Thu Thiên Dịch với Lạc Vô Ảnh sợ hãi biến sắc, những giáo chúng nghe thấy chuyện này cũng thay đổi sắc mặt, chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.

Vẻ mặt Lạc Vô Ảnh lạnh lùng, lão ta thản nhiên nói:

- Tiểu Hầu gia, từ trên xuống dưới Hắc Liên giáo ta đều đồng lòng với giáo phái, tại sao ngài lại nói trong bọn ta có nội gián?

- Các vị ở đây đương nhiên là đồng lòng với giáo phái.

Tề Ninh lại thở dài nói tiếp:

- Nhưng khi đứng trước ranh giới sống chết thì còn chưa biết thế nào. Theo ta được biết thì Hắc Liên giáo được thành lập ở Tây Thùy xa xôi này được mấy chục năm rồi nhưng người trong thiên hạ lại không nhiều người biết đến, những chuyện đã xảy ra với Hắc Liên giáo đương nhiên cũng không mấy ai biết. Tuy nhiên các vị đều là thành viên chủ chốt tinh nhuệ của Hắc Liên giáo, các vị thử tự hỏi lòng mình xem bao nhiêu năm qua Hắc Liên giáo thực sự vẫn luôn bền chặt như sắt thép hay sao?

Tình thế hiện tại vô cùng nguy hiểm, bản thân Tề Ninh cũng biết mình hiện đã là cá trong chậu, sống chết thế nào đã không còn nằm trong phạm vi khống chế của hắn nữa.

Lối thoát duy nhất của hắn lúc này chính là tìm cái có thể trong cái không thể, cố gắng thuyết phục Hắc Liên giáo ra đàm phán với liên quân giang hồ.

Thống lĩnh liên quân do phủ Thần Hầu phái đến vẫn đang bao vây ở bên ngoài điện, bọn họ đều không biết Cẩm Y Hầu gia đã đột nhập được vào trong điện Hắc Diệu. Tề Ninh biết nếu như lúc này tin tức hắn đang nằm trong tay địch truyền ra ngoài. Phủ Thần Hầu chắc chắn sẽ không đứng im nhìn, bọn họ nhất định sẽ nghĩ mọi cách cứu hắn ra ngoài cho dù có phải thỏa hiệp với Hắc Liên giáo đi nữa.

Dẫu sao thì Cẩm Y Hầu cũng là một trong Tứ đại hầu tước của Đại Sở, nếu như phủ Thần Hầu biết Hầu gia đang ở bên trong, bọn họ nhất định không thể bỏ mặc hắn được.

Hiện giờ hắn chỉ có một hy vọng duy nhất chính là có thể thuyết phục được Hắc Liên giáo đồng ý đám phán với phủ Thần Hầu, cho dù bọn họ có bắt hắn làm con tin cũng không sao, bởi chỉ có như vậy thì hắn mới có phần trăm thoát chết cao nhất.

Tề Ninh đương nhiên cũng biết muốn thuyết phục được đám người này không phải là chuyện đơn giản, nhất định phải có đầy đủ lý do xác đáng mới có thể thuyết phục được bọn họ.

Dựa theo phỏng đoán của Lê Tây Công hắn mới biết thì ra Tây Môn Thần Hầu muốn thông qua trận phân tranh này để làm suy yếu thực lực của các bang phái trong giang hồ, thế nhưng chuyện dịch độc trong Kinh Thành chắc chắn còn có một bí mật khác.

Tề Ninh cảm thấy mặc dù Tây Môn Vô Ngân đúng là muốn khơi mào trận phân tranh này nhưng không thể đến mức có gan làm bùng nổ dịch bệnh ở Kinh Thành.

Dựa theo phán đoán của hắn thì đằng sau chắc chắn có một ai đó cố ý gây nên sóng gió trong Kinh Thành, lại vừa đúng lúc Tây Môn Vô Ngân tiến hành kế hoạch nên kẻ đó đã lợi dụng điểm này để che giấu cho mục đích của bản thân.

Hắc Liên giáo chắc chắn đã bị người ta cố ý hãm hại, có thể cuốn cả một đại tông sư của Hắc Liên giáo vào trong trận sóng gió này chứng tỏ kẻ đứng sau không thể chỉ có hai ba người, chắc chắn phải là một thế lực khổng lồ nào đó. Tề Ninh nhạy bén nắm được điểm này, vì vậy hắn muốn lấy cái này để kích người của Hắc Liên giáo đồng ý đàm phám, ngoài ra hắn cũng muốn khai thác thêm manh mối từ Hắc Liên giáo, biết đâu lại có thể lần ra được thế lực đứng đằng sau những chuyện đã xảy ra!

Sau một hồi im lặng, Thu Thiên Dịch lúc này mới lên tiếng:

- Vậy nội gián mà ngươi nói tới rốt cuộc là ai?

Lão hỏi câu hỏi này tất nhiên là cũng đã có nghi ngờ.

Tề Ninh cuối cùng cũng có thể thở phào, lúc đầu hắn chỉ sợ người của Hắc Liên giáo sẽ không thèm quan tâm đến cái chủ đề vớ vẩn này nhưng cuối cùng thì cũng có người hỏi, như vậy tức là hắn đã có cơ hội, hắn hắng giọng rồi nói:

- Thực không dám giấu, nếu như ta biết người đó là ai đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ vô sỉ ăn cây táo rào cây sung này.

Thu Thiên Dịch lạnh lùng hỏi:

- Nếu như ngươi đã không biết kẻ đó là ai thì tại sao lại dám kết luận là trong bọn ta có nội gián?

Tần Mục chắp tay lại nói:

- Hai vị Thánh sứ, chúng ta liệu có thể tìm chỗ nào đó để nói riêng về chuyện này được không?

- Bỏ cái kiểu làm việc lén lén lút lút của bọn Triều đình các ngươi đi.

Thu Thiên Dịch tức giận nói:

- Nơi này đều là các huynh đệ trong Hắc Liên giáo, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra!

Nhưng lúc này Lạc Vô Ảnh lại lên tiếng ngăn cản:

- Lão độc vật, nếu như Tiểu Hầu gia đã muốn nói chuyện riêng tất nhiên là phải có lý do, chúng ta cần gì phải làm phật ý Tiểu Hầu gia chứ!

Sau đó y giơ tay lên nói:

- Tiểu Hầu gia, mời đi bên này!

Tiếp đó y xoay người đi trước dẫn đường, trong lòng Tề Ninh thầm nghĩ tên Lạc Vô Ảnh này mặc dù làm việc quái dị nhưng cũng được coi là người hiểu biết đại cục, hắn thấy y dẫn đường thì cũng đi theo, Thu Thiên Dịch thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng cuối cùng cũng theo sau hai người.

Bên cạnh đại sảnh có một gian phòng, bên trong trang trí đơn giản, sau khi ba người vào phòng, Lạc Vô Ảnh mới nói:

- Tiểu Hầu gia, ở đây chỉ có ba người chúng ta, ngài có việc gì thì hãy nói thẳng ra đi.

- Được, lúc nãy Độc Vương có hỏi ta nếu đã không biết nội gián là ai thì tại sao lại dám kết luận là trong nội bộ Hắc Liên giáo có nội gián!

Tề Ninh ngừng lại một chút rồi lại tiếp tục nói:

- Kết luận của ta dựa trên hai điểm vừa nãy mới nói. Độc Vương có khả năng hạ độc trong sương mù, quả thực rất cao minh, ngài chắc hẳn là nắm rất rõ về loại độc dược này.

Thu Thiên Dịch hừ lạnh nói:

- Lão phu tốn thời gian hàng mấy năm trời mới có thể điều chế ra loại độc dược có thể hạ được trong sương mù này, vốn là để phòng bị một ngày nào đó có người xâm phạm đến núi Thiên Vụ, độc này do chính tay lão phu điều chế đương nhiên lão phu hiểu rất rõ về nó rồi.

Lão dừng lại một lát sau đó giải thích:

- Loại độc này lão phu đặt tên là Vụ Ẩn (ẩn trong sương), chúng hòa lẫn trong sương mù, không màu, không mùi, rất khó phát hiện, một khi hít phải độc này trong thời gian không quá ba canh giờ, độc tính sẽ phát tác dẫn đến hiện tượng khó thở, mất hết nội lực.

Tề Ninh chợt hỏi:

- Vậy loại độc tính sẽ duy trì trong bao lâu?

Thu Thiên Dịch trả lời:

- Cho dù là ba ngày ba đêm độc tính cũng sẽ không biến mất.

- Kỹ thuật hạ độc của Độc Vương rất đặc biệt, độc do ngài dốc hết tâm huyết điều chế ra chắc chắn sẽ không để người ta dễ dàng giải được.

Thu Thiên Dịch lập tức nói:

- Các cao thủ nổi tiếng dùng độc trong Thiên hạ đương nhiên lão phu đều biết, người có thể giải được độc này không đến ba người.

Nhưng cho dù là bọn họ muốn giải thì cũng phải mất ít nhất mười ngày nửa tháng, nếu như trong một thời gian ngắn chắc chắn bọn họ cũng không thể giải được.

- Thế nhưng thực tế liên quân giang hồ vẫn bình yên vô sự.

Tề Ninh thở dài hỏi lão:

- Hiện tại bọn họ còn có thể bao vây bên ngoài điện, Độc Vương không cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc sao?

Lúc đầu Thu Thiên Dịch rất không hài lòng về Tề Ninh, nhưng lúc này tức giận cũng đã giảm đi khá nhiều, lão cau này nói:

- Lão phu cũng đang rất nghi ngờ về điểm này, chẳng lẽ trên giang hồ còn có cao thủ dùng độc mà lão phu không biết hay sao? Cứ cho là có người có thể giải được độc này của ta, y phát giác ra lão phu hạ độc trong sương liền có thể lập tức nghĩ ra cách giải nhưng muốn giải được độc này thì cần phải có rất nhiều dược liệu. Để sưu tầm chỗ dược liệu này cũng phải mất một khoảng thời gian, tìm được dược liệu lại còn phải điều chế thuốc giải, như vậy lại phải đợi thêm một thời gian nữa, trong thời gian ngắn chắc chắn không thể giải được độc.

Tề Ninh nghiêm túc suy nghĩ rồi nói:

- Vì vậy chỉ có một khả năng duy nhất đó chính là có người đã chuẩn bị dược liệu từ trước, lính liên quân sau khi trúng độc một bộ phận chết, một bộ phận lại bị các ngài bắt nhưng lại có thể chuẩn bị được dược liệu từ trước.

Thu Thiên Dịch nghe đến đây thì nhíu chặt lông mày nói:

- Lúc lão phu điều chế Vụ Ẩn không một ai biết, làm sao người ngoài lại có thể biết được?

- Bọn họ đương nhiên không biết nhưng người của Hắc Liên giáo lại biết.

Tề Ninh nói:

- Độc Vương chế ra loại độc này, vậy chắc hẳn người của Hắc Liên giáo đều đã được uống thuốc giải rồi đúng không?

Thế nhưng Thu Thiên Dịch lại lắc đầu phủ nhận:

- Độc Vụ Ẩn lẫn vào trong sương mù ở sườn núi, trên đỉnh Liên Hoa không hề có độc. Vì để phòng ngừa bất trắc, lão phu không hề phát thuốc giải từ trước, đến khi Lạc Vô Ảnh xuống núi bắt được con gái của Tây Môn Vô Ngân, bọn ta muốn dùng nàng ta để dẫn liên quân lên núi, đến lúc đó lão phu mới phát thuốc giải cho giáo chúng.

- Nếu như nói như vậy tức là khả năng giáo chúng Hắc Liên giáo tiết lộ thuốc giải ra ngoài là không lớn.

Tề Ninh chần chừ một lúc rồi nói tiếp:

- Vậy trước đây Độc Vương chưa từng cho ai dùng thuốc giải độc Vụ Ẩn này bao giờ sao?

Thu Thiên Dịch nhìn Lạc Vô Ảnh, Lạc Vô Ảnh cười lạnh nói:

- Lão độc vật, chẳng lẽ lão đang nghi ngờ ta chính là người đã để lộ thuốc giải ra ngoài?

Thu Thiên Dịch nói:

- Trước đây, lão phu đã từng đưa thuốc giải cho mấy người, thế nhưng những người này đều một lòng trung thành tận tâm với Hắc Liên giáo, bọn họ chắc chắn không phản bội lại giáo phái.

Lạc Vô Ảnh đột nhiên nhíu mày nói:

- Lão độc vật, chẳng lẽ....!

Mắt lão đột nhiên nghiêm túc, lạnh lùng.

Thu Thiên Dịch cũng giật mình nói:

- Y... Y....!

Lão cũng không thể nói tiếp...

Tề Ninh nhìn phản ứng này thì cũng đã nhìn ra được manh mối, hắn lập tức hỏi:

- Phải chăng hai vị đã đoán được ra ai là nội gián rồi đúng không?

- Chắn chắn không thể là y.

Thu Thiên Dịch khẳng định chắc như đinh đóng cột.

- Y đã ra nhập giáo phái mấy chục năm rồi, làm sao có thể... có thể phản bội lại chúng ta chứ!

- Lão độc vật à, ông đừng quên, chuyện năm đó mặc dù đã qua đi nhưng trong lòng một số người chưa chắc đã quên được.

Lạc Vô Ảnh cười lạnh nói:

- Ngoại trừ tiểu... đồ đệ của ông thì người có thuốc giải đầu tiên chỉ có ta với Đoạn Thanh Trần!

Tề Ninh tự hỏi không biết Đoạn Thanh Trần này lại là thần thánh phương nào?

Thu Thiên Dịch siết chặt tay, khuôn mặt già nua vô cùng nghiêm túc. Lạc Vô Ảnh tiếp tục nói:

- Cả ta với ông đều biết với địa hình của núi Thiên Vụ thì người của giang hồ không thể quen thuộc như vậy. Bọn họ có thể bao vây chân núi sau đó lại thuận lợi tập kích bất ngờ lên núi, trừ phi là có người đưa cho bọn họ bản đồ địa hình của núi Thiên Vụ rồi còn nói cho bọn họ biết lối vào!

Thu Thiên Dịch kinh sợ tột cùng, lão hỏi lại:

- Ý ông là nội gián tiết lộ thuốc giải với cho quân địch biết lối vào chính là Đoạn Thanh Trần sao?

- Đoạn Thanh Trần dẫn giáo chúng đi chiến đấu, kể từ đó một đi không trở lại, cũng không có tung tích.

Lạc Vô Ảnh lạnh lùng hỏi:

- Ông nghĩ hiện tại y có thể đang ở đâu?

Tề Ninh hình như đã lờ mờ hiểu ra cái gì đó, hắn hỏi:

- Người tên Đoạn Thanh Trần này có phải chính là hộ pháp Thái Âm của Hắc Liên giáo đúng không?

Hay là Sắc sứ?

Lạc Vô Ảnh thản nhiên nói:

- Y là Sắc sứ trong số bốn Thánh sứ, hiện tại không rõ tung tích ở đâu, Tiểu Hầu gia, nhờ có ngài nhắc nhở, vướng mắc của bọn ta cuối cùng cũng cởi được ra rồi.

- Nếu như quả đúng là y vậy thì ta nhất định phải lấy mạng của y.

Thu Thiên Dịch phẫn nộ nói:

- Cẩu tặc phản bội giáo phái sẽ phải bị hàng vạn độc dược hành hạ.

Tề Ninh nói:

- Độc Vương, ta biết câu này của ta không lọt tai nhưng tính mạng của ngài hiện giờ cũng chỉ còn là vấn đề thời gian. Cho dù hôm nay có biết nội gián là ai thì chỉ e cũng chẳng thể làm gì. Vị Sắc sứ kia của các ngài nếu như đã dám phản bội lại giáo phái thì chắc chắn cũng biết các ngài đến tính mạng còn không giữ nổi thì làm sao có thể tìm y trả thù, vì vậy y không cần phải lo lắng chuyện này.

Thu Thiên Dịch lạnh lùng nhìn Tề Ninh rồi nói:

- Nếu như lão phu phải chết ở chỗ này vậy thì ngươi cũng phải chôn cùng với lão phu.

Tề Ninh thở dài nói:

- Hiện tại tính mạng của ta đang nằm trong tay các ngài, ta còn có thể nói gì được nữa. Chỉ là vấn đề quan trọng phải giải quyết chính là rốt cuộc ai là người đã đánh cắp cổ độc Kim Tàm của Cổ Vương sau đó hạ độc dân chúng Kinh Thành hãm hại Độc Vương nên mới dẫn đến cuộc phân tranh lần này, chẳng lẽ Độc Vương không muốn biết kẻ đó là ai sao? Liên quân giang hồ với các ngươi xảy ra mâu thuẫn, chém giết đẫm máu, hai bên cùng thương vong, kẻ đứng sau khơi mào là ai, là kẻ nào muốn dồn Hắc Liên giáo vào chỗ chết?

Vẻ mặt Lạc Vô Ảnh nghiêm túc, lão nói:

- Tiểu Hầu gia, có phải ngài chính là người được bọn họ phái tới đây đàm phán đúng không?

Vẻ mặt y đầy hoài nghi hỏi:

- Ngài làm thế nào vào được Thánh Điện?

- Quỷ Sứ đoán không sai nhưng cũng không đúng, liên quân giang hồ còn chưa đủ tư cách để sai khiến bản Hầu.

Tề Ninh nghiêm túc nói:

- Thật ra thì bản Hầu đã phụng chỉ Hoàng thượng, đặc biệt đến đây điều tra về chuyện này.

Lạc Vô Ảnh với Thu Thiên Dịch liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều bán tin bán nghi.

- Hoàng thượng không muốn tộc  người Miêu bị rối loạn vì chuyện này, Hắc Liên giáo từ khi lập giáo mấy chục năm trước đến nay chưa bao giờ rời khỏi Tây Xuyên, vì vậy chuyện Kinh Thành bị hạ độc lần này vô cùng bất thường.
 

Tề Ninh chậm rãi nói:

- Hoàng thượng anh minh nên đã đoán được trong chuyện này chắc chắn có bí mật thế nhưng trong Triều lại có người cố ý muốn khơi mào chiến loạn hơn thế nữa lại còn có chứng cứ xác minh nên Hoàng thượng không thể ngăn chặn được chuyện này.

Hai Thánh sứ nghe hắn nói vậy thì cũng tin tưởng thêm phần nào, Thu Thiên Dịch vẫn lạnh lùng nói:

- Xem ra Hoàng thượng của các ngươi cũng không phải là kẻ ngốc.

- Hoàng thượng lo lắng chuyện này mới chỉ là bắt đầu.

Tề Ninh nghiêm túc nói:

- Hai vị chắc cũng biết, sau khi Tiên đế băng hà, Tân đế đăng cơ, triều đình và người dân đều chưa thể ổn định. Hoàng thượng lo lắng phía sau có kẻ âm mưu chống phá gây nguy hiểm cho giang sơn xã tắc vì vậy người đã hạ mật lệnh cho bản Hầu đến Tây Xuyên một chuyến, thực tế là hy vọng bản Hầu có thể trực tiếp gặp mặt các vị để làm rõ chân tướng chuyện này.

Lạc Vô Ảnh cười nhạt nói:

- Hoàng thượng của các ngài không sợ bọn ta sẽ giết chết ngài sao?

- Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con?

Tề Ninh cười nói:

- Nếu như không mạo hiểm thì làm sao có thể trực tiếp gặp mặt các vị, không gặp được các vị thì làm sao có thể làm rõ được chân tướng chuyện này? Hai vị Thánh sứ, Đoạn Thanh Trần phản bội giáo phái đầu quân cho địch, ta biết các ngài đều rất phẫn nộ đều muốn trừng phạt y, việc tìm ra được hung thủ đứng sau hãm hại Hắc Liên giáo cũng là việc bản Hầu có thể làm để giúp Hoàng thượng san sẻ nỗi lo. Đứng ở một góc độ nào đó, bản Hầu với hai vị cũng có thể được coi là bạn không phải kẻ địch bởi ít nhất thì chúng ta cũng có chung một đối thủ.

Thu Thiên Dịch cười quái dị, lão nói:

- Tiểu Hầu gia, ngươi thật đúng là biết nói chuyện, mới chỉ dăm ba câu mà chúng ta đã trở thành bằng hữu cùng hội cùng thuyền rồi.

Ngươi tốn nhiều nướt bọt như vậy chẳng phải cũng chỉ vì muốn giữ lại mạng sống thôi sao? Ngươi tưởng bọn ta là trẻ lên ba chắc?

Tề Ninh bật cười rồi nói:

- Độc Vương, ta chỉ muốn hỏi ngài một câu, ta biết Hắc Thạch điện là tổng đàn của các ngài, nếu như không phải là vì muốn hợp tác với các ngài thì tội gì ta phải mạo hiểm tính mạng để mò tới tận đây? Đã vậy ta với Độc Vương lại từng có mâu thuẫn, nếu như biết rõ điều này mà lại vẫn muốn đến gặp ngài, vậy chẳng phải đầu ta úng nước cố tình muốn lao đầu vào chỗ chết sao?

Hắn đã nói ra câu chủ chốt quan trọng nhất.

Thu Thiên Dịch với Lạc Vô Ảnh đều không biết Tề Ninh là vô tình đột nhập vào Hắc Thạch điện nên khi nghe hắn nói điều này thì cảm thấy hết sức có lý. Dù sao thì hắn cũng đường đường là Cẩm Y Hầu, nếu như không phải là cố ý tìm đến thì ai có thể bắt buộc hắn chui vào nguy hiểm được?

Tề Ninh biết lời này của mình có tác dụng nên lại cười nói tiếp:

- Đoạn Thanh Trần đã đẩy mọi người vào cảnh nguy hiểm, thế nhưng việc mà các ngài cần phải lo lắng nhất lại là một chuyện khác.

- Là chuyện gì?

- Giáo phái đang đứng trước bờ vực thẳm, nếu như ta là Giáo chủ Hắc Liên giáo thì chắc chắn sẽ không thể ngồi yên trơ mắt nhìn.

Tề Ninh thở dài nói tiếp:

- Thế nhưng hiện tại Giáo chủ lại không chịu xuất hiện, hai vị không cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn sao?

Thu Thiên Dịch hỏi ngược lại:

- Ngươi muốn ám chỉ điều gì?

- Nếu như Đoạn Thanh Trần là một trong bốn Thánh sứ, tức là y có cùng cấp bậc với hai vị, vì vậy ảnh hưởng của y cũng không hề nhỏ.

Tề Ninh lại nói tiếp:

- Y phản bội giáo phái đi theo quân địch, người mà y sợ hãi nhất chỉ e không phải là hai vị mà chính là Giáo chủ thế nhưng y vẫn bí quá hóa liều vẫn quyết tâm phản bội giáo phái, vậy là vì sao?

Y không chỉ muốn mọi người không còn đường lui mà chỉ sợ đến cả Giáo chủ cũng nằm trong tính toán của y.

Hai lão già đều biến sắc, Thu Thiên Dịch lạnh lùng nói:

- Ý ngươi nói là Đoạn Thanh Trần đã ám hại Giáo chủ, vậy Giáo chủ...!

- Cái này chỉ là phán đoán của cá nhân ta thôi.

Tề Ninh còn cố ý thở dài, nói:

- Nếu như không phải y đã ám toán Giáo chủ thì làm sao lại có lá gan dấy lên sóng giớ lớn đến như vậ?

Nói thì nói vậy nhưng thực ra trong lòng Tề Ninh lại thầm nghĩ hai lão già này đều không biết Giáo chủ của bọn họ với Tướng quân Thanh Đồng quyết chiến đến nỗi hai bên đều bị trọng thương vì vậy hắn mới có thể nhân cơ hội này lợi dụng điểm này.

- Nếu như Giáo chủ còn sống thì cho dù Đoạn Thanh Trần có chạy đến chân trời góc bể cũng đừng mong sống yên ổn!

Sắc mặt hai Thánh sứ Hắc Liên lúc này chẳng khác nào tảng băng, sau một hồi im lặng, Thu Thiên Dịch lại nhìn chằm chằm vào mắt của Tề Ninh rồi hỏi:

- Ngươi muốn làm gì?

Thank You to Phương Linh For This Useful

 

0.08660 sec| 2487.469 kb