi, đừng nóng.

Hắn hạ giọng:

- Đây là thứ lúc trước Trác tiên sinh dạy ta. Ta vẫn không rõ ý tứ trong đó.

- Trác tiên sinh?

Cố Thanh Hạm khẽ giật mình, lập tức cau mày hỏi:

- Hồi trước ta có nghe nói hình như Trác tiên sinh phải ra ngoài đi xa, mà chuyến đi này cũng không ngắn nghe nói sẽ phải nhiều năm, ngay cả thư viện Quỳnh Lâm cũng tạm thời đóng cửa. Lớn tuổi như vậy còn phải chạy đông chạy tây, thật sự là không dễ dàng.  - Đóng cửa thư viện Quỳnh Lâm?
 

Tề Ninh nhíu mày.

- Ngươi không biết sao? À, đó là chuyện sau khi ngươi đi Tây Xuyên. Ta nghĩ trước khi đi xa Trác tiên sinh sẽ nói với ngươi một tiếng.

Tề Ninh nghĩ một lát, lại hỏi:

- Vậy Tiểu Dao kia không phải không có chỗ học sao?

- Ngươi không cần lo lắng. Gần đây Tiểu Dao vẫn bận chăm sóc mẫu thân của nàng. Ta cũng có phái người thi thoảng đi qua thăm nom một chút, coi như cơm áo không lo. Đường cô nương cũng tự mình tới đó một lần, sức khỏe của mẫu thân nàng không đáng ngại, chỉ là tinh thần chưa ổn định, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.

Tề Ninh nghe vậy mới an tâm.

Hắn vẫn luôn cực kỳ thương cảm với mẹ con Tiểu Dao, rất cảm kích nói:

- Tam Nương, người đúng là thiện lương.

- Đừng có vuốt mông ngựa. Đúng rồi, ngươi nói làn điệu này là Trác tiên sinh dạy ngươi sao?

Tề Ninh lắc đầu:

- Còn một số nữa, nhưng ta chỉ ghi lại câu này.

Cố Thanh Hạm hơi gật đầu:

- Trác tiên sinh là hồng nho uyên bác, khúc phổ ông truyền cho chắc hẳn không phải bình tường.

Lúc này trời vẫn còn sớm, nàng cũng không vội, bèn lấy giấy bút tới, nhìn Tề Ninh một chút:

- Ta sẽ minh giản khúc này ra, ngươi đừng nói gì.

Tề Ninh lập tức bưng một cái ghế đến ngồi đối diện nàng. Nàng chấp bút, cẩn thận phá giải khúc phổ.

Tề Ninh ngồi đối diện nhìn nàng, thấy hai mắt nàng như thu thủy, khuôn mặt như phù dung, da thịt như tuyết, tóc mai óng ả, một lọn tóc xanh rủ xuống bên má, ung dung hoa mỹ lại thêm vài phần kiều mị, thật sự càng nhìn càng thích.

Mặc dù Cố Thanh Hạm đang tập trung phá giải nhưng bị hắn nhìn chằm chằm đương nhiên không thể không biết. Nàng khẽ nhướn mắt, trừng với hắn, chép miệng:

- Đi mở cửa ra, trong phòng tối quá.

Thật ra tuy trong phòng không quá sáng nhưng cũng không thể nói là tối. Hắn biết nàng đang lo lắng mình lại muốn động tay động chân, bèn cười nói:

- Nếu quá tối, ta sẽ đốt đèn.

Nàng vỗ bàn, dựng mày:

- Bây giờ ta nói chuyện ngươi không nghe phải không?

Tề Ninh cười ha ha, đứng dậy đi mở cửa. Cố Thanh Hạm yên tâm, sau không đến nửa canh giờ đã viết lại khúc phổ suang một tờ giấy khác, đưa cho hắn:

- Không sai, đây là hòa hai làn điệu vào nhau. Thật là lạ.

Tề Ninh không nhận lấy mà hỏi:

- Tam Nương có thể đàn chứ?

Nàng nhìn khúc phổ, nhíu mày, khẽ lắc đầu:

- Thật là cổ quái, làn điệu này… làm sao có thể đàn…

Hất lọn tóc mai ra đằng sau, nàng khẽ đánh nhịp hai ngón tay phải lên bàn, lắc đầu:

- Không đúng, không đúng. Cái này… Đây là làm bừa. Làn điệu này không liền mạch, khó mà đàn được!

Hai mắt Tề Ninh sáng lên:

- Người nói đây không phải làn điệu?

- Ta nói nó không phải làn điệu khi nào? Ta chỉ nói làn điệu này rất cổ quái, người bình thường không đàn được. Mặc dù ta cũng thông âm luât, nhưng bản lĩnh rất thấp, đương nhiên khúc phổ của Trác tiên sinh không sai, ta không đàn ra không có nghĩa là người khác cũng không đàn ra.

Tề Ninh thầm nghĩ: Nàng nói không sai.

Nếu như đây là khúc phổ, rất có thể là do Ảnh Bình cư sĩ năm đó tự sáng tác. Nghe đồn âm luật của vị Ảnh Bình cư sĩ kia cực kỳ cổ quái, người thường khó mà đàn được khúc phổ của ông ta cũng không lạ.

Cố Thanh Hạm đứng dậy:

- Ngươi thích âm luật từ khi nào vậy?

Nàng lại quay sang lấy khay:

- Ngươi tự xem đi.

Nàng quay người muốn đi. Tề Ninh vội hỏi:

- Người đi sao?

Nàng quay đầu trừng mắt với hắn, không nói gì, lắc mông yểu điệu rời đi.

Tề Ninh lắc đầu thở dài, dí dí tay vào mũi, trên đó vẫn còn thơm, hắn lại nghĩ tới cảm giác vừa rồi ôm nàng, quả nhiên dư vị vô tận.

Hắn cầm làn điệu đã được giải phá, nhìn từ trên xuống dưới từ trái sang phải, lại từ phải sang trái, không nhìn ra có gì đặc biệt. Hắn cũng biết, những thứ này không nên lưu truyên nhiều, nếu biết Địa Tạng Phổ kia là khúc phổ hắn đã tiêu hủy cả hai tấm giấy rồi. Nghĩ lại Hướng Bách Ảnh dặn mình phải đưa thư tới Không Tàng đại sư của chùa Đại Quang Minh mà từ khi về vì chuyện của Cố Văn Chương mình đã chậm trễ hai ngày, hắn định ngày mai vẫn nên lên núi Tử Kinh một chuyến, gặp Không Tàng đại sư.

Tới hoàng hôn, Tề Ninh cho người đi gọi Hàn Thọ, sai y chuẩn bị một chút xe ngự lương khô, sáng sớm hôm sau sẽ tới chùa Đại Quang Minh. Hàn Thọ vội vàng chạy tới, không đợi hắn nói đã đưa ra một tấm thiệp mời:

- Hầu gia, vừa có người đưa thiệp mời tới nói Trác cô nương muốn mời Hầu gia tới gặp một chút.

Tề Ninh nhận thiệp mời, mở ra xem qua, chữ viết lung linh, ký tên là Trác Tiên Nhi.

ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

4.36479 sec| 2443.484 kb