Hôm nay nghe Hướng Bách Ảnh giải thích Tề Ninh mới hiểu được vị trí kinh khủng của Đại Tông Sư.
Hướng Bách Ảnh nghi ngờ lai lịch và thân phận của Thanh Đồng Tướng quân, Tề Ninh cũng cực kỳ nghi ngờ. Dù sao, với lịch duyệt giang hồ của Hướng Bách Ảnh, thế nào cũng hiểu biết một chút về Ngũ Đại Tông Sư. Nếu trên giang hồ có nhân vật như Thanh Đồng Tướng quân này, không thể nào có chuyện Hướng Bách Ảnh không hề hay biết.
- Vậy, Hướng thúc thúc, đã bao giờ thúc nghe nói về quan tài băng trong Mê Hoa Cốc chưa?
Tề Ninh nghĩ tới quan tài băng kia, không nhịn được mà hỏi.
Hướng Bách Ảnh khẽ lắc đầu:
- Chưa từng nghe nói. Dù sao Thiên Vụ Lĩnh này cũng là sào huyệt của Hắc Liên Giáo, địa bàn của Đại Tông Sư ai dám tự tiện xông vào? Ngay cả Mê Hoa Cốc ngươi từng nói ta cũng chưa bao giờ nghe nói qua. Vị Thanh Đồng Tướng quân kia có vẻ quen thuộc với địa hình Thiên Vụ Lĩnh, chắc đã có dự mưu từ trước. Ngươi vừa mới nói trong quan tài băng có người, lạ thật, Thanh Đồng Tướng quân kia muốn tìm người trong quan tài băng làm gì?
Tề Ninh cũng trăm mối tơ vò:
- Nhưng Giáo chủ Hắc Liên giáo có vẻ cực kỳ để ý đến người trong quan tài băng, hẳn người đó rất không bình thường!
Hướng Bách Ảnh gật đầu:
- Bất Tử Thánh Thủ Lê Tây Công y thuật cao minh, theo như ta biết, người này có tấm lòng nhân hậu, vật có thể khiến cho ông ta không tiếc mạng bảo vệ hẳn cũng không phải ác nhân gì.
Nghĩ nghĩ một lát, y lại nói:
- Giáo chủ Hắc Liên giáo thụ thương, việc này không nhiều người biết, ngươi không cần nói lại với người khác.
Tề Ninh gật đầu:
- Ta hiểu. Nhưng hẳn là Thanh Đồng Tướng quân đã chạy trốn, chỉ sợ y sẽ thả tin tức này ra.
- Nếu quả thật là thế, thì cũng không có cách nào. Từ nhiều năm nay năm Đại Tông Sư vẫn kiềm hãm lẫn nhau, bình an vô sự, nếu chuyện Giáo chủ Hắc Liên giáo bị thương lan truyền ra ngoài, ta chỉ lo sẽ dẫn đến phong ba khác.
Hướng Bách Ảnh cầm cái túi da bò, ngửa cổ uống một ngụm, lại dùng ống tay áo quệt miệng:
- Thôi, chuyện này ngươi cứ cố gắng không dính vào là được.
Đúng rồi, Thu Thiên Dịch theo ngươi vào Kinh, sau đó ngươi định làm thế nào?
- Đương nhiên là phải bẩm báo Hoàng thượng, chờ ý chỉ của Hoàng thượng. Hoàng thượng phái ta đến Tây Xuyên, mang Thu Thiên Dịch về coi như cũng hoàn thành nhiệm vụ.
- Ha ha, dù sao ta cũng đang rảnh rỗi, cùng ngươi vào Kinh được không?
Tề Ninh mừng lớn:
- Nếu có Hướng thúc thúc làm bạn dọc đường đương nhiên là cầu còn không được.
Trong lòng hắn hiểu, Hướng Bách Ảnh thân là Bang chủ Cái Bang, tuyệt đối không có chuyện rảnh rỗi, ông ta đi theo mình vào Kinh có lẽ vì muốn hộ vệ, cũng chưa chắc là vì đề phòng Thu Thiên Dịch, có lẽ là lo lắng có biến cố khác nảy sinh.
Tề Ninh nói chuyện với Hướng Bách Ảnh nửa ngày vẫn không thấy Thu Thiên Dịch tới, thầm nghĩ, thế nào lão cũng sẽ không lật lọng. Còn đang suy nghĩ thì một bóng người từ vách đá bay lên, như chim ưng rơi xuống, là Thu Thiên DỊch.
Hai tay lão ta ôm một vò rượu, nâng lên từ bên dưới, ném qua:
- Đây là bách thảo nhưỡng trân tàng, xem các ngươi có dám uống không.
Hai vò rượu bay về phía Tề Ninh và Hướng Bách Ảnh, hai người đều đưa tay đỡ lấy. Hướng Bách Ảnh không chút đắn đo, bật bùn phong, ngửa cổ rót vào miệng.
Thu Thiên Dịch có vẻ ngạc nhiên rồi lại có vẻ khâm phục, cười nói:
- Lão phu hành tẩu giang hồ nhiều năm, chưa bội phục quá ba người, Hướng Bang chủ, hôm nay lão phu phục ngươi đấy, không chút nghĩ ngợi đã dám uống, chỉ riêng phần can đảm này nhìn khắp thiên hạ chỉ sợ cũng không có bao nhiêu người có thể so.
Hướng Bách Ảnh quệt tay chùi rượu, cũng phóng khoáng cười nói:
- Mười một tuổi lão ăn mày đã bắt đầu uống rượu, hơn ba mươi năm, rượu thực sự ngon chỉ có một Cổ Thành Đốt. Vốn cho rằng kiếp này chỉ có Cổ Thành Đốt làm bạn, hôm nay mới phát hiện ra, ngoài nó còn có rượu ngon như thế.
Y nói xong lại uống một ngụm.
Tề Ninh thì không hứng thú lắm với rượu. Thu Thiên Dịch đã đến, không trì hoãn nữa, cả ba người đi xuống núi.
Tới chân núi, nhìn lại xa xa, chỉ thấy bóng người đông như kiến, người của tám bang mười sáu phái vẫn chưa tản đi.
Hướng Bách Ảnh nhìn Thu Thiên Dịch một chút. Thu Thiên Dịch nói:
- Còn một canh giờ nữa sẽ đến đêm, chờ sau khi trời tối con tin sẽ được phóng thích.
Trong lòng Tề Ninh cũng hiểu, tám bang mười sáu phái không tin tưởng Hắc Liên giáo, mà Hắc Liên giáo cũng không có tí lòng tin nào với tám bang mười sáu phái.
Tám bang mười sáu phái vẫn không tán đi hiển nhiên đang chờ con tin được thả. Hắc Liên giáo chờ trời tối mới thả con tin đương nhiên là muốn tranh thủ thời gian, phòng ngừa tám bang mười sáu phái lật lọng, lại bố phòng lần nữa trên núi, tránh họ tấn công núi một lần nữa.
Tới gần doanh địa, đã có Hàn Thiên Khiếu của phủ Thần Hầu tới đón, chắp tay chào:
- Tiểu Hầu gia, Hướng Bang chủ!
Hướng Bách Ảnh hơi gật đầu, Hàn Thiên Khiếu nói:
- Phủ Thần Hầu triệu tập người của tám bang mười sáu phái đến doanh địa nghị sự, chỉ chờ tiểu Hầu gia và Hướng Bang chủ tới.
Thu Thiên Dịch không chờ hai người lên tiếng đã nói thẳng với Tề Ninh:
- Tiểu Hầu gia, ta là bàng môn tà đạo, người của tám bang mười sáu phái sẽ không thông đồng làm bậy với ta đâu. Nếu ngươi tin được lão phu, lão phu sẽ chờ ngươi ở Thành Đô. Ngươi thấy thế nào?
Hàn Thiên Khiếu liếc xéo lão, thản nhiên nói:
- Tốt hơn là Độc Vương đi theo chúng ta đi, ta sẽ phái người chiếu cố ngươi thật cẩn thận.
- Lão phu vẫn luôn độc lai độc vãng, người khác bảo ta làm gì, ta lại không làm cái đó.
Thu Thiên Dịch không nể mặt Hàn Thiên Khiếu chút nào:
- Lão phu và tiểu Hầu gia đã có hứa hẹn, là đi hay ở, do tiểu Hầu gia làm chủ, còn chưa tới phiên phủ Thần Hầu các ngươi quan tâm tới hành tung của lão phu.
Tề Ninh hiểu, mặc dù tính tình Thu Thiên Dịch này kỳ quái nhưng lại là người cực kỳ trọng mặt mũi, giữ chữ tín, lại thêm, trước khi tới Thành Đô hắn còn muốn tới Hắc Nham Lĩnh một chuyến, để lão độc vật này theo bên cạnh thật đúng là không tiện, bèn cười nói:
- Độc Vương độc lai độc vãng đã quen, ta cũng không ép buộc, ngươi cứ chờ ta ở Thành Đô cũng được.
Quả thật Thu Thiên Dịch chỉ sợ Tề Ninh từ chối, cứ ở trước mặt Hàn Thiên Khiếu thật là mất mặt, nghe hắn nói vậy dường như mười phần tin tưởng nhân phẩm của mình, lão mừng rỡ nhướn mày:
- Ở Thành Đô, không gặp không về.
Sau đó lão lập tức xoay người bỏ đi.
Hàn Thiên Khiếu muốn ngăn cản nhưng tiểu Hầu gia đã đồng ý, không tiện nói nhiều, chỉ khẽ nhắc:
- Tiểu Hầu gia không sợ người này chạy sao?
- Nếu thực sự lão muốn chạy cũng sẽ không theo ta xuống núi.
Tề Ninh thản nhiên nói.
Hàn Thiên Khiếu không tiện nói nhiều, giơ tay lên mời:
- Hầu gia, Hướng Bang chủ, mời!
Hướng Bách Ảnh lắc đầu cười:
- Phủ Thần Hầu triệu tập tám bang mười sáu phái nghị sự, lão ăn mày sẽ không tham dự, có Bạch Hổ Trưởng lão tham gia là được.
Hàn Thiên Khiếu khẽ giật mình.
Hướng Bách Ảnh lại mỉm cười hỏi Tề Ninh:
- Hầu gia có tham gia không?
Tề Ninh thầm nghĩ phủ Thần Hầu còn có thể có chuyện gì mà muốn triệu tập thương nghị nữa? Thấy Hướng Bách Ảnh không để ý đến, nghĩ bụng mình đã đánh bại bọn người Long Các Chủ trên Liên Hoa Phong, đám người này hẳn vẫn có chút thành kiến với mình, mình tới ngồi chung với mấy người này cũng chẳng có bao nhiêu ý tứ, bèn lắc đầu:
- Hàn Giáo úy, ta còn có việc phải làm, sẽ không tham gia lần nghị sự này. Có Hiên Viên Giáo úy chủ trì là được rồi.
Không chờ Hàn Thiên Khiếu nói gì, hắn bèn hỏi:
- Không biết Hàn Giáo úy có thể cho mượn hai con ngựa không?
Sau khi về Kinh ta sẽ trả.
- Ti chức sẽ đi dẫn ngựa!
Hàn Thiên Khiếu chắp tay, quay người rời đi.
- Hướng thúc thúc, vì sao không tham gia nghị sự?
Tề Ninh hỏi Hướng Bách Ảnh.
- Ta ấy, lười được là lười thôi, trường hợp này ta cũng không quen. Mà chuyện bọn họ định bàn ta cũng biết.
- Ồ?
Tề Ninh kinh ngạc:
- Thúc biết bọn họ bàn cái gì sao?
- Phái binh đánh trận cũng cần chia quân ngân, luân công ban thưởng. Tám bang mười sáu phái bị phủ Thần Hầu triệu tập tới, tử thương mấy trăm người, đương nhiên phủ Thần Hầu cũng phải cho bọn họ một câu trả lời, nếu không, làm sao tám bang mười sáu phái có thể cứ thế cam tâm mà đi?
Tề Ninh lập tức nghĩ đến điều kiện bọn Minh chủ Kim Kiếm Minh Gia Cát Trường Đình đã nói với phủ Thần Hầu trước khi tấn công lên núi, bừng tỉnh đại ngộ:
- Bọn họ muốn phân chia địa bàn một lần nữa?
Hướng Bách Ảnh lắc đầu cười:
- Lần này tám bang mười sáu phái có nhiều hao tổn, có lẽ phủ Thần Hầu sẽ đền bù một chút vàng bạc tiền tài, không thể có chuyện phân chia thế lực lại lần nữa. Tây Môn Vô Ngân khổ tâm duy trì cục diện hiện tại, sao có thể dễ dàng đánh vỡ? Có vài người cũng muốn mượn cơ hội này khuếch trương địa bàn, chỉ tiếc đây đều đã nằm trong dự liệu của Tây Môn Vô Ngân. Một khi phân chia thế lực một lần nữa, cách cục giang hồ tất sẽ bị đánh tan, vì vậy mà loạn.
Đến lúc đó phủ Thần Hầu muốn khống chế cục diện cũng sẽ không dễ dàng. Tây Môn Vô Ngân sẽ không ngu xuẩn như thế.
Tề Ninh thầm nghĩ, lão giang hồ đúng là lão giang hồ, nói một câu trúng tim đen, y đã biết được tâm tư của Tây Môn Vô Ngân.
Trong lòng hắn cũng biết tham gia quá sâu vào chuyện giang hồ cũng không có lợi nhiều cho mình. Hiên Viên Phá chờ mình tới giam gia, chỉ sợ đến lúc đó sẽ ném cho mình củ khoai lang nóng bỏng tay, mình tránh không kịp.
Chỉ một lát sau, Hàn Thiên Khiếu đã tự mình dắt tới hai con tuấn mã, giao cho Tề Ninh, chắp tay nói:
- Hầu gia, đại sư huynh lệnh cho chúng ta chờ Hầu gia ở Thành Đô.
Chờ Hầu gia làm xong việc sẽ tới Thành Đô, chúng ta hộ vệ Hầu gia về Kinh. Nhưng nếu Hầu gia còn có phân phó khác, phủ Thần Hầu lúc nào cũng sẵn sàng.
- Đa tạ!
Tề Ninh vẫn muốn sớm rời nơi thị phi này cho thoải mái, bèn lật mình lên ngựa cười chào:
- Hàn Giáo úy, ngươi nói với Chiến Anh một tiếng, về Kinh thành ta sẽ đi thăm nàng.
Hàn Thiên Khiếu khẽ giật mình, không biết trả lời thế nào.
Hướng Bách Ảnh đã lên ngựa từ trước, hai người lắc dây cương, như hai tia chớp phóng về phía đông, phi được chừng bảy tám dặm đường, chợt nghe sau lưng có tiếng vó ngựa. Tiếng vó ngựa rất gấp, Tề Ninh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy năm sáu con ngựa lao vùn vụt tới, có tiếng người gọi:
- Tiêu Dao, chờ một chút!
Là tiếng của Lục Thương Hạc.
Hướng Bách Ảnh ghìm dần ngựa lại, Lục Thương Hạc chớp mắt đã đuổi theo, cười to:
- Tiêu Dao, đệ muốn đi đâu?
Chúng ta còn chưa nói chuyện xong, đệ sẽ không đi mà không từ giã chứ?
- Đại ca hiểu lầm rồi. Chuyện đã đồng ý với đại ca ta sẽ không nuốt lời, chỉ là…
- Tiêu Dao, cái tính do do dự dự này không giống với ngươi trước kia.
Lục Thương Hạc cười cười:
- Huynh đệ Tiêu Dao của ta không câu nệ tiểu tiết, trọng tình trọng nghĩa. Ta không quản đệ có phải Bang chủ Cái Bang không, lần này cho dù đệ muốn chạy, làm đại ca ta cũng phải kéo đệ đi gặp đại tẩu!
Tề Ninh nhìn đám người sau lưng Lục Thương Hạc, mấy người đó cũng đang nhìn mình, có vài người có vẻ hiền hòa, trước đây không lâu đã gặp tại Phong Kiếm Sơn Trang.
n đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành n cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ng thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo