Tề Ninh cũng không thừa nước đục thả câu mà nói thẳng:
- Muốn giải khốn cục lúc này, song phương đều phải lùi từng bước. Lúc trước ta đã từng hỏi qua, Độc vương có dám theo ta vào kinh không?
- Ngươi nói đi nói lại cũng là muốn để lão phu bó tay chịu trói sao?
Thu Thiên Dịch cười lạnh đáp.
Tề Ninh nói:
- Sau khi Độc vương theo ta vào kinh, có thể chứng minh sự trong sạch của mình với Hoàng thượng.
Dù sao Kim tàm cổ độc cũng là do ngài luyện chế ra, muốn tra tìm hung phạm đánh cắp Kim tàm cổ độc thì ngài phải cung cấp đầu mối. Ngoài ra các ngài phải thả hết con tin bị nhốt, như thế mới có thể giúp Hắc liên giáo tránh được tai ương diệt môn.
- Lão phu bó tay chịu trói, sau đó thả hết con tin.
Thu Thiên Dịch cười ha hả nói:
- Tiểu hầu gia, chỉ bằng mấy câu nói luyên thuyên mà muốn làm được chuyện bát bang thập lục phái tử thương vô số không làm được, ngươi tính toán khôn khéo thật. Bắt lão phu, giao cho Hoàng thượng của các ngươi, hơn nữa còn cứu được con tin, đến lúc đó chắc ngươi sẽ được phong vương phải không?
Mặt Tề Ninh không đổi sắc, khí định thần nhàn nói:
- Nếu không làm như vậy thì tất nhiên những người đó chỉ giống như sơn dương đợi làm thịt.
Nhưng mọi người trong Hắc thạch điện này tuyệt đối cũng không sống sót nổi một người. Độc vương, ở lại đây là chết, đi theo ta vào kinh, chẳng những có thể cứu được bọn họ, có lẽ ngài còn có thể có một đường sống. Không biết ngài có dám đánh cuộc một phen hay không?
Thu Thiên Dịch nhìn thẳng vào Tề Ninh, nói:
- Ngươi muốn lão phu vào kinh cũng không phải là không thể thử.
Ngươi lưu lại ở chỗ này làm con tin, bát bang thập lục phái rút ra khỏi Thiên Vụ lĩnh là lão phu lập tức vào kinh.
- Không có ta thì ngươi vào kinh có tác dụng gì?
Tề Ninh thản nhiên nói:
- Độc vương, nói thật với ngài, thật ra ta chẳng thèm để ý tới sinh tử của ngài. Nhưng bản hầu nếu ăn lộc vua thì cần phải điều tra ra rốt cục ai đứng sau lưng hãm hại Hắc liên giáo, bọn chúng có âm mưu gì với triều đình.
Lạc Vô Ảnh nói:
- Tiểu hầu gia, ngươi tin tưởng dịch độc trong kinh không có liên quan tới lão độc vật sao?
- Độc vương được xưng là đệ nhất cao thủ dùng độc trong thiên hạ, trên phương diện độc dược đúng là nhân vật đại tông sư.
Tề Ninh nói:
- Ta rất khó tin nổi nhân vật như thế lại không để ý tới thân phận mình mà đi hạ độc với dân chúng bình dân.
Thần sắc Thu Thiên Dịch hòa hoãn hơn một chút, cười lạnh nói:
- Tiểu tử ngươi cũng còn có vài phần kiến thức.
- Lão độc vật, Tiểu hầu gia nói không phải không có lý.
Lạc Vô Ảnh nói:
- Có người đánh cắp Kim tàm cổ độc của ngươi, hạ độc tại kinh thành, vu hại ngươi. Lúc này Tây Môn Vô Ngân mới lợi dụng điều đó lấy cớ để ra tay với chúng ta.
Nếu không trừ được kẻ này thì cho dù chúng ta có chết tại Thánh điện thì chỉ sợ cũng khó lòng nhắm mắt được.
Thu Thiên Dịch không nói gì, như nghĩ tới điều gì đó. Tề Ninh lại hỏi:
- Độc vương, Đoạn Thanh Trần có khả năng là người đánh cắp Kim tàm cổ độc hay không?
Thu Thiên Dịch lắc đầu nói:
- Kim tàm cổ độc được nuôi dưỡng tại Âm Dương giới ở Bạch Sa Cương. Mặc dù lão phu là người trong Hắc liên thánh giáo nhưng xuất thân Bạch miêu. Đoạn Thanh Trần xuất thân Hắc miêu, mà Bạch Sa Cương là địa bàn của người Bạch Miêu, Âm Dương giới là cấm địa của lão phu. Chớ nói là Đoạn Thanh Trần, cho dù là lão quỷ Lạc Vô Ảnh này cũng không thể tiến vào được.
Lạc Vô Ảnh gật đầu nói:
- Địa thế của Âm Dương giới rất quỷ dị, không kém Thiên Vụ lĩnh.
Khinh công của Đoạn Thanh Trần cũng chỉ bình thường, tuyệt đối không thể lẻn vào Âm Dương giới.
Lời này của y dĩ nhiên là thừa nhận Âm Dương giới khó có thể xâm nhập nhưng cũng nói rõ là nếu có khinh công rất cao thì muốn vào Âm Dương giới cũng không phải là không có khả năng, đơn giản là muốn người ta hiểu được, mặc dù y không tiến vào Âm Dương giới nhưng nếu muốn tiến vào cũng không khó khăn.
Hiển nhiên Thu Thiên Dịch nghe ra ý trong lời nói của Lạc Vô Ảnh, tức giận đáp:
- Khinh công của ngươi lợi hại, chẳng lẽ Kim tàm cổ độc là bị ngươi trộm sao?
Lạc Vô Ảnh cười hắc hắc nói:
- Lão độc vật, tất nhiên ta có bản lĩnh tiến vào Âm Dương giới.
Chẳng qua ta lại không làm được việc điều khiển trùng kiến, chỉ biết đứng từ xa nhìn. Dù ngươi có đưa cho ta, ta cũng chẳng cần.
- Nói như thế thì không phải Đoạn Thanh Trần trộm Kim tàm cổ độc rồi.
Tề Ninh nói:
- Độc vương, Âm Dương giới ở nơi hẻo lánh, cũng không nhiều người biết. Có cam đảm, hơn nữa lại có bản lĩnh đánh cắp Kim tàm cổ độc như vậy lại càng không có nhiều. Độc vương có hoài nghi ai không?
Thu Thiên Dịch như nghĩ tới người nào đó nhưng lại không nói một lời.
- Lão độc vật, ta thấy Tiểu hầu gia thật tâm muốn bắt được hung phạm đấy.
Lạc Vô Ảnh nói:
- Chúng ta cứ chết không rõ ràng như thế chỉ sợ là chuyện rất nhiều người cầu còn không được. Nếu không thể tra ra chân tướng, không thể thanh lý môn hộ, có thật ngươi không chút nối tiếc không?
Thu Thiên Dịch lạnh lùng, nghiêm mặt nói:
- Ngươi muốn lão phu theo hắn vào kinh sao?
- Tiểu hầu gia, nếu chúng ta đồng ý với điều kiện ngươi đưa ra, ngươi cũng phải đồng ý với điều kiện của chúng ta.
Lạc Vô Ảnh nói:
- Nếu lão độc vật theo ngươi vào kinh, đổi lại, người của bát bang thập lục phái rút khỏi Thiên Vụ lĩnh, hơn nữa trước khi chuyện được điều tra rõ ràng không thể cho bọn họ lại đặt chân vào Thiên Vụ lĩnh nửa bước.
Tề Ninh cũng dứt khoát nói:
- Ta đã nói rồi, hai bên đều nhường một bước. Nếu như các ngươi đã nhượng bộ thì hiển nhiên ta sẽ dùng hết sức để phía Thần Hầu phủ cũng nhượng bộ. Chỉ cần Độc vương xuống núi theo ta, chắc chắn ta sẽ khiến bát bang thập lục phái rời khỏi Thiên Vụ lĩnh. Hơn nữa chờ khi bọn họ xuống núi rồi, các ngươi phải thả con tin.
Thu Thiên Dịch cất giọng lạnh lùng.
- Tiểu hầu gia, ngươi cho rằng chỉ bằng mấy câu của ngươi là bát bang thập lục phái có thể bỏ chạy sao? Bọn họ tấn công Thiên Vụ lĩnh chết thảm trọng như vậy, không thể dừng tay dễ dàng đâu.
Tề Ninh nghe lão nói như thế, rõ ràng đã có đường mở, lập tức nói:
- Việc này cứ giao cho ta là tốt rồi.
Nếu bọn họ không đồng ý rút đi thì ta sẽ không quản tới việc xử trí con tin nữa.
- Tiểu hầu gia, lão độc vật theo ngươi vào kinh không phải là bởi chúng ta sợ chết.
Hai mắt Lạc Vô Ảnh nghiêm nghị hẳn:
- Ngươi đã biết ý của chúng ta.
Chúng ta muốn tra hung phạm đã hãm hại Hắc liên thánh giáo, nếu ngươi thăm dò hết sức thì Hắc liên thánh giáo chúng ta cũng sẽ phối hợp hết sức. Nhưng nếu ngươi chỉ giở trò, Hắc liên giáo chúng ta muốn đối phó với Cẩm Y hầu của ngươi cũng không phải việc gì khó lắm.
Vừa lúc này lại có người bên ngoài nói vọng vào:
- Thánh sứ, bọn họ đang gọi cửa, nói muốn đàm phán.
Thu Thiên Dịch đi ra ngay lập tức.
Tề Ninh và Lạc Vô Ảnh cũng đi theo ra ngoài. Tới cửa lớn, chỉ nghe bên ngoài truyền tới một giọng nói:
- Trời cao cứ đức hiếu sinh, chẳng lẽ các ngươi muốn cho huynh đệ Hắc liên giáo đều chôn thân nơi này sao?
Thu Thiên Dịch cười lạnh một tiếng, nói với Tề Ninh:
- Tiểu hầu gia, lão phu không phải trẻ lên ba nhưng lần này tin ngươi một phen. Nếu ngươi có thể tìm ra hung phạm thật thì cừu hận trước đây xóa bỏ, Hắc liên giáo tuyệt đối không mạo phạm Cẩm Y hầu các ngươi nửa phần. Lão phu có thể vào kinh cùng ngươi, hiện tại ngươi cũng có thể đi ra ngoài bảo bọn họ rút lui đi.
Lão vươn một tay, lòng bàn tay có một viên thuốc màu đỏ:
- Đây là Bức huyết đan, ngươi uống luôn đi!
Tề Ninh cau mày nói:
- Bức huyết đan? Là độc dược sao?
- Có thể nói là như vậy.
Thu Thiên Dịch điềm nhiên đáp:
- Chẳng qua nó không chỉ là độc dược. Sau khi ăn Bức huyết đan có thể không bị độc trùng khác xâm nhập, coi như là bảo vật. Chỉ là trong ba tháng nếu không có thuốc giải thì đại la thần tiên cũng không thể nào cứu được ngươi.
Nếu ngươi lừa gạt lão phu thì lão sẽ chết cùng với ngươi.
Tề Ninh thấy vẻ mặt của lão, biết không ăn viên độc dược này thì nhất định mình không thể đi ra khỏi cửa, trong lòng thầm nghĩ trong phủ mình còn có Đường Nặc. Y thuật của Đường Nặc rất cao, cho dù ăn Bức huyết đan, đến lúc đó tất nhiên Đường Nặc sẽ giúp mình giải độc. Hắn cũng không do dự nữa, cầm Bức huyết đan nuốt luôn vào bụng.
Thu Thiên Dịch và Lạc Vô Ảnh liếc nhau, đều hơi gật đầu. Thu Thiên Dịch tiến lên vài bước, trầm giọng nói vọng ra ngoài cửa lớn:
- Người của các ngươi đang ở dưới đao của chúng ta, hiện tại chúng ta mở cửa điện, chỉ cần có người vọt vào, ba mươi ba người sẽ lập tức bị giết sạch. Trên dưới Hắc liên giáo chúng ta cũng nhất định huyết chiến tới cùng.
Giờ phút này giáo chúng của Hắc liên giáo cũng đã tiến lại, binh khí cầm tay, nhìn chằm chằm vào cửa lớn bằng đá đen, đợi lệnh một tiếng liền huyết chiến tới cùng với người bát bang thập lục phái.
Thu Thiên Dịch nhìn Lạc Vô Ảnh một cái, nói:
- Lạc Vô Ảnh, lão phu theo hắn vào kinh, nơi này liền giao cho ngươi. Sau khi chúng ta ra ngoài, ngươi lập tức đóng cửa lại. Nếu bọn chúng thật sự rút lui thì ngươi thả hết con tin ra.
Ánh mắt Lạc Vô Ảnh trịnh trọng, chắp tay nói:
- Lão độc vật, ngươi chịu xuất hiện khiến trong lòng ta vô cùng khâm phục. Ngươi yên tâm đi, nơi này cứ giao cho ta. Nếu ngươi bị người làm hại thì nhất định ta sẽ báo thù cho ngươi.
Thu Thiên Dịch cũng không nói nhiều nữa, xua tay. Liền có hai gã Hắc liên giáo chúng tiến tới, đứng cạnh hai bên cửa, đồng thời đưa tay đặt lên tường. Tề Ninh nhìn thấy bọn họ ấn vào một chỗ lõm.
Lập tức nghe thấy tiếng lạch cạch vang lên, cánh cửa đá thật lớn từ từ tách ra hai bên sườn núi, thế mới biết cánh cửa đá này cũng có cơ quan khống chế.
Tề Ninh sửa sang lại quần áo, lúc này mới gật đầu với Lạc Vô Ảnh, sau lại nhìn Thu Thiên Dịch, chậm rãi đi qua cánh cửa đá lớn kia.
Cánh cửa đá kia chỉ mở ra một khe hở vừa một người qua. Hai gã giáo chúng cũng giơ tay, khiến cửa đá không mở ra thêm nữa. Tề Ninh chậm rãi đi qua khe cửa.
Trong tích tắc khi hắn đi ra, hắn cảm thấy một luồng không khí thoáng mát ập tới, ánh mặt trời cũng chiếu từ trên bầu trời xuống.
Đi ra khỏi cửa lớn, Tề Ninh liền nhìn thấy dưới bãi đá đen đặc người. Tất cả đều cầm binh khí nơi tay, vô số ánh mắt đều nhìn chăm chú vào mình.
Chợt nghe một giọng nói duyên dáng gọi to:
- Tề ... Tề Ninh...
Chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp chạy vội ra từ trong đám người, chỉ nhoáng mấy cái đã tới trước mặt mình.
Tề Ninh nhìn thấy là Tây Môn Chiến Anh, cười thoải mái, dịu dàng nói:
- Chiến Anh, đừng lo lắng. Ta không sao.
Nhìn thấy mặt mày cô nương này lộ vẻ uể oải, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập mừng rỡ và kích động, hắn thầm nghĩ nàng thật đúng là vẫn lo lắng cho mình, muốn ôm nàng một cái nhưng trước mắt bao nhiêu, hắn cũng không thể làm vậy. Nếu làm thế thì thật sự sẽ khiến danh dự của Tây Môn Chiến Anh bị hao tổn.
Nhân sĩ giang hồ mặc dù không câu nệ chuyện nhỏ nhưng dù sao Tây Môn Chiến Anh cũng là hoàng hoa xử nữ, nếu bị mình ôm thì khó tránh khỏi chút lời ra tiếng vào. Mặc dù ngày thường hắn thích trêu chọc Tây Môn Chiến Anh nhưng chuyện liên quan tới danh dự của nàng, hắn cũng không dám làm xằng làm bậy.
Người bát bang thập lục phái nhận ra Tề Ninh đã ít lại càng ít, nhất thời hai mặt nhìn nhau, không biết người thanh niên này rốt cục là thần thánh phương nào. Nhưng trang chủ Lục Thương Hạc của Phong Kiếm sơn trang nhìn thấy Tề Ninh, đánh giá hai lượt, thân thể chấn động. Liền vào lúc này lại nghe thấy có người lạnh lùng nói:
- Mọi người cẩn thận, yêu nhân của Hắc liên giáo sắp đi ra rồi!
Chỉ thấy lúc này có một người chậm rãi đi ra khỏi cửa phía sau Tề Ninh, mặt vàng như nến, thân hình cao gầy, đúng là Thu Thiên Dịch Độc sứ của Hắc liên giáo.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo