Lục Thương Hạc nói với giọng ân cần:
- Tiêu Dao, nếu không được, ta sẽ lên núi cùng với Tiểu Hầu gia, còn đệ thì về trang trước. Trong trang có đại phu, nhờ người xem giúp đi.
Hướng Bách Ảnh cười nói:
- Đại ca không cần lo lắng, đừng vì ta mà mất hứng.
Không nói nhiều nữa, y quay người xuống núi.
Lục Thương Hạc cau mày, nói:
- Nội lực Tiêu Dao thâm hậu, tửu lượng cũng không yếu, sao lại thấy khó chịu trong người?
- Lục Trang chủ, Hướng Bang chủ ngày nào cũng bận trăm công nghìn việc. Dạo gần đây người lại phải bôn ba mệt nhọc, lúc nào cũng căng cứng như dây cung. Trở lại sơn trang Ảnh Hạc, cũng như trở về nhà, tâm tình kích động, lại thêm việc được thư giãn nghỉ ngơi, có lẽ vì thế nên cảm thấy khó chịu.
Tề Ninh cười nói:
- Người bận bịu đã quen đột nhiên lại được rảnh rỗi sẽ thấy bứt rứt.
Lục Thương Hạc cười ha ha, nói:
- Tiểu Hầu gia nói chí phải. Tiêu Dao là người khỏe mạnh, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Y giơ tay lên, nói:
- Hầu gia, chúng ta lên núi săn lợn rừng nào.
Đoàn người đi sâu vào trong núi.
Tề Ninh có chút nghi hoặc trong lòng.
Hắn tin tưởng với võ công của Hướng Bách Ảnh, dù khó chịu trong người mà vận khí điều dưỡng thì cũng khôi phục nhanh thôi. Vừa rồi Hướng Bách Ảnh nháy mắt với hắn một cái, ý muốn hắn lên núi cùng Lục Thương Hạc. Hướng Bách Ảnh tự bảo rằng trong người khó chịu muốn xuống núi nghỉ ngơi trước, rõ ràng chỉ lấy cớ mà thôi.
Hướng Bách Ảnh và Lục Thương Hạc là huynh đệ kết nghĩa, sao y lại muốn mượn cớ rời đi? Y muốn đi đâu?
Tề Ninh trăm mối nghi ngờ, rối rắm không thể giải thích.
Sau khi họ đi sâu vào núi, số lượng con mồi quả nhiên nhiều hơn. Họ khá may mắn, đụng độ một con lợn rừng. Hiển nhiên là Lục Thương Hạc thường xuyên đi săn, tập mãi thành thói quen, chỉ huy mọi người bắn chết chú lợn.
Đến khi hoàng hôn buông xuống, chẳng những săn được một con lợn rừng, họ còn săn được nhiều con mồi khác. Hai tráng hán khênh con lợn rừng, mọi người đều cầm theo con mồi của mình, thu hoạch cũng khá.
Khi xuống núi, họ không thấy bóng dáng Hướng Bách Ảnh, biết Hướng Bách Ảnh chắc đã trở về trang rồi. Lúc đoàn người về tới sơn trang Ảnh Hạc, trời vẫn chưa tắt nắng.
Họ vừa bước vào trang đã thấy Lục Thăng ra đón. Lục Thương Hạc cho người đem mồi săn được đi xử lý trước, rồi mới hỏi Lục Thăng:
- Sức khỏe Tiêu Dao thế nào rồi?
Đã gặp đại phu chưa?
Lục Thăng bẩm:
- Thưa Trang chủ, Tiểu Hầu gia, Hướng Bang chủ đã đi rồi ạ. Ngài ấy đã đi được hơn một canh giờ.
Lục Thương Hạc khẽ giật mình.
Tề Ninh cũng cả kinh. Lục Thăng lấy ra hai phong thư được cất trong ngực áo, dâng lên và bẩm:
- Thưa Trang chủ, Tiểu Hầu gia, đây là thư Hướng Bang chủ để lại, Bang chủ dặn ta chờ các ngài trở về thì đưa cho các ngài.
Chợt lão vỗ đầu mình, thốt lên:
- Đúng rồi! Còn một vị huynh đệ Cái Bang đang đợi.
Lão nói rồi vội chạy đi gọi.
Tề Ninh nhận bức thư của mình, mở ra đọc lướt. Trong thư chỉ có một hàng chữ như gà bới thóc:
“Có việc gấp, gặp lại ở Kinh Thành”. Thư không có cả lạc khoản.
Nét chữ viết ngoáy, hiển nhiên người viết thư đang rất vội.
Lục Thương Hạc xem thư, nhíu mày nói:
- Tiêu Dao làm cái gì vậy? Đi mà không chào ta một tiếng. Chuyện có gấp bằng trời cũng không đến mức phải vội vã quá như thế chứ?
Trông y không được vui cho lắm.
Bấy giờ Lục Thăng dẫn một tên ăn mày quần áo rách bươm tới. Ăn mày tay cầm gậy gỗ, tiến lên chắp tay, nói:
- Hầu gia, Trang chủ, tiểu nhân là Ngô Nghị của phân đà Khuê Mộc Lang!
-Trang chủ, vị huynh đệ gọi là Ngô Nghị này đưa tới một phong thư. Hướng Bang chủ xem thư xong thì để lại thư, vội vã đi ngay.
Lục Thăng nói:
- Bang chủ không kịp chào phu nhân luôn.
Sắc mặt Lục Thương Hạc nghiêm nghị, hỏi:
- Ngô Nghị huynh đệ, có chuyện gì mà gấp vậy, khiến Bang chủ của các ngươi phải vội vã đi ngay?
- Lục Trang chủ, tiểu nhân vâng theo lời căn dặn của Bạch Hổ trưởng lão, ra roi thúc ngựa đưa thư đến. – Ngô Nghị đáp. – Trong bang xảy ra chuyện lớn, Bạch Hổ trưởng lão không quyết định được, biết Bang chủ ở sơn trang Lạc Ảnh nên ra lệnh cho tiểu nhân tới bẩm báo.
- Chuyện lớn?
Lục Thương Hạc rất bất mãn:
- Trời sập xuống hả?
Ngô Nghị vội đáp:
- Tiểu nhân chỉ đưa tin tới, chuyện lớn trong bang, tiểu nhân không dám hỏi nhiều.
Tề Ninh cũng nhíu mày. Hắn cảm thấy chuyện hôm nay rất quái lạ.
Hướng Bách Ảnh đi săn nhưng tới nửa đường lại kiếm cớ trở về, giờ lại nhận được một bức thư khẩn phải đi ngay lập tức. Tề Ninh không biết đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay là Hướng Bách Ảnh cố ý sắp xếp như thế?
Nhưng mục đích Hướng Bách Ảnh sắp xếp như thế là gì?
Hắn vào sơn trang Ảnh Hạc là vì nể mặt Hướng Bách Ảnh. Giờ thì tốt rồi, chính chủ đã đi, mình còn lý do gì để ở lại nơi đây?
- Làm phiền Ngô Nghị huynh đệ rồi.
Ngô Nghị chẳng qua chỉ là một đệ tử nho nhỏ trong Cái Bang, dĩ nhiên không thể so sánh với địa vị của nhân vật lãnh tụ của giang hồ Tây Xuyên như Lục Thương Hạc.
Nhưng Lục Thương Hạc không hề tỏ thái độ kẻ cả, căn dặn:
- Lục Thăng, chuẩn bị chỗ nghỉ cho Ngô Nghị huynh đệ, đêm nay…
Không đợi Lục Thương Hạc nói xong, Ngô Nghị đã cất lời:
- Lục Trang chủ, tiểu nhân ở lại là để giải thích mọi việc. Giờ mọi người đã trở về, những điều cần nói tiểu nhân cũng đã nói xong, phải trở về phân đà ngay ạ.
Lục Thương Hạc cười, nói rằng:
- Không phải lo bị Bang chủ của các ngươi trách cứ, trời sắp tối rồi, nghỉ ngơi ở đây một đêm đi.
- Thịnh tình của Lục Trang chủ, tiểu nhân xin ghi nhớ.
Ngô Nghị nhanh miệng đáp lại:
- Trong bang xảy ra chuyện lớn, mặc dù địa vị tiểu nhân thấp kém, nhưng nếu có thể giúp được cho bang bất cứ chuyện nhỏ nhặt nào, tiểu nhân cũng cố gắng hoàn thành.
Gã chắp tay, nói:
- Tiểu nhân cáo lui.
- Đã thế thì Lục mỗ không ép ngươi ở lại nữa.
Lục Thương Hạc nói:
- Lục Thăng, đi chuẩn bị ít bạc cho Ngô huynh đệ mang đi.
Ngô Nghị vội đáp:
- Không dám không dám.
- Ngô Nghị huynh đệ đừng khách khí. Lại nói, Cái Bang bốn bể là nhà, vào nhà mà không nhận thì không hợp quy củ.
Lục Thương Hạc cười ha hả, y nói thế rồi ra hiệu cho Lục Thăng đi lấy bạc. Ngô Nghị đành chắp tay, nói:
- Tiểu nhân cảm ơn Lục Trang chủ.
Lúc bấy giờ Lục Thương Hạc mới nhìn sang Tề Ninh, cau mày hỏi:
- Cái Bang xảy ra chuyện lớn, là chuyện lớn gì? Cái Bang là bang phái lớn nhất trên giang hồ, phóng mắt khắp thiên hạ, ai dám trêu chọc vào Cái Bang?
Tề Ninh cũng cảm thấy khó hiểu, cười đáp:
- Lục Trang chủ, nếu Cái Bang gặp chuyện thật thì ta cũng muốn đi xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngô Nghị, bản hầu đi cùng ngươi.
Lục Thương hạc vội vàng la lên:
- Tiểu Hầu gia, lẽ nào người cũng muốn đi?
- Trang chủ, nên ăn đã ăn, nên uống đã uống, còn có thể làm quen với bậc anh hùng hào kiệt như Trang chủ, chuyến đi này cũng coi như không tồi.
Tề Ninh cười mà rằng:
- Trang chủ người biết đó, ta còn phải trở về Kinh Thành phục mệnh với hoàng thượng, vừa khéo có Ngô Nghị, ta có thể đi cùng với hắn.
- Tiểu Hầu gia, chuyện này không được đâu.
Lục Thương Hạc nói ngay:
- Lẽ nào Tiêu Dao vừa đi, người liền không xem ta là bằng hữu nữa? Huống chi giờ trời đã tối, nếu người muốn đi, mai ta sẽ tự mình tiễn người đi Thành Đô.
Tề Ninh cười, lắc đầu và đáp:
- Trang chủ khách khí quá. Đã kết bạn, ngày sau khó tránh khỏi việc thường xuyên đến quấy rầy người.
Đừng quan tâm tới một hai ngày này. Đổi lại nếu sau này Lục Trang chủ vào Kinh, nhất định phải tới phủ Cẩm Y Hầu của ta làm khách.
Lục Thương Hạc thở dài, nói:
- Lục mỗ hổ thẹn, chiêu đãi không chu đáo. Nhưng ngày sau có vào Kinh nhất định sẽ bái phỏng Hầu gia.
Lục Thăng mang tới ít bạc. Lục Thương Hạc lại nói:
- Lấy bộ “Thiên Hà Đồ” mà ta cất ra đây.
Y nói với Tề Ninh:
- Lục mỗ biết Hầu gia xuất thân phú quý, tất nhiên không để vàng bạc tiền tài vào mắt. Trong trang của ta cũng không có gì có thể làm quà, chỉ có một bộ danh họa cất giữ nhiều năm, Hầu gia hãy mang về để thưởng thức lúc nhàn rỗi.
Tề Ninh vội nói:
- Trang chủ, nếu người làm thế, sau này ta không dám bước vào sơn trang Ảnh Hạc này nữa. Kết giao giữa quân tử nhạt như nước, nếu khách khí như vậy, sẽ trở nên xa cách.
Lục Thương Hạc khẽ giật mình.
Chợt y cười, nói:
- Tiểu Hầu gia quả nhiên hào khí ngút trời. Vậy Lục mỗ không làm theo khuôn sáo cũ nữa.
Hoàng hôn rực đỏ. Lục Thương Hạc tiễn Tề Ninh mấy dặm đường.
Tề Ninh chắp tay, nói:
-Mời Trang chủ trở về, lần sau có thời gian chúng ta lại tụ họp.
Lục Thương Hạc xuống ngựa, chắp tay mà nói:
- Hầu gia khăng khăng không muốn có người theo hộ tống, Lục mỗ không cưỡng cầu. Chúc Hầu gia thuận buồm xuôi gió, người phải bảo trọng nhé.
Tề Ninh cũng chắp tay trả lễ, rồi hắn và Ngô Nghị thúc ngựa lên đường.
Hai người một đường thẳng tiến về Thành Đô. Ngựa phi hơn mười dặm, bỗng Tề Ninh dần giảm tốc độ ngựa. Ngô Nghị cũng dừng ngựa lại, hỏi:
- Hầu gia có chuyện gì không?
- Ngô Nghị, ngươi là đệ tử Cái Bang thuộc phân đà Khuê Mộc Lang?
Tề Ninh nở nụ cười sâu xa, hỏi:
- Sao Bạch Hổ trưởng lão biết Hướng Bang chủ ở sơn trang Ảnh Hạc?
- Tiểu nhân không biết, tiểu nhân chỉ nghe lệnh trưởng lão đến sơn trang Ảnh Hạc một chuyến thôi.
Ngô Nghị đáp ngay.
Tề Ninh như có điều suy nghĩ, bụng nghĩ không mấy người biết chuyện hắn và Hướng Bách Ảnh đến thăm sơn trang Ảnh Hạc. Lúc Lục Thương Hạc cưỡi ngựa đuổi theo, Bạch Hổ trưởng lão không có mặt ở đó, sao y biết Hướng Bách Ảnh sẽ ở sơn trang Ảnh Hạc? Chẳng lẽ chuyện này là do Hướng Bách Ảnh âm thầm sắp đặt, trước đó y đã nói với Bạch Hổ trưởng lão rằng sẽ đến sơn trang Ảnh Hạc?
Tại sao Hướng Bách Ảnh lại sắp đặt như thế?
Sắc trời đã tối hẳn. Họ trông thấy phía trước có ánh đèn, đến gần mới nhận ra đó là một khách điếm ở ven đường. Đất đai Tây Xuyên rộng lớn, dân cư không thể tính là nhiều, có nhiều vùng đất hoang vắng, nhưng dọc đường đến phủ Thành Đô luôn có khách điếm cung cấp nơi nghỉ chân cho khách đi đường.
- Phân đà Khuê Mộc Lang ở đâu?
Tề Ninh xuống ngực, hỏi Ngô Nghị kia:
- Chẳng lẽ là ở phủ Thành Đô?
- Cái này…
Ngô Nghị hơi ngơ ngác, nhưng gã nhanh chóng nở nụ cười, đáp rằng:
- Ở ngay cạnh phủ Thành Đô. Hầu gia cũng muốn đến phân đà Khuê Mộc Lang sao?
- Lẽ nào không tiện?
Tề Ninh hỏi:
- Bang chủ các ngươi đã hứa cùng vào Kinh với ta, giờ có chuyện đột xuất, ta phải hỏi Bang chủ có còn muốn vào Kinh cùng ta không.
- E là Bang chủ không đi được.
Ngô Nghị đáp:
- Hầu gia, Cái Bang chúng tôi đều là ăn mày, có nhiều bất tiện. Chi bằng tiểu nhân đưa Hầu gia đến Thành Đô trước, rồi trở về bẩm báo cho Bang chủ. Nếu Bang chủ muốn vào Kinh, tự người sẽ sai người bẩm báo cho Hầu gia.
- Ồ?
Tề Ninh thản nhiên nói:
- Ngươi có thể làm chủ cho Bang chủ của các ngươi?
Ngô Nghị khẽ giật mình, vội nói:
- Không dám, không dám.
Vào khách điếm, họ gọi vài món cơm canh. Tề Ninh trầm tư xem có nên đi phân đà Khuê Mộc Lang ngay trong đêm không, Ngô Nghị lại tìm chủ khách điếm hỏi thức ăn cho ngựa rồi đi ra chỗ buộc ngựa.
Rượu và thức ăn đã mang lên, nhưng Ngô Nghị kia vẫn chưa trở về. Tề Ninh đành bước ra cửa.
Hắn thấy hai con ngựa còn buộc bên ngoài, thức ăn ngựa bị vứt một bên, còn Ngô Nghị thì không thấy đâu.
Tề Ninh lập tức cảm thấy trong chuyện này có chỗ không hợp lý.
Hắn tìm kiếm từ trước ra sau khách điếm một lượt. Ngô Nghị kia quả nhiên không cánh mà bay, không thấy bóng dáng.
Thank You to Phương Linh For This Useful
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo