Tề Ninh biết hôm nay Cố Thanh Hạm tới đơn giản chỉ vì cảm kích mình giải vây giúp gia đình, thầm thở dài, nếu không phải vậy, chỉ sợ mỹ kiều nương yểu điệu này sẽ không chủ động tới phòng mình.
Hắn nhận bát canh, uống mấy ngụm, mới nói:
- Đa tạ Tam Nương, vất vả cho người rồi.
Ngữ khí cực kỳ khách khí.
Nàng cau mày, có vẻ không quen với cách nói chuyện này của hắn, nhưng vẫn nhàn nhạt cười, ngồi xuống ghế bên cạnh hắn, khẽ nói:
- Chuyện bên hiệu cầm đồ ta đã biết. Lần này… lần này cũng may mà có ngươi.
Hắn lắc đầu:
- Tam Nương không cần khách khí. Cho dù không quen biết người, mà gặp phải đám lưu manh du côn hại người này cũng sẽ không thờ ơ đứng nhìn.
Nàng nhoẻn cười:
- Vậy ngươi nghĩ ra biện pháp này thế nào vậy?
- Thật ra cũng không có gì, ta chỉ nghĩ lung tung thôi.
Hắn đặt bát canh vào trong khay:
- Tam Nương nên khuyên cữu phụ không nên tin vào miếng bánh trên trời rơi xuống.
Nàng hơi gật đầu:
- Đương nhiên ta phải nói.
- Ừ.
Thấy hắn không nói gì nữa, nàng cảm thấy bầu không khí có hơi ngượng ngùng. Tề Ninh lo lắng kéo gia đình khỏi vực sâu, đương nhiên trong lòng nàng vô cùng cảm kích, cũng có không ít lời muốn nói, nhưng lúc này thái độ của hắn cực kỳ bình tĩnh tự nhiên, nàng lại không biết nên nói gì cho phải, nghĩ một lát mới lên tiếng:
- Ngươi uống thêm một chút đi.
Hắn lắc đầu:
- Không đói bụng, không cần đâu.
Tạ ơn Tam Nương.
Giữa hai đầu lông mày của nàng toát ra vẻ hơi buồn bã, nàng đứng dậy bưng khay:
- Không uống thì thôi.
Đoạn xoay người đi. Nàng giữ gìn dáng vóc rất tốt, đầy đặn cong mềm, vừa nãy quay người nhanh, vòng eo nhỏ nhắn mềm mềm như gió bay cành liễu. Yểu điệu bước ra mấy bước, tới trước cửa phòng vẫn không thấy hắn nói gì, nàng chợt dừng bước quay lại, bước lại, đặt khay xuống, trừng mắt với hắn.
Hắn cười khổ:
- Tam Nương, sao vậy? Chẳng lẽ ta lại làm gì sao? Có lỗi nào, người cứ việc giáo huấn. Người là trưởng bối, nói đương nhiên ta sẽ nghe.
Cố Thanh Hạm nghe hắn nói vớ vẩn, tức giận:
- Ta muốn hỏi ngươi, ngươi muốn làm cái gì? Hai ngày nay có chuyện gì xảy ra?
Tề Ninh ra vẻ nghi ngờ, đáp:
- Tam Nương, ta… hai ngày nay ta không làm gì mà ?
- Ngươi….! Ngươi làm cái gì mà phải trốn tránh ta? Không nói chuyện với ta? Ta là mãnh thú ăn thịt ngươi nên ngươi sợ hả?
Hắn trợn tròn hai mắt, giờ mới hiểu không thể nói chuyện đạo lý với nữ nhân được. Nàng xuất thân thế gia, là tiểu thư khuê các, tu dưỡng cực cao, nhưng lại vô lại như thế, không nhường hắn. Lúc trước rõ nàng nàng trốn tránh mình, như thể lúc nào mình cũng có thể cưỡng gian nàng vậy, giờ thì hay rồi, mỹ kiều nương trả đũa.
- Nói!
Thấy hắn há hốc miệng kinh ngạc, nàng chỉ chỉ ngón tay ngọc dài vào mặt hắn:
- Nhãi ngươi, ta không quản được ngươi nữa rồi hả?
Tề Ninh thầm buồn cười, thầm nghĩ, ta làm người hai thế, cộng tuổi lại còn lớn hơn nàng nhiều, nhưng chỉ đành bất đắc dĩ hỏi:
- Tam Nương muốn ta nói gì?
Nang ngồi xuống ghế:
- Ngươi nói xem, ta tân tân khổ khổ hầm canh cho ngươi, ngươi…. còn không uống được một bát? Là ghét bỏ ta làm dở sao?
Nàng ra vẻ hung ác, nhưng vì quá xinh đẹp nên cũng không thể hung hãn nổi.
Lúc này nàng ở ngay sát trước mặt hắn. Hắn ngồi trên ghế, chỉ thấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, đại khái là trong nội y mặc quần lan nên bày ra hết cơ thể xinh đẹp, bộ ngực cao vút như muốn bung áo mà ra, nhất là mùi hương kia, dù thế nào cũng không ngăn được.
Đương nhiên, Cố Thanh Hạm là mỹ nhân, mà còn là một mỹ nhân mười phần xinh đẹp.
Tóc chải sơ, mày ngài nhàn nhạt, môi hồng hồng, trên búi tóc cài một cây trâm thúy ngọc, ngũ quan tinh xảo nổi bật trên làn da trắng nõn, dung nhan vũ mị dáng người thướt tha, phong thái cực kỳ bất phàm.
Hắn luôn cảm thấy nàng có ma lực, chỉ cần nhìn nàng kiều mị như hoa như ngọc cũng có thể khiến cho hắn tâm viên ý mãn. Có lẽ nàng là mẫu người hắn thích, nhưng mà, một mỹ nhân như vậy, chỉ cần là nam nhân, có ai không động tâm chứ?
Một đóa hoa xuân rực rỡ, một quả đào chín mọng như mật gần ngay trước mắt, Tề Ninh lại làm ra vẻ tội nghiệp:
- Tam Nương, người làm canh rất ngon, sao lại dở chứ? Chỉ là, Hoàng thượng nói hai ngày nữa ta phải vào triều. Lần đầu vào triều, ta rất lo lắng, cho nên… - Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi?
Ngươi gan to bằng trời, còn biết lo lắng hả?
Nàng đảo mắt:
- Cũng không thể cứ như vậy.
Lời này không đầu không đuôi, nhưng Tề Ninh chớp chớp mắt vài cái là hiểu.
Hai người như gần như xa, hắn rất không quen. Hiển nhiên Cố Thanh Hạm cũng cảm thấy cứ thế này cũng không phải cách hay.
Hắn thở dài, biết nàng muốn giải quyết rõ, trong viện không có ai khác, hắn nghĩ một chút cuối cùng thở dài:
- Không phải ta không muốn nói chuyện với Tam Nương. Ta….
Haizz, là ta sợ…
- Sợ ta?
Nàng chỉ vào mặt mình:
- Ngươi sợ ta? Ta còn tưởng giơ ngươi trưởng thành rồi cánh cứng rồi muốn bay lên kia đấy.
Nhìn khuôn mặt kiều mị của nàng, tim hắn nhảy một cái, cuối cùng vẫn nói:
- Ta sợ Tam Nương hiểu lầm, lo lắng Tam Nương cảm thấy ta không có ý tốt với người.
Hai má Cố Thanh Hạm nống lên, ửng hồng mê người, nhưng hôm nay nàng đã muốn nói rõ việc này, hắn lại chủ động nói trước, cũng không phải xấu. Nàng ngồi thẳng dậy, ngực sữa vun cao, ôn nhu nói:
- Ninh Nhi, thật ra….thật ra Tam Nương cũng có lỗi. Mấy hôm trước quả thực Tam Nương có hơi sợ, nhưng…. Nhưng Tam Nương chỉ nghĩ, cũng không thể trách con, con vừa mới trưởng thành, chuyện này…. chuyện này cũng bình thường.
Hai má nàng càng nóng rẫy.
Nàng đã thẳng thắn, hắn cũng vui vẻ:
- Tam Nương nói vậy là… ta….
Ta thích người cũng không sai ?
- Không phải không phải.
Nàng vội khoát tay:
- Không phải thích ta… Ôi, ta nói là, ngươi… ngươi… động tâm với nữ nhân cũng không có gì sai.
Trước kia là ta không đúng, không… không cho ngươi nha hoàn hầu phòng. Bây giờ ngươi đã lớn, theo tuổi tác cũng có thể thành hôn, chỉ là lão già Vũ Hương Hầu kia hèn hạ vô sỉ, nếu không Tam Nương đã bắt đầu chuẩn bị hôn sự cho ngươi rồi.
Tề Ninh cau mày:
- Tam Nương nói tới nha đầu Tô Tử Huyên kia? May mà cửa hôn sự này lui được, nếu không ta cũng sẽ không cho nàng ta qua cửa.
- Hôn sự là lệnh của phụ mẫu, nào có tới phiên con làm chủ?
Cố Thanh Hạm lườm hắn.
- Nếu là Tô Tử Huyên, ta tuyệt đối không đồng ý. Trừ phi… trừ phi là là nữ tử giống Tam Nương, ta mới cưới làm thê tử.
- Ngươi không nên nói lung tung.
Cố Thanh Hạm biết một khi đã nói thẳng thắn thế nào cũng xấu hổ, đã chuẩn bị tâm lý, tiếp tục nói:
- Ta đã bẩm báo với Thái phu nhân. Ý của Thái phu nhân cũng là tìm một tiểu thư môn đăng hộ đối đón vào cửa. Thái phu nhân nói, mặc dù con đã đến tuổi thành hôn, nhưng trễ một hai năm cũng không quan trọng. Có thể… trước hết có thể tìm cho con một nha hoàn hầu phòng, thậm chí nếu con muốn trước hết cũng có thể đón một thiếp thất.
Tề Ninh hơi cau mày. Nàng lại nói tiếp:
- Nha hoàn hầu phòng ta đã tìm được rồi. Nàng ta vừa tròn mười sáu tuổi, cực kỳ thông minh, mấy ngày nữa có thể vào phủ hầu hạ.
Có nàng, sau này ngươi… ngươi sẽ không suy nghĩ lung tung.
Tề Ninh thở dài:
- Tam Nương, người cho rằng ta thiếu nữ nhân, mới….mới thân cận người?
- Mặc dù ngươi đã lớn nhưng có rất nhiều chuyện vẫn chưa hiểu.
Cố Thanh Hạm biết, chuyện này càng nói sớm càng tốt, không thể kéo dài không quyết, quyết tâm tiếp tục:
-Ngươi không thích Tam Nương đâu, chỉ là từ nhỏ vẫn ở bên cạnh Tam Nương, cho nên…khi ngươi lớn tuổi, bắt đầu tò mò với nữ nhân thôi.
Tề Ninh hơi buồn cười, nghĩ bụng nàng còn giáo dục tuổi dậy thì cho ta nữa sao. Hắn lắc đầu:
- Tam Nương, nha hoàn hầu phòng kia thì thôi đi, ta ở một mình rất tốt.
- Đứa nhỏ này, sao lại không nghe lời.
Cố Thanh Hạm hơi bực mình:
- Chờ ngươi gặp nha đầu kia sẽ thích. Ta…
Tề Ninh lắc lắc ngón tay:
- Tam Nương, người cảm thấy ta là đứa nhỏ không hiểu chuyện sao? Nếu thật là thế, vì sao Hoàng thượng lại phái một đứa bé đến Tây Xuyên?
Hắn ngả người về phía trước, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mê người của nàng, nói khẽ:
- Ta thích Tam Nương, không phải là xúc động nhất thời. Nếu không phải là vì người, ta cũng không cần lo lắng phủ Cẩm Y Hầu gì hết.
Cố Thanh Hạm sững sờ, không hiểu, cau mày hỏi:
- Cái gì?
Tề Ninh lắc đầu cười:
- Không có gì. Tam Nương, người không cần lo lắng, từ nay về sau ta sẽ không làm khó người, tất cả sẽ lại như trước.
Nàng biết tuy hắn nói vậy nhưng đạo này vẫn kết không giải, không thể khôi phục lại như trước kia, chỉ yếu ớt thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Vậy…vậy ngươi nói, rốt cuộc ngươi thích ta ở điểm nào? Tam Nương đã là hoa tàn ít bướm, tính tình lại không tốt, mà lại… ôi, không còn gì khác. Ngươi thích ta ở điểm nào?
Tề Ninh mỉm cười:
- Thích một ngươi không cần quá nhiều lý do. Từ khi hiểu chuyện, ta đã cảm giác Tam Nương là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ, cho dù ở trong mơ ta cũng muốn Tam Nương.
Hắn biết đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, nàng đã nói với mình, vậy mình phải thừa cơ tấn công, vô luận được hay không cũng có thể khiến cho nàng hiểu rõ.
Khuôn mặt Cố Thanh Hạm đỏ bừng tới tận mang tai rồi. Bị Tề Ninh nhìn chăm chú, nàng hơi chột dạ, cắn môi khẽ nói:
- Nhưng…nhưng ngươi phải biết, cho dù ngươi….cho dù ngươi thích ta thật, cũng không thể… không thể làm loạn. Ta là thẩm của ngươi, nếu… nếu bị người ta biết, thì….
Nàng ôm lấy mặt, cảm giác mặt mình sắp phát bỏng rồi.
Tề Ninh thở dài:
- Tam Nương, ta cũng biết là không nên, nhưng thứ tình cảm này không khống chế được. Nàng có biết, những ngày ta ở Tây Xuyên vẫn luôn nhớ nàng, chỉ sợ nàng bị bắt nạt, đêm ngủ, tất cả trong đầu đều là hình bóng của nàng. Ôi, nàng bảo ta làm sao bây giờ?
- Không được nói. Không được nói.
Nàng không dám nhìn hắn nữa.
Cửa phòng còn đang mở, nếu là ngày thường nàng cũng không quan tâm, nhưng lúc này lại cảm thấy không dám:
- Ngươi…ngươi đi đóng cửa lại đi đã.
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo