27: Quyển trục Địa Tàng sinh nói:

vị cư sĩ Ảnh Bình này chẳng những âm luật vô pháp của y cũng ít người sáng kịp. Âm luật của y rất  độ làm người cũng kỳ lạ, cách làm việc lại càng kỳ ột lúc, Liêu tiên sinh nói tiếp:
 

n kia của ta nói cư sĩ Ảnh Bình thường đi du lịch tứ  du với vài người bạn, thư từ qua lại giữ y và những  kia được viết bằng chữ Bí Ảnh.
 

chữ Bí Ảnh do cư sĩ Ảnh Bình phát minh?

ơi giật mình.

hát minh một loại chữ viết không phải là chuyện ì.

sinh gật đầu nói:

là thế, nghe nói cư sĩ Ảnh Bình và một nhóm g nhau phát minh Bí Ảnh tự. Sau đó, Bí Ảnh tự  để viết thư từ qua lại giữa bọn họ. Loại chữ này rất ất ít người sử dụng, nó giống như một loại mật mã ật nhẹ đầu, chữ Bí Ảnh nhìn rất đẹp, thế nhưng có chỗ lập lại, nó giống ký hiệu hơn. Muốn chữ viết  rộng rãi thì nó phải đơn giản để người khác có thể . Loại chữ viết không muốn có nhiều người sử dụng hữ viết này, làm như thế cũng hợp lý.
 

i chữ Bí Ảnh này rất khó học, thế nhưng trong ười cùng cư sĩ Ảnh Bình nghiên cứu chữ Bí Ảnh, có i rất thích chữ Bí Ảnh. Y coi nó là một trò chơi, hơn ố ý viết chú giải chữ Bí Ảnh, sau đó những chú giải lưu vào một quyển sách cổ.

sinh cười nói:

cổ chép tay thế này lưu truyền tới nay không nhiều,  kia của ta nói chỉ còn khoảng trăm bản, y vừa vặn ột quyển.
 

hầm nghĩ trong đầu: đúng là may mắn, không ngờ n lý sổ sách của mình lại tra ra được đầu mối.

sinh đưa tờ giấy trong tay mình tới, Tề Ninh nhận iên sinh nói:

nh mà Hầu gia viết là chữ "Tàng"!

sinh gật đầu nói:

ể sai được, ta đã kiểm tra nhiều lần, đúng là chữ uy nghĩ một chút rồi hỏi:

sinh có thể mượn cuốn sách cổ của người bạn kia hông?

sinh cười nói:

hông cần mượn.

quyển sách từ trong ngực ra, nói:

i bạn kia của ta, quyển sách cổ này rất đặc biệt, dù g không cho mượn. Ta cầu xin nhiều lần, lại mời y ữa rượu y mới đồng ý cho ta sao chép lại quyển a. Ta tốn thời gian hai ngày sao chép toàn bộ nội quyển sách cổ kia lại.

o Tề Ninh:

gia cần cứ lấy dùng.

ừng thầm trong bụng, thầm nghĩ lão tiên sinh này úng là rất chu toàn. Nhận lấy sách cổ, lật xem mấy  nhiên là mới chép lại, Hắn nói:   sinh, ngươi có thể nhận năm mươi lượng bạc coi  lao. Ngươi quản lý sổ sách, cho nên sổ sách tự .
 

sinh vội nói:

ầu gia.

y nói:

gia có gì phân phó, cứ việc ra lệnh.

ười nói:

nghỉ ngơi đi, nếu có việc ta sẽ tìm ngươi.

iên tiên sinh lui ra, hắn vội vã trở vào sân trong, đi óng cửa lại, tới đầu giường, hạ thấp người, nhìn h một chút. Sau khi chắc chắn xung quanh không  dùng dao nhọn cạy một viên gạch ở đầu tường, móc rục giấu bên trong.
 

tra cửa sổ xem đã đóng kỹ hay chưa. Lúc này trời ho nên không cần đốt đèn. Ngồi xuống bàn, hắn nhẹ  quyển trục ra, mọi thứ vẫn như cũ, bản thân quyển út vàng ố, thế nhưng những chữ trên đó vẫn còn rõ hữ Bí Ảnh ở ngoài cùng bên trái hơi lớn hơn một  sau là một đống ký hiệu kỳ lạ lít nha lít nhít như a chữ ngoài cùng còn nhìn giống như chữ viết, vậy  ký hiệu kỳ lạ chằng chịt phía sau hoàn toàn không  viết, ngược lại chúng giống như một hình vẽ hơn.
 

iết quyển trục này rất quan trọng, vì bảo vệ quyển rác Thanh Dương không thèm để ý tới mạng mình.

ư Giang Tùy Vân tiếp cận Trác Thanh Dương cũng n trục này.

ề Ninh đã biết có một người khác đứng sau lưng y Vân và Nghiêm Lăng Hiện. Nếu như đoán không hành động của Giang Tùy Vân đều do người phía ều khiển.

người hao tổn tâm cơ muốn có được quyển trục này, hắn không thể là vật bình thường được.

ong lòng Tề Ninh có chút tò mò, những lời Liên ói hôm nay làm cho Tề Ninh nghĩ tới một việc:

uyển trục này có liên quan với vị cư sĩ Ảnh Bình hữ Bí Ảnh chỉ được lưu truyền trong phạm vi nhỏ, òn dùng cư sĩ Ảnh Bình làm trung tâm, ba chữ đầu uyển trục này được ghi bằng chữ Bí Ảnh. Quyển hông có liên quan với cư sĩ Ảnh Bình mới là chuyện hìn ba chữ đầu của quyển trục rồi mở quyển sách a. Nửa đoạn sau của quyển sách chép tay này quả ú giải cặn kẽ về chữ Bí Ảnh, hơn nữa còn cung cấp háp để nhận ra chữ Bí Ảnh. Đúng thật là có vài thứ  nói ra sẽ cảm thấy rất phức tạp, thế nhưng khi nắm uyết, sẽ cảm thấy n
ó rất dễ dàng.

tay này chẳng những nói rõ phương pháp tìm hiểu h, bên trong quyển sách còn có ba tờ giấy liệt kê h tương đương với chữ gì trong bộ chữ viết hiện inh đắm chìm trong đó, nhắc tới cũng thật đúng hứ hai được liệt kê ra giống y hệt với chữ đầu tiên ển trục. Nhìn chú giải trên quyển chép tay, thì ra đây ịa".

Liên tiên sinh đã nhận ra chữ thứ hai, đó là chữ ai chữ kết hợp lại với nhau tạo thành "Đại Tàng".

iật mình.

ịa Tàng này Tề Ninh không thể quen thuộc hơn  từ nhà cũ của Tề gia, hai chữ Địa Tàng này cứ như ấn quanh Tề Ninh. Ở Tây Xuyên có một lời đồn:
 

Địa Tàng đang chờ cơ hội để bàn việc tạo phản.

ầu của quyển trục này là Địa Tàng đúng là nằm iệu của Tề Ninh, nhíu mày lại, hắn thầm nghĩ trong g lẽ quyển trục này có liên hệ gì với Địa Tàng ở n?

ột chút, hắn lại cảm thấy khả năng này không lớn, rùng hợp mà thôi.

c này đã vàng ố, chất liệu rất kỳ lạ, tuyệt đối không  mười hai mươi năm trước, thứ này rõ ràng là đồ cổ truyền từ lâu.
 

ơi trầm ngâm, không dây dưa nữa, tiếp tục tra nghĩa a. Loại chữ Bí Ảnh này có không ít từ thoạt nhìn rất u, nhìn không kỹ có thể sẽ nhầm lẫn, mỗi nét bút iểm tra thật kỹ. Xem tới tờ thứ hai, rốt cuộc Tề  tìm thấy chữ tương ứng với chữ thứ ba. Khi đã , Tề Ninh nhíu mày, lẩm bẩm nói:
 

Phổ!

u trên quyển trục là Địa Tàng Phổ.

ái tên này, trong đầu hắn thầm nghĩ: chẳng lẽ thứ ghi  trục này là một nhạc phổ. Hắn cảm thấy có chút ng, thứ Trác Thanh Dương liều mạng bảo vệ lại là phổ? Giang Tùy Vân hao hết tâm tư là vì muốn có  phổ này?
 

c nghĩ tới: nghe đồn vị cư sĩ Ảnh Bình kia là một  luật thiên hạ vô song, chữ Bí Ảnh cùng nhịp thở  này là một nhạc phổ cũng là chuyện hợp tình hợp ờ trán một cái, hắn cảm thấy đầu mình đang rất đau.
 

ược quyển trục này hắn cảm thấy nó vô cùng quan Ninh đưa ra đủ loại suy đoán, hắn nghĩ thứ được ghi  trục là khẩu quyết của một môn võ tuyệt thế có uy í khó lường. Hắn cũng từng nghĩ có lẽ quyển trục ép chỗ giấu bảo tàng, thậm chí bên trong quyển trục mật to lớn động trời cũng không chừng.
 

g, hắn chưa bao giờ nghĩ thứ được ghi chép bên ển trục lại là nhạc phổ.

tới việc đây là một nhạc phổ, Tề Ninh lập tức không thú.

iết rõ đối với người thích âm luật, một nhạc phổ à vật vô cùng quý giá. Thế nhưng với loại người bao nhiêu hứng thú với âm luật như Tề Ninh, cho dù c phổ quý giá nhất, hắn cũng chẵng có bao nhiêu g Tề Ninh cảm thấy có chút buồn cười khi nghĩ tới Thanh Dương không tiếc mạng sống, đám người y Vân dùng hết sức để tập kích chỉ vì một nhạc phổ.

cuộn quyển trục lại, hắn đột nhiên nghĩ tới một việc:

n của nó là Địa Tàng Phổ, nghe cứ như một nhạc hưng chưa chắc nội dung bên trong lại là nhạc phổ ơn nữa, cho dù đây thật sự là một nhạc phổ, chưa trong không ẩn chứa bí mật khác. Vì vậy, Tề Minh  hiểu xem những ký hiệu này có thật sự là điệu hát h Dương kh
ông rõ tung tích, Tề Ninh không tìm  mối, không biết Trác Thanh Dương còn sống hay hỉ mong có thể tìm được chút manh mối từ bên trong c này.

 

một điều là ngoài mình ra, không được phép có  hai biết quyển trục này, nếu không, nói không rước tới phiền phức. Trầm tư một chút, hắn dùng lại lấy giấy bút, sao chép một đoạn ký hiệu trên quyển  giấy, định tìm người trong phủ để hỏi.
 

i lỡ bút sẽ không có người nhận ra cho nên hạ bút n, không dám có chút sơ sót nào. Một lúc sau, cuối  chép xong một đoạn, những ký hiệu trên tờ giấy y quyển trục, lúc này hắn mới hài lòng. Ngay lúc này,  tiếng gõ cửa, Tề Ninh hơi giật mình, sợ bị người quyển trục cho nên mặc kệ là ai, hắn la lên:   chút.
 

h chóng cầm quyển trục cổ giấu vào vách tường, đặt hỗ củ, thuận tay nhét quyển sách sao chép xuống , nhét tờ giấy vừa sao chép kia vào ngực. Khi chắc g còn sơ hở, hắn đi tới một bên cửa, hỏi:

nói ôn nhu dễ nghe vang lên:

nh nhi, mở cửa!

iọng nói của Cố Thanh Hạm.

hông ngờ Cố Thanh Hạm lại chủ động tới sân trong  Hắn mở cửa, cửa phòng vừa mở ra, một mùi thơm  tức xông vào mũi. Cố Thanh Hạm váy áo chập  bội leng keng, rực rỡ động lòng người xuất hiện . Nàng mặc áo khoác ngoài màu xanh nhạt, bên áy lụa màu đỏ tươi, cơ thể duyên dáng, thướt tha, ôn g tay nàng cầm mâm nhỏ, bên trên đặt một cái bình nh có chén canh và thìa.
 

ơi khó hiểu, Cố Thanh Hạm thấy hắn đứng chặn cửa  mắt, nói:
 

đứng bưng ngoài cửa hoài vậy ư?

ập tức tránh ra, cười nói:

ng đột nhiên tới làm ta không kịp ứng phó.

Hạm nở một nụ cười đẹp không thể tả, sau đó lắc ha đi vào. Tề Ninh định đóng cửa lại, thế nhưng  tới điều gì cho nên hắn để cửa phòng mở. Cố Thanh i, đặt cái mâm lên bàn, cầm chén canh, tự mình múc  bình sứ ra. Nàng không quay đầu lại, nói:
 

ời bọn họ trở lại nói ngươi định dùng cơm ở tửu lâu,  lại vội vã rời khỏi, ngay cả cơm cũng không ăn,  xuống bếp nấu canh cho ngươi, ngươi tranh thủ ớp khi còn nóng, ta đã bảo nhà bếp làm cơm tối hút.
 

uyện nàng xoay người lại đưa tới một chén canh.

áo khoác ngoài ra, vòng tay ngọc bích trên cổ tay ật cổ tay trắng ngần mảnh mai, như sương như tuyết,  bóng loáng, vô cùng xinh đẹp.
 

m0ngv0ngan95 Chú ý: 1 Hồ sơ của tôi Thiết lập chung Thoát »

Truyện Tiên hiệp - Kiếm hiệp - Huyền huyễn ịycệhn LCịộcnhg  sđửồn -g QuâHno sạựt độngC Dóiễ gnì  đmànới? Liên kết Nhanh TìmX kui:ế 3m,4 n6â5ng c  Y Xuân Thu Cẩm Y Xuân Thu (từ 501 đến hết) Trang 4 của 108 Đầu tiên ... 2 3 4 5 6 14 54 104 ...
 

501 đến hết)

Cuối

Công cụ Chủ đề Tìm Chủ đề ĐáKnếht  gqiáu ảC h3ủ1  đđềến 40H icểủn at h1ị0
 

 

1.64702 sec| 2440.172 kb