Phùng môn chủ cười nói:
-Hướng bang chủ biết rồi còn cố hỏi ư? Thử hỏi những người hành tẩu trên giang hồ, có mấy người không biết chuyện này đây?
-Ồ?
Sắc mặt Hướng Bách Ảnh lạnh nhạt đáp:
-Từ khi Cái Bang thành lập đến nay, mặc dù có gặp khó khăn, nhưng cũng không hề giống như lời Phùng môn chủ nói, giữa những đệ tử Cái Bang tuyệt đối không có chuyện thủy hỏa bất dung. Hôm nay Phùng môn chủ nói tới đây, cho dù là ăn mày cũng phải tra ra chân tướng, rót cuộc lời này ngươi nghe được từ miệng ai?
Rồi y nhìn chằm chằm Phùng môn chủ, nói với vẻ thản nhiên:
-Những lời này là do Phùng môn chủ tự nghĩ tự nói ra, hay là thực sự có người đứng sau tung tin đồn nhảm, hòng gây sự?
Phùng môn chủ ngẩn ra, mặc dù sắc mặt Hướng Bách Ảnh rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt kia lại vô cùng sắc bén, lão lập tức hơi bất an, gượng cười nói:
-Hướng bang chủ, cứ coi như ta lắm lời vậy.
Tề Ninh thầm nghĩ lá gan của Phùng môn chủ này quả thật không nhỏ, chỉ là một Môn chủ Thất Thanh Môn nho nhỏ mà lại dám hồ ngôn loạn ngữ trước mặt Hướng Bách Ảnh. Trong lòng hắn cũng hiểu, mấy người kia nhận định rằng Hướng Bách Ảnh và Lục Thương Hạc là huynh đệ kết nghĩa cho nên cảm thấy cho dù có xúc phạm gì đó thì Hướng Bách Ảnh cũng sẽ không làm gì bọn họ.
Hướng Bách Ảnh cầm một miếng dưa, chầm chậm nói:
-Mặc dù Cái Bang chỉ là một đám ăn mày, nhưng nếu có người muốn hãm hại sau lưng Cái Bang thì Hướng mỗ tuyệt đối không bằng lòng.
Giọng nói rất bình thản, nhưng không kém phần áp lực.
Đúng lúc này, tiếng Lục Thương Hạc cười vang lên phía sau tấm bình phong:
-Phu nhân, trước giờ ta chưa từng nói dối nàng bao giờ. Hôm nay nàng nhìn thấy người tới đây, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng cho xem. Nhất định nàng không đoán ra được là ai tới đâu.
Phùng môn chủ và Hà đại hiệp nghe được giọng nói của y, vội vàng đứng dậy, thân mình Hướng Bách Ảnh khẽ run lên, nhưng không hề đứng dậy.
Tề Ninh quay đầu nhìn qua, chỉ thấy ở sau tấm bình phong phía sau Hướng Bách Ảnh, Lục Thương Hạc đang bước tới, cầm tay một người, người kia chầm chậm bước từ sau bình phong ra, là một phụ nhân.
Phụ nhân mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt, áo khoác gấm màu đỏ, sườn áo khoác được thêu một con thỏ trắng như tuyết, chiếc thắt lưng màu đỏ cam thắt quanh hông, ở giữa được nạm một khối ngọc Hòa Điền thượng hạng, mái tóc mượt dài được búi lên bằng một cây tram san hô hồng ngọc, dưới búi tóc có đính tua rua lưu ly, càng thêm phần quyến rũ tự tại.
Trên gương mặt tao nhã thanh thoát thoáng chút u buồn, gương mặt xinh đẹp như ngọc bởi vì thời gian bào mòn mà không còn vẻ ngây thơ non nớt mà là sự quyến rũ của phụ nữ thành thục. Có điều thứ khiến người khác khó lòng quên được lại là đôi mắt sáng trong long lanh của nàng.
Khi nhìn thấy phụ nhân này, Tề Ninh ngẩn cả ra.
Phụ nhân xinh đẹp hắn từng gặp không ít, cho dù là Cố Thanh Hạm hay là Điền phu nhân, thì đều là những mỹ nhân khó gặp, ngay cả Thượng Khê Đại vu cũng là một người có ngoại hình vô cùng xuất sắc.
Thế nhưng tới khi nhìn thấy phụ nhân trước mắt này, thì rõ ràng là mấy nàng ấy lại kém hẳn mấy phần.
Phụ nhân đeo một tầng lụa mỏng dưới sống mũi, dường như không muốn để lộ toàn bộ dung nhan trước mặt người ngoài, nhưng lụa mỏng khó mà che được nét quyến rũ, phong thái của nàng quả thực là thướt tha đến khuynh quốc khuynh thành.
Tề Ninh thầm nghĩ, trước đó, khi Phùng môn chủ xuýt xoa Lục phu nhân chính là đệ nhất mỹ nhân Tây Xuyên, hắn còn tỏ vẻ khinh thường. Hiện giờ xem ra Phùng môn chủ không hề nói láo, xét dung mạo, tư thái của vị Lục phu nhân này, đừng nói là Tây Xuyên, cho dù là cả thiên hạ, chỉ e cũng chẳng tìm ra được mấy người ấy chứ.
Phùng môn chủ và Hà đại hiệp thấy Lục phu nhân bước tới, đều hành lễ rồi nói:
-Bái kiến phu nhân!
Lục phu nhân nhẹ nhàng thi lễ, tư thế xinh đẹp, giọng nói dịu dàng êm dịu đáp:
-Phùng môn chủ, Hà đại hiệp!
Rất rõ ràng, hai người này đều là khách quen của Ảnh Hạc sơn trang nên Lục phu nhân đều quen mặt.
Lục Thương Hạc đưa tay, cười giới thiệu:
-Phu nhân, vị này là Cẩm Y Hầu gia!
Cặp mắt long lanh kia của Lục phu nhân hơi sáng lên một chút, hành lễ rồi nói:
-Bái kiến Hầu gia!
-Không dám!
Tề Ninh vội vàng chắp tay trả lễ, nói:
-Tề Ninh bái kiến phu nhân!
Thấy Lục Thương Hạc và Lục phu nhân đứng cạnh nhau. Tướng mạo Lục Thương Hạc đoan chính, dáng vẻ đường hoàng, khí chất cũng được coi là vô cùng xuất sắc. Có điều trong mắt Tề Ninh, hắn lại cảm thấy đôi vợ chồng này có chút lệch, Lục Thương Hạc thật sự chẳng xứng với Lục phu nhân chút nào cả.
-Lão gia muốn thiếp tới là để thiếp gặp Hầu gia ư?
Lục phu nhân cười dịu dàng:
-Năm đó, Cẩm Y lão Hầu gia chinh phạt Tây Xuyên, uy danh vang xa, thiếp thân cũng đã từng nghe nói.
Lục Thương Hạc cười ha ha đáp:
-Đương nhiên là phải gặp Tiểu Hầu gia rồi. Thế nhưng người phu nhân muốn gặp nhất không phải là Tiểu Hầu gia.
Rồi hướng về phía Hướng Bách Ảnh chưa hề đứng dậy, nói:
-Tiêu Dao, sao đệ còn chưa bái kiến Đại tẩu?!
Y vừa dứt lời, thân hình thướt tha của Lục phu nhân hơi run lên, lập tức nhìn về phía Hướng Bách Ảnh.
Cuối cùng Hướng Bách Ảnh cũng chầm chậm đứng dậy, xoay người sang bên đó, hơi nở nụ cười, hơi do dự một chút, nhưng vẫn nói:
-Đại tẩu!
Thân thể yêu kiều của Lục phu nhân khẽ run lên, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm Hướng Bách Ảnh. Hướng Bách Ảnh lại hơi cúi đầu, không dám đối mặt với Lục phu nhân.
Tề Ninh đứng một bên, lúc trước hắn chỉ là hơi suy đoán thôi, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, rốt cuộc hắn cũng đã hiểu ẩn tình trong đó rồi.
Hướng Bách Ảnh đường đường là một nam nhi, khẽ giậm chân một cái thì giang hồ dậy sóng. Đừng nói tới một nữ nhân, cho dù là những quần hào hùng bá một phương trên giang hồ, nào có ai dám làm càn trước mặt Hướng Bách Ảnh? Hướng Bách Ảnh cần gì phải sợ hãi bất cứ ai?
Thế nhưng hiện giờ, Hướng Bách Ảnh xưa nay vẫn luôn thản nhiên bình tĩnh, khi đứng trước mặt vị Lục phu nhân quốc sắc thiên hương này lại không dám nhìn thẳng vào nàng.
Tề Ninh đương nhiên biết trong trường hợp nào thì một nam nhân như Hướng Bách Ảnh mới không dám ngẩng thẳng mặt trước mặt một nữ nhân, lý do chỉ có thể là vì trong lòng Hướng Bách Ảnh cảm thấy thẹn với nữ nhân trước mắt này.
Bên trong Thủy Các nhất thời im lặng, Tề Ninh chỉ cảm thấy bầu không khí vô cùng xấu hổ. Lát sau, mới nghe tiếng Lục phu nhân dịu dàng hỏi:
-Mấy năm nay… đệ sống tốt không? Ta… đại ca đệ vẫn luôn rất nhớ đệ.
Rốt cuộc Hướng Bách Ảnh cũng ngẩng đầu, mỉm cười đáp:
-Đệ sống tốt lắm. Đa tạ… đa tạ đại tẩu nhớ tới.
Lục Thương Hạc cũng cười ha ha nói:
-Phu nhân, ta đã nói sẽ cho nàng niềm vui bất ngờ mà, không nói xạo ha? Mấy năm nay, Tiêu Dao đã có sự nghiệp lừng lẫy, hiện giờ, đệ ấy là bang chủ Cái Bang, Cái Bang chính là bang chúng lớn nhất thiên hạ. Tiêu Dao của chúng ta, cũng được coi là người đứng đầu giang hồ đó. Ha ha ha …!
Y cười vô cùng vui vẻ, hệt như thật lòng vui mừng cho vị huynh đệ kết nghĩa này của mình vậy.
Lục phu nhân cười dịu dàng, nói:
-Nếu Hướng bá bá dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ rất vui lòng.
Lục phu nhân tự nhiên hào phóng, nhưng Tề Ninh lại nghe ra được, trong lời nói của nàng chỉ là lời khách sáo mà thôi, mà lời khách sáo như thế này, trái lại càng khiến khoảng cách giữa hai bên xa hơn.
Tề Ninh đương nhiên biết tâm trạng Hướng Bách Ảnh hiện giờ vô cùng phức tạp, có lòng tốt muốn làm dịu không khí lúng túng này nên cười nói:
-Lục trang chủ, ta hơi đói bụng rồi, chúng ta đã được ăn chưa vậy?
Lục Thương Hạc cười ha ha đáp:
-Đáng chết đáng chết thật. Tiểu Hầu gia, thật có chút thất lễ rồi.
Lục Thăng, nhanh chóng mang thức ăn lên nào. Phu nhân, mấy lần khách khứa tới, nàng chưa từng dùng chung bữa với bọn họ.
Hôm nay có Tiêu Dao và Tiểu Hầu gia ở đây, Tiêu Dao không phải người ngoài, nhiều năm không gặp như vậy, nàng cũng ở đây dùng cơm được không?
Lục phu nhân lắc đầu cười đáp:
-Hai ngày nay sức khỏe thiếp có chút không ổn, hôm nay không thể ở đây cùng mọi người được.
Phùng môn chủ, mấy người đường xa mệt nhọc, uống thêm chút đi.
Rồi nàng nhẹ nhàng thi lễ, rời khỏi.
Hướng Bách Ảnh ngơ ngác nhìn bóng lưng Lục phu nhân xa dần.
Một lát sau, y mới chầm chậm quay người ngồi xuống, trên mặt là vẻ mất mát khó lòng che giấu được.
Lục Thương Hạc đưa Lục phu nhân ra khỏi Thủy Các rồi nhanh chóng trở về. Sau khi ngồi xuống y mới nói:
-Tiêu Dao, đại tẩu đệ nhiều năm không gặp đệ, có lẽ trong lòng nhất thời hơi kích động. Đợi nàng ấy bình tĩnh đôi chút đã, dù sao đệ cũng phải ở đây thêm mấy ngày mà. Ta còn nhớ đệ thích nhất là cháo Ngũ bảo do Túc Ảnh chính tay làm, lát nữa bảo đại tẩu đệ làm cho đệ ăn nhé.
-Không… Không cần đâu.
Hước Bách Ảnh đáp:
-Hôm nay gặp được là tốt rồi. Đại ca, tiểu đệ vẫn còn rất nhiều việc phải làm, Tiểu Hầu gia cũng muốn nhanh chóng trở về Kinh thành, không tiện kéo dài quá lâu. Ngày mai chúng đệ sẽ rời đi, sau này có thời gian sẽ trở về thăm Đại ca.
Lục Thương Hạc cau mày nói:
-Huynh đệ, Đại ca có chỗ nào không chu toàn sao? Đệ biết ta là người thô lỗ, nếu có chỗ nào không chu toàn thì cứ nói thẳng ra. Ta và đại tẩu đệ ở đây thì đây chính là nhà của đệ. Đệ về đến nhà mà chỉ ở một đêm rồi lại đi mất, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì có khi người ngoài còn nói Lục Thương Hạc ta không nặng tình nghĩa huynh đệ, chỉ chăm chăm đuổi huynh đệ ra khỏi cửa.
-Đại ca tuyệt đối không nên nói như thế!
Hướng Bách Ảnh lập tức nói:
-Đại ca đối với đệ như huynh đệ ruột thịt, làm gì có không chu toàn ở đâu? Đệ…!
-Hướng bang chủ, Lục trang chủ cực kỳ tình nghĩa, huynh đừng nên tổn thương tấm lòng Lục trang chủ chứ.
Phùng môn chủ cười nói:
-Huynh đệ hai người gặp nhau, đương nhiên là muốn ôn lại chuyện cũ. Cho dù Tiểu Hầu gia bận rộn gấp gáp, cũng sẽ không nỡ không để hai người gặp nhau.
Nếu Tiểu Hầu gia có việc gấp phải khởi hành luôn thì ngày mai ta cùng với Hà đại hiệp hộ tống tiểu Hầu gia tới Thành Đô là được.
Nơi này cách Thành Đô hơn một ngày cưỡi ngựa mà thôi.
Lục Thương Hạc lập tức nói:
-Tiêu Dao, đệ ở lại thêm vài ngày đi, tiểu Hầu gia cũng phải ở lại đây thêm mấy ngày. Khó có dịp tiểu Hầu gia tới Tây Xuyên một lần, đã tới hàn xá của ta đây thì nhất định phải để Lục mỗ thể hiện thịnh tình chủ nhà. Đúng rồi, Tiêu Dao, đệ còn nhớ núi Bạch Mã cách đây không xa không? Ngày mai chúng ta tới núi Bạch Mã đi săn nhé? Hầu gia ở kinh thành quanh năm suốt tháng, cũng khó có dịp tới dịp nông thôn sơn dã như này, hãy cùng nhau đi cho vui nhé.
Hướng Bách Ảnh chỉ cười nhẹ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Trên bàn rượu, ai nấy đều ăn uống linh đình, vốn có rượu ngon, lại thêm tâm trạng không tốt nên Hướng Bách Ảnh uống không ít.
Tuy Tề Ninh không mê rượu, nhưng cũng ngồi uống đến nửa đêm. Đương nhiên là Hướng Bách Ảnh say đến bí tỉ, mà ngay cả Phùng môn chủ và Hà đại hiệp kia cũng mê man luôn.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, Lục Thương Hạc sai người mang theo Hướng Bách Ảnh và Tề Ninh đi nghỉ. Ảnh Hạc sơn trang này quả thật rất lớn, không ít trạch viện.
Lục Thăng dẫn hai người tới phòng ở cho khách, hai gian phòng của hai người cách nhau một bức tường. Tề Ninh tự mình đỡ Hướng Bách Ảnh vào phòng, dìu y nằm xuống, vốn định đi tới căn phòng cách vách, nhưng lại nghĩ tới Hướng Bách Ảnh đang say khướt, thôi, vẫn nên ở lại chăm sóc y vậy.
Hắn bèn dựa vào chiếc ghế lớn trong phòng để nghỉ ngơi, trong lúc mơ mơ màng màng ngủ mất, chẳng biết đã ngủ bao lâu, khi mở mắt, trong phòng vẫn đang thắp đèn. Hắn nhìn về phía giường ngủ, chỉ thấy trên giường trống rống từ bao giờ, không ngờ Hướng Bách Ảnh đã không còn ở trên giường nữa.
Thank You to Michyo715 For This Useful
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo