22: Dụ rắn khỏi hang ủa Khổng Nhị Hổ có chút tốt lên, gã chắp tay nói: ử lý rất công bằng, tiểu nhân vô cùng khâm phục.
ắt chéo chân, lưng dựa vào ghế, đôi mắt không động trên người Khổng Nhị Hổ, cười hỏi: hị Hổ, nghe nói hai bức tranh kia của ngươi là giả, ơi đã biết?
ị Hổ cười nói:
vừa rồi tiểu nhân đã nói với Cố đại gia, tiểu nhân người bình thường, không nhìn ra hai bức tranh kia giả. Lúc đó tiểu nhân cần dùng bạc gấp cho nên ai cao, tiểu nhân sẽ đưa cho người đó. Nếu tiểu nhân ông trở lại, đó mới là lừa gạt, thế nhưng tiểu nhân ý định này, hôm nay tiểu nhân mang bạc tới chuộc anh đó về. Hầu gia, tiểu nhân cảm thấy hai bức tranh hay giả đều không quan trọng. Điểm quan trọng hỉ cần Cố đại gia lấy hai bức vẽ kia ra, tiểu nhân lập ền chuộc. Hầu gia, việc này hẳn là không làm trái chứ?
ười ha ha, nói:
ổn Hầu không hiểu quy định của hiệu cầm đồ.
a ngươi nói vậy nghe cũng có đạo lý, đã có đạo lý, ảm thấy là đúng quy định.
ị Hổ lập tức cười nói: hán đoán rất sáng suốt.
hở dài nói:
hị Hổ, ngươi biết tối hôm qua Thúy Đức Duyên xảy gì không?
c Duyên?
g Nhị Hổ đầy vẻ mù mờ: tiểu nhân ít kiến thức, không biết Thúy Đức Duyên yện gì, mời Hầu gia chỉ điểm.
ói:
iều người nhìn thấy bổn Hầu đốt hai bức tranh ở Duyên, hơn nữa hai bức tranh này đều là hàng giả, gươi không nghe qua chuyện này?
ị Hổ lắc đầu, nói:
t là tiểu nhân không nghe qua chuyện này.
i:
ẳn là không liên quan gì tới tiểu nhân, thứ Hầu gia hông phải là hai bức tranh của tiểu nhân.
ổn Hầu nói hai bức tranh bị đốt hôm qua chính là anh đó, không biết ngươi định làm thế nào?
ị Hổ ngẩn ra, sau đó cười khổ, nói:
ứ đùa. Tiểu nhân tuyệt đối không có ý định mạo gia, có điều chuyện gì cũng có quy củ, triều đình ật của triều đình, nhà có phép tắc của nhà, hiệu cầm ó quy định của hiệu cầm đồ. Hôm nay tiểu nhân tới mong Cố đại gia trả lại hai bức tranh kia cho tiểu kh
ông có, chỉ có thể làm theo những gì đã ghi kèo.
au mày hỏi:
nói thế nào?
ị Hổ nói:
ức tranh này bị hư hại, Cố đại gia phải bồi thường ạn lượng bạc.
iao kèo trong tay ra:
có viết rất rõ, có cả dấu tay của Cố đại gia, lúc đại gia đã trả mười ba vạn lượng bạc, nếu không trả nh, phải trả cho tiểu nhân thêm mười bảy vạn lượng ăn Chương tái xanh, hai tay nắm chặt thành quyền, nhìn chằm chằm vào Khổng Nhị Hổ.
ói:
g ngươi cũng thấy rồi đó, đừng nói là mười bảy vạn , dù là mười bảy nghìn lượng bạc, Cố đại gia cũng ra được. Khổng Nhị Hổ, phải làm gì bây giờ?
ị Hổ cười khổ nói:
theo lý mà nói, Hầu gia đã tự mình tới, tiểu nhân tạo thêm rắc rối. Thế nhưng hai bức tranh kia rất g với tiểu nhân. Nếu như hai bức tranh bị hủy, Cố không thể bồi thường, tiểu nhân chỉ . . Ài, chỉ có Mạc đại nhân của Phủ Kinh Đô, mời ngài ấy làm ểu nhân.
là cả ngươi cũng muốn báo quan kiện cả bổn Hầu?
au mày nói:
Đồ do bổn Hầu tiêu hủy, ngươi muốn báo quan, iên là muốn kiện cáo bổn Hầu rồi.
hông nên hiểu lầm.
ị Hổ lập tức khoát tay nói: n tuyệt đối không dám mạo phạm Hầu gia, tiểu nhân với Cố đại gia, cho nên tiểu nhân chỉ tìm Cố đại gia không liên quan gì với Hầu gia.
ăn Chương, gã hỏi:
a, thật sự không lấy ra được hai bức tranh kia ư?
ư vậy, không bằng lấy ra mười bảy vạn lượng bạc g cho ta?
n muốn bạc?
hương tức giận nói:
o ngươi một quyền thì có.
ị Hổ cười khổ nói:
đại gia muốn làm trái giao kèo. Hầu gia, tiểu dân h tính bình thường, không dám tranh chấp với Hầu gân phiếu vào người, gã chắp tay nói: tiểu nhân cáo từ.
gười lại định mang đám thuộc hạ rời khỏi. Còn ửa, Tề Ninh đã cười nói: hị Hổ, đừng vội đi.
ị Hổ dừng chân, quay đầu lại hỏi:
òn có gì muốn dặn dò?
ười nói:
cuối cùng muốn hỏi ngươi, nếu ngươi trả lời thật, chuyện sẽ chuyển biến tốt. Lần trước ngươi lấy đi ạn lượng bạc từ trong cửa hàng, nửa tháng trôi qua, về mười sáu vạn lượng bạc, mới nửa tháng đã c ba vạn lượng bạc. Theo sự hiểu biết của ta, không ng nào trong thiên hạ này có thể kiếm được ba vạn trong vòng nửa tháng cả, hơn nữa đây chỉ là một vụ ị Hổ nói:
ểu nhân cần dùng bạc gấp, cho nên điều kiện gì tiểu đáp ứng.
ười nói:
ơi cũng biết, vị Mạc Thiết Đoạn Mạc đại nhân của Kinh Đô ngươi vừa nhắc tới đó, tính theo bổng lộc ình, một năm y chỉ có được hơn bảy trăm lượng dù làm Phủ Doãn Kinh Đô cả đời y cũng không c ba vạn lượng bạc. Ngươi ra tay có phải là quá hào không? Ba vạn lượng bạc này của ngươi do ai cho ợn?
hổng Nhị Hổ hơi thay đổi, ngay sau đó, gã cau mày hình như những chuyện này không liên quan gì với m nay, đúng không?
uan, có liên quan.
ói:
chỉ đang lo lắng, nếu như ngươi không thể cầm về vạn lượng bạc này, không biết ngươi sẽ gặp chuyện ạng của ngươi sợ rằng chẳng đáng một nghìn sáu g bạc, cứ vậy để lại mười sáu lượng bạc, sợ rằng cái của ngươi không gánh nổi.
ị Hổ hơi giật mình, sau đó cười lạnh một tiếng, nói: ứ đùa. Cố đại gia, sau này chúng ta sẽ gặp nhau ở gã chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên trước cửa xuất bóng người cao to lực lưỡng, bên hông đeo đao, ăn mặc là biết những người này chính là thị vệ của ị Hổ không hề sợ hãi, gã quay đầu lại, cười lạnh có ý gì? Chẳng lẽ ngài muốn dùng thế đè người mọi người ư?
ỗ tay cười nói:
ất can đảm, ngươi dám nói chuyện như vậy trước ầu cho thấy chỗ dựa của ngươi không hề yếu.
dậy, trầm giọng nói: u, mang mấy thứ đó ra.
có hai người từ ngoài cửa chen vào, trong tay mỗi một bức tranh. Khi hai người đi tới nội đường, Tề cười lạnh, nói:
hị Hổ, ngươi tới nhìn một chút xem đây là thứ gì.
tay lên, bên người lập tức có người bước ra giúp đỡ c tranh kia ra rồi quay mặt bức tranh ra ngoài cửa.
ị Hổ liếc mắt nhìn, sau đó cả người rung lên, gã thất h là hai bức tranh kia?
mở ra ngay trước mặt mọi người, chúng chính là hần Nữ Đồ ngụy tạo kia.
ố Văn Chương cũng đầy vẻ ngỡ ngàng, y bước lên nhìn hai bức tranh kia, sau đó mừng như điên, la , đây chính là hai bức tranh kia, Hầu gia, việc này...?
vẫn luôn yên lặng bên cạnh không lên tiếng, rốt đứng dậy, cười nói:
hị Hổ, hôm nay ngươi tới cửa hàng chuộc đồ là vì e nói tối hôm qua Hầu gia đốt hai bức tranh này ở Duyên. Thế nhưng, ngươi không biết là mọi thứ chỉ của Hầu gia mà thôi.
m quạt xếp, bước lên hai bước, "phạch" một tiếng, ở ra vô cùng phóng khoáng, gã nói: iết ngươi cầm hơn mười mấy vạn lượng bạc nhất núp ở một nơi vô cùng bí mật. Muốn tìm thấy g thời gian ngắn không phải là chuyện dễ dàng gì.
g tìm thấy ngươi, vậy chỉ có thể làm cho ngươi chủ thân.
g Nhị Hổ trắng bệch, gã há hốc mồm không nói ra giữ hai bức tranh này, ngươi sẽ không lộ diện, chỉ i hạn, tiền trang sẽ tìm tới cửa thu nhà và cửa hàng ủa Cố đại gia, khi đó Cố đại gia sẽ rơi vào đường từ từ nói:
g nếu hai bức tranh đều bị hủy, các ngươi sẽ không . Dù sao thì trong giao kèo có ghi nếu hai bức tranh Cố đại gia phải bồi thường cho các ngươi ba mươi bạc. Đây không phải là số lượng nhỏ gì, nói khó chút đó là dù cho Cố đại gia có dốc hết gia sản cũng lấy ra nhiều bạc vậy được.
ố Văn Chương vô cùng kích động, y không ngờ hai này không hề bị đốt.
của các ngươi, chưa chắc là ba mươi vạn lượng bạc đích của các ngươi chính là muốn ép Cố đại gia rơi c sâu, thậm chí là muốn làm cho y bị nhốt vào ngục thở dài:
a mới tới kinh thành không lâu, làm gì có việc kết n với ai? Đám người các ngươi đặt bẫy khiến Cố đại o cạm bẫy, nói cho cùng vẫn là nhắm tới Hầu gia.
ị Hổ miễn cưỡng cười gượng, nói: ngươi ngậm máu phun người, các ngươi đều là quý n . . Muốn khi dễ bách tính bình thường như ta ư?
cũng có phân chia lương dân và điêu dân.
khí định thần nhàn cười nói: hị Hổ nhà ngươi tất nhiên không phải lương dân.
ì mưu kế lần này các ngươi làm rất tỉ mỉ. Cố ý cho xúc Cố đại gia, sau đó làm cho y nghĩ đồ cổ và rất dễ kiếm tiền, hơn nữa còn dùng số tiền lớn thu ng quầy của cửa hàng, mọi việc làm hết sức thận thể nói là rất nhọc lòng. Các ngươi không dám hành Hầu gia còn ở kinh thành, thế nhưng lần này Hầu gia yên ban sai, cho nên các ngươi có thể thừa dịp hành ố Văn Chương đã hoàn toàn hiểu ra mọi việc, y nói:
iều kia?
n nghĩ tới, trong chuyện này, tên Kiều Du kia từ ối đóng vai trò rất quan trọng, chẳng lẽ Kiều Du ủ phạm thật sự phía sau màn?
tiếp tục nói:
ổ chức yến tiệc ở Thúy Đức Duyên, cố ý mời các sĩ tử trong kinh thành là vì muốn nhờ bọn họ truyền a ngoài. Thiết kế của Hầu gia rất khéo, có điều việc ạo hiểm. Thời hạn cuối cùng chỉ còn một ngày, nếu gươi không bị lay động, gắng gượng qua một ngày ông trúng kế của Hầu gia. Thế nhưng lòng dạ của đúng là rất độc ác, muốn dồn người vào chỗ chết sớm đã xuất hiện ở chỗ này.
i vây ngoài cửa nghe được sự giải thích của Viên ũng hiểu ra nguyên nhân hậu quả, không ít người đã n hay.
ước lên hai bước, chắp hai tay sau lưng, nhìn chằm mắt của Khổng Nhị Hổ, cười nói: hị Hổ, ngươi sẽ không nói bổn Hầu lấy ra hàng giả ó chứ? Không nói tới việc ngươi đã thừa nhận hai y là hàng giả, lúc này có Viên đại công tử của Phủ hư bộ Lễ làm chứng, hẳn là hai bức tranh này không gì, đúng chứ?
g có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy các ngươi c tranh này ngay tại chỗ, làm sao có thể còn giữ lại?
ị Hổ nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo