Hướng Bách Ảnh nói rất bình tĩnh, nhưng mọi người nghe thấy đều long trời lở đất, tất cả đều vô cùng sợ hãi, cho dù là Thu Thiên Dịch cũng khẽ run lên.
Đảo chủ đảo Đông Hải chính là một trong năm Đại Tông Sư trong thiên hạ. Trên giang hồ lưu truyền, Đảo chủ Đảo Đông Hải chính là Quốc sư nước Tề, võ công cực cao, phàm nhân không thể phỏng đoán.
Vẫn nghe Đảo chủ đảo Đông Hải trú tại đảo Bạch Vân, cho dù là Quốc sư Đông Tề nhưng lại không tham dự chính sự nước Tề, những năm gần đây chưa từng nghe nói người này bước vào thế tục, cho dù là đệ tử môn hạ cũng khó gặp.
Trong ba đại đệ tử của Đảo chủ Bạch Vân, trong giang hồ chỉ biết hơi rõ về Bạch Vũ Hạc.
Mấy năm gần đây trong giang hồ tên tuổi Bạch Vũ Hạc cực thịnh, người này đến từ đảo Bạch Vân, tìm cao thủ kiếm thuật khắp thiên hạ, theo như truyền thuyết, chỉ trong vòng mấy năm ngăn ngủi đã tìm được một đám kiếm khách nổi danh nhất giang hồ. Người được Bạch Vũ Hạc tìm tới, đương nhiên cũng có vài phần xuất sắc về kiếm thuật.
Các kiếm khách đã từng giao thủ với Bạch Vũ Hạc đều không ngoại lệ, không thể so được quá ba chiêu, cũng vì vậy mà kiếm thuật của Bạch Vũ Hạc đã được giang hồ công nhận. Ngoại trừ Kiếm Thần Bắc Cung Liên Thành và Thiên Tru Khách, mọi người rất khó tìm được kiếm khách nào nổi danh hơn gã về kiếm thuật.
Bạch Vũ Hạc tới gõ cửa từng nhà, bất luận thân phận đối thủ thế nào, chỉ cầu so kiếm, không ảnh hưởng đến tính mạng ai, rất có phong thái quân tử.
Cũng chính vì vậy mà sau này kiếm khách trên giang hồ nghe nói có Bạch Vũ Hạc đến thăm không thấy sợ mà còn mừng. Có thể được Bạch Vũ Hạc coi trọng chọn làm đối thủ, trên thực tế tương đương với việc được thừa nhận tài nghệ về kiếm thuật. Nếu không được Bạch Vũ Hạc tới nhà lại là một chuyện cực kỳ mất mặt.
Chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi, Bạch Vũ Hạc đã liên tiếp đánh bại mười sáu vị kiếm khách, sau đó mai danh ẩn tích, hai năm nay không thấy dấu vết, mà cũng nhờ vậy mà Bạch Vũ Hạc trở thành đối tượng được rất nhiều kiếm thủ trong giang hồ bái trọng.
Kim Kiếm Minh chính là giang hồ đệ nhất kiếm phái, Bạch Vũ Hạc đến thăm là đương nhiên. Chỉ là, tất cả mọi người đều biết, năm xưa Bạch Vũ Hạc khiêu chiến không phải Minh chủ Kim Kiếm Minh Gia Cát Trường Đình, mà là thúc phụ của Gia Cát Trường Đình là Gia Cát Xuyên. Mặc dù Gia Cát Trường Đình là Minh chủ Kim Kiếm Minh cao quý, nhưng trong mắt Bạch Vũ Hạc, rõ ràng kiếm thuật của Gia Cát Xuyên còn cao minh hơn Gia Cát Trường Đình.
Bạch Vũ Hạc chỉ dùng hai chiêu đánh bại Gia Cát Xuyên, rồi phiêu nhiên bỏ đi. Cũng bắt đầu từ ngày đó, Gia Cát Xuyên chính thức phong kiếm thoái ẩn, cho dù là Minh chủ Kim Kiếm Minh Gia Cát Trường Đình cao quý cũng không có cơ hội giao thủ với Bạch Vũ Hạc.
