Tề Ninh tiến vào quan dịch, tới khách sảnh của quan dịch, thấy bên trong sáng ánh lửa. Có mấy người đang nói chuyện thấy có người tới đều nhìn sang, lập tức một người đứng dậy bước nhanh tới tiếp đón, mới cách mấy bước đã chắp tay thi lễ thật sâu:

- Thiết Cốt Tông La Chiến bái kiến Hầu gia!

Giờ Tề Ninh đã nhận ra người trước mắt là Tông chủ Thiết Cốt Tông La Chiến trước đây bị Hắc Liên Giáo bắt được. Ngày đó hắn từ thông đạo dưới lòng đất ngộ nhập Hắc Thạch Điện đã gặp người này.

Nghe tiếng La Chiến, ba bốn người khác trong sảnh cũng đều nhao nhao bước lên chắp tay hành lễ:

- Bái kiến Hầu gia!

- La Tông chủ, chư vị….?

Tề Ninh hơi ngạc nhiên, không rõ tại sao đám người này lại xuất hiện ở đây.

La Chiến cảm kích đáp:

- Hầu gia, mấy người chúng ta đã ở Thành Đô đợi vài ngày, chỉ là muốn chờ Hầu gia về, tự mình nói lời cảm tạ với Hầu gia.

- La Tông chủ này, còn có chư vị bằng hữu, mọi người ngồi xuống nói chuyện đã.

Tề Ninh biết La Chiến Thiết Cốt Tông chính là một trong tám bang mười sáu phái, địa vị trên giang hồ coi như không thấp, đối với hắn lại cung kính như vậy, hắn cũng không thể không nể mặt mũi đối phương, bèn quay đầu nói:

- Tề Phong, mau cho người dâng trà.

Đám người nhao nhao ngồi xuống, nhường ghế chủ cho hắn. Hắn bước tới ngồi xuống, cười hỏi:

- La Tông chủ thì ta biết, còn mấy vị là…?

La Chiến đứng dậy giới thiệu:

- Hầu gia, mấy vị này đều là Tông chủ một môn phái, đều là nhân vật trong tám bang mười sáu phái.

Nói câu hổ thẹn, mấy người chúng ta đều bị Hắc Liên Giáo bắt làm tù binh khi tấn công Thiên Vụ LĨnh.

Nói tới đây, bao gồm cả La Chiến, mọi người đều có vẻ xấu hổ.

Tề Ninh lập tức hiểu:

- Chẳng phải chư vị đều bình yên vô sự sao? Vậy là quá tốt rồi, coi như Hắc Liên Giáo nói lời giữ lời.

- Người của Hắc Liên Giáo mặc dù âm hiểm nhưng nói vẫn giữ lời.

Một người bên cạnh thở dài:

- Hầu gia, lần này nếu không phải được Hầu gia kiệt lực cứu giúp, mấy người chúng ta cũng không thể còn sống mà xuống núi.

- Vị này là Môn chủ Ngũ Hành Môn Âu Dương thuẫn!

La Chiến giới thiệu.

Tề Ninh nghe nói đến Ngũ Hành Môn, lập tức nhớ lại, ngày đó trước khi đánh Thiên Vụ Lĩnh, Môn chủ Ngũ Hành Môn dẫn theo thủ hạ môn nhân dẫn đầu lẻn vào núi tìm hiểu địa hình, về sau toàn quân bị diệt, mà Lạc Vô Ảnh lại cải trang thành đệ tử Ngũ Hành Môn lẩn vào nơi trú đóng giết mấy người quấy đến gà bay chó chạy.

Hắn cho rằng Môn chủ Ngũ Hành Môn đã bị hại, lúc này nghe nói người này là Môn chủ Ngũ Hành Môn cũng hơi giật mình, vội hỏi:

- Ngươi chính là Ngũ Hành Môn chủ? Ngày đó là ngươi dẫn người lên núi tìm hiểu tin tức?

Môn chủ Ngũ Hành Môn Âu Dương Thuẫn cười khổ:

- Chính là tại hạ, ngày đó trúng mai phục của Hắc Liên giáo, thủ hạ môn đồ đều bị hại. Hắc Liên giáo lại bắt ta làm tù binh, ta vốn cho rằng hẳn phải chết rồi, không ngờ, ôi, ơn cứu mạng của Hầu gia suốt đời Âu Dương Thuẫn không quên.

- Còn sống là tốt rồi. Còn sống là tốt rồi. Âu Dương Môn chủ, bớt đau buồn đi!

Hắn có thể hiểu cảm giác của Âu Dương Thuẫn. Mặc dù lần này tiến đánh Thiên Vũ Lĩnh các môn phái tới giúp đều có tử thương, nhưng gần như toàn quân bị diệt như Ngũ Hành Môn lại rất ít.

Ngũ Hành Môn phái hết tinh anh ra, đều chết hết ở Thiên Vụ Lĩnh, nguyên khí đại thương, đương nhiên Âu Dương Thuẫn cực kỳ khó chịu.

- Hầu gia, chúng ta đều nghe nói có người muốn chúng ta chết, chỉ có Hầu gia đứng ra để bảo vệ tính mạng của chúng ta, chẳng những một mình tiến vào Hắc Thạch Điện còn thắng liền ba trận bảo vệ được tính mạng của chúng ta.

La Chiến vừa cảm kích vừa phẫn nộ:

- Nếu không nhờ Hầu gia, có người đã muốn đưa chúng ta chôn cùng Hắc Liên giáo.

Những người khác đều đầy căm phẫn, sắc mặt đều khá tức giận.

Tề Ninh hiểu ngày đó các bang phái vây khốn Hắc Thạch Điện, có không ít người muốn đuổi tận giết tuyệt Hắc Liên giáo, không để ý tới an nguy của các tù binh.

Ngày đó hắn ra mặt chủ yếu thật sự không phải để bảo vệ tính mạng của những người này. Khi ấy hắn đã nuốt Bức Huyết Đan của Thu Thiên Dịch, nếu không thể khiến tám bang mười sáu phái rút đi, một khi Bức Huyết Đan phát tác, hắn cũng phải chôn cùng Hắc Liên giáo.

Nhưng đương nhiên hắn sẽ không để lộ việc này cho ai hết, chỉ thở dài:

- Chư vị tiến đánh Hắc Liên Giáo tận tâm tận lực, nếu không cũng không bị trúng độc mà bị bắt đi.

Thật ra ta vẫn luôn cảm thấy tám bang mười sáu phái và Hắc Liên Giáo có lẽ chỉ có chút hiểu lầm, nếu vì vậy mà hại đến tính mạng mọi người, đó thật sự không đáng.

Hắn giơ tay:

- Chư vị đều là lão giang hồ, cũng đều đảm đương một bang phái trên giang hồ, nếu bị hại, đương nhiên giang hồ sẽ náo động, ta cũng chỉ có thể hết sức nỗ lực.

Cả đám người đều cảm kích ra mặt, La Chiến nói:

- Mọi người tới, trước là để nói lời cảm tạ với Hầu gia. Lần này chúng ta đến Tây Xuyên cũng không mang theo thứ gì, không có gì tạ lễ, chờ khi chúng ta về nhất định sẽ chuẩn bị hậu lễ đưa tới.

- La Tông chủ, đừng nói mấy lời thói tục này.

Tề Ninh nghiêm mặt :

- Chẳng lẽ bản Hầu vì muốn các ngươi tạ lễ mới cứu các ngươi sao? Các vị đều là hảo hán giang hồ, nếu quá để ý những việc này lại khiến ta xem thường rồi.

Nhưng trong lòng hắn lại nghĩ, đám người này đều là Tông chủ một bang một phái, hậu lễ hiếu kính hẳn sẽ không quá keo kiệt, nếu thật là đều hiếu kính tới hẳn có thể phát tài lớn rồi.

- Hầu gia, chính vì chúng ta là thảo mãng giang hồ nên mới muốn làm việc theo quy củ giang hồ.

Một người cao giọng nói:

- Chúng ta biết Hầu gia không nhìn trúng mấy thứ nhỏ của chúng ta, nhưng đây đều là tâm ý của chúng ta. Nếu Hầu gia cự tuyệt, ngược lại là không coi trọng chúng ta rồi.

Những người khác đều lên tiếng phụ họa.

Tề Ninh thở dài:

- Việc sau này hãy nói. Nhưng lần này chư vị bị ủy khuất, sau khi về Kinh ta vẫn phải nói chuyện với Tây Môn Thần Hầu, nên đền bù các ngươi, tuyệt không thể bớt.

Âu Dương Thuẫn nói:

- Hầu gia vì chúng ta mà không thể tiêu diệt Hắc Liên Giáo.

Nhưng đám yêu nhân này không thể lưu. Vốn còn nghĩ chờ thời cơ, nhưng Giáo chủ Hắc Liên Giáo lại hại chết Hướng Bang chủ, một khi chuyện được kiểm chứng, không thiếu được một lần nữa tiến đánh Thiên Vụ Lĩnh. Có vết xe đổ trước rồi, lần này tất sẽ không dẫm lên nữa.

Có người cười lạnh:

- Không sai. Thu Thiên Dịch chỉ biết lén lút thi tên bắn lén, để xem lần sau lão ta có thể giở trò gì.

Tiếng nói còn chưa dứt, đã nghe có tiếng cười lạnh:

- Thật ra Thu Thiên Dịch chỉ là hư danh, đừng nói là các ngươi, ngay cả Tây Môn Vô Ngân ở đây, lão phu cũng sẽ độc chết lão.

Trong tiếng nói, chỉ một cái bóng như một con dơi phiêu phiêu lướt vào trong sảnh, đám người đều kinh hãi nhao nhao đứng dậy. Cái bóng kia bồng bềnh hạ xuống, chắp hai tay sau lưng, đứng trong sảnh, hơi ngẩng đầu, khóe mắt lướt từ trái qua phải, khẽ hừ một tiếng, chính là Cửu Khê Độc Vương Thu Thiên Dịch.

Tề Ninh thấy Thu Thiên Dịch đến đúng hẹn cảm thấy mình càng tin tưởng hơn, nhưng lão sớm không tới muộn không tới lại nhằm lúc này mà tới, thật mất hứng.

- Ngươi là người phương nào?

Một người cũng không phải Thu Thiên Dịch, giơ tay chỉ vào lão:

- Thật to gan, lại dám xông vào quan dịch.

- Nói gì quan dịch, cho dù là Hoàng cung, lão phu muốn đi cứ đi, ai có thể ngăn cản?

Thu Thiên Dịch ngạo nghễ nói:

- Các ngươi muốn tiêu diệt Hắc Liên Giáo, lão phu ở ngay đây, các ngươi cứ việc đồng loạt ra tay.

Tề Ninh nghĩ thầm, lão độc vật này khoác lác quá mức, mặc dù mấy vị Tông chủ này đơn đả độc đấu có thể không phải là đối thủ của lão, nhưng mấy người liên thủ, Thu Thiên Dịch lão chưa chắc đã chiếm được chỗ tốt, bèn đằng hắng một cái rồi lên tiếng:

- Độc Vương tới thật đúng hẹn.

Lời này là hắn nói với mấy người kia, đứng trước mặt các ngươi chính là Cửu Khê Độc Vương uy danh hiển hách.

Đám người nghe vậy đều hơi biến sắc.

- Thì ra ngươi chính là Thu Thiên Dịch.

Âu Dương Thuẫn đỏ mắt, ánh mắt lộ ra sát ý bước lên một bước cười lạnh:

- Ngũ Hành Môn Âu Dương Đức, cũng phải lĩnh giáo mấy chiêu.

- Ha ha, Âu Dương Đức, cái con chuột chuyên đào đất ngươi cũng muốn ra tay với lão phu, bằng ngươi cũng xứng?

Lão bước ra một bước, đưa một tay lên:

- Lão phu sẽ dùng một tay so chiêu cung ngươi, cho ngươi tâm phục khẩu phục.

Bên cạnh một người cười lạnh:

- Thu Thiên Dịch, ngươi đừng quá tùy tiện, thật sự coi anh hùng thiên hạ như không sao?

- Có hay không, đọ sức một phen là biết.

Giọng nói Thu Thiên Dịch cũng lạnh ngắt:

- Mấy hôm nay lão phu rảnh tới phát chán rồi, vừa lúc mấy người các ngươi ở đây, lão phu cũng có thể hoạt động gân cốt một chút.

Nếu các ngươi không muốn đồng loạt tiến lên cũng không sao, cứ từng ngươi lên một, lão phu sẽ lĩnh giáo từng người, xem tám bang mười sáu phái các ngươi cao minh, hay Hắc Liên Giáo lợi hại.

Trong khi lão nói chuyện, đám người kia thực sự nhìn thấy bàn tay lão độc vật nâng lên cả năm ngón đều hơi đen lại.

Võ công của Cửu Khê Độc Vương chưa chắc đã là đỉnh cao giang hồ, nhưng thuật dùng độc thì ai cũng biết, đối mặt với lão độc vật này, cho dù là cao thủ đỉnh phong cũng phải cẩn thận đề phòng.

Tề Ninh đứng dậy:

- Chư vị, Độc Vương là muốn theo ta vào Kinh phối hợp điều tra án dịch độc trước kia ở Kinh thành, có ân oán gì, còn nhiều thời gian, luôn luôn có cơ hội giải quyết. Hôm nay mọi người vẫn nên ngồi xuống uống chén trà, không nên động võ.

La Chiến nói:

- Chư vị, Hầu gia nói đúng lắm.

Nơi này là quan dịch, không tiện động thủ. Còn nhiều thời gian, mối thù truyền kiếp của chúng ta và Hắc Liên Giáo vẫn còn nhiều cơ hội tính toán rõ ràng.

Mấy người kia cũng biết Tề Ninh ở đây, trước mặt hắn, ở ngay quan dịch mà động võ là thất lễ, nên đều hung tợn nhìn Thu Thiên Dịch. Lão chỉ hừ lạnh một tiếng, thu tay lại, chắp tay sau lưng đi tới một cái ghế, nghênh ngang ngồi xuống không coi ai ra gì.

La Chiến chắp tay với Tề Ninh:

- Chúng ta biết Hầu gia bận rộn công việc, không quấy rầy nữa.

Hầu gia, về sau nếu phủ Cẩm Y Hầu có lệnh gì, chỉ cần phái người chuyển một tiếng, cho dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ.

Những người khác cũng đều nhao nhao đứng lên đồng thanh:

- Lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ.

Đám người này làm việc sảng khoái, lập tức đều cáo từ. Tề Ninh tự mình đưa họ đến cửa lớn quan dịch. Đám người kia thấy hắn mặc dù là Cẩm Y Hầu thân phận tôn quý nhưng lại không làm giá kiêu ngạo chút nào, rất bình dị gần gũi, trong lòng đều thoải mái. Sau khi từ biệt, Tề Ninh quay lại trong sảnh, thấy Thu Thiên DỊch vẫn ngồi trên ghé, tiến lại cười chào:

- Độc Vương, mấy ngày nay để ngài chờ lâu rồi.

Thu Thiên Dịch thản nhiên hỏi:

- Khi nào vào Kinh?

- Độc Vương có vẻ rất bình tĩnh.

Tề Ninh ngồi xuống ghế trên, cười nói:

- Chẳng lẽ Độc Vương không nghe nói Giáo chủ quý giáo giết chết Hướng Bang chủ Cái Bang, sau này hẳn sẽ có chuyện lớn phát sinh.

Thu Thiên Dịch hơi lườm hắn, thản nhiên nói:

- Lời đồn ngoài đường cần gì quan tâm, bất quá là có người muốn giá họa sau lưng mà thôi. Mấy năm nay, Hắc Liên Giáo gánh không ít oan ức, thêm một chuyện cũng không sao. Nếu đám ăn mày kia thực sự cho rằng Bang chủ của bọn họ bị Giáo chủ làm hại, đại khái cũng có thể giết tới Thiên Vụ Lĩnh, ta cũng phải xem thử xem đến lúc đó còn mấy mạng có thể xuống núi.

 

0.26877 sec| 2452.102 kb