-Câm miệng!

Thu Thiên Dịch quát lớn một tiếng, xoay người một cái, vươn tay về phía Tề Ninh. Tề Ninh đã sớm biết Thu Thiên Dịch sẽ ra tay bất cứ lúc nào, hắn lui người về phía sau, nói:

-Đến đúng lúc lắm!

Thu Thiên Dịch ra tay cực nhanh, Tề Ninh biết không chỉ phải phòng bị chiêu thức của lão độc vật này, mà còn phải đề phòng lão hạ độc, cho nên hắn không tiếp chiêu, đùi phải vẽ ra phía sau một đường vòng cung, thân mình rời đi trong nháy mắt.

Thu Thiên Dịch đã từng giao thủ với hắn, lão biết tên nhóc này còn rất trẻ, nhưng võ công quỷ dị.

Chẳng những có võ công tà môn hấp thu nội lực của người khác, còn có một bộ pháp vô cùng huyền diệu, trước mắt bao người, lão cũng không dám chủ quan.

Mặc dù Hắc Liên giáo đã rơi vào bước đường cùng, nhưng lão được xưng là Độc Vương, cho dù sống chết chỉ ở ngay trước mặt, nhưng lão cũng không muốn bị mất mặt, lão vừa ra tay đã dùng võ công sở trường nhất của mình. Lão được xưng là Độc Vương, không chỉ bởi vì lão dùng độc cao minh mà võ công cũng vô cùng âm độc, chiêu nào chiêu nấy đều nhằm trúng chỗ hiểm của đối phương, không để đối phương chạy thoát.

Chỉ trong nháy mắt, Thu Thiên Dịch đã liên tục đánh ra bảy, tám chưởng. Trong mắt người của Hắc Liên giáo thì võ công của Độc Sứ đương nhiên vô cùng cao siêu, cứ tưởng rằng chỉ cần Độc Sứ ra tay thì người trẻ tuổi kia sẽ bỏ mạng trong nháy mắt, nhưng không ngờ bóng người Tề Ninh thoắt ẩn thoắt hiện, Độc Sứ đánh ra mấy chưởng đều bị Tề Ninh dễ dàng tránh thoát.

Lạc Vô Ảnh nhìn thấy vậy, trong đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Y vô cùng kinh ngạc khi thấy Tề Ninh có thể tránh được chưởng của Thu Thiên Dịch, nhưng càng kinh ngạc hơn bởi thân pháp kỳ dị kia của Tề Ninh.

Trên giang hồ, võ công của Quỷ Sứ Lạc Vô Ảnh không được coi là thật sự cao siêu, hai món tuyệt kĩ mà y am hiểu nhất, một là thuật dịch dung y như thật, còn lại chính là khinh công thuộc hàng nhất nhì thiên hạ, cả nửa đời y chìm đắm trong hai tuyệt kỹ này nên không thực sự để tâm đến võ công cho lắm.

Nhưng lúc này y lại nhìn ra, Tề Ninh lắc qua trốn lại, nhìn có vẻ như là bị Thu Thiên Dịch ép phải né trái né phải, nhưng bộ pháp dưới chân hắn, rõ ràng là một bộ khinh công vô cùng huyền diệu.

Lạc Vô Ảnh thấy vậy, sao có thể buông tha cơ hội như này được?

Nhất thời y chẳng thèm chú ý tới tình hình chiến đấu của hai người kia nữa, chỉ nhìn chòng chọc vào bộ pháp của Tề Ninh, thấy khi Tề Ninh chuyển động, bước đi nhẹ nhàng, biến ảo vô lường, mỗi một bước đi, Lạc Vô Ảnh đều nhìn ra được khi tiếp đất thì đã trải qua ba, bốn lần biến hóa, thế nhưng bước chân tiếp theo của Tề Ninh lại hoàn toàn khác trong dự liệu của Lạc Vô Ảnh, bước chân của hắn cũng thật sự nằm ngoài sự dự đoán của tất cả mọi người.

Điều này hệt như là một danh thủ quốc gia, có kỹ năng chơi cờ cực cao, khi cao thủ ấy đánh cờ với người khác, ta có thể nhìn ra mười bước đầu cao thủ ấy đi cờ như nào, nhưng tiếp sau đó thì ta không thể đoán ra được cao thủ ấy sẽ đi bước tiếp theo như nào, sự ngoài dự đoán này đương nhiên kích thích hứng thú của mọi người, khiến ai ai cũng chìm đắm trong đó.

Phán đoán của Lạc Vô Ảnh liên tục sai lầm, y càng nhìn càng kinh ngạc, mãi tới khi Tề Ninh tránh hơn ba mươi chiêu của Thu Thiên Dịch, Lạc Vô Ảnh thật sự không kiềm được mà cất tiếng khen ngợi:

-Tốt, có bản lĩnh, có bản lĩnh lắm!

Mọi người đều đổ dồn mắt về phía y, chả hiểu ra làm sao, chỉ nghĩ rằng y đang khen Thu Thiên Dịch.

Thu Thiên Dịch xuất ra hơn ba mươi chiêu, tốc độ càng lúc càng nhanh, cơ mà cũng hệt như lần trước, vị Tiểu Hầu gia này dựa vào bộ pháp kỳ dị này, quả thật cứ hệt như ma quỷ, mỗi lần đều chỉ cách xíu xíu, đều dễ dàng tránh được. Hơn nữa đại sảnh này không giống với nhà gỗ nhỏ khi giao thủ lần trước, bên trong căn nhà gỗ kia vô cùng chật hẹp, nhưng đại sảnh này lại vô cùng lớn, có đôi khi Thu Thiên Dịch vừa ra tay thì sẽ có cả loạt người trong Hắc Liên giáo lũ lượt lui về sau, nhường khoảng không cho hai người. Ở khoảng không gian rộng lớn này, Tiêu Dao Hành của Tề Ninh càng như cá gặp nước, vô cùng tiêu sái.

Mãi mà Thu Thiên Dịch không thể chạm vào góc áo của Tề Ninh, lão cũng có hơi bực mình. Đúng lúc này lại nghe thấy Quỷ Sứ Lạc Vô Ảnh mở miệng khen ngợi, lão lại không hề biết Lạc Vô Ảnh không kiềm được mở miệng khen ngợi Tiêu Dao Hành của Tề Ninh, cứ tưởng tên kia đang cười nhạo mình, khuôn mặt nhăm nhúm vô cùng xấu hổ, ra tay càng ác độc hơn nữa, chỉ hi vọng có thể chưởng một phát trúng Tề Ninh, khiến hắn gục ngay tại chỗ.

Trong lòng Tề Ninh lúc này cũng rất kinh hãi, mặc dù hắn dùng Tiêu Dao Hành tránh thoát mất chục chiêu của Thu Thiên Dịch, nhưng mà tốc độ của lão càng ngày càng nhanh, càng ngày càng hiểm, đương nhiên đã đằng đằng sát ý, hiện giờ hắn đang ở trong hang hổ, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc nhưng hắn cũng không dám lơ là chút xíu nào.

Bên trong đám người Hắc Liên giáo đương nhiên cũng không kém cao thủ, càng nhìn càng hiểu rõ hơn, thoạt nhìn Thu Thiên Dịch ra tay nhanh chóng tàn nhẫn, nhưng dường như vẫn chẳng thể làm gì được người trẻ tuổi kia. Còn người trẻ tuổi lại vòng vòng xung quanh đại sảnh, giảo hoạt hệt như hồ ly, khiến cho Độc Sứ hệt như một con báo bị chọc giận, dù dũng mãnh, nhưng chưa chắc đã giành phần thắng.

Thu Thiên Dịch lại tung ra hơn mười chưởng, chưởng phong vù vù, nhưng thân mình rõ ràng đã chậm lại.

Mấy ngày nay quần hào tấn công lên núi, đương nhiên cả đám người Hắc Liên giáo không đào đâu ra thời gian để nghỉ ngơi. Thu Thiên dịch thống lĩnh giáo chúng, mấy ngày không nghỉ, đương nhiên đã mệt mỏi vô cùng. Dù gì lão cũng đã cao tuổi, một khi thể lực và tinh thần cùng chịu tổn hại thì không phải chỉ một sớm một chiều là có thể hồi phục.

Mấy ngày nay Tề Ninh đương nhiên cũng hối hả ngược xuôi, nhưng mà hắn đã nghỉ ngơi được chút khi ở thông đạo, cũng đã hồi phục được ít nhiều. Hơn nữa cơ thể hắn còn trẻ, xét về tốc độ hồi phục thì đương nhiên Thu Thiên Dịch không thể so với hắn, hắn chẳng tốn mấy công sức, chỉ dùng Tiêu Dao Hành chạy lòng vòng, trên thực tế chẳng tốn mấy thể lực.

Còn Thu Thiên Dịch, vì không muốn xấu mặt trước tất cả mọi người nên liên tiếp xuất trưởng, trên thực tế lão cũng luôn phải đuổi theo bước chân của Tề Ninh, vì vậy càng thêm tiêu tốn thể lực.

Khoảng được gần trăm chiêu, Thu Thiên Dịch đã cảm thấy thể lực không ổn, Tề Ninh mặc dù cũng hơi mệt, nhưng thể lực vẫn tốt hơn Thu Thiên Dịch rất nhiều.

Dịch Thiên Thu tự xưng là Độc Vương, xét về kĩ năng hạ độc, trên thiên hạ khó ai sánh bằng, hiện giờ nếu lão ra tay hạ độc thì đương nhiên Tề Ninh khó lòng tránh né. Có điều trước mắt bao nhiêu người thế này, nếu Thu Thiên Dịch hạ độc khiến người khác bị thương thì đồng nghĩa với việc thừa nhận võ công của mình kém cỏi hơn. Lão là người rất coi trọng thể diện, vậy nên sẽ không ra tay hạ độc trước mặt bao người!

Tề Ninh cảm thấy đám chưởng phong của Thu Thiên Dịch đã ít đi nhiều, trong lòng biết lão độc vật này đã khó chống đỡ tiếp, hơi vui vui, thoáng nhìn bóng Thu Thiên Dịch tụt lại hẳn phía sau, bước chân bỗng chậm lại. Thu Thiên Dịch thấy vậy, trong lòng mừng rỡ, vừa vung tay qua thì đã nghe Tề Ninh kêu một tiếng:

-Cẩn thận!

Tay Thu Thiên Dịch gần như chỉ cách xíu xíu nữa là vỗ lên lưng Tề Ninh, nhưng bị Tề Ninh gào lên thế, lão hơi khựng lại, gần như nhớ lại lần trước bị Tề Ninh hấp thu nội lực như nào, chỉ cho rằng Tề Ninh muốn giở chiêu cũ nên chưởng ra hơi chần chừ chút xíu, rồi đột nhiên lão cảm giác cổ tay bị xiết chặt, chính là bị Tề Ninh nhân cơ hội giữ lấy. Tim Thu Thiên Dịch đánh cái thịch, rồi lập tức cảm giác cả cơ thể mình bay lên, Tề Ninh không nhân cơ hội hút nội lực của lão mà dùng lực rất mạnh quăng lão ra ngoài.

Thu Thiên Dịch cũng cho rằng Tề Ninh muốn hấp thu nội lực của lão, cơ mà không ngờ Tề Ninh lại ném lão cái vèo, thân mình bắn ra sau, cũng may võ công của lão không tồi, xoay người trên không, hai chân chạm đất, không bị ngã rạp trên đất với bộ dạng khó coi cho lắm. Có điều bị Tề Ninh ném cái veo một phát như vậy, khiến lão vô cùng mất mặt, trong lòng tức giận, đang tính xông lên lần nữa thì Tề Ninh đã lui về sau hai bước, giơ tay lên nói:

-Độc Vương, thể lực của ông không ổn, nếu muốn đánh tiếp thì nghỉ ngơi một lát đã ha?

Lúc này Lạc Vô Ảnh cũng đã đi lên, nói:

-Độc Sứ, tiểu Hầu gia đang ở đây mà, món nợ cũ của hai người thì lúc nào tính chẳng được, không cần phải nóng vội thế đâu.

Thu Thiên Dịch cảm giác ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người lão, trong lòng cực kì tức giận, nhưng lúc này thật sự không tiện để xông lên nữa.

-Tiểu Hầu gia quả nhiên thâm tàng bất lộ.

Lạc Vô Ảnh cười nói:

-Chẳng hay bộ pháp này của Tiểu hầu gia là được kế thừa từ vị cao nhân nào?

Tề Ninh nghe y hỏi như vậy, lập tức hiểu rõ suy nghĩ của y, bèn cười đáp:

-Chút tài mọn nói, không đáng nhắc đến. Quỷ Sứ, ta thấy trước tiên chúng ta đừng quan tâm mấy vấn đề khác, đại sự quan trọng hơn. Bản hầu thật sự muốn cầu kiến giáo chủ các ngươi, không biết giáo chủ đang ở đâu?

Lạc Vô Ảnh hơi cau mày, Tề Ninh chưa đợi y đáp đã nói tiếp:

-Chẳng lẽ giáo chủ thật sự không ở đây? Nếu vậy chuyện này sẽ khó giải quyết đây.

Lạc Vô Ảnh cười nói:

-Giáo chủ không ở đây nhưng bản sứ và Độc Sứ đều ở đây. Nếu muốn chúng ta thả con tin thì cũng được thôi. Nếu ngươi là Cẩm Y Hầu thì hẳn là có thể lệnh cho Thần Hầu phủ mang theo người của tám bang mười sáu phái rút khỏi Thiên Vụ Lĩnh, hơn nữa phải lập lời thề, từ nay về sau, không bao giờ đặt chân lên địa phận Tây Thùy nữa. Nếu có thể làm được những điều này thì chúng ta sẽ thả người.

-Những lời này của Quỷ Sứ có chút làm khó rồi.

Tề Ninh thở dài:

-Bản hầu có thể qua lại giữa hai bên, để hai biến đao kiếm thành tơ lụa (không tiếp tục đánh nhau nữa). Nhưng nếu chỉ là sự nhượng bộ tới từ một phía thì việc đám phán này khó lòng thành công.

-Biến đao kiếm thành tơ lụa?

Thu Thiên Dịch cười lạnh nói:

-Cho dù là Hoàng đế của các ngươi tới đây cũng chưa chắc có bản lĩnh này, một Hầu gia nho nhỏ thì có năng lực gì đê hai bên biến đao kiếm thành tơ lụa cơ chứ?!

Tề Ninh đáp:

-Chỉ cần nhượng bộ một chút thì việc này vẫn rất có khả năng mà.

Độc Vương, nguyên nhân gây ra chuyện này là dịch độc ở Kinh thành. Triều đình cho rằng việc này có liên quan tới ông, lúc trước, nếu ông chủ động giải thích ngọn ngành với triều đình thì có lẽ mọi chuyện sẽ không ra nông nỗi này.

-Cúi đầu với Hoàng đế của các người ấy hả?

Thu Thiên Dịch cười với vẻ khinh thường:

-Hắc Liên giáo chúng ta ở Tây Thùy sống cuộc sống của riêng mình, cũng chẳng liên quan gì tới triều đình của các ngươi, nước sông không phạm nước giếng, bình an vô sự. Lần này là do các ngươi âm mưu tính kế hãm hại, viện cớ đánh tới đây. Lão phu chẳng phải đứa trẻ ba tuổi, sao có chuyện mắc lừa các ngươi được chứ?

-Nếu như ta nói lần này ông theo ta về kinh, thả con tin ra, thì tính mạng của tất cả những người này đều được an toàn, ông có dám không?

Tề Ninh nhìn chằm chằm Thu Thiên Dịch, hỏi.

Thu Thiên Dịch hừ lạnh một tiếng, nói:

-Lão phu đã từng nói, mạng này chết vì thánh giáo cũng cam tâm tình nguyện, nhưng nếu các ngươi muốn mưu hại lão phu thì đừng mơ!

Tề Ninh lắc đầu, thở dài:

-Độc Vương, thứ cho ta nói thẳng, việc phải hiểu rõ bây giờ, không phải chỉ là hung thủ thật sự hạ độc ở kinh thành, mà còn là chuyện tại sao Hắc Liên giáo mấy người lại thất bại thảm hại nữa. Chẳng lẽ các người không muốn biết chân tướng thật sự?

-Câu này của ngươi có ý gì?

Thu Thiên Dịch biến sắc, Lạc Vô Ảnh cũng khẽ cau mày.

Tề Ninh nói:

-Độc Vương, theo ta được biết, ông đã hạ độc trong sương mù khi lên núi, đúng không?

-Đúng vậy!

-Thế nhưng người trong tám bang mười sáu phái, trừ có một số nhỏ bị trúng độc ra, tại sao tất cả những người khác đều bình yên vô sự?

Tề Ninh nói với vẻ nghiêm túc:

-Bọn họ cũng đã từng hít sương mù vào, nhưng tại sao vẫn có thể đuổi giết tới đỉnh Liên Hoa?

Ngoài ra, xích sắt Bát Long mà các người trông coi, vẫn luôn cho rằng không ai có thể vượt qua, nhưng lại không ngờ có người đuổi giết từ dưới núi lên. Các người chẳng đề phòng dưới núi, đương nhiên cho rằng người ngoài không hề biết đường lên núi, nhưng sự thật lại không phải như vậy. Rốt cuộc ai mới có thể nắm rõ địa hình Thiên Vụ Lĩnh đến vậy?

Thu Thiên Dịch và Lạc Vô ảnh liếc nhau, sắc mặt đều trở nên nghiêm trọng.

Tề Ninh thở dài:

-Khiến mọi chuyện thành nông nỗi này, nếu như ta đoán không lầm thì chỉ bởi vì trong Hắc Liên giáo các người có nội gián. Người này không những là thủ phạm trực tiếp gây nên thất bại thảm hại của Hắc Liên giáo, thậm chí còn rất có thể là thủ phạm thật sự đứng phía sau hạ độc rồi vu oan giá họa cho Độc Vương là ông đấy. Độc Vương, chẳng lẽ ông không muốn tìm ra kẻ đứng phía sau âm mưu này ư?

Thank You to Michyo715 For This Useful

 

1.73952 sec| 2447.07 kb