người.
Tề Ninh cười nói:
- Bản Hầu tài sơ học thiển, có gì xấu hổ đây?
Hắn cũng chẳng có hảo cảm lắm với mấy người Phùng môn chủ, nếu là ngươi kính trọng, hắn sẽ xưng vãn bối, nhưng trước mặt mấy người kia hắn cũng không khách khí.
Phùng môn chủ cười đáp:
- Tất nhiên tài văn chương tiểu Hầu gia không thể không có, chỉ là tuổi còn nhẹ, muốn thể hiện được khí thế bàng bạc xứng với Hướng lão Trang chủ, cần phải có lịch duyệt cực sâu mới làm được.
Lời này của y có ý ngầm châm chọc, tựa như đang chê cười Tề Ninh kiến thức nông cạn, không có bao nhiêu lịch duyệt và uy vọng, chỉ dựa vào chiêu bài Cẩm Y Hầu mà người ngoài không dám đắc tội mà thôi.
- Xuyết khách mạn tuyết anh Thừa ảnh sương tuyết minh.
Ngân an chiếu bạch mã Táp đạp tựa lưu tinh.
Thập bộ sát nhất nhân Thiên lý bất lưu ngân Sự liễu phất y khứ
Thâm tàng dữ công danh!
Phùng môn chủ còn chưa dứt lời, Tề Ninh đã cao giọng ngâm.
Đây là bài thơ “Hiệp khách hành” của Lý Thái Bạch, chỉ vì đối cảnh nên Tề Ninh không rập khuôn nguyên thơ mà hơi cải biên mấy chữ. (1)
Trích “Hiệp khách hành”:
Triệu khách mạn hồ anh, Ngô câu sương tuyết minh. Ngân an chiếu bạch mã, Táp đạp như lưu tinh. Thập bộ sát nhất nhân, Thiên lý bất lưu hành. Sự liễu phất y khứ, Thâm tàng thân dữ danh. Dịch thơ:
Khách nước Triệu phất phơ giải mũ
Gươm Ngô câu rực rỡ tuyết sương Long lanh yên bạc trên đường Chập chờn như thể muôn ngàn sao bay
Trong mười bước giết người bén nhạy
Nghìn dặm xa vùng vẫy mà chi Việc xong rũ áo ra đi Xoá nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm (Thivien.vn)
(Tại hạ - Giang Hồ - bất tài xin phép được “phia” bản dịch bài thơ của Tề Ninh
Khách nước Xuyên phất phơ giải mũ
Gươm Thừa Ảnh rực rỡ tuyết sương
Long lanh yên bạc trên đường Chập chờn như thể muôn ngàn sao bay
Trong mười bước giết người bén nhạy
Ngàn dặm xa vùng vẫy nước mắt khô
Việc xong rũ áo ra đi Về già ở ẩn, kể gì công danh.) Khi hắn ngâm câu đầu tiên, mấy người khẽ giật mình, đến khi hắn ngâm xong cả bài thơ, tất cả đều ngây ra không nói nên lời.
Hướng Bách Ảnh vỗ tay lớn, cười ha ha:
- Thơ thật hay, thơ thật hay, “Thập bộ sát nhất nhân, Thiên lý bất lưu ngân” (Mười bước giết một người, Nghìn dặm không còn nước mắt) ha ha ha… “Sự liễu phất y khứ, thâm tàng dữ công danh” (Làm xong việc phất tay áo mà đi. Ở ẩn không màng tới công danh). Tiểu Hầu gia, thật khí phách!
Tề Ninh thầm nghĩ, bài thơ này lưu truyền mấy trăm năm, đương nhiên không phải tầm thường.
Lục Thương Hạc cũng có vẻ kinh ngạc:
- Quả nhiên là thơ hay. Tiêu Dao, không ngờ chẳng những võ công cao minh, văn chương của Hầu gia càng khiến cho người ta tán thưởng.
- Lục Trang chủ quá khen.
Mặt hắn không đỏ, tim hắn không đập, chỉ mỉm cười:
- Thơ này không biết có xứng với Hướng lão Trang chủ không? Năm xưa Hướng lão Trang chủ là đệ nhất kiếm khách Tây Xuyên, một khi xuất kiếm đương nhiên là mười bước giết người. Mà lão Trang chủ không màng danh lợi, khi già còn phong kiếm quy ẩn, “Sự liễu phất y khứ. Thâm tàng dữ công danh” hẳn là có vài phần phù hợp.
Lục Thương Hạc cười nói:
- Không tệ, câu đó rất hay, rất xứng với nghĩa phụ, ngày mai ta sẽ phái người tới họa lại, đề bài thơ này lên.
Lúc này trời đã tối, các nơi trong trang đều đã lên đèn, đã có người đưa trà và điểm tâm lên. Ở Tây Xuyên có trà ngon, lá trà xanh nhạt lơ lửng trong chén sứ tỏa mùi hương thơm ngát, điểm tâm cũng cực kỳ tinh xảo, đúng là không thua gì bánh ngọt ở phủ Cẩm Y Hầu.
- Đi nói với phu nhân, có khách quý tới đây, bảo phu nhân nhất định phải tới đại sảnh gặp mặt.
Lục Thương Hạc ra lệnh cho người làm:
- Ngươi nói với nàng, ta muốn dành cho nàng một niềm vui kinh ngạc, đúng rồi, phái người mau chóng chuẩn bị tiệc rượu, thiết yến ngay trong hoa viên.
Gia phó thưa vâng rồi lui xuống.
Trong đại đường đèn đuốc sáng ngời, bài trí cũng cực kỳ rõ ràng, không biết đốt đàn hương gì mà mùi hương trôi nổi không không khí khiến cho người ta cảm giác rất an tĩnh.
Mọi người ngồi xuống phân chủ khách, Lục Thương Hạc cười nói:
- Tiêu Dao còn nhớ năm xưa chúng ta cùng đi săn chứ?
- Đương nhiên còn nhớ rõ.
Hướng Bách Ảnh đặt chén trà xuống, lại cười nói:
- Đại ca tiễn thuật cao minh, ta còn nhớ, ngươi cùng ta đi săn, lần nào huynh cũng giết nhiều hơn ta.
- Ha ha, các ngươi đừng có nghe y nói bậy. Ta là người thô kệch, năm đó đi săn chỉ cho vui, nhưng huynh đệ này của ta tuy võ công cao minh nhưng thực chất lại cực kỳ cao nhã, không thích sát sinh, ta bắn ra mười mũi tên y mới miễn cưỡng bắn ra một mũi. Đương nhiên con mồi không nhiều bằng ta.
Phùng môn chủ cười nói:
- Phùng mỗ cũng đã từng nghe nói, năm đó Hướng thiếu Trang chủ văn chương phong lưu, chỉ là vạn lần không ngờ được có ngày thiếu Trang chủ lại vào Cái Bang, lại trở thành Bang chủ Cái Bang.
Y nói với người bên kia:
- Hà đại hiệp, ngươi cũng có bằng hữu ở Cái bang, đã bao giờ thấy ai có tài văn chương nổi bật chưa?
Hà đại hiệp kia vuốt râu cười nói:
- Hướng Bang chủ chính là dị số trong Cái bang. Quả thực ta có vài bằng hữu ở đó, bọn họ đều là hán tử giang hồ thoải mái không câu nệ tiểu tiết, không có ý tứ gì, chữ nhất bẻ đôi cũng không biết. Ha ha ha, Hướng bang chủ xuất thân thế gia Tây Xuyên, lại có thể nhập vào Cái Bang, phần quyết đoán này ít có người bằng.
Tề Ninh nghe vậy, thầm nghĩ, mấy người kia nói chuyện có vài lời thâm ý.
Hướng Bách Ảnh cười nhạt:
- Hà đại hiệp có bằng hữu ở Cái Bang, vậy cũng coi như là bằng hữu của Cái Bang rồi. Có điều chung quy Hà đại hiệp cũng chỉ kết bạn được với một số ít đệ tử Cái Bang, không phải toàn bộ Cái bang. Nếu sau này có nhiều tiếp xúc, Hà đại hiệp sẽ biết nhân tài Cái Bang là như thế nào. Thực ra Hướng Bách Ảnh không phải người để ý tới người khác nhìn mình thế nào, nếu người khác nói chuyện có hơi mạo phạm tới y, y cũng sẽ không có phản ứng gì, nhiều nhất chỉ là cười trừ thôi.
Nhưng lần này lời nói của Hà đại hiệp nhắc tới Cái Bang. Y thân là Bang chủ Cái Bang, cần phải giữ gìn danh dự cho Cái Bang.
Hiển nhiên Lục Thương Hạc cảm thấy bầu không khí có hơi không ổn, bèn cau mày:
- Phùng môn chủ, Hà đại hiệp, các người là bằng hữu của Lục mỗ, Tiêu Dao là huynh đệ của Lục Thương Hạc ta, vào cửa Ảnh Hạc Sơn trang thì là người trong nhà rồi. Mặc dù chúng ta đều là những kẻ lỗ mãng trên giang hồ, nói chuyện không có chừng mực, nhưng nếu có mấy lời không đúng cũng nên giữ ý một chút, khiến cho huynh đệ của ta không thoải mái tức là khiến cho Lục Thương Hạc ta không thoải mái.
Phùng môn chủ và Hạc đại hiệp liếc nhìn nhau, hơi xấu hổ.
Đúng lúc này, một gia phó bên ngoài bẩm:
- Trang chủ, phu nhân nói thân thể hơi khó chịu, một lát sẽ ra gặp.
Lục Thương Hạc vội la lên:
- Thân thể phu nhân khó chịu sao?
Thế nào? Xảy ra chuyện gì?
Y vội vàng chạy ra đại môn, lại nghĩ đến chuyện gì đó, bèn xoay người nói:
- Tiêu Dao, các ngươi cứ uống trà trước, ta đi một chút sẽ quay lại.
Hướng Bách Ảnh cũng có vẻ lo lắng:
- Đại ca, Túc Ảnh… đại tẩu thế nào?
- Không có gì, không cần lo lắng, ta đi xem một chút là được. Ta đã thuê riêng một lang trung ở lại trong trang, nếu phu nhân cảm thấy khó chịu lúc nào cũng có thể chẩn bệnh. Lục Thăng, tiệc rượu chuẩn bị xong chưa?
Người làm tên Lục Thăng kia lập tức đáp:
- Trang chủ, tiệc rượu đã bảy xong trong hoa viên, lúc nào cũng có thể lên đồ ăn!
- Vậy thì tốt, ngươi dẫn mấy vị khách nhân tới hoa viên đi. Ta đi thăm phu nhân một chút, rồi sẽ lập tức tới vườn hoa.
Y chắp tay với đám người một cái rồi vội vàng đi.
Phùng môn chủ vuốt râu thở dài:
- Lục Trang chủ trọng tình trọng nghĩa, đối xử với chúng ta luôn phóng khoáng đại khí chưa từng câu nệ tiểu tiết, nhưng chăm sóc Lục phu nhân lại cực kỳ cẩn thận.
Lục Thăng bước lên cung kính thưa:
- Mấy vị đại hiệp, mời theo tiểu nhân tới vườn hoa dùng tiệc.
Lần trước ở Phong Kiếm Sơn trang, Tề Ninh đã từng giao thủ với vị tổng quản áo xanh kia, mặc dù chỉ là một tổng quản nhưng quả thực võ công không hề tệ. Lúc này nhìn Lục Thăng, hắn dò xét một chút, người này nhìn bình thường không có gì lạ, tất cung tất kính, thực sự không nhìn ra được võ công thế nào.
Cả đoàn người đi theo Lục Thăng qua hành lang qua viện, tới một vườn hoa. Trong vườn núi đá cổ sơ, suối ao thanh tịnh, hoa cỏ không nhiều nhưng rất lịch sự tao nhã. Tề Ninh nhìn bố cục vườn hoa này cực kỳ tinh xảo, cầu nhỏ đình đá tô điểm ở giữa. Hiển nhiên Lục Thương Hạc đã rất chăm chút cho vườn hoa này.
Bên cầu xây một tòa thủy các, Lục Thăng đưa mấy người vào trong thủy các. Bên trong đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày, bốn phía trước sau đều có bình phong thật lớn, ở giữa là một cái bàn gỗ lim cổ cực kỳ lớn, trên đó đã bày sẵn trái cây và đồ ăn ngọt.
Mấy người ngồi xuống, Lục Thăng mới hỏi:
- Mấy vị đại hiệp, hiện giờ lên đồ ăn chưa ạ?
Phùng môn chủ hỏi Hướng Bách Ảnh?
- Hướng Bang chủ, chúng ta ăn trước sao?
Dường như Hướng Bách Ảnh không nghe thấy gì, có vẻ như đang suy nghĩ gì đó. Phùng môn chủ hơi cau mày, hắng giọng nói với Lục Thăng:
- Chờ Lục Trang chủ tới đã.
Lục Thăng thưa vâng rồi lui ra.
Tề Ninh dựa vào ghế, cực kỳ lười biếng nhàm chán, nếu không phải vì nể mặt của Hướng Bách Ảnh, hắn chẳng muốn ngồi cùng bàn với Phùng môn chủ này. Hắn cũng biết, nếu không phải Hướng Bách Ảnh nể mặt Lục Thương Hạc, hai người Phùng môn chủ này cũng không có cơ hội ngồi cùng bàn uống rượu với Bang chủ Cái Bang.
Thấy y có vẻ đang suy nghĩ, hắn biết tám chín phần mười là vì vị Lục phu nhân kia. Thật ra hắn cũng đã ẩn ẩn đoán được năm xưa tình cảm giữa đôi huynh đệ Hướng Bách Ảnh và Lục Thương Hạc này cùng vị Lục phu nhân tên Túc Ảnh kia có vài phần phức tạp.
Hướng Bách Ảnh là người tính tình khá thoải mái, nhưng rõ ràng sau khi vào Ảnh Hạc Sơn trang lại tỏ ra không thoải mái.
Phùng môn chủ và Hà đại hiệp xúm vào nhau thầm thì, Tề Ninh cũng mặc kệ, không nói gì, chợt Phùng môn chủ cười hỏi:
- Hướng Bang chủ, nghe nói mấy tháng nữa chính là đại hội Thanh Mộc ba năm một lần của Cái Bang, không biết năm nay đại hội Thanh Mộc sẽ cử hành ở nơi nào?
Hướng Bách Ảnh khẽ nhướn mày cười nhạt:
- Phải chăng Phùng môn chủ cũng muốn gia nhập Cái Bang ta?
Phùng môn chủ khẽ giật mình, Hà đại hiệp bên cạnh lên tiếng:
- Hướng Bang chủ nói đùa rồi, mặc dù Thất Thanh Môn của Phùng môn chủ không so được với Cái Bang đệ tử trải khắp thiên hạ, nhưng ở Tây Xuyên cũng là một môn phái nổi tiếng, đường đường là Môn chủ Thất Thanh Môn nổi tiếng sao có thể gia nhập Cái Bang ngươi.
- Nếu Phùng môn chủ không muốn gia nhập Cái Bang, vì sao còn muốn hỏi đại hội Thanh Mộc được tổ chức ở đâu?
Hướng Bách Ảnh mỉm cười hỏi lại:
- Phùng môn chủ đã có bằng hữu ở Cái Bang, hẳn phải biết đại hội Thanh Mộc chỉ có đệ tử Cái Bang có thể tham gia.
Phùng môn chủ hơi lúng túng:
- Phùng mỗ chỉ tùy tiện hỏi thăm một chút thôi.
Tề Ninh đã không vừa mắt với Phùng môn chủ này từ trước, cố ý nói:
- Phùng môn chủ nghe ngóng chuyện của Cái Bang, có phải có nghĩa người khác cũng có thể nghe ngóng chuyện của Thất Thanh Môn? Đúng rồi, Phùng môn chủ, hiện giờ Thất Thanh Môn của các ngươi có bao nhiêu người? Có chọn Môn chủ đời tiếp theo chưa? Tuổi ngươi lớn như vậy, cũng nên cân nhắc về người thừa kế một chút.
Phùng môn chủ sa sầm mặt, nhưng dù sao cũng là lão giang hồ, rất nhanh đã cười nói:
- Đa ta tiểu Hầu gia quan tâm.
Thật ra đại hội Thanh Mộc của Cái Bang không phải đại sự cơ mật gì, không bao lâu sau cả thiên hạ sẽ đều biết. Giống như Cái Bang chia làm Nam Phái và Bắc Phái, mặc dù cùng thuộc Cái Bang nhưng xưa nay thủy hỏa bất dung, hiện giờ cả thiên hạ đều biết, không phải bí mật gì.
Mới đầu Hướng Bách Ảnh còn xa cách hai người này, nghe nói vậy hai mắt lóe lên, nhưng vẫn bình thản:
- Cớ gì Phùng môn chủ nói lời ấy?
Lão ăn mày đi nam về bắc, thật sự chưa từng nghe ai nói hai phái nam bắc Cái Bang thủy hỏa bất dung. Phùng môn chủ có được tin tức ấy từ đâu?
n đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành n cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ng thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full Đầu tiên ... 40 48 49 50 51 52 ... Cuối m0ngv0ngan95 Chú ý Hồ sơ của tôi Thiết lập chung Thoát »
uyện Tiên hiệp - Kiếm hiệp - Huyền huyễn ệhn LCịộcnhg sđửồn -g QuâHno sạựt độngC Dóiễ gnì đmànới? Liên kết Nhanh TìmX kui:ế 7m4 5nâng c Truyện Lịch sử - Quân sự [FULL]Cẩm Y Xuân Thu ủa Sa Mạc)
Trang 51 của 57 Đầu tiên ... 41 49 50 51 52 53 ...
yện mới của Sa Mạc)
Cuối
Công cụ Chủ đề Tìm Chủ đề ĐKáếnth q guiáả C5h0ủ1 đđềến 51H0iể nc ủtah ị5
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo