Từ Quan chủ tự cho là tất thắng, nào ngờ hiển nhiên sắp chế trụ mạch tay Tề Ninh, tay kia của Tề Ninh lại lướt qua như con lươn, cổ tay chỉ uốn éo như vậy, đã quấn ngược tới mu bàn tay Từ Quan chủ, biến hóa này cực kỳ đột ngột, cũng may Từ Quan chủ phản ứng cực nhanh, lập tức quấn ngược, lại chụp mạch tay của hắn.

Dưới tình thế cấp bách Tề Ninh căn bản không hề do dự, tay như hoa sen, cuộn mềm như rắn, trong lúc đó ngón giữa và ngón trỏ nhẹ nhàng gảy một cái trên mu bàn tay Từ Quan chủ. Từ Quan chủ cảm thấy tay hơi tê dại, trước mắt bao người, đương nhiên không cam lòng thất bại, một tay khác cũng chụp qua.

Bang chủ Cái Bang Hướng Bách Ảnh nhìn thấy Tề Ninh và Từ Quan chủ bốn tay giao thoa, biến ảo vạn đoan. Từ Quan chủ tuy rằng thủ pháp cao minh, nhưng thủ pháp của Tề Ninh lại cực kỳ quỷ dị.

Hướng Bách Ảnh võ công cao tuyệt chỉ nhìn mấy lần, không nhịn được a một tiếng, trong mắt hơi lộ vẻ ngạc nhiên.

Mọi người vốn cho rằng thân hình hai người tới gần, thắng bại đã định, nào ngờ Tề Ninh dĩ nhiên tay không vật lộn với Từ Quan chủ, thủ pháp của hai người khiến người xem hoa mắt, rất nhiều người căn bản không thấy rõ ràng lắm tình hình rốt cuộc thế nào.

Đột nhiên lại nghe được hai tiếng rầm rầm, Tề Ninh và Từ Quan chủ đều lảo đảo lui lại, người chung quanh không kìm được kinh hô thành tiếng, chỉ thấy Từ Quan chủ lui ra sau mấy bước, đột nhiên dưới chân mềm nhũn, không ngờ y quỳ rạp người xuống đất. Tất cả mọi người giật nảy cả mình, môn đồ thủ hạ của Từ Quan chủ sớm xông tới hai bước, nghẹn ngào cả kinh kêu lên:

- Quan chủ!

Tề Ninh lui liền bốn năm bước, thân hình lay động, lung lay muốn đổ, nhưng hắn vẫn nỗ lực dừng lại, chỉ là sắc mặt hắn trắng bệch, hai cánh tay run run.

Trong lúc nhất thời mọi người cũng không biết ai thắng ai thua, hai mặt nhìn nhau, chợt nghe Từ Quan chủ thấp giọng kêu một tiếng, dĩ nhiên ngồi xếp bằng, hai tay đặt trước ngực, vận công.

Minh chủ Kim Kiếm Gia Cát Trường Đình đứng gần nhất, cách Từ Quan chủ gần nhất, thấy rõ ràng nhất, thấy toàn thân Từ Quan chủ rung động, không khỏi tiến lên hai bước hỏi:

- Từ Quan chủ, ngài… ngài thế nào rồi?

Từ Quan chủ cũng không trả lời.

Gia Cát Trường Đình thấy cổ Từ Quan chủ đầy mồ hôi, càng thêm giật mình, bỗng nghe Từ Quan chủ kêu nhỏ một tiếng, thân thể của y rung càng mạnh hơn, không ngờ khuôn mặt đỏ bừng lên giống như hỏa thiêu.

Gia Cát Trường Đình biết chuyện không đúng, đưa tay đặt lên vai Từ Quan chủ, mặc dù cách quần áo, nhưng tay vừa đụng tới, lập tức cảm thấy thân thể Từ Quan chủ giống như bị lửa thiêu bỏng.

Mọi người không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không có ai chú ý tới. Độc Vương Cửu Khê ở trên đài cao trông thấy cảnh tượng này, ngoài mặt lộ vẻ kinh ngạc, xông lên phía trước hai bước, đôi mắt co lại, ở sâu trong đôi mắt dĩ nhiên lộ vẻ hoảng sợ, tự lẩm bẩm:

- Viêm Dương… Viêm Dương Thần Chưởng… Điều này… Điều này làm sao có thể!

Lão nhanh chóng quay sang tập trung vào Tề Ninh.

Tề Ninh sử dụng chính là Viêm Dương Thần Chưởng.

Vừa rồi Từ Trường Phong hiển nhiên sắp đắc thủ, ngàn cân treo sợi tóc, trong đầu Tề Ninh chợt nhớ tới Viêm Dương Thần Chưởng luyện qua trong phòng đá, dưới tình thế cấp bách, căn bản không nghĩ tới Viêm Dương Thần Chưởng kia có thể dùng được hay không, gần như xuất chưởng vô ý thức.

Lúc hắn ở phòng đá, rảnh rỗi nhàm chán, đã hết sức quen thuộc bộ chưởng pháp kia, lúc xuất chưởng, nội lực vận hành thuận theo khẩu quyết của Viêm Dương Thần Chưởng một cách tự nhiên.

Nếu Từ Trường Phong lập tức lui ra, có lẽ Tề Ninh còn có thể kịp thời phanh lại, nhưng Tề Ninh rơi vào phản kích của Tề Ninh, đương nhiên không có khả năng yếu thế.

Thời điểm hai người giao chưởng, chiêu thức Viêm Dương Thần Chưởng của Tề Ninh tuôn ra liên tục không ngừng, ngay cả bản thân hắn cũng không khống chế được.

Mọi người xem cuộc chiến chỉ thấy hai người bốn chưởng giao thoa, không rõ nội tình. Khống Hạc cửu thức của Từ Trường Phong chiêu thức tinh diệu, mà Viêm Dương Thần Chưởng Tề Ninh thi triển ra, chiêu thức cũng cực kỳ quỷ dị. Từ Trường Phong vốn cho rằng Tề Ninh không thể ngăn cản, nhưng rất nhanh liền biết thủ pháp của Tiểu Hầu gia này vượt ngoài dự liệu của bản thân, càng thêm dọa người chính là, mỗi lần bàn tay giao nhau, Từ Trường Phong đều cảm thấy da thịt Tề Ninh giống hệt như lửa.

Khi y đang kinh hãi, một chưởng của Tề Ninh vỗ tới, Từ Trường Phong không chút nghĩ ngợi, lập tức nghênh đón một chưởng. Lòng bàn tay hai người đụng vào nhau, đều cảm hận nội lực mạnh mẽ tuôn ra từ bàn tay đối phương, đều bị nội lực chấn lùi mấy bước.

Tề Ninh cảm thấy nội lực trong lòng bàn tay Từ Trường Phong bay thẳng tới kinh mạch của mình, kinh mạch toàn thân lập tức có cảm giác xé rách, hắn lùi liền mấy bước, choáng đầu hoa mắt, cho là mình đã bại, trong lúc nhất thời thậm chí hô hấp không thoải mái, cũng không nhìn Từ Trường Phong.

Hắn lại không biết Từ Trường Phong còn khó chịu hơn hắn nhiều.

Sau khi lòng bàn tay đụng vào nhau, Từ Trường Phong cũng cảm giác một cỗ nội lực tràn vào thân thể, cỗ nội lực kia giống như một dòng nham thạch tiến vào trong cơ thể y, chỉ trong nháy mắt, chẳng những kinh mạch toàn thân, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng đều có cảm giác thiêu đốt. Cảm giác này nếu không đích thân thể nghiệm, căn bản không cách nào cảm nhận được nỗi thống khổ trong đó.

Dù sao y cũng không phải hạng người đơn giản, trong lòng biết không ổn, cũng không quan tâm gì khác, lập tức khoanh chân vận khí tại chỗ, muốn ứng phó cảm giác thiêu đốt kia, thế nhưng đây là nội lực, dường như mỗi chỗ kinh mạch toàn thân đều bị liệt hỏa thiêu cháy, toàn bộ thân thể như trong đống lửa, đau đớn không chịu nổi.

Trong lòng y kinh hãi, lúc này nào còn tâm tư quan tâm ai thắng ai thua.

Gia Cát Trường Đình cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trong lúc nhất thời không dám đụng vào. Trái lại Hướng Bách Ảnh nhìn ra mánh khóe, thân hình như quỷ mị, y tới gần thấp giọng nói:

- Không nên động.

Một ngón tay đặt trên mạch tay Từ Trường Phong, lập tức cảm thấy nóng bỏng, y nhíu mày, cũng không nói nhiều, ngón trỏ tay trái liên tục điểm ra, điểm hơn mười huyệt đạo trên người Từ Trường Phong, lập tức vỗ một chưởng vào đan điền Từ Trường Phong.

Mọi người nhìn thấy Hướng Bách Ảnh xuất thủ như điện, chỉ trong nháy mắt đã điểm hơn mười huyệt đạo của Từ Trường Phong, thủ pháp cao minh tới cực điểm, trong lòng không nhịn được đều nghĩ, Cái Bang chính là bang phái đệ nhất thiên hạ. Thế nhân đều nói Bang chủ Cái Bang võ công đã gần tới cảnh giới Đại Tông sư, hiện giờ xem ra, lời đồn không giả, công phu của Hướng Bang chủ này, quả nhiên quỷ thần khó lường.

Tề Ninh khép hờ hai mắt, thở nhẹ ra, người khác không biết kinh mạch hắn gặp khó khăn, chỉ thấy hắn đứng tại chỗ, dường như còn bình tĩnh tự nhiên, trong lòng đều coi Tiểu Hầu gia lại thắng trận này.

Ban đầu thân thể Tề Ninh mười phần khó chịu, lồng ngực đảo lộn, gần như có cảm giác nôn mửa, đúng lúc này lại cảm giác một luồng hơi lạnh trong đan điền lặng yên không tiếng động lưu thông trong kinh mạch của hắn. Những nơi đi qua liền có một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, cảm giác xé rách trong kinh mạch cũng dần dần tan biến.

Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt trắng bệch lúc đầu của Tề Ninh dần khôi phục lại huyết sắc.

Chờ đến lúc Hướng Bách Ảnh thu tay về, khuôn mặt Từ Trường Phong rốt cuộc cũng khôi phục bình tĩnh, hít sâu hai cái, hơi mở to mắt, nhìn thấy Hướng Bách Ảnh trước người, miễn cưỡng đứng lên, thi lễ thật sâu nói:

- Đa tạ Hướng Bang chủ!

Hướng Bang chủ khẽ lắc đầu, thấy thân hình Từ Trường Phong lắc lư, biết còn chưa hoàn toàn khôi phục, y ra lệnh cho môn nhân sau lưng Từ Trường Phong:

- Chân khí của Từ Quan chủ bị hao tổn, trong một tháng không được động khí, các ngươi cố gắng chiếu cố.

Đám môn nhân đều xưng vâng, chắp tay cảm ơn.

Chỉ một câu hời hợt này của Hướng Bách Ảnh, lại khiến quần hào bên cạnh kinh hãi.

Cần biết Từ Trường Phong trên giang hồ cũng được tính là cao thủ, Hướng Bách Ảnh nói Từ Trường Phong cần nghỉ ngơi một tháng không được điều vận nội lực, cho thấy bị thương cực nặng.

Trọng thương như thế, chỉ có thể do Tề Ninh gây ra.

Trước đó mọi người cảm thấy Tề Ninh đánh bại Các chủ Long Các, chẳng qua là ngoài ý muốn mà thôi, giờ phút này mới biết được vị Tiểu Hầu gia này quả thực thâm tàng bất lậu, ngay cả Quan chủ Động Đình Quan cũng thua dưới tay hắn.

Lúc này Tề Ninh đã khôi phục tinh thần, nhìn thấy tình trạng phía Từ Trường Phong, đã hiểu được mấy phần, bước nhanh tới vội hô:

- Từ Quan chủ, ngài… ngài không việc gì chứ?

Môn nhân Động Đình Quan đỡ lấy Từ Quan chủ, nhìn thấy Tề Ninh tiến tới, đều trợn mắt nhìn nhau. Từ Trường Phong lại cười nhạt một tiếng, nói:

- Tiểu Hầu gia thâm tàng bất lậu, hóa ra đã luyện kỳ công trên người. Từ mỗ mắt vụng về, không thể nhìn ra, thực sự hổ thẹn, trận này Từ mỗ cam bái hạ phong.

Không ít người lập tức sinh lòng khâm phục đối với Từ Trường Phong, nghĩ thầm Từ Trường Phong là Tông chủ một phái, thua trong tay Tiểu Hầu gia không có danh tiếng gì này, tuy rằng hao tổn mặt mũi, nhưng y thừa nhận thất bại, phong độ không giảm, lòng dạ này cũng đủ khiến người ta khâm phục.

Từ Trường Phong lại không biết, Tề Ninh luyện tập Viêm Dương Thần Chưởng không lâu, còn chưa quen, nội lực lại có hạn. Nếu như cao thủ như Hướng Bách Ảnh sử dụng Viêm Dương Thần Chưởng, cho dù cao thủ như Từ Trường Phong trúng chưởng, chỉ sợ cũng phải mất mạng tại chỗ trong khoảnh khắc.

Từ Trường Phong vốn cho là mình xuất trận mười phần chắc chín, không nghĩ tới kết quả lại như vậy, cảm thấy hơi ảm đạm, lắc đầu nhìn về phía Gia Cát Trường Đình, miễn cưỡng cười nói:

- Gia Cát Môn chủ, đều giao cho ngài rồi.

Y liền được môn đồ nâng đỡ qua một bên nghỉ ngơi.

Gia Cát Trường Đình nhìn thấy Từ Trường Phong thất bại, liền biết mình không thể tránh né việc ra sân.

Từ Trường Phong thua trong tay Tề Ninh, Gia Cát Trường Đình đương nhiên kinh hãi, hiểu được công phu quyền cước của Tề Ninh quả thực cao minh.

Kỳ thực trong lòng y hết sức rõ ràng, bàn về công phu quyền cước, y còn không bằng Từ Trường Phong, Từ Trường Phong cũng thất bại, công phu quyền cước của y tuyệt đối không thể thắng được Tề Ninh.

Cũng may Kim Kiếm Minh xưa nay lấy kiếm pháp nổi tiếng giang hồ, trái lại cũng không cần so đấu công phu quyền cước.

Y tay xách Kim Phượng Kiếm, tiến lên hai bước, tới gần Tề Ninh, thản nhiên nói:

- Tiểu Hầu gia liên tiếp thắng hai trận, quả nhiên hổ tử tướng môn, khiến cho người ta khâm phục.

Kim Kiếm Minh ta lấy kiếm pháp làm chủ, không biết có thể thỉnh giáo Hầu gia mấy chiêu kiếm pháp hay không?

Tề Ninh thấy Gia Cát Trường Đình tay cầm bảo kiếm đi tới, trong lòng đoán biết y chắc chắn muốn so kiếm. Nghe Gia Cát Trường Đình nói như vậy, quả nhiên giống như suy nghĩ của hắn, hắn nghĩ thầm Gia Cát Trường Đình này là Minh chủ Kim Kiếm Minh, kiếm pháp chắc chắn cực kỳ cao minh, may mắn hắn từng luyện Vô Danh Kiếm Đồ, hiện giờ sớm đã thuộc làu bộ kiếm thuật trong Kiếm Đồ kia, cũng muốn lấy Vô Danh Kiếm Thuật đánh cược lần cuối.

Chợt nghe Hướng Bách Ảnh hỏi:

- Gia Cát Minh chủ, thiên hạ hiện giờ, không biết ngài cảm thấy ba vị kiếm thuật hàng đầu là những cao thủ nào?

Gia Cát Trường Đình không nghĩ tới Hướng Bách Ảnh đột ngột hỏi câu này, ngơ ngác một chút, hơi trầm ngâm, y mới nói:

- Hướng Bang chủ, nếu nói kiếm pháp, kiếm khách trên giang hồ không phải số ít, có rất nhiều kiếm khách mặc dù không có thanh danh, lại chỉ là không màng danh lợi, định rõ chí hướng, làm người khiêm tốn mà thôi, thực sự muốn bàn luận, cũng không dễ nói.

Hướng Bách Ảnh lại cười nói:

- Kim Kiếm Minh lấy kiếm lập tông, nếu thực sự muốn bàn luận kiếm khách thiên hạ, không ai có tư cách hơn Kim Kiếm Minh. Gia Cát Minh chủ nói không sai, có rất nhiều cao nhân ẩn sĩ không muốn thanh danh bên ngoài, ngài chỉ nói cho mọi người, kiếm thuật mạnh nhất hiện giờ là những người nào.

Gia Cát Trường Đình suy nghĩ một chút, mới nói:

- Nếu nói kiếm thuật, Bắc Cung Liên Thành đương nhiên hoàn toàn xứng đáng Kiếm Khôi. Thiên hạ Ngũ Đại Tông sư, Bắc Cung Liên Thành dùng kiếm thành thần, trên đời này đương nhiên không ai có kiếm thuật thắng được hắn.

- Đại Tông sư hóa mục nát thành thần kỳ, họ không cần tính vào đó.

Hướng Bách Ảnh cười nói:

- Chỉ nói kiếm khách danh khí lớn nhất giang hồ những năm gần đây.

- Nếu như không tính Kiếm Thần, kiếm thuật mạnh nhất thiên hạ hiện giờ, hẳn là chủ nhân của Thiên Tru Kiếm rồi.

Gia Cát Trường Đình hơi buồn bực trong lòng, nghĩ thầm ta sắp so kiếm với Tề Ninh, tại sao Hướng Bách Ảnh lại nói đến kiếm khách thiên hạ cùng y vào thời điểm này, chỉ là thân phận đối phương còn ở đó, y chỉ có thể nói:

- Thập đại danh kiếm thiên hạ, Thiên Tru đứng đầu, theo lời đồn, chủ nhân Thiên Tru Kiếm hiện giờ thân ở Bắc Hán, được người ta xưng là Thiên Tru Khách, kiếm pháp của người này nghe nói đã tiến vào cảnh giới thoát tục.

Hướng Bách Ảnh mỉm cười gật đầu nói:

- Thiên Tru Khách đương nhiên có thể tính một người, còn người nào?

- Điều này… !

Gia Cát Trường Đình trầm ngâm, Hướng Bách Ảnh đột nhiên hỏi:

- Đông Hải Bạch Vũ Hạc, không biết có thể đứng ba vị trí đầu hay không?

- Bạch Vũ Hạc?

Đôi mày Gia Cát Trường Đình xiết chặt:

- Ta quả thực có nghe nói tới người này, mặc dù chưa gặp qua, nhưng nghe nói người này là một trong ba đại đệ tử của Đảo chủ Đông Hải Mạc Lan Thương.

Người này trước đây mấy năm liên tiếp đánh bại mười sáu kiếm khách nổi tiếng trên giang hồ, nghe nói đều ba chiêu đánh bại địch. Ô Diệu Kiếm xếp thứ ba trong Thập Đại Danh Kiếm nghe nói đang trong tay người này.

- Nói như vậy, Bạch Vũ Hạc là một trong ba đại kiếm khách hiện giờ, hẳn là không cần nghi vấn.

Hướng Bách Ảnh hỏi.

Gia Cát Trường Đình gật đầu nói:

- Người này đứng ba vị trí đầu, hẳn là không có vấn đề.

Hướng Bách Ảnh thở dài:

- Đã như vậy, trận cuối cùng này, Gia Cát Minh chủ đọ sức kiếm thuật với Tiểu Hầu gia, cũng không cần tiếp tục.

Lời vừa nói ra, đám người lập tức rối loạn tưng bừng.

Lông mày Gia Cát Trường Đình xiết chặt, nếu người khác nói lời này, y nhất định rất không vui, nhưng người nói chuyện là Hướng Bách Ảnh, Gia Cát Trường Đình không tiện nổi giận, miễn cưỡng nhẫn nại nói:

- Hướng Bang chủ, ta không rõ ý của ngài. Lúc trước ước định cẩn thận, Tiểu Hầu gia nhất định phải liên tục chiến ba trận, chỉ có ba trận thắng liên tiếp, mọi người mới có thể rút đi, hiện giờ thắng bại chưa phân, có thể nào không so đấu?

- Nếu Gia Cát Minh chủ tỷ thí công phu khác với Tiểu Hầu gia, trận này đương nhiên phải so.

Hướng Bách Ảnh chậm rãi nói:

- Duy chỉ kiếm thuật này, Gia Cát Minh chủ quả thực không cần phải so đấu.

Y nhìn chằm chằm vào mắt Gia Cát Trường Đình, gằn từng chữ:

- Bởi vì một trong ba đại kiếm khách hiện giờ là Bạch Vũ Hạc đã từng so kiếm pháp với Tiểu Hầu gia, mà kết quả là, Tiểu Hầu gia chỉ xuất một kiếm, liền đánh bại Bạch Vũ Hạc!

 

2.60538 sec| 2458.711 kb