Quần hào cứ như vậy mà xuống núi, cảm thấy mặt mũi tối đen, không chút cam lòng, nhưng đã nói rồi, đương nhiên sẽ không vi phạm. Chợt có người cười lạnh:

- Còn ở lại đây làm gì? Chờ Hắc Liên giáo mời chúng ta ăn cơm chiều sao?

Một người rời đi trước, đi theo sau một dám môn nhân.

Các phái khác thấy vậy, buồn chán vô vị, đều nhao nhao rời đi.

Xích sắt Bát Long treo giữa không trung, rất nhiều người công phu tốt đều đạp lên xích sắt mà đi, yếu hơn một chút thì bám lấy mà đi.

Chỉ chừng gần nửa canh giờ, đỉnh Liên Hoa Phong đã không còn bao nhiêu người.

Lục Thương Hạc lại bước tới trước mặt Hướng Bách Ảnh, có vẻ hơi kích động, cười nói:

- Tiêu Dao, đã nhiều năm không gặp, thì ra đệ lại thành Bang chủ Cái Bang, làm huynh đệ thực sự cao hứng. Thật ra đại ca hiểu, với bản lĩnh và tính tình của đệ, đi đâu cũng có thể làm ra một phen sự nghiệp. Chỉ là đại ca hổ thẹn, bao nhiêu năm như vậy mà không biết Bang chủ Cái Bang lại là huynh đệ của mình.

Hướng Bách Ảnh đứng trước Lục Thương Hạc lại tỏ thái độ cung kính, y mỉm cười nói:

- Đại ca chớ trách ta giấu giếm.

- Không có. Ha ha ha, ta biết tâm tư của đệ. Đệ sợ nếu nói ra tâm tư của mình, đại ca sẽ không thân cận với đệ như trước kia nữa. Đệ nghĩ nhiều quá rồi, chớ nói là Bang chủ Cái Bang, cho dù là Minh chủ võ lâm, đệ vẫn là huynh đệ của ta.

Hiên Viên Phá tới bên cạnh Tề Ninh, chắp tay nói khẽ:

- Hầu gia, không thể không có lòng phòng người. Thu Thiên Dịch đồng ý theo ngài vào Kinh, phủ Thần Hầu ta nguyện ý bảo hộ trái phải, đề phòng người này có gian trá.

- Hiện giờ Thu Thiên Dịch muốn nhất là rửa sạch oan khuất.

Tề Ninh mỉm cười:

- Nếu lão thực sự hại ta, Hắc Liên giáo coi như tự tìm đường chết rồi.

Hiên Viên Phá khẽ gật đầu. Y cũng biết, cả thiên hạ đều biết Thu Thiên Dịch muốn hộ tống Tề Ninh vào Kinh, trừ phi là cá chết lưới rách không kiêng kỵ gì, nếu không lão tuyệt đối không dám động một đầu ngón tay với Tề Ninh.

Tây Môn Chiến Anh tới gần, khẽ nói:

- Hầu gia, ngài không về Kinh cùng chúng ta sao?

Tề Ninh mỉm cười:

- Đương nhiên cùng về Kinh là tốt nhất. Nhưng ta còn phải tới động Hắc Nham một chuyến, chỉ sợ sẽ mất mấy ngày.

Đương nhiên hắn không quên lời hẹn với Y Phù. Y Phù và hắn đã có quan hệ thân thiết vợ chồng, đương nhiên hắn phải thu xếp cho nàng. Nếu nàng nguyện ý cùng hắn vào Kinh đương nhiên là rất tốt.

Hiên Viên Phá suy nghĩ một chút mới nói:

- Hầu gia, để phòng ngừa vạn nhất, chúng ta chờ thêm mấy ngày ở Thành Đô cũng được. Thần Hầu phái chúng ta tới đây vốn là vì muốn có một câu trả lời cho triều đình, nếu chúng ta tay không mà về….

Tè Ninh hiểu ý Hiên Viên Phá.

Phủ Thần Hầu làm to chuyện vốn muốn tiêu diệt triệt để Hắc Liên giáo, nhưng vì hắn xuất hiện, mục đích của phủ Thần Hầu coi như phải bỏ dở nửa chừng. Nhưng đã điều động đông đảo bang phái rồi, nếu Hiên Viên Phá cứ như thế về Kinh, thế nào cũng không ngẩng mặt lên được. Mặc dù Thu Thiên Dịch đã đồng ý vào Kinh, nhưng lại không đi cùng phủ Thần Hầu.

Nếu phủ Thần Hầu đi cùng mình cũng có thể nói là thuận đường áp giải Thu Thiên Dịch vào Kinh, ít nhất cũng có chút mặt mũi.

- Vậy sau khi xuống núi, các ngươi cứ ở lại Thành Đô chờ mấy ngày. Ta làm xong việc sẽ lập tức gặp các ngươi.

Tề Ninh gật đầu.

Hiên Viên Phá chắp tay:

- Vậy chúng ta sẽ chờ Hầu gia ở Thành Đô!

Y liếc nhìn Thu Thiên Dịch một chút, không nói nhiều, ra hiệu cho đám người phủ Thần Hầu hộ tống mình xuống núi.

Sắc mặt đám người Hàn Thiên Khiếu và Nghiêm Lăng Hiện đều có vài phần khó coi, miễn cưỡng thi lễ với Tề Ninh. Hiên Viên Phá lại đi qua chào hỏi Hướng Bách Ảnh.

Tây Môn Chiến Anh đi theo sau cùng, bước chân chậm chạp, khi đi qua Tề Ninh thì hơi cắn môi như muốn nói gì đó, lại không biết nói sao cho phải.

Thấy những người khác của phủ Thần Hầu đều đi qua, Tề Ninh mới ghé lại gần một chút, khẽ cười hỏi:

- Sao rồi? Không nỡ xa ta hả?

Khuôn mặt nàng hồng rực, nhíu đôi mày thanh tú, thấp giọng mắng:

- Ngươi nói bậy bạ gì đó. Ngươi...

nếu ngươi còn nói bậy nói bạ, ta….

- Ngươi sẽ vung một đao chặt ta đúng không, Tây Môn nữ hiệp?

Tề Ninh cười ha ha.

Tây Môn Chiến Anh vừa thẹn vừa giận, nghĩ thầm, vào lúc hung hiểm, Tề Ninh này đường đường chính chính khiến cho người ta nhìn mà thích, nhưng bình thường lại ăn nói như bôi mỡ, thực không giống nhau chút nào. Nàng trừng mắt với hắn một cái, giậm chân, lắc mông bước nhanh hơn đuổi theo đoàn người. Chưa đi được mấy bước nàng lại ngoái lại, thấy Tề Ninh đang như cười như không nhìn vào đâu đó trên người mình, nương theo ánh mắt của hắn nàng hơi cúi đầu xuống, hóa ra là hắn đang nhìn mông mình, nàng vừa quẫn vừa giận, thấp giọng mắng:

- Vô sỉ!

Tề Ninh thưởng thức nhìn theo cặp mông đầy đặn của nàng lắc lư xa dần, chợt nghe sau lưng có tiếng hừ lạnh. Hắn quay đầu, thì ra Thu Thiên Dịch đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.

- Độc Vương, ước định của ta với ngươi, may mắn không làm nhục mệnh.

Tề Ninh mỉm cười:

- Tiếp theo phải xem Độc Vương làm thế nào.

Thu Thiên Dịch lại nhìn chằm chằm Tề Ninh, thấp giọng hỏi:

- Tiểu Hầu gia, lão phu có một chuyện muốn thỉnh giáo.

- Chuyện gì?

- Công phu ngươi đánh bại Từ Trường Phong là học được từ đâu?

Ánh mắt lão rất thâm thúy:

- Ngươi gặp người kia khi nào?

Tề Ninh khẽ giật mình, thấy sắc mặt lão ngưng trọng, sâu trong mắt có ánh nhìn khẩn trương, hắn lập tức cảm thấy hơi kỳ quặc, hiểu được có lẽ lão đã nhận ra mình dùng Viêm Dương thần chưởng.

Mặc dù hắn có được kỳ công thế gian hiếm thấy là Lục Hợp Thần công và Tiêu Dao, nội lực cũng khá thâm hậu, nhưng công phu quyền cước thực sự trước đây cũng chỉ có một bộ Thôi Sơn Thủ do Hướng Bách Ảnh truyền thụ cho.

Thôi Sơn Thủ chính là môn công phu đánh lộn, đối phó với nhân vật trên giang hồ miễn cưỡng còn có thể dùng, nhưng nếu gặp cao thủ thực sự, Thôi Sơn Thủ không có chút ưu thế nào.

Khống Hạc Cửu Thức của Từ Trường Phong không phải loại thường. Tề Ninh cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ mới vô ý dùng đến Viêm Dương thần chưởng, lúc này nghe Thu Thiên Dịch hỏi vậy, cảm thấy tim siết một cái, nghĩ bụng, mình luyện được Viêm Dương thần chưởng trong thạch thất của Hắc Liên giáo, hẳn là công phu của Hắc Liên giáo rồi. Thu Thiên Dịch này thân là Thánh Sứ Hắc Liên, đương nhiên sẽ nhìn ra được.

Chỉ là câu hỏi này của lão rất kỳ quái. Lão đã nhận ra đây là Viêm Dương thần chưởng, sao còn hỏi mình học từ đâu?

- Độc Vương hỏi vậy là có ý gì?

Tề Ninh thầm nghĩ trong lòng, nhưng vẫn nhàn nhạt hỏi:

- Độc Vương nhận ra được công phu kia?

Ánh mắt Thu Thiên Dịch như đao, bước tới gần hắn hơn một bước, thấp giọng nói:

- Tiểu Hầu gia, việc này can hệ trọng đại, không thể đùa bỡn. Rốt cuộc ngươi học được môn công phu này ở đâu?

Tề Ninh thầm nghĩ hẳn đám người này cũng không biết dưới Hắc Thạch điện có đường hầm, đương nhiên cũng không biết Viêm Dương thần chưởng có ở trong thạch thất. Hắn cũng rất tò mò muốn biết rốt cuộc là ai khắc môn công phu âm tà này, cũng muốn moi thông tin từ miệng Thu Thiên Dịch, bèn ra vẻ thần bí đáp:

- Ta cũng chỉ là nhờ cơ duyên xảo hợp mà đạt được thôi. Để Độc Vương chê cười rồi.

- Cơ duyên xảo hợp?

Thu Thiên Dịch lạnh lùng:

- Rốt cuộc người kia đang ở đâu?

Tề Ninh thầm nghĩ lão tử nhờ cơ duyên xảo hợp mà có được thần công trong thạch thất chứ không phải được ai truyền thụ, ta cũng muốn biết rốt cuộc người kia là cao nhân phương nào, nhưng vẫn bình tĩnh cười hỏi lại:

- Độc Vương rất muốn biết người kia ở đâu sao?

- Lão phu…

Thu Thiên Dịch ngập ngừng. Chợt nghe tiếng cửa hoa sen của Hắc Thạch điện ken két mở ra một khe hở. Hướng Bách Ảnh và Lục Thương Hạc đang nói chuyện cách đó không xa, Bạch Hổ Trưởng lão đang dẫn mấy chục đệ tử Cái Bang đứng gần đó không rời đi, còn mọi người phủ Thần Hầu đều đã tới bờ vực bên kia, nghe thấy động tĩnh lập tức xoay người lại.

Chỉ thấy một người từ trong Liên Hoa môn bước ra, đầu tiên nhìn lướt qua rồi mới bước nhanh ra, bước chân nhẹ nhàng. Tề Ninh thấy khuôn mặt người kia lạ lẫm nhưng quần áo trên người lại cho thấy là Quỷ Sứ Lạc Vô Ảnh.

Tề Ninh khẽ giật mình, nhưng trong nháy mắt đã hiểu ra, xưa nay Lạc Vô Ảnh không gặp ai với khuôn mặt thật bao giờ, tất nhiên lúc nào lão đã đổi mặt.

Thu Thiên Dịch thấy Lạc Vô Ảnh tới, lập tức ra nghênh đón, ra hiệu gọi sang một bên nhỏ giọng nói vài câu. Tề Ninh rõ ràng nhìn thấy thân thể Lạc Vô Ảnh chấn động, rồi nhìn mình. Mặc dù gương mặt lão đã thay đổi nhưng ánh mắt lại không đổi được, nhìn có vẻ kinh hãi.

Hai người nhỏ giọng thầm thì vài câu, Thu Thiên Dịch lại tới gần, khẽ nói:

- Tiểu Hầu gia, rốt cuộc người kia đang ở đâu? Xin người báo cho.

Lão vươn tay, bên trong có một viên đan dược:

- Đây là giải dược Bức Huyết Đan, chỉ cần tiểu Hầu gia trả lời, giải dược lập tức có thể đưa ra.

Cửu Khê Độc Vương hành tẩu giang hồ, ngay cả trước mặt quần hào cũng vẫn bình tĩnh tự nhiên, nhưng lúc này trong tiếng nói của lão lại có vài phần lo lắng.

Tề Ninh hiểu việc này cực kỳ quan trọng với Cửu Khê Độc Vương, trước mắt, hắn lo lắng nhất là độc Bức Huyết Đan trong cơ thể mình, thấy lão lấy luôn cả thuốc giải ra, xem ra đã cực kỳ muốn biết chân tướng, khẽ hỏi lại:

- Độc Vương, chỉ cần ta nói có bộ chưởng pháp kia từ đâu, ngươi sẽ đưa cho ta giải dược này?

- Lão phu đã nói, tuyệt đối không nuốt lời.

Tề Ninh nghĩ một lát mới đáp:

- Trong Hắc Thạch điện có một khuê phòng, hình như là chỗ ở của nữ nhân, không biết Độc Vương có biết không?

Thu Thiên Dịch khẽ giật mình, cau mày nói:

- Ngươi….ngươi đã vào căn phòng đó?

- Trong phòng có một bàn trang điểm điêu khắc từ đá đen, ngươi cho người rời bàn trang điểm đi, bên dưới là một thông đạo. Thực ra không giấu gì ngươi, người mà ngươi nói kia ta hoàn toàn không biết gì hết, nhưng trong lòng núi có một thạch thất, bộ chưởng pháp này ta thấy trong đó.

Hắn thở dài:

- Bộ chưởng pháp này khắc trên thạch bích, hại người rất nặng, suýt nữa ta đã chết ở đó. Cho nên ta đã hủy đi khẩu quyết võ công trên vách đá, các ngươi còn có thể nhìn thấy.

Thu Thiên Dịch kinh ngạc:

- Thông đạo? Ngươi nói là…..

Ánh mắt lão tràn đầy vẻ không thể tưởng nổi.

- Đúng. Đồ đệ của ngươi còn ở trong địa đạo. Nàng ấy cũng học bộ chưởng pháp này, nhưng lại bị hại, hiện đang bị thương, hiện giờ phái người đi cứu hẳn là còn kịp.

Hắn đưa tay ra:

- Thực ngôn tương cáo, hẳn Độc Vương sẽ không đổi ý.

Thu Thiên Dịch cũng rất thống khoái, nhét giải dược vào tay hắn, lông mày hơi giãn ra:

- Ngươi đã nói chưởng pháp này không phải là có người truyền thụ cho ngươi, là ngươi may mắn học được trong sơn động sao?

Tề Ninh biết mặc dù Thu Thiên Dịch âm độc nhưng nói chuyện làm việc cũng có vài phần có cốt cách cao nhân, viên đan dược này hẳn là không giả, bèn ăn vào, lập tức thấy dễ chịu, gật đầu nói:

- Ngươi phái người xem xét thì biết, hang núi kia hoang phế nhiều năm, hẳn là rất nhiều năm trước đã từng có người ở trong đó, nhưng là ai thì ta không biết. Độc Vương, rốt cuộc người đó là ai?

Thu Thiên Dịch không trả lời, đi qua nói nhỏ mấy câu với Lạc Vô Ảnh. Lạc Vô Ảnh khẽ gật đầu, lại nói nhỏ mấy câu với lão, rồi chắp tay với Tề Ninh, quay người quay về Hắc Thạch điện.

 

0.17291 sec| 2445.469 kb