26: Ảnh bình
ưa Điền phu nhân tới Điền trạch. Sau khi Điền phu g xe, Tề Ninh cũng không xuống xe, cười nói:
n trở về nghỉ ngơi trước, không cần suy nghĩ nhiều, ày cho ta mượn trở về.
nhân vội vàng phân phó:
, ngươi đưa Hầu gia về phủ.
a đáp lại một tiếng, đang muốn rời khỏi, Điền phu ói:
t chút.
áo bào bên ngoài xuống đưa tới. Tề Ninh nhận lấy, nhân do dự một chút mới hỏi:
sau này phía Thái Y Viện coi như là xong rồi?
ười nói:
, không muốn làm ăn với Thái Y Viện sao?
g đi, Điền phu nhân đã khôi phục trấn định, kinh sợ đã mất đi không ít, nàng nói:
làm ăn, sao lại không làm? Chỉ là lão sắc quỷ kia… !
tới đây, mặt hơi đỏ, giọng căm hận nói:
y đắc tội lão già kia, hắn… hắn chắc chắn sẽ không ta đưa dược liệu.
ói:
ừa Điển Dược Cục nho nhỏ mà có thể thao túng ện, phu nhân không khỏi quá coi trọng hắn rồi. Hôm ắc tội phu nhân, khoản nợ này còn chưa xong, mấy phu nhân cứ đợi trong nhà, chuẩn bị sẵn dược liệu, ba ngày, đảm bảo để cô đưa dược liệu tới Thái Y nhân nửa tin nửa ngờ, nhưng nghĩ lại Tề Ninh là , hắn đã nói như vậy, đương nhiên không có vấn đề .
gựa rời đi, trong lòng Điền phu nhân lại ngổn ngang Hôm nay nếu không phải Tề Ninh đứng ra, tình ó, bây giờ nàng nghĩ lại, cũng không biết nên xử lý ề Ninh là Cẩm Y Hầu, đúng là giáng xuống từ trên ình khỏi tay lão sắc quỷ, Điền phu nhân vô cùng trong lòng.
ất kỳ một nữ nhân nào mà nói, lúc mình nguy nan am nhân đứng ra bảo vệ mình, đều khiến họ cảm i. Tình hình của Điền phu nhân càng thêm đặc thù, là góa phụ, có khối người thèm nhỏ dãi với nàng, nàng thực sự nguy nan nhất, người đứng ra lại như ng râu rồng.
nàng phức tạp, đột nhiên nghĩ tới tình cảnh trong xe mình được Tề Ninh ôm vào lòng, gương mặt lại hơi gồi trên xe ngựa, chỉ cầm áo bào bên ngoài kia mặc dù thời gian áo bào choàng trên người Điền không lâu, nhưng bên trên cũng nhiễm phải hương nữ trên người Điền phu nhân. Xe ngựa này chính là huyên dụng của Điền phu nhân, mặc dù nàng đã nhưng hương vị vẫn còn lưu lại trên xe, quanh quẩn Tề Ninh.
ề Ninh cũng nghĩ tới cảm giác vừa ôm Điền phu ĩ thầm mỹ phụ thành thục này quả thực là vưu vật, ềm mại nở nang kia chỉ ôm một cái cũng khiến tâm i ta dập dờn, xem ra cuối cùng hắn không có lực quá lớn đối với loại mỹ phụ thành thục này.
u phủ, Đại Lực đánh xe ngựa rời đi, Tề Ninh cũng n thấy Cố Thanh Hạm, nghĩ thầm Cố Văn Chương phái người tới thông báo, Cố Thanh Hạm biết được của Cố gia đã giải trừ, sẽ không quá lo lắng.
ở về, ngăn cách giữa hắn và Cố Thanh Hạm vẫn h tan, trong lòng Tề Ninh biết Cố Thanh Hạm rất đối với mình. Mặc dù trong lòng hắn quả thực có ghĩ đối với Cố Thanh Hạm, nhưng cũng biết Cố m bảo vệ chặt chẽ ranh giới cuối cùng, quả thực thân cận.
mà nói, Cố Thanh Hạm giữ nghiêm ranh giới cuối inh lại càng thêm khâm phục trong lòng.
Thanh Hạm như gần như xa, thỉnh thoảng biểu hiện h đạm, điều này vẫn khiến Tề Ninh không thoải mái , nhưng hắn cũng có thể hiểu được.
m thầm theo đuổi Cố Thanh Hạm, đương nhiên bất kỳ gánh nặng nào trong lòng. Cẩm Y Hầu hắn là đổi đào, trên thực tế không liên quan gì với Cố m, cho dù thực sự xảy ra chuyện gì với Cố Thanh inh cũng không cảm thấy có bất kỳ cảm giác tội lỗi g hắn biết Cố Thanh Hạm lại cho mình là Cẩm Y hai người là quan hệ mự cháu, Cố Thanh Hạm iên không cho phép quan hệ như vậy xảy ra chuyện xảy ra.
uộc sống của không ít giai tầng quan lại đều hủ hóa ột số chuyện không nên để người khác biết xảy ra g không kiêng kị gì, nhưng hiển nhiên Cố Thanh g phải người như thế.
iết rõ Cố Thanh Hạm không muốn quá gần gũi với cũng không chủ động, biểu hiện đạm mạc hơn rất nh cho Cố Thanh Hạm cảm thấy mình có ý đồ kỳ àng.
ào phủ, hắn không nhìn thấy Cố Thanh Hạm, cũng thăm hạ nhân. Trái lại Hàn Tổng quản nhìn thấy Tề ề, vội vàng tới nói:
Liêu tiên sinh của phòng thu chi có việc cầu kiến.
sinh?
hưa từng hỏi tới phòng thu chi Hầu phủ, cũng không inh kế toán họ Vương hay họ Lý, hắn hỏi:
ta làm gì?
quản nói:
Liêu tiên sinh biết Hầu gia trở về, vốn muốn đích hỉ là hai ngày này Hầu gia cực kỳ bận rộn, Liêu tiên g dám quấy nhiễu, thầm nói với lão nô một tiếng, ia rảnh rỗi, hắn sẽ tới, hắn nói trước khi Hầu gia đi n, có sai hắn làm một việc, hắn đã làm tốt.
ảm thấy khó hiểu, nghĩ thầm mình phân phó tiên án làm việc cho mình lúc nào? Phòng thu chi đều do Hạm xử lý, hắn chưa từng hỏi đến, cảm thấy nghi ể hắn tới đây đi.
quản lập tức lui ra. Không lâu lắm, liền thấy một nh mặt ngoài năm mươi đội nón đen đi vào trong m người chắp tay nói:
ánh giá một chút, hơi có ấn tượng, bỗng nhiên nhớ dậy cười nói:
sinh.
ắn đã nghĩ tới, trước khi hắn đi Tây Xuyên, quả iêu tiên sinh phòng thu chi này làm một chuyện.
h Dương của Thư viện Quỳnh Lâm bị người khác tích không rõ, trước khi mất tích, để lại đầu mối, inh tìm được một đoạn ống trúc đằng sau tấm biển, ng trúc, hắn phát hiện một quyển trục cực kỳ cổ n trục kia tràn đầy văn tự kỳ lạ cổ quái, ba văn tự cổ ái lớn hơn một chút, Tề Ninh giống như xem thiên toàn không biết một chữ bên trên.
ong Hầu phủ, người trong phòng thu chi rất có học ên vẽ lại ba chữ kia, đem một chữ ra nhờ vị Liêu hận diện.
c dù học vấn của Liêu tiên sinh này không kém, lúc hông đọc được. Tề Ninh cho rằng văn tự cổ đại này iếm thấy, liền thuận miệng để Liêu tiên sinh điều út. Sau đó hắn đi Tây Xuyên, vấn đề này cũng bị yển trục kia hắn cũng bí mật cất kỹ, mãi cho đến hắn thiếu chút nữa quên còn có chuyện này.
hìn thấy Liêu tiên sinh, hắn lập tức nhớ tới.
sinh cung kính nói:
chuyện ngài phân phó ta làm, ta đã làm xong.
phía trước, lấy ra hai tờ giấy từ trong tay áo, một là văn tự Tề Ninh để lão đọc ngày đó, một tấm khác i. Liêu tiên sinh đưa tấm Tề Ninh giao trước đó cho nói:
đây là chữ ngài giao cho ta phân biệt ngày đó, t có đúng không?
hận lấy, nhìn thấy văn tự cổ kia, kiểu chữ kỳ thực ưng lại cực kỳ hiếm thấy, hắn gật đầu nói:
ai, chính là chữ này.
sinh cười nói:
Hầu gia rời đi, tiểu nhân tra duyệt các loại cổ điển, cuối không tìm tới chữ này. Trước đây không lâu cùng mấy người bằng hữu, đúng lúc nói đến thư vặn có một người hơi tinh thông văn tự cổ, lúc ấy ta hữ này để hắn đọc. Hắn cũng không đọc được ngay, lại dẫn ta tới trong nhà hắn, tìm được một bản chữ cổ?
sinh gât jđầu nói:
n chữ cổ viết tay, cực kỳ hiếm thấy. Theo như hắn ày của Hầu gia không phải văn tự cổ đại phổ thông, tự cổ đại bình thường, hắn liếc cái có thể nhìn ra hữ này của Hầu gia, rất có thể là bí ảnh tự đã sớm
ực kỳ kinh ngạc, nghĩ thầm bí ảnh tự này là đồ chơi ng lòng hắn vô cùng rõ ràng, văn tự là một loại ký trọng trong truyền thừa văn hóa của nhân loại, trải ình diễn hóa cực kỳ dài dòng buồn chán và phức ắn biết rõ lịch sử trên thế giới này khác biệt, nhưng sử hắn biết, thời kỳ chiến quốc, văn tự các quốc gia i một vực, chữ giống nhau, phương pháp viết lại ng nhau.
ày hiển nhiên cũng có thời kỳ này, có lẽ trong lịch ủ loại văn tự, khôn sống mống chết. Rất nhiều văn hậm rãi biến mất trong lịch sử, mà bí ảnh tự trước ó lẽ là một trong những văn tự cổ đại đã biến mất.
này từ đâu mà đến?
ỏi:
y bao lâu?
sinh giải thích:
thật ra bí ảnh tự này cũng chưa từng lưu truyền heo vị bằng hữu của ta nói, bí ảnh tự xuất hiện hai trăm năm trước, lưu truyền đại khái không tới năm, sau đó liền biến mất. Trên thực tế bí ảnh tự g sử dụng rộng rãi, chỉ có một bộ phận rất ít người ng.
cho.
àng kỳ quái.
sinh lại gật gừ đắc ý nói:
Nguyệt Ảnh, Phù Bình Tống Thu. Hầu gia, tục cư sĩ Ảnh Bình này, không biết ngài có từng nghe ưa?
ắc đầu, Liêu tiên sinh tiếc nuối nói:
h cư sĩ là một vị đại gia âm luật chưa tới hai trăm , thế nhân đánh giá Ảnh Bình cư sĩ này thành hai gười nói hắn là tông sư âm luật tạo nghệ sâu nhất từ y, phương diện âm luật không ai có thể sánh bằng.
ng có người nói hắn chỉ là kẻ điên, âm luật của hắn uái dị, hoàn toàn không có sở cầu đẹp đẽ của âm g đáng nhắc tới.
ập tức hứng thú, cười nói:
huyện lạ này sao.
ái chính là, còn có truyền thuyết nói Ảnh Bình cư sĩ không phải một người, mà là một nhóm người, ời này đều được xưng là Ảnh Bình cư sĩ, đều là quái g chí hướng trong âm luật.
sinh nói:
i rất nhiều, rốt cuộc thế nào, hiện giờ khó mà nói rõ .
ỏi:
của Ảnh Bình cư sĩ này, Liêu tiên sinh có từng nghe sinh vội vàng cười nói:
ó vận may như thế. Theo ta được biết, mặc dù Ảnh ĩ âm luật vô song, thế nhưng cũng không lưu lại nào. Truyền thuyết Ảnh Bình cư sĩ tính tình không không hề bảo thủ, du lịch bên ngoài lâu dài, không trong núi cao, thì ở đại dương xa xôi, lúc ấy rất n lại quyền quý mời hắn tới hiến nghệ, hắn xưa nay đáp lại.
ười nói:
t như thế không tầm thường.
Ảnh Bình cư sĩ đắc tội không ít người.
sinh nói:
i nói hắn cuối cùng nghèo túng mà chết, cũng có hắn theo trùng dương đi tới chỗ thật xa, rốt cuộc kết úng ta chỉ có thể nghe đồn.
hẽ gật đầu hỏi:
này có quan hệ gì với Ảnh Bình cư sĩ?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo