Tề Ninh thấy trên giường không có một ai, lấy làm kinh hãi, lập tức quay đầu nhìn qua phía cửa phòng. Hắn nhớ kỹ sau khi vào phòng, cửa phòng cài then, mà hắn rất cảnh giác, ngay cả mơ màng ngủ cũng có lòng đề phòng, nếu như thực sự có người dám nửa đêm chuồn vào trong phòng, nhất định có thể phát giác, nhưng lúc này cửa phòng lại mở rộng.

Hắn lập tức đứng dậy, chợt nghe tiếng nhạc loáng thoáng truyền tới, hắn ngưng thần lắng nghe, dường như là tiếng đàn tranh.

Tề Ninh bước nhẹ từng bước ra khỏi cửa phòng, thì thấy Hướng Bách Ảnh đang ngồi bên cạnh một cây trụ ngoài hành lang, cầm túi da bò trong tay, hơi ngước đầu, nhìn trăng sáng trên trời, giống như có suy nghĩ.

Lúc này Tề Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ hắn quá lo lắng rồi. Hướng Bách Ảnh chính là cao thủ hàng đầu đếm trên đầu ngón tay trong thiên hạ hiện giờ, kể cả khi uống say, cũng có mấy ai có thể tới gần y?

Âm thanh lượn lờ, giống như truyền tới từ phía đông bắc. Ảnh Hạc sơn trang này trong đêm cực kỳ yên lặng, tiếng đàn tranh kia có thể nghe được rõ ràng.

Tề Ninh không hiểu sâu về âm luật, nhưng nghe tiếng đàn tranh kia, dường như ngậm ý u oán thống khổ.

Tề Ninh nhẹ nhàng đi tới bên người Hướng Bách Ảnh. Hướng Bách Ảnh vẫn không nhúc nhích, vẫn ngơ ngác nhìn trăng sáng trên trời, chờ đến khi Tề Ninh ngồi xuống bên cạnh y, Hướng Bách Ảnh mới quay đầu nhìn thoáng qua, cười nhạt một tiếng.

Tề Ninh biết Hướng Bách Ảnh gặp lại cố nhân sau nhiều năm, nhưng tâm tình chắc chắn cực kỳ phức tạp, khuya khoắt y một mình ra ngoài cửa uống rượu, hiển nhiên là giải quyết u sầu trong lòng.

Sau một lát, tiếng đàn tranh kia đột nhiên biến mất, lúc này Hướng Bách Ảnh mới cầm túi da trâu ngửa đầu rót một miệng lớn.

Tề Ninh nhẹ giọng khuyên nhủ:

- Hướng thúc thúc, tối qua thúc uống đủ nhiều rồi, giờ uống ít thôi, tránh tổn thương thân thể.

Hướng Bách Ảnh mỉm cười hỏi:

- Sao, tỉnh lại rồi à?

- Bỗng nhiên tỉnh lại.

Tề Ninh cười nói:

- Hướng thúc thúc, không phải là thúc bị tiếng đàn tranh này đánh thức chứ?

Hướng Bách Ảnh khẽ giật mình, cười khan một tiếng, không nói lời nào.

- Hướng thúc thúc, là ai đang diễn tấu đàn tranh vậy?

Tề Ninh nghi ngờ nói:

- Khuya khoắt, sao không ngủ?

- Là Túc… là Lục phu nhân!

Hướng Bách Ảnh nói:

- Thuở nhỏ, nàng học tập cầm kỳ thư họa, đàn tranh đàn ngọc là thứ nàng thích nhất.

- Chẳng lẽ thúc biết nàng từ nhỏ sao?

Tề Ninh ngạc nhiên nói.

Hướng Bách Ảnh gật đầu nói:

- Năm đó phụ thân của Lục phu nhân cũng là một vị cao thủ trên giang hồ, là huynh đệ kết bái với gia phụ. Lục bá bá tính tình ngay thẳng, ghét ác như cừu, gặp chuyện bất bình đắc tội một nhóm cao thủ, cả nhà Lục gia bị giết, chỉ có Lục bá bá mang theo Lục phu nhân liều chết phá vây, cuối cùng tìm đến Phong Kiếm sơn trang.

Tề Ninh sững sờ, Hướng Bách Ảnh nhìn trăng sáng kia, chậm rãi nói:

- Khi đó ta mười một tuổi, Lục phu nhân là cô nhóc con sáu tuổi.

Lục bá bá đến Phong Kiếm sơn trang, giao phó Lục phu nhân cho gia phụ, bởi vì thương thế quá nặng mà mất đi. Gia phụ ra tay báo huyết hải thâm cừu cho Lục gia, từ đó về sau Lục phu nhân lưu lại Hướng gia, gia phụ coi nàng như con mình sinh ra… !

Tề Ninh bừng tỉnh đại ngộ, giờ mới hiểu được quan hệ giữa hai người, không kìm được nói:

- Như vậy, Hướng thúc thúc và Lục phu nhân là thanh mai trúc mã rồi?

Thân thể Lục Bách Ảnh chấn động, lập tức cười khổ lắc đầu nói:

- Ta vẫn luôn coi nàng như muội muội, mà nàng… hiện giờ đã lấy chồng, sống rất tốt, ta cũng yên lòng.

Trong lòng Tề Ninh biết chuyện trong đó tuyệt đối không đơn giản như lời Hướng Bách Ảnh nói. Nếu như Hướng Bách Ảnh thực sự coi Lục phu nhân là muội muội, tuyệt đối sẽ không có chuyện ngay cả nhìn Lục phu nhân cũng không dám như thế.

- Hướng thúc thúc, trong tiếng đàn tranh vừa rồi, dường như… dường như có ý thống khổ.

Tề Ninh khẽ nói:

- Vui sướng sinh ra theo lòng, nếu như… ta nói một câu, Hướng thúc thúc cũng đừng trách ta, nếu như Lục phu nhân thực sự sống mỹ mãn hạnh phúc, vì sao trong tiếng đàn lại có tạp âm như thế?

Hướng Bách Ảnh nhíu mày nói:

- Đừng nói hươu nói vượn, một đứa nhỏ như ngươi, hiểu được cái gì.

Lúc này y giống như trưởng bối đang trách cứ vãn bối.

Tề Ninh thở dài nói:

- Hướng thúc thúc, ta không phải trẻ con ba tuổi, có một số việc cũng có thể nhìn ra được.

- Ngươi nhìn ra cái gì?

Hướng Bách Ảnh liếc Tề Ninh một chút, tức giận nói:

- Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, ngươi không đọc qua sách sao?

Tề Ninh nói:

- Có một số việc ngay cả mù lòa cũng có thể nhìn ra được.

Hắn tiến lại gần một chút, thấp giọng nói:

- Hướng thúc thúc, có phải thúc thích Lục phu nhân hay không?

Thần sắc Hướng Bách Ảnh lập tức biến đổi, lạnh mặt, điềm nhiên nói:

- Đừng có nói bậy.

- Hướng thúc thúc, vốn có mấy lời ta không nên nhiều lời.

Tề Ninh thở dài:

- Trên đường tới Ảnh Hạc sơn trang, thái độ của thúc lạ lắm. Tối qua sau khi gặp Lục phu nhân, thúc vẫn cắm đầu uống rượu, thúc là Bang chủ Cái Bang, có việc gì trên đời này chưa từng gặp?

Nhưng hiện giờ, tâm trí mất tập trung, hoàn toàn khác với thúc lúc bình thường.

Thấy mặt Hướng Bách Ảnh lạnh lùng, hắn lắc đầu:

- Được rồi, ta không nói nữa, chỉ là vừa rồi thúc cũng đã nói, Lục phu nhân đã gả làm vợ người, nên buông cũng phải buông thôi.

Lông mày Hướng Bách Ảnh khóa chặt, nhìn chằm chằm vào mắt Tề Ninh, sau một lát, cười khổ lắc đầu nói:

- Hướng mỗ vào nam ra bắc, thống ngự Cái Bang, không ngờ bây giờ còn cần nhóc con như ngươi dạy dỗ ta.

Y cầm lấy túi da bò, phát hiện trong túi đã rỗng tuếch, ném vào tay Tề Ninh, nói:

- Đi tìm rượu tới cho ta.

Tề Ninh mặt đau khổ nói:

- Hướng thúc thúc, đêm hôm khuya khoắt, ta tìm rượu ở đâu đây? Ngay cả hầm rượu của Ảnh Hạc sơn trang ở nơi nào ta cũng không biết.

Hướng Bách Ảnh liếc nhìn hắn, dựa vào cột nằm xuống, hai tay vẫn ôm ngực, nhắm mắt lại không nói thêm lời nào.

Trong lòng Tề Ninh biết mình đoán đúng tám chín phần, Hướng Bách Ảnh và Lục phu nhân là thanh mai trúc mã. Năm đó vị Bang chủ Cái Bang này hiển nhiên ưa thích Lục phu nhân, chỉ là về sau không biết làm sao Lục phu nhân lại gả cho Lục Thương Hạc.

Mặc dù Hướng Bách Ảnh có địa vị giang hồ cực cao, võ công cao cường, tính tình thoải mái, nhưng hiển nhiên không thể hoàn toàn buông được việc này, có lẽ đây cũng là nhược điểm lớn nhất của Hướng Bách Ảnh.

Trời vừa sáng ngày hôm sau, Lục Thăng tới mời hai người dùng bữa sáng, tự có gia phú sắp xếp hai người vệ sinh buổi sáng. Lục Thăng dẫn hai người tới nhã sảnh dùng cơm thường ngày của sơn trang. Lục Thương Hạc sớm đã chờ đợi, thấy hai người tới, cười nói:

- Tiêu Dao, Tiểu Hầu gia, ta đã sai người chuẩn bị thỏa đáng trong đêm, ăn xong điểm tâm, chúng ta lập tức tới Bạch Mã Sơn đi săn.

Lúc này đang thời điểm tốt để săn thú, đêm nay chúng ta hãy dùng con mồi làm bữa tối.

Tề Ninh nhìn lướt qua, thấy nhà ăn chỉ có một mình Lục Thương Hạc, hỏi:

- Mấy người Phùng Môn chủ không ở đây sao?

- Họ sớm rời đi rồi.

Lục Thương Hạc cười nói:

- Tiêu Dao, Phùng Môn chủ nói chuyện hơi cay nghiệt, nhưng không phải người xấu, chỉ là thích so đo một chút việc nhỏ mà thôi.

Lần này Thất Thanh Môn tiến đánh Thiên Vụ Lĩnh, đã tổn thương hai tên môn đồ, Phùng Môn chủ không thoải mái trong lòng, khó tránh khỏi có vài câu mạo phạm, hai người chớ để trong lòng.

Bữa sáng quả thực rất phong phú, Lục Thương Hạc hiển nhiên biết tính tình Hướng Bách Ảnh, sáng sớm đã chuẩn bị một vò rượu ngon trên bàn.

- Hằng năm vào lúc này, ta đều bớt thời gian tới Bạch Mã Sơn đi săn.

Lục Thương Hạc cười nói:

- Nơi đó rất nhiều thú hoang, là chỗ tốt để săn thú.

Đúng lúc này, lại nghe một giọng nói dịu dàng vang lên:

- Sát sinh quá nhiều không tốt đâu, hạn chế đi săn thì tốt hơn.

Theo tiếng nói, liền thấy Lục phu nhân bưng khay lượn lờ đi tới.

- Tiêu Dao, đại tẩu sáng sớm đã dậy làm cháo ngũ bảo cho đệ.

Lục Thương Hạc đứng dậy đi qua, vội vàng nhận khay từ tay Lục phu nhân:

- Đệ đến nếm thử, có đúng hương vị năm đó hay không?

Trong khay đựng ba chén cháo, Lục Thương Hạc tự mình bưng một bát cho Hướng Bách Ảnh và Tề Ninh, bưng một bát cho mình, lúc này mới nhìn Lục phu nhân nói:

- Phu nhân, nơi này không có người ngoài, ngồi xuống cùng dùng cơm.

Lần này Lục phu nhân cũng không cự tuyệt, tới gần bên người Lục Thương Hạc ngồi xuống. Mặc dù cũng không có người khác, nhưng Lục phu nhân vẫn che một tầng lụa mỏng trên mặt.

- Tiêu Dao ca, huynh nếm thử đi.

Giọng Lục phu nhân nhu hòa:

- Đã mấy năm rồi không làm cháo, cũng không biết có hợp khẩu vị của huynh hay không?

Hướng Bách Ảnh cười nhẹ một tiếng, bưng chén cháo lên, cần lấy thìa, không nói hai lời, chớp mắt đã uống xong bát cháo, buông chén cháo xuống. Thấy Lục phu nhân đang nhìn mình, y lập tức nói:

- Hương vị không khác gì năm đó, giống nhau như đúc.

Tề Ninh nghĩ thầm lời này của y cũng hơi trái lương tâm. Đã 18 năm qua rồi, liệu y còn nhớ được hương vị một chén cháo không?  Lục phu nhân cười khẽ, tướng mạo nàng vô cùng đẹp, nụ cười càng động lòng người, dịu dàng nói:
 

- Ta tự mình biết tay nghề đã giảm đi rất nhiều, huynh đang an ủi ta thôi.

Hướng Bách Ảnh vội nói:

- Không có, thực sự là hương vị năm đó.

Lục Thương Hạc cười ha ha nói:

- Tiêu Dao, nếu ngươi thích, ở lại chỗ này thêm chút thời gian, để đại tẩu ngươi mỗi ngày nấu cháo cho ngươi.

Y nhìn về phía Tề Ninh, nói:

- Tiểu Hầu gia cũng nếm thử đi!

Tề Ninh mỉm cười gật đầu.

Dùng xong bữa sáng, mấy người chuẩn bị một phen, Lục Thương Hạc mang theo bốn năm tên tráng đinh trong sơn trang, cùng nhau tới Bạch Mã Sơn đi săn. Bạch Mã Sơn cách Ảnh Hạc sơn trang chỉ hơn mười dặm. Bọn họ cũng không có ý định đi quá xa, mọi người lên núi, Lục Thương Hạc sai người thả liệp ưng, đuổi con mồi từ trong rừng ra.

Tề Ninh làm người hai đời, nhưng đây là lần đầu tiên vào núi đi săn, cũng cảm thấy hơi hứng thú. Lục Thương Hạc tiễn thuật cao minh, chỉ qua một canh giờ, đã bắn được hai con thỏ, ba con chim trĩ, một con hoẵng, chỉ là trong lúc nhất thời không gặp được lợn rừng hổ lang. Tề Ninh cũng bắn được một con hoẵng, hai con chim trĩ, trái lại Hướng Bách Ảnh dường như không quá hưng phấn, miễn cưỡng giết được một con hươu.

Bắn hai canh giờ, đã vào lúc giữa trưa, Lục Thương Hạc cười nói:

- Tiểu Hầu gia, chúng ta vào sâu trong núi, có thể tìm lợn rừng sài lang, sắc trời còn sớm, trước khi trời tối trở về là được.

Y lại nhìn về phía Hướng Bách Ảnh hỏi:

- Tiêu Dao, có phải ngươi có tâm sự gì hay không? Hôm nay lại chỉ bắn được một con hươu, phải thêm chút sức mới được.

Hướng Bách Ảnh nói:

- Đại ca, tối qua uống quá nhiều rượu, đầu hơi đau, ta… hiện giờ ta xuống chân núi nghỉ ngơi một chút, chờ hai người trở về, sẽ không vào núi nữa.

- Hả?

Lục Thương Hạc khẽ giật mình:

- Không phải sinh bệnh chứ? Nếu không chúng ta dừng ở đây, về trang trước.

Hướng Bách Ảnh lập tức nói:

- Không cần, bình thường Tiểu Hầu gia cũng rất ít đi săn trên núi, khó được có hào hứng, ta nghỉ ngơi dưới chân núi một chút là được rồi.

- Điều này… !

Lục Thương Hạc hơi cau mày, Tề Ninh nghĩ thầm Hướng Bách Ảnh võ công cao cường, tửu lực kinh người, sao có thể bởi vì tối qua uống nhiều mấy chén mà sinh bệnh. Hắn cảm thấy hơi kỳ quái, đến gần, còn chưa mở miệng, Hướng Bách Ảnh đã nói:

- Tiểu Hầu gia, ra ngoài đi săn, nếu không săn được một con lợn rừng, đó chính là một chuyến tay không, hôm nay hai người phải thêm chút sức rồi.

Y đưa mắt ra hiệu với Tề Ninh, Tề Ninh ngầm hiểu, lập tức cười nói:

- Lục Trang chủ, Hướng Bang chủ thân thể khó chịu, chúng ta không làm khó thúc ấy nữa. Dù sao nửa ngày mới bắn được một con hươu, xem ra đi săn không phải là thú vui của Hướng Bang chủ, chúng ta hãy đi lên núi săn một con lợn rừng đi.

 

0.15817 sec| 2449.969 kb