Lúc này, Hướng Bách Ảnh tuyên bố Tề Ninh chỉ mất một chiêu đã đánh bại Bạch Vũ Hạc, không thể nghi ngờ là thạch phá thiên kinh, tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng nổi.
Nếu lời này do người khác nói có lẽ quần hào còn nửa tin nửa ngờ, nhưng là do Bang chủ Cái Bang Hướng Bách Ảnh, ai dám không tin?
Với địa vị của Hướng Bách Ảnh trong giang hồ, đương nhiên không thể nào nói bậy trước mặt bao nhiêu người.
Trên đỉnh Liên Hoa lớn như vậy lại yên ắng như chết.
Có người thầm nghĩ, kiếm thuật của Gia Cát Trường Đình không bằng thúc phụ Gia Cát Xuyên. Mà Gia Cát Xyên đã thua Bạch Vũ Hạc trong vòng hai chiêu, Bạch Vũ Hạc lại thua Tề Ninh trong vòng một chiêu, tính ra, kiếm thuật của Gia Cát Trường Đình còn kém xa Tề Ninh, hai người vốn không phải đối thủ cùng đẳng cấp.
Lúc này, quần hào triệt để hiểu, tiểu Hầu gia thoạt nhìn trẻ tuổi này lại là một cao thủ cực kỳ khủng bố.
Mới đầu có rất nhiều người thầm cười chê Tề Ninh, cảm thấy người này không biết lượng sức, thực sự là không biết trời cao đất rộng.
Giờ thì họ đã hiểu, vị tiểu Hầu gia này dám can đảm khiêu chiến quần hào, xem ra là vì kẻ tài cao gan lớn, khó trách tiểu Hầu gia lại có dũng cảm như vậy.
Gia Cát Trường Đình hơi nhíu mày. Y đã nhìn thấy Tề Ninh đánh bại Từ Trường Phong, biết người này tuyệt đối không phải dạng người hời hợt, lúc này, nghe Hướng Bách Ảnh nói vậy, y cũng không nghi ngờ, cảm thấy cực kỳ hối hận, nghĩ thầm, ở đây có mấy trăm anh hào, người có thể chọn nhiều vô số kể, mình không nên chủ động xin đi như vậy.
Căn bản y không nghĩ tới Tề Ninh có thể chống đỡ được đến trận thứ ba, càng không nghĩ đến mình sẽ phải xuất chiến. Vốn muốn dùng danh nghĩa Minh chủ Kim Kiếm Minh chủ động xuất trận cũng là vì thể hiện sự tồn tại của Kim Kiếm Minh, giờ biến khéo thành vụng. Tiểu Hầu gia này, ngay cả Bạch Vũ Hạc cũng không phải đối thủ, làm sao mình giao đấu với hắn đây?
Bạch Vũ Hạc chỉ có một chiêu đã thua dưới tay Tề Ninh, kiếm thuật của mình lại kém xa Bạch Vũ Hạc, đương nhiên càng không thể chống nổi một chiêu, trước mặt bao người, nếu quả thực còn chưa ra tay đã bị Tề Ninh đánh bại, từ nay về sau Kim Kiếm Minh mất hết mặt mũi, chỉ sợ mình cũng thành trò cười trong thiên hạ.
Trong lòng y do dự, nhưng ngoài mặt vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt nói:
- Hướng Bang chủ, võ công của tiểu Hầu gia mọi người đều nhìn thấy cả, đúng là thâm tàng bất lộ.
Tiểu Hầu gia có thể đánh bại Bạch Vũ Hạc, ta tự thấy mình không bằng kiếm thuật của Bạch Vũ Hạc, nhưng hành tẩu giang hồ, biết rõ không địch lại, gặp địch cũng vẫn phải xuất kiếm, nếu còn chưa so ta đã nhận thua như vậy chẳng phải khiến cho người trong thiên hạ cười chê rồi sao.
Y vừa nói vậy, không ít người ở đây đều hơi hơi gật đầu, nghĩ thầm, biết rõ không địch lại mà Gia Cát Trường Đình lại không sợ hãi chút nào, cũng là một hán tử.
Hướng Bách Ảnh khôn khéo cỡ nào, sao không hiểu được tâm tư của y, lại cười nói:
- Gia Cát Minh chủ, tiểu Hầu gia cũng không phải kẻ địch, đương nhiên không thể nói gặp địch tất xuất kiếm.
- Hướng Bang chủ nói rất phải.
Gia Cát Trường Đình đang hy vọng Hướng Bách Ảnh có thể cho mình một cái thang mà leo xuống, cố ý trầm ngâm một chút mới nói:
- Nếu Hướng Bang chủ đã nói vậy, ta cũng không nên không biết tự lượng sức. Tiểu Hầu gia, ý ngài thế nào?
Y nói vậy một cách cực kỳ thản nhiên.
Đương nhiên Tề Ninh cũng nhìn ra. Công bằng mà nói, nếu quả thật phải phân cao thấp với Gia Cát Trường Đình, hắn cũng không ngại, dù sao hắn cũng biết uy lực của Kiếm đồ vô danh kia.
Ban đầu, khi đánh bại Bạch Vũ Hạc ở chùa Đại Quang Minh thực sự là may mắn, nếu lại tỷ thí một lần với Bạch Vũ Hạc, cho dù Tề Ninh có Kiếm đồ trong tay cũng tự hiểu khả năng thắng của mình cực nhỏ. Hiện giờ nếu thật sự muốn so kiếm với Gia Cát Trường Đình, mình cũng tuyệt đối không nắm chắc phần thắng, năm ăn năm thua thôi.
Mục đích của hắn làm làm sao cho người của tám bang mười sáu phái lui đi, đương nhiên so kiếm không phải điều hắn muốn, lúc này Gia Cát Trường Đình đã có ý không chiến tự nhận thua, đương nhiên cầu còn không được, lập tức chắp tay dáp:
- Gia Cát Minh chủ, khi trước ta đánh bại Bạch Vũ Hạc ở chùa Đại Quang Minh cũng chỉ là may mắn, kiếm pháp của ta cũng chỉ là bình thường, chưa chắc đã có thể thắng được Gia Cát Minh chủ. Gia Cát Minh chủ làm người dĩ hòa vi quý rất hợp ý ta, ngươi và ta không phải kẻ địch, nếu thực sự muốn so kiếm luận bàn, chờ khi khác chúng ta luận bàn cũng được.
Gia Cát Trường Đình chính đang chờ câu này đây, mà lời nói của Tề Ninh vẫn có ít nhiều khách khí với y. Y thầm nghĩ, tiểu Hầu gia này coi như cũng hiểu chuyện, cố ý cười lên một tiếng hào sảng:
- Tiểu Hầu gia nói cực phải, Hướng Bang chủ đã nói vậy, đương nhiên kiếm pháp không tầm thường. Kim Kiếm Minh ta còn nhiều hảo thủ kiếm thuật, ngày khác xin mời tiểu Hầu gia đến Kim Kiếm Minh, chỉ giáo nhiều hơn.
Đương nhiên quần hào nghe thấy rất rõ, đều biết trận cuối này Tề Ninh không đánh mà thắng, nhưng Gia Cát Trường Đình cũng không quá mất mặt, ngược lại dường như trận cuối này còn cho y chút mặt mũi.
Thu Thiên Dịch thấy Tề Ninh đã thắng được ba trận, Hắc Liên giáo coi như chuyển nguy thành an, giữa hai đầu lông mày cũng hơi giãn ra một chút.
Mặc dù lão và Tề Ninh có chút hiềm khích, nhưng chuyện hôm nay Tề Ninh làm đúng là đã cứu hơn trăm mạng người của Hắc Liên giáo, dù sao trong lòng lão vẫn có chút cảm kích, thấy quần hào xì xào bàn tán ầm ỹ, bèn cười lạnh:
- Tiểu Hầu gia thắng cả ba trận, không biết các ngươi nói thế nào?
Thu Thiên Dịch cao ngạo lãnh đạm, ngôn ngữ vô lễ, không ít người oán hận, chỉ hận không thể lập tức băm nát lão ra, nhưng đã nói trước rồi, chỉ có thể lạnh mắt nhìn.
Hiên Viên Phá nãy giờ không lên tiếng bước lên mấy bước, trầm giọng nói:
- Người trong giang hồ nhất ngôn cửu đỉnh, đương nhiên sẽ không đổi ý. Tiểu Hầu gia đã thắng, đương nhiên tám bang mười sáu phái sẽ rút đi. Thu Thiên Dịch, sau khi chúng ta xuống núi, nhất định các ngươi phải thả con tin.
Thu Thiên Dịch thản nhiên nói:
- Các ngươi có giữ lời hứa không thì lão phu không biết, nhưng xưa nay Hắc Liên giáo nói lời như núi, quyết không nuốt lời.
- Nếu đã vậy, ngươi cũng nên xuống núi cùng chúng ta.
Hiên Viên Phá trầm giọng nói:
- Ngươi đã đồng ý vào Kinh, đương nhiên chúng ta phải áp giải ngươi đi!
- Áp giải?
Thu Thiên Dịch cười cuồng ngạo:
- Đúng là lão phu đã đồng ý vào Kinh, nhưng không phải là cùng các ngươi vào Kinh. Phủ Thần hầu cũng muốn đến chuyện áp giải lão phu, thật là chuyện cười lớn.
Lão nhìn Tề Ninh:
- Lão phu đã trao đổi thỏa đáng với tiểu Hầu gia, sẽ chỉ vào Kinh cùng hắn.
Tây Môn Chiến Anh thầm nghĩ Thu Thiên Dịch chính là đệ nhất Độc Vương Ba Thục, thủ đoạn dùng độc biến ảo khó lường. Nếu lão muốn đi theo Tề Ninh vào kinh tất sẽ luôn ở bên cạnh hắn, có nhiều cơ hội hạ độc, bèn bước lên hai bước, nhắc hắn:
- Hầu gia, ngài không thể ở cùng lão.
Đương nhiên Tề Ninh biết nàng đang lo gì, chỉ cười nói:
- Nếu lão muốn hại ta, ta đã không ra được Hắc Thạch Điện. Ta đã nói sẽ đưa lão vào Kinh, đương nhiên phải hết lòng tuân thủ hứa hẹn, các ngươi không cần lo lắng.
Mặc dù độc thuật của Độc Vương cao minh, nhưng dù sao cũng là Tông sư Độc Vương, ta tin lão nhất định sẽ tuân thủ lời hứa của mình.
Tây Môn Chiến Anh thầm nghĩ, Cửu Khê Độc Vương âm độc hung ác, sao có thể là ngươi tốt, người của Hắc Liên giáo chưa chắc đã biết tuân thủ hứa hẹn.
Nhưng Tề Ninh đã nói vậy, nàng cũng không nói thêm được gì nữa.
Thu Thiên Dịch nghe Tề Ninh nói vậy từ sâu trong mắt có vẻ tán thưởng, nhưng giọng nói vẫn lãnh đạm:
- Lời Thu Thiên Dịch đã nói vững như núi, lão phu sẽ cùng tiểu Hầu gia vào Kinh giải thích rõ ràng, rốt cuộc lần này là kẻ nào đứng sau lưng giá họa cho lão phu, hãm hại Hắc Liên giáo, đương nhiên lão phu cũng phải tra ra manh mối.
Còn nếu sau khi vào Kinh các ngươi có thể đưa ra chứng cứ xác thực chứng minh dịch độc trong Kinh là do lão phu gây nên, không cần các ngươi động thủ, lão phu sẽ tự đánh mình.
Săc mặt lão nghiêm đanh lại, không phải người không biết giữ chữ tín.
Hướng Bách Ảnh hơi gật đầu:
- Độc Vương, ngươi đã nói vậy, tám bang mười sáu phái cũng sẽ không nói gì nữa. Chuyện hôm nay là lão ăn mày đề nghị tỷ thí ba trận, cũng coi như là ta tự cuốn mình vào, hy vọng mọi người dĩ hòa vi quý. Nếu như Độc Vương tuân thủ lời hứa, vậy dĩ nhiên không thể tốt hơn. Nhưng nếu Độc Vương vi phạm lời hứa, ta sẽ không bỏ mặc.
Y nói rõ ràng một phen, cả đám người đều run lên. Ai cũng biết vị Bang chủ Cái Bang này đang thiên vị Tề Ninh, một khi Thu Thiên Dịch không tuân thủ lời hứa, làm cho Tề Ninh bị thương, vậy Cái Bang sẽ là kẻ địch sinh tử với Hắc Liên giáo.
n đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành n cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ng thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo