nước

Tề Ninh biết với tu vi võ công của Hướng Bách Ảnh, đã nói hàn băng chân khí cũng không có tai hại quá lớn, như vậy vấn đề không lớn, hắn cảm thấy buông lỏng, hỏi:

- Hướng Bang chủ, tu luyện chân khí thuần âm sẽ bị chân khí chí âm cắn nuốt, vậy nếu không cẩn thận tu luyện chân khí thuần dương thì sẽ thế nào?

Kỳ thực Tề Ninh đã hạ quyết tâm trong lòng, đã có chân khí thuần âm hộ thể, về sau cũng không cần thiết phải tu luyện nội công thuần dương cùng loại Đại Quang Minh Tự.

Chỉ là trong lòng hắn lại nghĩ tới Lục Hợp Thần Công.

Một khi thúc đẩy Lục Hợp Thần Công, vậy thì không quan tâm nội lực của địch thủ là thuần dương hay là thuần âm, tất cả đều hấp thu hết.

Nếu như ngày sau không cẩn thận hấp thụ chân khí thuần dương của địch thủ, sẽ không biết kết quả thế nào.

Hướng Bách Ảnh giải thích:

- Đạo khác biệt mưu cầu khác nhau, nếu quả thực có chân khí thuần dương trong kinh mạch, chân khí chí âm đương nhiên không dung thứ cho nó, chỉ là âm dương tương khắc, giết địch một vạn tự tổn tám ngàn. Chân khí chí âm muốn thanh lý chân khí thuần dương, bản thân ít nhiều vẫn chịu chút hao tổn. Chân khí thuần dương ở trong cơ thể, không những không hề có chút ích lợi đối với tu luyện chân khí chí âm, trái lại tự hao tổn chân khí. Cho nên ngày sau ngài cũng phải cẩn thận. Nội công phổ thông thì không sao, trên giang hồ này, có nhiều cao thủ tu luyện chân khí thuần dương. Một khi nội lực thâm hậu, đối địch với họ, chắc chắn phải cẩn thận đề phòng.

Lúc này Tề Ninh đã hiểu đại khái, khẽ vuốt cằm nói:

- Đa tạ Hướng Bang chủ chỉ điểm.

- Chỗ không người, ngài cũng không cần xưng hô ta là Hướng Bang chủ.

Hướng Bách Ảnh lộ vẻ hiền hòa trên mặt:

- Ngài gọi ta Hướng thúc thúc là được.

- Hướng thúc thúc?

Tề Ninh khẽ giật mình.

Hướng Bách Ảnh mỉm cười nói:

- Ngươi phải nhớ, Viêm Dương Thần Chưởng dù sao cũng là công phu âm tà, sau này cố gắng đừng sử dụng môn công phu này. Ngoài mặt nhân sĩ giang hồ vẫn cực kỳ bài xích môn công phu này, tự xưng là chính đạo, gần đây đã có người nhìn ra mánh khóe, có phần tổn thương đối với thanh danh của ngài.

Tề Ninh nghe lời nói thấm thía của Hướng Bách Ảnh, cảm thấy hơi cảm kích, nhịn không được hỏi:

- Hướng… Hướng thúc thúc, vì sao thúc… vì sao lại đối tốt với ta như vậy?

Hướng Bách Ảnh khẽ giật mình, lập tức cười nói:

- Ngươi là Hầu gia, lão ăn mày xin thức ăn, cũng không thể đắc tội.

Trong lòng Tề Ninh biết đây là lời trêu chọc của y, liền thấy ánh mắt nhu hòa của Hướng Bách Ảnh, y hòa nhã nói:

- Còn chưa tới nửa năm nữa, ngươi hẳn là tròn mười tám tuổi đúng không?

(haiz, đừng nói là con riêng của Hướng Bang chủ và Vu thần – Liễu Nhược Y nhé)

Tề Ninh khẽ giật mình, còn chưa lên tiếng, lại nghe Hướng Bách Ảnh cảm khái nói:

- Đảo mắt đã gần hai mươi năm, thời gian trôi qua… !

Y khẽ thở dài một cái, lắc đầu, tràn ngập thổn thức.

Tề Ninh không biết vì sao Hướng Bách Ảnh lại cảm khái như vậy.

Hướng Bách Ảnh chẳng qua hơn bốn mươi tuổi, hai mươi năm trước, chính là lúc thiếu niên khí thịnh, chẳng lẽ nhìn thấy hắn, nhớ đến y trước kia, nhưng Tề Ninh lại mơ hồ cảm thấy câu cảm khái này của Hướng Bách Ảnh không hề tầm thường, cẩn thận hỏi:

- Hướng thúc thúc biết tuổi của ta?

Hướng Bách Ảnh chăm chú nhìn Tề Ninh, cũng không nói lời nào, sau một lát, y khẽ thở dài:

- Chuyện của ngươi, ta biết không quá nhiều, nhưng cũng không tính quá ít…

Y hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:

- Hôm nay ngươi chủ động khiêu chiến quần hùng, có lẽ không phải thực sự vì biến chiến tranh thành tơ lụa chứ?

Tề Ninh lập tức hơi xấu hổ, nghĩ thầm ở trước mặt vị Bang chủ Cái Bang này, hắn vẫn nên trung thực thì tốt hơn, hắn nói:

- Ta tiến vào Hắc Thạch Điện, chỉ có thể tìm cơ hội. Thu Thiên Dịch cáo già, hạ thuốc độc cho ta, nếu tám bang mười sáu phái không rút đi, Thu Thiên Dịch chắc chắn không cho ta thuốc giải.

- Đúng vậy mà.

Hướng Bách Ảnh cười nói:

- Tuổi còn nhỏ, dám coi anh hùng thiên hạ như không, quả nhiên không biết trời cao đất rộng. Hóa ra ngươi đây là muốn cứu tính mạng của mình, chẳng qua tính tình của ngươi không khác người kia chút nào, gan to bằng trời, không biết e ngại.

- Người kia?

Tề Ninh sững sờ, vội hỏi:

- Hướng thúc thúc, thúc nói tới ai?

Hướng Bách Ảnh lập tức cười nói:

- Không có gì. Chẳng qua ngươi làm như vậy, cũng coi như kịp thời, tám bang mười sáu phái cuối cùng rút đi rồi.

- Hướng thúc thúc cũng hi vọng tám bang mười sáu phái rút đi sao?

Tề Ninh hỏi:

- Chẳng lẽ thúc cũng thấy Hắc Liên Giáo bị oan khuất?

Hướng Bách Ảnh nói:

- Dịch độc trong kinh, điểm đáng ngờ trùng điệp, mặc dù thuật dùng độc của Thu Thiên Dịch xuất thần nhập hóa, nhưng người này cũng không phải kẻ điên, không đến mức làm chuyện như vậy. Chẳng qua chuyện này ít nhiều có chút liên quan tới Thu Thiên Dịch, muốn truy tìm chân tướng, quả thực cần Thu Thiên Dịch hỗ trợ tìm manh mối.

Tề Ninh nghĩ thầm Bang chủ Cái Bang quả nhiên không phải tầm thường, hắn gật đầu nói:

- Kỳ thực Hoàng thượng và ta cũng hoài nghi việc này có kỳ quặc.

Hướng Bách Ảnh nói:

- Cái Bang tin tức linh thông, nhưng sự kiện lần này quả thực không tìm được đầu mối gì.

Y hơi trầm ngâm, như có suy nghĩ, tự lẩm bẩm:

- Chỉ là vị Đại Tông sư kia chậm chạp không xuất hiện, trái lại ngoài dự đoán của người ta.

- Hướng thúc thúc nói là Hắc Liên Giáo chủ?

Tề Ninh lập tức hỏi.

Hướng Bách Ảnh khẽ vuốt cằm:

- Hắc Liên Giáo do một tay Hắc Liên Giáo chủ sáng tạo xây dựng, lần này tám bang mười sáu phái đã đánh tới Hắc Thạch Điện, quan hệ sống chết, hắn lại chậm chạp chưa hề lộ diện, không hề hợp lý.

Tề Ninh suy nghĩ, nghĩ tới nếu như bắt đầu từ dịch độc kinh thành tới vây quét Hắc Liên Giáo hiện giờ, từ đầu đến cuối đều có người bày mưu, như vậy đối phương chắc chắn phải có thế lực khổng lồ mới có thể bố cục như vậy, chỉ dựa vào hắn chắc chắn không có khả năng tra ra thủ phạm đứng sau màn. Cái Bang chính là đại bang lớn nhất thiên hạ, mà Hướng Bách Ảnh lại là cao thủ hàng đầu đếm trên ngón tay hiện giờ, nếu như y đồng ý ra tay điều tra, chắc chắn nắm chắc tra ra chân tướng sau màn hơn hắn.

Tề Ninh hơi trầm ngâm, cuối cùng nói chuyện bị người khác đánh lén hôn mê sau núi, tiếp theo ngộ nhập Mê Hoa Cốc, ngay cả chuyện quan tài băng cũng không giấu diếm.

Hướng Bách Ảnh càng nghe càng giật mình, hỏi:

- Ngươi nói là Hắc Liên Giáo chủ đã thụ thương?

- Lại còn thụ thương không nhẹ.

Tề Ninh nói:

- Thanh Đồng Tướng Quân kia thừa dịp công lực của lão giảm bớt nhiều mà ra tay, hai người lực lượng ngang nhau, hẳn là lưỡng bại câu thương.

- Thanh Đồng Tướng Quân?

Hướng Bách Ảnh nhíu mày:

- Hắc Liên Giáo chủ chính là một trong năm Đại Tông sư trong thiên hạ, võ công đã vượt qua võ đạo đỉnh phong. Trong thiên hạ, ngoại trừ mấy vị Đại Tông sư khác, nào còn có người có thể tổn thương lão? Trừ khi vị Thanh Đồng Tướng Quân kia cũng là một vị Đại Tông sư.

- Hướng thúc thúc, thúc nói là có Đại Tông sư khác tiến vào Mê Hoa Cốc vì quan tài băng?

Hướng Bách Ảnh lắc đầu, lại gật đầu, lập tức lại lắc đầu, thần sắc nghi hoặc:

- Đại Tông sư đều là nhân vật không nên tồn tại ở thế gian, một khi hai Đại Tông sư đối chọi, tuyệt đối sẽ không ai có thể thủ thắng, chắc chắn lưỡng bại câu thương.

Y suy nghĩ, mới nói:

- Mặc dù họ vượt qua võ đạo đỉnh phong, nhưng không phải không có địch thủ. Năm Đại Tông sư đều là đối thủ của nhau, ai cũng không muốn xếp phía dưới người khác.

Tề Ninh nói:

- Hướng thúc thúc, thúc nói là nếu không phải vạn bất đắc dĩ, họ sẽ không tùy tiện quyết đấu, để tránh bị người thừa nước đục thả câu?

Trong mắt Hướng Bách Ảnh lộ vẻ tán thưởng, hiển nhiên cảm thấy đầu óc phản ứng của Tề Ninh cực nhanh, trong nháy mắt liền hiểu ý y. Y vuốt cằm nói:

- Ngươi thử nghĩ một hồi, nếu có hai Đại Tông sư quyết đấu, lưỡng bại câu thương, mấy vị Đại Tông sư khác biết được, có bở lỡ cơ hội như vậy không?

- Đúng vậy, đã tới Đại Tông sư rồi, ai cũng hi vọng mình có thể trở thành người đệ nhất thiên hạ.

Tề Ninh cũng gật đầu:

- Giữa bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, thế nhưng một khi thực sự có Đại Tông sư bị thương, họ chắc chắn sẽ thừa dịp vắng mà vào. Có thể thiếu một vị Đại Tông sư, đối với Đại Tông sư khác mà nói sẽ ít đi một phần uy hiếp.

- Chính là đạo lý này.

Hướng Bách Ảnh nói:

- Cho nên thiên hạ bình an vô sự, cũng bởi vì năm Đại Tông sư này kiềm chế lẫn nhau.

Y cười nhạt một tiếng nói:

- Năm Đại Tông sư, Đông Tề một người, Bắc Hán một người, Sở Quốc cũng có một người, ba nước trong thiên hạ, đều có một vị Đại Tông sư. Nếu không có khắc chế, ngươi cảm thấy thiên hạ hiện giờ còn có thể tạo thế chân vạc sao?

Tề Ninh khẽ giật mình, sợ hãi nói:

- Hướng thúc thúc, chẳng lẽ kẽ hở sinh tồn của Đông Tề Quốc, cũng bởi vì… Bởi vì Đại Tông sư sao?

Trong lòng hắn cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Mặc dù hắn biết tu vi võ đạo của Đại Tông sư đều quỷ thần khó lường, nhưng nghĩ đến những người này dù sao đều là thân thể máu thịt, cũng không trở thành quái vật giống như truyền thuyết.

Nhưng dựa theo lời Hướng Bách Ảnh nói, thực lực của những Đại Tông sư này đã liên lụy tới vận mệnh quốc gia.

- Mặc dù cũng không phải toàn bộ, nhưng Đại Tông sư liên quan tới vận mệnh quốc gia, điều này là sự thật không thể chối cãi.

Hướng Bách Ảnh thần sắc nghiêm nghị:

- Nếu như Đông Tề Quốc không có Bạch Vân Đảo chủ Mạc Lan Thương trấn hộ, chỉ sợ hiện giờ đã sớm không tồn tại Đông Tề gì.

Một người địch vạn quân, đương nhiên tuyệt đối không thể, nhưng Đông Tề không có Mạc Lan Thương, Tông sư nước khác muốn tới hoàng cung Đông Tề giết chết đế quân Đông Tề là chuyện dễ như trở bàn tay.

Tề Ninh giật mình không thôi trong lòng, nghĩ thầm hóa ra năng lực của Đại Tông sư lại kinh khủng như vậy.

Giống như lời Hướng Bách Ảnh nói, nếu như không có Đại Tông sư trấn hộ, đế quân đất nước có thể bị giết bất cứ lúc nào, chẳng những sẽ khiến quốc gia rơi vào rung chuyển hỗn loạn, cũng có thể khiến sĩ khí trong nước suy yếu, nước mất nhà tan, đó cũng là chuyện sớm hay muộn.

- Có mấy vị Đại Tông sư tồn tại, mới khiến cho vận mệnh quốc gia kéo dài.

Hướng Bách Ảnh nói:

- Những năm gần đây, mấy vị Đại Tông sư đều không tùy tiện cuốn vào trong quốc sự. Nếu ta đoán không sai, những người này đã ngầm thỏa thuận, chỉ cần Đại Tông sư nước khác không cuốn vào, như vậy những người khác cũng sẽ không can thiệp vào quốc sự, thành bại hưng suy, tự do hoàng đế thần tử các quốc gia xoay vần là được.

Thần sắc y ngưng trọng:

- Thế nhưng một khi có Đại Tông sư nước nào đó thực sự bỏ mình suy vong, ngươi cảm thấy cân bằng này còn có thể giữ vững tiếp không?

Giờ phút này sắc mặt Tề Ninh cũng ngưng trọng, hiện giờ hắn mới biết được bí ẩn như vậy từ miệng Hướng Bách Ảnh.

Hắn bỗng nhiên nghĩ tới, trước đây không ít người đều thử thăm dò hỏi hắn Kiếm Thần Bắc Cung Liên Thành phải chăng vẫn còn sống trên thế gian. Hắn vẫn luôn hiếu kỳ vì sao những người này lại quan tâm tới sự sống chết của Bắc Cung Liên Thành như vậy. Lúc này hắn đã bừng tỉnh đại ngộ, sự sống chết của Bắc Cung Liên Thành liên quan tới vận mệnh Sở quốc, khó trách có người phí hết tâm tư muốn tra rõ sự sống chết của Kiếm Thần.

Như vậy xem ra, mấy vị Đại Tông sư này quả thực là giống như quái vật.

- Một thân gắn liền một nước, cho nến mấy vị Đại Tông sư này tuyệt đối sẽ không đặt mình vào nguy hiểm, tùy tiện quyết đấu với Đại Tông sư khác.

Hướng Bách Ảnh nghiêm mặt nói:

- Vị Thanh Đồng Tướng Quân lưỡng bại câu thương với Hắc Liên Giáo chủ kia, ta càng nghĩ, tuyệt đối không có khả năng là bất cứ một vị Đại Tông sư nào… !

Y hơi nhéo mắt, tự lẩm bẩm:

- Có thể giao thủ lưỡng bại câu thương với Đại Tông sư như Hắc Liên Giáo chủ, Thanh Đồng Tướng Quân này rốt cuộc lai lịch thế nào?

 

0.26743 sec| 2456.656 kb