Lúc này Lục Thương Hạc cũng nhìn về phía Tề Ninh, chắp tay cười nói:
- Tiểu Hầu gia, đỉnh Liên Hoa Phong ngài thể hiện bản lãnh của mình, từ đây danh chấn thiên hạ, quả nhiên đáng mừng.
Tề Ninh cười nhạt một tiếng, nói:
- Khiến chư vị chê cười rồi. Lục Trang chủ, Thần Hầu Phủ triệu tập các bang phái nghị sự, vì sao ông không tham gia?
- Các bang phái đơn giản là muốn tìm Thần Hầu Phủ luận công nhận thưởng mà thôi.
Lục Thương Hạc cười nói:
- Phong Kiếm sơn trang chúng ta tham dự cuộc chiến đánh Hắc Liên Giáo, quả thực không phải vì điều gì khác. Dù sao chúng ta cũng kiếm ăn trên đất Tây Xuyên.
Hắc Liên Giáo và chúng ta gần trong gang tấc, họ lại làm việc âm độc, nếu có thể nhân cơ hội này mà diệt trừ họ, võ lâm Tây Xuyên coi như thái bình hơn nhiều. Tây Môn Thần Hầu xưa nay công chính liêm minh, Tây Xuyên lần này đồng đạo bỏ nhiều khí lực, Thần hầu cũng sẽ hiểu được, ta tin tưởng dù cho không tham gia nghị sự, Thần Hầu cũng sẽ không bạc đãi chúng ta.
Lời này của y cũng thẳng thắn.
Tề Ninh khẽ vuốt cằm, Lục Thương Hạc cười nói:
- Tiểu Hầu gia, Lục mỗ muốn lôi kéo Tiêu Dao huynh đệ tới nhà ta vài ngày, không biết Hầu gia có nhã hứng này không? Nếu Hầu gia không vội về kinh, xin mời quang lâm hàn xá, để Lục mỗ tận tình hữu nghị địa chủ.
Tề Ninh nghĩ thầm đôi huynh đệ kết nghĩa này gặp nhau ôn chuyện, hắn quả thực không cần thiết dính vào, lại thêm trong lòng hắn cũng cực kỳ thắp thỏm về thương thế của Y Phù, muốn nhanh chóng tới Hắc Nham Trại một chuyến. Hắn đang muốn khéo léo từ chối, lại nghe có một người cười nói sau lưng Lục Thương Hạc:
- Tiểu Hầu gia muốn áp giải lão độc vật Thu Thiên Dịch kia trở về kinh luận tội, lập được công lao như thế, triều đình chắc chắn sẽ phong thưởng lớn đối với Tiểu Hầu gia. Nói không chừng chỉ qua một hồi, Hầu tước của Tiểu Hầu gia có thể gia phong thành Công tước, chỉ sợ cũng không có tâm tư dừng lại Tây Xuyên.
Tề Ninh nhìn khuôn mặt người kia, nhớ ra người này dường như họ Phùng.
Họ Phùng này mặc dù ngoài mặt tươi cười, nhưng lời này rõ ràng mang theo ý châm chọc.
Tề Ninh cũng hiểu rõ trong lòng, hắn liên tục thắng ba trận trên đỉnh Liên Hoa Phong, khiến cho người của tám bang mười sáu phái rút đi, chắc chắn rất nhiều người bất mãn trong lòng.
Chỉ là họ Phùng này nói chuyện kỳ dị, lại khiến Tề Ninh không thoải mái trong lòng, cười nhạt nói:
- Thịnh tình của Lục Trang chủ, nếu bản Hầu cự tuyệt, cũng là coi thường mấy người các ngươi, chuyện khiến người ta mất mặt, là việc bản Hầu rất ít khi làm. Lục Trang chủ, lần trước ở Phong Kiếm sơn trang còn chưa tận hứng, lần này tới quấy rầy, quả thực muốn chơi thống khoái.
- Hầu gia hiểu lầm.
Lục Thương Hạc lập tức nói:
- Lần này mời Hầu gia tới cũng không phải Phong Kiếm sơn trang, mà là Ảnh Hạc sơn trang.
- Ảnh Hạc sơn trang?
Tề Ninh khẽ giật mình.
Lục Thương Hạc cười nói:
- Nội tử khuê danh Túc Ảnh, Lục mỗ Thương Hạc, mỗi người lấy một chữ, cho nên đặt tên là Ảnh Hạc sơn trang. Đó là một trang viên mười năm trước Lục mỗ đặc biệt mua cho nội tử, mưu cầu sự thanh tĩnh. Năm đó nội tử là đệ nhất mỹ nhân Tây Xuyên, có thể gả cho hán tử lùm cỏ như Lục mỗ, đó là nhờ Lục gia ta tích đức mấy đời. Cho nên chỉ cần Lục mỗ có thể làm được, chắc chắn cho nội tử thứ tốt nhất.
Mấy người sau lưng đều phụ họa cười nói:
- Lục Trang chủ khoan hậu nhân nghĩa, tài cán xuất chúng, tiếng lành đồn xa trong đồng đạo giang hồ. Thế nhưng không mấy người biết, Lục Trang chủ cực kỳ quan tâm Lục phu nhân, chỉ sợ trên đời này không thể tìm được nam nhân tốt bực này nữa.
Phùng Môn chủ kia cười nói:
- Lục Trang chủ cũng nói, năm đó Lục phu nhân là đệ nhất mỹ nhân Tây Xuyên, Lục Trang chủ có thể ôm mỹ nhân về nhà, quả thực khiến người khác hâm mộ. Có giai ngẫu này, Lục Trang chủ đương nhiên là nâng phu nhân trong lòng bàn tay, bảo vệ gấp đôi, ha ha ha!
Những người khác cũng đều cười ha ha.
Tề Ninh lại liếc Hướng Bách Ảnh một chút, thấy Hướng Bách Ảnh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thế nhưng trong mắt lại lộ vẻ thất thần, y mỉm cười nói:
- Đại ca quan tâm đại tẩu, đúng là ít người sánh bằng.
- Tiêu Dao, ngươi cũng chớ nói như thế, ta là người thô kệch, chỉ có thể làm được việc giúp nàng sống sung sướng, ăn ngon mặc đẹp.
Lục Thương Hạc nghiêm túc nói:
- Sau này nếu Tiêu Dao cưới thê thất, chắc chắn cũng là một người đàn ông tốt. Nhớ năm đó Tiêu Dao ngươi cầm kỳ thư họa mọi thứ đều thông, thứ nào vi huynh cũng thúc ngựa không kịp.
Hướng Bách Ảnh chỉ cười lắc đầu, cũng không nói lời nào.
- Dã ngoại hoang vu, chúng ta cũng không nên nhiều lời ở nơi này.
Lục Thương Hạc nói:
- Chờ đến Ảnh Hạc sơn trang, chúng ta vừa uống rượu vừa ôn chuyện. Tiêu Dao, lần trước ở Phong Kiếm sơn trang, ngươi vội vàng rời đi, vi huynh còn có rất nhiều lời chưa nói với ngươi.
Đoàn người tiếp tục đi về phía đông, hướng về phía Thành Đô phủ. Đi hai ngày, trên đường, Lục Thương Hạc sắp xếp cực kỳ chu đáo, mỗi khi đến một nơi, trước đó liền phái người sắp xếp sẵn cơm canh dừng chân, một ngày ba bữa, đều cực kỳ phong phú.
Những người đi theo y mặc dù đều là hào cường một phương, thế nhưng dọc đường quả thực nghe lời răm rắp.
Tề Ninh muốn tới Hắc Nham Trại, vốn cũng phải đi qua Thành Đô phủ, cho nên cũng coi như tiện đường. Lục Thương Hạc an bài chu đáo, hắn cũng hưởng thứ có sẵn.
Đến ngày thứ ba, Lục Thương Hạc lại mang theo mọi người đi về phía nam, hóa ra Ảnh Hạc sơn trang kia ở vùng tây nam Thành Đô.
Trên đường lại có ba người cáo từ, trở về nhà mình, còn lại Phùng Môn chủ và một người khác cùng nhau đi tới Ảnh Hạc sơn trang.
Trước khi trời tối ngày hôm đó, theo đường lớn đá xanh đi tới trước một trang viện lớn. Đằng sau trang viện là một ngọn núi, phía trước là một hồ nước trong vắt, chung quanh tràn ngập vườn hoa liễu xanh, cảnh sắc thoải mái, hơi giống phong cảnh Giang Nam, bên ngoài cửa lớn màu đỏ, hai con sư tử đá lớn một trái một phải, uy vũ bá khí, chot thấy gia tài của Lục Thương Hạc cũng không ít.
Lục Thương Hạc gọi mở cửa, gia phó nhìn thấy Trang chủ trở về, cực kỳ vui vẻ, có người lập tức tới dắt ngựa. Lục Thương Hạc dẫn mọi người tiến vào trong trang, đến đại đường, Tề Ninh nhìn thấy phòng chính treo một bức họa, phía trên vẽ một vị lão giả tóc bạc mặt hồng, tay cầm một thanh kiếm, một tay khác thì vuốt rây bạc trắng, hai mắt liếc nhìn phía trên, khí chất siêu trần thoát tục.
Tề Ninh đang suy nghĩ vì sao trong đại đường Ảnh Hạc sơn trang lại treo bức họa này, lão giả trong bức họa kia là người phương nào, liền thấy Hướng Bách Ảnh chậm rãi tiến lên, đột nhiên quỳ hai đầu gối xuống đất, bái lạy bức họa kia.
Tề Ninh khẽ giật mình, Lục Thương Hạc khẽ thở dài:
- Tiêu Dao, sau khi ta sửa chữa lại sơn trang thì mới họa sĩ đệ nhất Tây Xuyên vẽ lại bức hình này của nghĩa phụ. Nghĩa phụ không lưu lại chân dung, ta chỉ có thể dựa vào ký ức tả cho họa sĩ kia hình dáng của nghĩa phụ, có lẽ còn chút tì vết.
- Đây là phụ thân.
Hướng Bách Ảnh ngẩng đầu, chăm chú nhìn chân dung, giọng nói nghẹn ngào:
- Đại ca, thực sự làm khó cho huynh!
Nói xong, y cung kính khấu đầu chín cái.
Bây giờ Tề Ninh mới hiểu được, hóa ra bức họa này lại là Hướng lão Trang chủ của Thừa Ảnh sơn trang.
Đây là một bậc võ lâm tiền bối, lại là phụ thân của Hướng Bách Ảnh, Tề Ninh không dám thất lễ, tiến tới, cũng làm một lễ thực sâu đối với chân dung của Hướng lão Trang chủ.
Sau khi Hướng Bách Ảnh khấu đầu chín cái, Lục Thương Hải đưa tay đỡ y dậy. Đôi mắt Hướng Bách Ảnh hơi đỏ lên, cười khổ nói:
- Tiêu Dao thẹn là con trai, những năm gần đây, đều nhờ đại ca!
- Tiêu Dao, ngươi nói như vậy, vi huynh sẽ tức giận.
Lục Thương Hạc nghiêm mặt nói:
- Năm đó hai ta kết nghĩa kim lan, nghĩa phụ cũng không chê ta xuất thân nghèo hèn, thu ta làm nghĩa tử, bắt đầu từ khi đó, ta đã coi mình là một phần của Hướng gia.
Những năm này đệ du lịch giang hồ, hiện giờ trở thành Bang chủ Cái Bang, sự nghiệp lẫy lừng như thế, nghĩa phụ dưới suối vàng nếu có thể biết được, cũng không biết vui mừng cỡ nào.
Y chắp hai tay sau lưng, nhìn bức họa kia, chậm rãi nói:
- Năm đó nghĩa phụ dạy bảo ta rất nhiều, mặc dù người mất hơn hai mươi năm rồi, nhưng mỗi câu người nói với ta, ta đều ghi nhớ trong lòng. Chân dung nghĩa phụ ở nơi này, mỗi ngày ta ra vào, đều sẽ nhớ tới nghĩa phụ dạy bảo năm đó, nếu như không có những lời dạy bảo này, chỉ sợ vi huynh hiện giờ cũng không có được cuộc sống hôm nay.
Hướng Bách Ảnh miễn cưỡng cười cười, nhưng Tề Ninh có thể thấy được, vị Bang chủ Cái Bang kiến thức rộng rãi này, giờ phút này lại chạm tới chỗ mềm mại nhất trong lòng.
- Tiêu Dao, đệ nhìn bên cạnh chân dung nghĩa phụ, chừa lại một khoảng trống.
Lục Thương Hạc lại cười nói:
- Đệ có biết vì sao không?
Hướng Bách Ảnh nói:
- Còn xin đại ca chỉ giáo!
- Nghĩa phụ tung hoành giang hồ, đặt chân tại Tây Xuyên, một tay sáng lập Phong Kiếm sơn trang.
Lục Thương Hạc cảm khái nói:
- Lão nhân gia anh hùng cao minh, chỉ có một bức tranh vẽ, vi huynh luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó, cho nên năm đó lúc vẽ hình, liền muốn viết cho lão nhân gia một bài thi từ đủ để xứng đôi.
Hướng Bách Ảnh nói:
- Thi từ?
- Không sai.
Lục Thương Hạc gật đầu cười nói:
- Đệ biết vi huynh chỉ biết múa đao lộng thượng, thực sự thạo chữ nghĩa. Túc Ảnh mặc dù tài hoa xuất chúng, nhưng dù sao cũng là nữ nhân, văn chương thanh tú, không hợp với sự hào hùng của nghĩa phụ, cho nên ta vẫn luôn chờ đệ trở về, bổ sung bài từ này. Hướng Bách Ảnh khẽ giật mình, thở dài:
- Đại ca, huynh… huynh thực là phí tâm rồi.
- Đệ cho rằng ta kéo đệ trở về, chỉ vì gặp đại tẩu?
Lục Thương Hạc cười vang:
- Chuyện điền từ một ngày không được, trong lòng ta liền cảm thấy thẹn với nghĩa phụ, cho nên lần này nói thế nào cũng phải kéo đệ trở về điền bài từ này lên.
Y vỗ nhẹ vai Hướng Bách Ảnh:
- Năm đó văn chương của đệ nổi bật xuất chúng, mười tám năm trôi qua, kiến thức rộng rãi, năm đó không thể sánh với hiện giờ được.
Hướng Bách Ảnh lắc đầu nói:
- Đại ca, huynh phí sức như thế, tiểu đệ cảm kích trong lòng, chẳng qua bài từ này, tiểu đệ thấy ai cũng có thể điền lên, duy chỉ đệ không thể.
- Ồ?
Lục Thương Hạc ngạc nhiên nói:
- Đó là vì sao?
- Nguyện vọng của phụ thân, chính là muốn đệ bỏ võ theo văn.
Hướng Bách Ảnh cười khổ nói:
- Đại ca hẳn là nhớ kỹ, lúc phụ thân tuổi già, vốn hi vọng Hướng gia không còn can thiệp vào ân oán giang hồ, chỉ tiếc hiện giờ tiểu đệ vẫn còn ở trong giang hồ, hơn nữa còn… !
Y lắc đầu:
- Phụ thân dưới suối vàng có biết, chưa hẳn vui mừng, chỉ sợ còn đang trách cứ tiểu đệ. Cho nên bài từ này, tiểu đệ cũng không dám điền lên. Lại nói con không luận cha, phụ thân dù là hạng người gì, ta làm con trai đều không tiện đánh giá.
Lục Thương Hạc đưa tay vuốt râu nói:
- Hóa ra Tiêu Dao còn có cố kỵ như thế, đây là vi huynh cân nhắc không chu toàn, điều này… !
Phùng Môn chủ kia cười nói:
- Lục Trang chủ, Hướng Bang chủ kiêng kị điền từ cũng là chuyện thực tế.
Y liếc Tề Ninh một cái, nói:
- Ngài chớ quên, Tiểu Hầu gia còn ở nơi nay, đây chính là quý nhân bình thường mời còn không được, sao Trang chủ không mời Tiểu Hầu gia điền từ?
Một người khác cũng lập tức nói:
- Phùng Môn chủ nói rất đúng, Cẩm Y Hầu danh chấn thiên hạ, Tiểu Hầu gia xuất thân Cẩm Y thế gia, chắc chắn văn thao vũ lược.
Trên đỉnh Liên Hoa Phong, chúng ta đã kiến thức võ công của Tiểu Hầu gia, quả thực khiến người ta tán thưởng. Hiện tại không bằng mời Tiểu Hầu gia thể hiện tài văn, cũng khiến chúng ta kiến thức một chút tài hoa của Cẩm Y Tề gia!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo