Minh chủ Kiếm Minh Gia Cát Trường Đình lập tức nói:
- Kim Kiếm Minh tử thương gần hai mươi người. Ta chỉ cần lấy đi hai mươi cái đầu người từ Hắc Thạch điện, rồi cũng có thể xuống núi.
Kim Kiếm Minh và Tiêu Dương Các đều trong tám bang mười sáu phái, hai người này vừa lên tiếng, lập tức mọi người ồn ào.
- Thanh Y Môn ta chết ba người, bị thương ba người. Chỉ cần sáu cái đầu.
- Chúng ta bị thương nhiều hơn Thanh Y Môn hai người. Tám cái đầu là đủ!
- Thập Tam Đường bị thương hai người, chỉ cần hai mạng!
Tiếng hô lộn xộn, ngươi một câu ta một câu, chỉ lát sau đã đòi hơn trăm người. Nếu thực sự truy cứu như vậy, giáo chúng Hắc Liên giáo trong điện còn chưa đủ.
Tề Ninh nhìn Hiên Viên Phá một cái, thấy y chỉ hơi cau mày không nói gì, bèn cười nhạt, nhìn Long Các Chủ:
- Long Các Chủ, ngươi muốn mười một cái đầu, chuyện này cũng không khó.
Thu Thiên Dịch đang ngửa đầu, không nói gì, cho dù quần hào la hét ầm ỹ lão vẫn làm như không nghe thấy, giờ Tề Ninh nói vậy, lão mới quay đầu lại lạnh lùng nhìn.
Long Các Chủ khẽ giật mình, tiếng kêu xung quanh cũng dần yên tĩnh.
Tề Ninh chậm rãi bước xuống thềm đá, Tây Môn Chiến Anh do dự một chút cũng đi theo.
Tề Ninh đi tới trước mặt Long Các Chủ, chắp hai tay sau lưng:
- Long Các chủ, bản Hầu muốn các ngươi rời đi, các ngươi lại ở đây đưa ra yêu cầu, đương nhiên là không nể mặt mũi bản Hầu rồi.
- Tiểu Hầu gia, ta là mãng hán giang hồ, hoặc nói ân oán rõ ràng, có ân ta báo ân, có oán nhất định ta sẽ không buông tha.
Cổ Long Các Chủ cũng rất cứng:
- Cho dù người phủ Thần Hầu ở đây ta cũng nói vậy. Trên giang hồ có quy tắc giang hồ, cho dù là phủ Thần Hầu cũng không thể làm trái với đạo nghĩa giang hồ.
Tề Ninh cười nói:
- Đúng vậy, không có quy tắc không thành phương viên. Long Các chủ có quy củ của mình, bản Hầu gia không thể lấy thế đè người phải không?
Long Các chủ khẽ giật mình, không hiểu rõ ý hắn.
- Nhưng bản Hầu đã ra mặt là vẫn luôn muốn có một ít thể diện đấy.
Long Các chủ, không bằng như vậy, ngươi muốn đầu người, chỉ cần có thể đánh bại ta, ta sẽ tự mình mang tới cho ngươi mười một cái đầu người. Nếu không, Long Các chủ cũng đừng hùng hổ dọa người nữa, mang theo huynh đệ thủ hạ xuống núi thôi, thế nào?
Mọi người nghe thấy đều khẽ giật mình.
Ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau. Ở đây cũng không ai biết thủ đoạn của Tề Ninh, chỉ thấy tuổi hắn còn trẻ, nghĩ bụng cho dù tiểu Hầu gia có luyện võ từ nhỏ đi nữa, nhưng còn chưa đến hai mươi tuổi, có thể có bao nhiêu đạo hạnh?
Mặc dù tính tình Long Các chủ nóng nảy, nhưng Tiêu Dương Các nổi danh trong tám bang mười sáu phái, công phu không phải hữu danh vô thực. Tiểu Hầu gia này lại dám chủ động khiêu chiến, quả nhiên không biết trời cao đất rộng.
Long Các Chủ hơi sửng sốt, lập tức cười lạnh:
- Tiểu Hầu gia, đây chính là ngươi nói đó. Nếu ngươi bại dưới tay ta, phải đưa cho ta mười cái đầu người.
- Ở đây có nhiều anh hùng hào kiệt như vậy, đương nhiên ta không thể đổi ý. Chỉ là, Long Các chủ là tiền bối giang hồ, đã nói là làm, đương nhiên sẽ không nuốt lời.
- Được!
Long Các Chủ lại thống khoái:
- Nếu ta bại trong tay tiểu Hầu gia, sẽ lập tức dẫn người xuống núi, quyết không nuốt lời.
Bỗng Lục Thương Hạc thở dài:
- Tiểu Hầu gia, trong số các bang các phái ở đây có tới gần nửa số bang phái hao tổn môn nhân đệ tử.
Chẳng lẽ tiểu Hầu gia muốn tỉ thí vơi từng bang hội? Cho dù tiểu Hầu gia có thực sự đánh bại Long Các chủ, sau này còn có nhiều bang phái nữa, tiểu Hầu gia cũng không thể khiêu chiến hết quần hùng thiên hạ chứ?
Rất nhiều người không nhịn được cười thầm, nghĩ bụng, tiểu Hầu gia này thật đúng là không biết tự lượng sức mình, cho rằng hắn xuất thân phú quý, quen sống an nhàn sung sướng, không biết trời cao đất rộng, đứng đây nói khoác mà không biết ngượng. Đừng nói khiêu chiến Long Các chủ và quần hào, chỉ sợ Tiêu Dương Các chỉ phái ra một tên đệ tử bất kỳ cũng có thể thắng được tiểu Hầu gia không biết tự lượng sức mình này.
Tề Ninh cười:
- Ta nào dám khiêu chiến quần hùng thiên hạ. Chỉ sợ còn chưa có kẻ nào không biết trời cao đất rộng như vậy. Chỉ là bản Hầu đã trao đổi thỏa đáng với Hắc Liên giáo, Độc Vương cũng nguyện ý theo bản Hầu vào Kinh, bản Hầu không thể nói không giữ lời.
- Tiểu Hầu gia thật có phách lực!
Minh chủ Kim Kiếm Minh Gia Cát Trường Đình vuốt râu cười nói:
- Nói phải giữ lời, chính là điều cả đời ta tôn sùng nhất.
Tây Môn Chiến Anh cũng không biết vì sao Tề Ninh lại không kiên trì ép quần hào rời đi mà lại muốn tỷ thí với người ta. Nàng xuất thân ở phủ Thần Hầu đương nhiên cũng hiểu rõ sự tình trong giang hồ, hiểu được trên giang hồ cao thủ nhiều như mây, mặc dù võ công Tề Ninh không tệ, nhưng muốn khiêu chiến quần hào thực sự là rất lạ, nhịn không được mà hỏi:
- Hầu gia, ngài… ngài không cần….
Nói một nửa, lại cảm giác mình nói vậy ảnh hưởng đến uy thế của Tề Ninh, không biết làm sao cho phải, chỉ đành nhìn sang Hiên Viên Phá, nháy nháy mắt, hy vọng y có thể đứng ra giải vây.
Hiên Viên Phá vẫn vững như bàn thạch, không nói gì.
Chợt có tiếng người từ trong đám đông vọng ra:
- Giang sơn đời nào cũng có nhân tài, người sau thay người trước, chỉ với sức của một mình lại muốn khiêu chiến quần hùng, người Cẩm Y Tề gia quả nhiên gan dạ hơn người.
Vừa đi vừa nói, một người chậm rãi bước ra.
Mọi người nhìn theo, chỉ thấy người kia chừng bốn mươi tuổi, một thân áo vải thô, râu xồm xoàm, nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng hai mắt lại sáng ngời, tuy bước đi chậm nhưng long hành hổ bộ, khí thế bức người.
Quần áo người này chỉ bình thường, không ai biết lai lịch, có người xì xào bàn tán.
Lục Thương Hạc và Tề Ninh nhìn thấy người kia đều khẽ giật mình.
Người kia bước tới trước mặt mọi người, Lục Thương Hạc bước lên hai bước nghênh đón, có vẻ vui mừng:
- Tiêu Dao, sao ngươi lại tới đây?
Y chỉ người kia, cười cười giới thiệu:
- Chư vị, vị này chính là chủ nhân chân chính của Phong Kiếm Sơn trang, huynh đệ kết nghĩa của Lục mỗ!
Người trung niên đột nhiên xuất hiện từ trong đám đông chính là Hướng Tiêu Dao.
Hướng Tiêu Dao chắp tay với Lục Thương Hạc, lại cười nói:
- Đại ca!
Đúng lúc đó, có người hoảng sợ kêu lên:
- Đó là… Nhẫn Thanh Mộc!
Đám người rối loạn tưng bừng, có người nhanh chóng xông ra, người đi đầu thân hình hơi mập, đầu tóc rối bù, chính là Bạch Hổ Trưởng lão của Cái Bang. Sau lưng lão là hơn hai mươi đệ tử cái Bang, còn cách Hướng Tiêu Dao mấy bước đã nhất tề quỳ một gối xuống, đồng thanh hô:
- Tham kiến Bang chủ!
Hành động của đệ tử Cái Bang khiến cho rất nhiều người biến sắc, kể cả Lục Thương Hạc và Tề Ninh cũng đều lắp bắp kinh hãi.
Hướng Tiêu Dao tùy ý khoát tay:
- Đứng lên cả đi.
Đám người Bạch Hổ Trưởng lão tạ ơn, mới đứng dậy quanh Hướng Tiêu Dao. Lục Thương Hạc giật mình:
- Tiêu Dao, chuyện này… đây là có chuyện gì? Bang chủ? Ngươi… ngươi là Bang chủ Cái Bang?
Hướng Tiêu Dao cười:
- Đại ca, vốn không nên giấu giếm, chỉ là có chút chuyện nói ra thì quá dài, hơn nữa, vô luận tiểu đệ là ai vẫn đều là huynh đệ kết nghĩa của đại ca. Năm xưa tiểu đệ làm xằng làm bậy, may mắn được ân sư Tiền Bang chủ tiền nhiệm Cái Bang chỉ điểm mới vào Cái Bang, sau đó nhận lấy gánh nặng của ân sư.
Tề Ninh kinh ngạc vô cùng, vạn lần không ngờ Hướng Tiêu Dao lại là Bang chủ Cái Bang.
Tróc khi thấy Hướng Tiêu Dao, Tề Ninh đã từng nghe nói đến danh tiếng Bang chủ Cái Bang. Theo như hắn biết, hiện giờ ngoại trừ năm Đại Tông sư đang ở đỉnh cao võ đạo thì còn không ít cao thủ đỉnh phong khác. Chủ trì chùa Đại Quang Minh Không Tàng đại sư cùng với Bang chủ Cái Bang Hướng Bách Ảnh đều là cao thủ đứng đầu trên giang hồ.
Hắn biết rõ Bang chủ Cái Bang tên Hướng Bách Ảnh, không nghĩ rằng Hướng Bách Ảnh là Hướng Tiêu Dao, Hướng Tiêu Dao lại là Hướng Bách Ảnh.
Đầu hắn xoay quanh, nghĩ lúc trước mình rơi vào tay Thu Thiên Dịch, là Hướng Bách Ảnh từ trên trời giáng xuống cứu mạng mình.
Vị Bang chủ Cái Bang này chẳng những đã cứu mạng mình, còn truyền thụ vận khí pháp môn, thậm chí còn dạy cho mình một bộ Thôi Sơn Thủ.
Hắn vẫn không biết vì sao người này lại ưng mắt mình như vậy, giờ mới biết đối phương chính là Bang chủ Cái Bang, cực kỳ ngạc nhiên.
Thu Thiên Dịch vẫn ngẩng đầu nhìn trời cũng nhìn Hướng Tiêu Dao, nhìn một cái là nhận ra đây là người cứu Tề Ninh từ trong tay mình. Võ công lão và Hướng Bách Ảnh chênh lệch không nhỏ, sau ngày đó lão vẫn một mực suy nghĩ không biết rốt cuộc người này là cao thủ đường nào, giờ mới biết thì ra đó là Bang chủ Cái Bang.
Biết được Hướng Tiêu Dao chính là Bang chủ Cái Bang, Thu Thiên Dịch trấn an hơn rất nhiều.
Ngày đó lão chật vật không chịu nổi trong tay Hướng Tiêu Dao, cực kỳ xấu hổ, giờ biết rõ thân phận đối phương, liền cảm thấy, nếu thua trong tay Bang chủ Cái Bang cũng không phải chuyện mất mặt gì.
Cái Bang chính là thiên hạ đệ nhất đại bang, đứng trong số tám bang mười sáu phái, đệ tử Cái Bang trải khắp thiên hạ, rất nhiều cao thủ, tuyệt đối không phải bất kỳ bang phái nào cũng có thể so sánh.
Cho tới nay, Bang chủ Cái Bang vẫn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, thế nhân đều biết võ công Bang chủ Cái Bang, thậm chí nghe đồn đã sắp đuổi kịp năm Đại Tông Sư, nhưng rốt cuộc chân tướng thế nào rất ít người biết.
Hơn nữa, vị Bang chủ Cái Bang này cực kỳ thần bí, cho dù là đệ tử Cái Bang cũng không có bao nhiêu người đã từng gặp.
Lúc này được nhắc nhở mới có không ít người nhìn ngón giữa của Hướng Tiêu Dao có đeo một chiếc nhẫn xanh. Nhẫn kia không phải vàng cũng không phải bạc, giống như làm từ một thứ vật liệu gỗ kỳ quái, giang hồ nghe đồn trấn bang chi bảo của Cái Bang là một chiếc nhẫn, đã nhiều lần chứng minh cho thân phận Bang chủ Cái Bang, chính là chiếc nhẫn Thanh Mộc này.
Lần này đánh Thiên Vụ Lĩnh, Cái Bang cũng tới với tư cách tám bang mười sáu phái, tham gia vây quét Hắc Liên giáo, đây cũng là chuyện đương nhiên.
Cái Bang thiết lập hai mươi tám phân đà, thế lực không chỉ giới hạn trong biên giới, cho dù ở Đông Tề và Bắc Hán cũng có phân đà của Cái Bang. Thiên Vụ Lĩnh này ở Tây Thùy, thuộc địa phận của phân đà Bạch Hổ, cho nên lần này Bạch Hổ Trưởng lão theo Tây Túc Thất Đà chọn lựa tinh nhuệ tới trước trợ trận.
Phủ Thần Hầu cùng Cái Bang ký Thiết Huyết Văn, trên thực tế cũng chỉ có thể ước thúc trong giới hạn các phân đà Cái Bang trong biên giới, Huyền Vũ phương bắc và Thanh Long phương đông không nằm trong biên gới, không bị phủ Thần Hầu quản hạt. Phủ Thần Hầu vừa muốn lôi kéo lại vừa đề phòng thiên hạ đệ nhất bang này, thái độ đối với Bang chủ Cái Bang rất khác với các Tông chủ Môn chủ tám bang mười sáu phái khác.
Thấy Bang chủ Cái Bang đột nhiên xuất hiện, hiển nhiên Hiên Viên Phá cũng hơi bất ngờ, bước lên vài bước chắp tay chào:
- Cự Môn Giáo úy phủ Thần Hầu Hiên Viên Phá, xin chào Hướng Bang chủ!
Hiên Viên Phá chính là một trong Bắc Đẩu Thất Tinh, nhưng y hiểu rất rõ, trong giang hồ, địa vị của vị Bang chủ Cái Bang này không hề thấp, có thể cùng đứng ngang hàng với Không Tàng Đại sư của chùa Đại Quang Minh. Cho dù là Thần Hầu Tây Môn Vô Ngân nhìn thấy vị Hướng Bang chủ này cũng phải khách khí, tuy tuổi y không kém vị Hướng Bang chủ này bao nhiêu, nhưng trong giang hồ dùng bối phận để nói chuyện, y vẫn ở dưới Hướng Tiêu Dao.
Minh chủ Kim Kiếm Minh Gia Cát Trường Đình và một loạt Môn chủ Tông chủ nhìn thấy Hiên Viên Phá tương đối cung kính với Hướng Tiêu Dao đều không để ý, thậm chí còn cảm thấy đây là điều đương nhiên, ngay cả chính họ cũng nghĩ, Bang chủ Cái Bang thần long thấy đầu không thấy đuôi, nay có thể gặp, chuyến này đi cũng không tệ.
n đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành n cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ng thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo