Trước đó, Tề Ninh cố ý mở rộng cửa là vì lo lắng Cố Thanh Hạm suy nghĩ nhiều, thế nhưng không ngờ Cố Thanh Hạm lại bảo mình đóng cửa. Mở cờ trong bụng, hắn đứng dậy, hùng hục chạy tới đóng cửa lại, hơn nữa còn cài cả chốt cửa.

Tiếng đóng cửa vang lên cùm cụp, thân thể thơm ngát của Cố Thanh Hạm run lên, nàng lập tức cảm thấy đóng cửa còn không ổn bằng mở cửa, cho nên vội nói:  -Không, không, Ninh nhi, ngươi...
 

Ngươi để cửa mở đi.

Tề Ninh nghĩ thầm trong đầu: làm gì có chuyện ngươi muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

Hắn quay lại nhưng không mở cửa. Cố Thanh Hạm thấy thế liền cảm thấy hơi chột dạ, nàng lập tức đứng dậy định đi tới mở cửa. Khi thân thể hai người sượt qua nhau, Tề Ninh đưa tay nắm chặt bàn tay mềm mại của Cố Thanh Hạm.

Ngay khi nắm được bàn tay mềm mại ấm áp kia, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được tay của Cố Thanh Hạm đang dổ đầy mồ hôi.

-A!

Tay Cố Thanh Hạm bị nắm, nàng lập tức giật mình, khuôn mặt chợt biến đổi, muốn rút tay ra, thế nhưng Tề Ninh nắm rất chặt, không hề buông.

Cố Thanh Hạm không làm gì được chỉ có thể để hắn nắm tay. Tim đập bình bịch, cố gắng làm mình bình tĩnh lại, nàng cắn cắn đôi môi nhỏ, sau đó nhỏ giọng nói:

-Ngươi ... Ngươi chỉ được nắm tay, không thể ... Không thể vượt hơn thế, biết chưa.

Tề Ninh vốn không định được voi đòi tiên, nàng đáp ứng cho mình nắm tay, với Cố Thanh Hạm, đây đã là nhượng bộ thật lớn rồi.

Mừng thầm trong lòng, hắn gật đầu một cái rồi nói nhỏ:

-Ta sẽ không xằng bậy.

Nắm tay Cố Thanh Hạm, Tề Ninh định đi tới mép giường, thế nhưng thấy làm vậy quá mẫn cảm, có lẽ chút nhượng bộ của Cố Thanh Hạm sẽ biến mất ngay lập tức. Vì vậy hắn nắm tay Cố Thanh Hạm trở lại ghế ngồi, để Cổ Thanh Hạm ngồi xuống, mình thì đứng trước người Cố Thanh Hạm.

Cố Thanh Hạm hơi lúng túng, khẽ ngẩng đầu lên, thấy Tề Ninh đang nhìn chằm chằm mình, mặt nàng lập tức hơi mất tự nhiên. Cố gắng nặn ra vẻ mặt tươi cười, nàng nói:

-Ninh nhi, ngươi . . Bây giờ ngươi buông tay được rồi.

Tề Ninh lắc đầu một cái rồi không nói lời nào, chỉ mỉm cười nhìn khuôn mặt xinh đẹp phong tình vạn chủng kia.

Lòng Cố Thanh Hạm rối bời, biết rõ như vậy chắc chắn sẽ vi phạm điều cấm kỵ, thế nhưng lại thần xui quỷ khiến nàng không giẫy giụa. Trước kia cảm thấy Tề Ninh là một đứa bé cần che chở yêu thương. Thế nhưng, lúc này, người đang đứng trước mặt nàng, mặc kệ là khí chất hay là ánh mắt đều là thứ chỉ có đàn ông thành thục mới có. Điều này làm cho Cố Thanh Hạm ruột gan rối bời, nàng định dùng giọng người lớn để giáo dục, thế nhưng đôi mắt thành thục kia khiến nàng cảm thấy làm vậy không phù hợp.

Bên trong ngôi nhà trở nên yên lặng, chỗ khác với ngày xưa chính là lần này Tề Ninh thật sự đang nắm bàn tay mềm mại của Cố Thanh Hạm.

Tiểu thư khuê các có chút khác với cô gái bình thường, mặc dù những chuyện nhỏ nhặt trong phủ hàng ngày đều do Cố Thanh Hạm xử lý, thế nhưng không cần nàng tự mình ra tay. Đôi tay này mềm mại trắng nõn, bóng loáng như đồ sứ, mồ hôi trong lòng bàn tay của Cố Thanh Hạm cho thấy thiếu phụ xinh đẹp này đang rất căng thẳng.

Trong bụng Tề Ninh thấy khá buồn cười khi nhìn thấy Cố Thanh Hạm ngày thường cao cao tại lượng lúc này lại lo lắng đến đổ mồ hôi tay.

Một lúc sau, Cố Thanh Hạm thở dài một hơi, trừng mắt nhìn Tề Ninh, tức giận nói:

-Tên hư hỏng nhà ngươi, không biết ngươi thích ta ở điểm nào?

-Từ đầu tới chân của Tam nương, ta đều tích.

Tề Ninh ngửi mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra từ thân thể của thiếu phụ, nhỏ giọng nói:

-Chỉ cần mỗi ngày có thể thấy được Tam nương, sẽ sảng khoái tinh thần.

Cố Thanh Hạm vừa bực vừa buồn cười, tên này đúng là lớn gan, dám không an phận, có ý đồ với mình, lại còn lộ ra vẻ tình nồng ý đậm như vậy. Không nhịn được, nàng nói:

-Đàn ông đều vậy cả, toàn là yêu thích nhất thời, chờ thêm hai năm nữa, ta hoa tàn bại liễu, ngay cả nhìn ngươi cũng không thèm.

Vừa dứt lời, nàng lập tức cảm thấy không ổn, câu này rất dễ làm cho Tề Ninh nghĩ bậy. Thế nhưng lời đã nói ra không thể nào thu lại được. Cho nên chỉ có thể thầm mắng tên tiểu ma vương này không có chừng mực, ngay cả mình cũng dám ăn nói lung tung.

Tề Ninh lập tức mừng thầm trong bụng khi nghe thấy câu nói mập mờ của Cố Thanh Hạm. Cố Thanh Hạm vừa nói xong câu này, Tề Ninh lập tức nghe được ẩn ý phía sau. Thì ra không phải Cố Thanh Hạm không có tâm tư, nếu không đã không nói ra câu này.

Dù sao thì nội tâm của hắn cũng là một người đàn ông thành thục, hắn biết Cố Thanh Hạm thủ tiết từ lúc còn trẻ, mặc kệ thế nào thân thể của nàng cũng do máu thịt tạo thành, chỉ cần là người sẽ có thất tình lục dục. Nếu Cố Thanh Hạm đối mặt với thế công liên tục của mình lại không chút rung động nào, đó mới là không hợp lý.

Cố Thanh Hạm đang trong độ tuổi trẻ xinh đẹp, mấy năm qua, thân thể thành thục mềm mại như mật đào của nàng chưa từng có người đàn ông nào chạm qua. Thế nhưng nàng và Tề Ninh đã tiếp xúc da thịt hai lần, nếu thật sự không chút lay động, đó mới là làm trái tính người. Huống chi, trong lòng Cố Thanh Hạm, nàng không hề ghét Tề Ninh, thậm chí còn có chút yêu thích. Chỉ là tuổi hai người khác biệt, thân phận không cho phép, nàng lại là quả phụ, đủ loại lực cản làm cho Cố Thanh Hạm không thể bước qua ranh giới dù chỉ một bước.

Tề Ninh luôn cố gắng suy đoán tâm tư của Cố Thanh Hạm, thế nhưng tâm tư của thiếu phụ xinh đẹp này không dễ đoán, huống hồ lòng phụ nữ vốn đã khó đoán. Thế nhưng từ câu nói này, trong nháy mắt, Tề Ninh đã hiểu được nội tâm của Cố Thanh Hạm, tuy nhiên hắn lại tỏ vẻ không nghe hiểu.

Hắn nói nhỏ:

-Ai nói Tam nương sẽ tàn hoa bại liễu? Cho dù thêm mười năm, hai mươi năm nữa, Tam nương vẫn xinh đẹp như hoa.

Cố Thanh Hạm cười khúc khích, ngay sau đó nàng nghiêm nghị lại, nói:

-Ngươi học được kiểu nói ngon ngọt này khi nào? Ta cho ngươi biết, mấy lời ngon ngọt này không có tác dụng với ta.

Vừa rồi nàng bị Tề Ninh đột nhiên nắm tay cho nên rất khẩn trương, Tề Ninh không có động tác nào khác làm cho nàng hơi an tâm, cũng hơi buôn lỏng. Nhìn Tề Ninh đang nắm tay mình, nàng nói khẽ:  -Tiểu hỗn đản, ngươi còn muốn nắm như vậy tới khi nào?
 

Tề Ninh nói nhỏ:

-Chỉ cần Tam nương đồng ý, cho dù nắm cả đời cũng chê nhiều.

Gò má của Cố Thanh Hạm đỏ lên khi nghe thấy lời nói càng thêm lộ liễu của hắn. Nàng cố ý tỏ vẻ bình tĩnh, nói:

-Đừng có nói bậy, được rồi, đã cho ngươi nắm tay, sau này không được nghĩ ngợi lung tung nữa.

Nâng cái tay còn lại lên, vươn một ngón tay ra chỉ vào trán Tề Ninh, nàng tức giận nói:

-Ta chăm sóc ngươi từ nhỏ, không ngờ ngươi cũng là một tên khốn nạn, sớm biết vậy, lúc trước ta sẽ đánh mông ngươi mỗi ngày.

Khi nàng chỉ vào trán của Tề Ninh, vẻ mặt oán trách của nàng rất động lòng người làm cho Tề Ninh rung động trong lòng. Hắn hỏi:

-Tam nương, chỉ có thể nắm tay thôi ư?

Mặt Cố Thanh Hạm lập tức trầm xuống, nhìn chằm chằm hắn, nàng nói:

-Vậy ngươi muốn gì nữa? Cho ngươi nắm tay là để ngươi bình tĩnh lại, sau này không được hồ đồ, ngươi còn muốn gì nữa? Nếu ngươi thật sự được voi đòi tiên, ta sẽ không để ý tới ngươi nữa.

Đảo tròng mắt một vòng, nàng cố ý đe dọa:

-Chuyện lần trước ta không nói đùa với ngươi đâu, đêm đó ngươi... Đêm đó ngươi cũng nghe chính miệng mẹ ta nói rồi đó, nếu nàng thật sự thỉnh cầu Thái phu nhân, Thái phu nhân cũng sẽ thả ta đi..

Tề Ninh cau mày hỏi:

-Tại sao người lại nói chuyện này?

-Ta nói cho ngươi nhớ... Nếu ngươi khi dễ ta, ta nói đi là đi.

Cố Thanh Hạm nghiêm túc nói:

-Bây giờ ngươi là Cẩm Y Hầu, ta nhọc nhằn khổ sở lo liệu việc nhà cho ngươi, ngươi còn muốn có ý xấu, nếu bị người ta biết được, ta không sống nổi nữa, danh tiếng của ngươi cũng bị tổn thất. Nếu đã như thế, không bằng ta dứt khoát rời khỏi.

Tề Ninh trầm mặt lại, hắn nói:

-Tam nương, cho dù người trong Hầu phủ đi sạch ta cũng không để Tam nương rời khỏi, cho dù trong Hầu phủ chỉ còn hai người chúng ta, ta cũng không hối hận.

Không biết tại sao, khi nghe lời nói vô cùng kiên quyết của hắn, lòng Cố Thanh Hạm nổi lên một cảm xúc rất kỳ lạ, chính nàng cũng không biết đây là cảm xúc gì, thế nhưng nàng vẫn nói nhỏ:

-Nếu ta muốn đi, cả ngươi cũng không ngăn ta được. Ninh nhi, ta .

. Ta không nói đùa đâu.

Cắn môi một cái, nàng nói với giọng nhỏ hơn:

-Ta biết ngươi đang nghĩ gì, thế nhưng...Thế nhưng chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra. Nếu...

Nếu chúng ta thật sự đi tới bước kia, ngươi thì không sao cả, thế nhưng ta...Ta sẽ trở thành một người phụ nữ không biết liêm sỉ, ngươi thật sự hi vọng Tam nương của ngươi biến thành một phụ nữ như vậy ư?

Tề Ninh lắc đầu nói:

-Chỉ cần người không muốn, ta sẽ không ép buộc, thế nhưng người phải luôn ở cạnh bên ta, dù là ai cũng không thể nào cướp người khỏi ta được.

Cố Thanh Hạm thở dài, nói:

-Vậy thì ngươi không được có ý xấu với ta, sau này ... Sau này cư xử đàng hoàng, ta ở bên cạnh chăm sóc cho ngươi.

Êm ái cười một tiếng, nàng nói:

-Trước sau gì ngươi cũng thành hôn, sau khi thành hôn, mọi chuyện trong Hầu phủ sẽ giao lại cho vợ ngươi, khi đó ngươi sẽ thu tâm lại, không còn suy nghĩ lung tung nữa.

Tề Ninh cười nói:

-Vậy ta có thể hiểu thế này được không: trước khi ta thành hôn, ta có thể suy nghĩ lung tung?

-Ngươi muốn là gì cứ làm.

Cố Thanh Hạm khuyên can mãi vẫn cảm thấy cứ như đàn gãy tai trâu, nàng tức giận nói:

-Dù sao thì ta đã nói với ngươi rồi, ngươi đàng hoàng, ta ở lại Hầu phủ chăm sóc cho ngươi, nếu...

Nếu ngươi làm bậy, ta sẽ bảo mẹ ta nói chuyện với Thái phu nhân, để Thái phu nhân thả ta đi.

-Được rồi, ta đáp ứng không xằng bậy nữa, thế nhưng. . Người cũng phải đáp ứng một điều kiện của ta.

Tề Ninh nói.

Cố Thanh Hạm hỏi:

-Điều kiện gì?

Nàng nói thêm một câu:

-Nếu điều kiện quá đáng ta sẽ từ chối.

Tề Ninh nói:

-Không quá đáng, không quá đáng.

Xích lại gần, hắn nói nhỏ:

-Người phải cho ta ôm một cái.

-Không được!

Cố Thanh Hạm trả lời hết sức dứt khoát:

-Cho ngươi... Cho ngươi nắm tay đã quá đáng lắm rồi, đừng có được voi đòi tiên nữa.

Tề Ninh cười khổ, nói:  -Tam nương, ta ngày nhớ đêm mong, trong lòng ta toàn là hình bóng của ngươi, ngay cả ôm một cái cũng không được ư? Ta đáp ứng người, chỉ ôm một cái, tuyệt đối không làm bậy, ta nói lời giữ lời, nếu... Nếu ta làm bậy, người có thể rời khỏi, ta sẽ không cản.
 

Cố Thanh Hạm nói rất kiên quyết:

-Không được là không được, nắm tay... Nắm tay không ảnh hưởng lớn, thế nhưng... Thế nhưng bị ngươi ôm, ta...Ta sẽ không còn là phụ nữ tốt nữa. Ninh nhi, ngươi nghe lời đi.

Đứng dậy, nàng nói:  -Ta còn có việc, ngươi ... Ngươi nghỉ ngơi đi.
 

Nói xong nàng muốn rời khỏi.

Cơ hội hiếm có, sao Tề Ninh có thể dễ dàng để nàng rời khỏi. Tay hắn đột nhiên dùng lực kéo nhẹ một cái, Cố Thanh Hạm không đề phòng cho nên thân thể thơm tho của nàng lập rức bị Tề Ninh kéo lại. Động tác của Tề Ninh rất nhanh nhạy, cánh tay vòng tới, ôm Cố Thanh Hạm vào ngực. Hắn không thấp, chiều cao của hắn và Cố Thanh Hạm xấp xỉ nhau, cho nên ôm rất chắc chắn.

Cố Thanh Hạm khẽ hô một tiếng rồi nhỏ giọng la lên:

-Muốn chết, gan ngươi thật lớn....

Nàng mới hơi giẫy giụa, Tề Ninh đã xích lại bên tai nàng, nói khẽ:  -Tam nương, rõ ràng là người tự mình ngã vào, không liên quan tới ta. Đừng cử động, ta chỉ ôm một cái, tuyệt đối không làm bậy, ta dùng nhân cách của ta bảo đảm.
 

 

1.97521 sec| 2445.164 kb