Tề Ninh nói:

-Võ công của Quỷ Sứ thật đáng khâm phục, thuật Dịch Dung của ngươi cũng đáng để người ta khen ngợi, có điều với lực lượng của một mình Quỷ Sứ có thể giúp Hắc Liên Giáo thoát khỏi kiếp nạn lần này ư?

Quỷ sứ thản nhiên nói:

-Quá lắm là chết chung mà thôi.

-Thế nhưng nếu Quỷ Sứ chịu đàm phán, sẽ có rất nhiều người trong điện Hắc Thạch này có thể sống sót.

Tề Ninh nghiêm nghị nói:

-Dù sao thì Quỷ Sứ cũng không muốn Hắc Liên Giáo bị tiêu diệt toàn bộ, đúng không?

Quỷ sứ cười nói:

-Ngươi nói ngươi tới đàm phán vì sao còn phải lén lút cứu người?

Dự định của ngươi là cứu những người này để họ và ngươi cùng mở đường máu chạy thoát.

Tề Ninh thở dài nói:

-Quỷ sứ, thứ cho ta nói thẳng, nếu đổi lại là ngươi ngươi sẽ làm sao?

Đàm phán sống chết chỉ là biện pháp cuối cùng mà thôi, nếu như có cơ hội không cần đàm phán, hơn nữa còn có thể lập công lớn, ai mà không chọn cách này chứ?

Ta thật sự được bọn họ cử tới đàm phán, thế nhưng nếu có thể không cần đàm phán vẫn có thể cứu con tin, cùng bọn họ đánh ra ngoài, tất nhiên sẽ lập công lớn, đến lúc đó...

. !

Nói tới đây hắn ngừng lại không tiếp tục nói nữa.

Quỷ sứ cười lạnh, nói:

-Bản Sứ hiểu rồi, ngươi muốn nổi danh trước mặt tám bang mười sáu phái, từ nay danh chấn giang hồ?

-Không sai.

Tề Ninh nói:

-Bây giờ coi lại, dường như ta có chút không tự lượng sức.

Hắn vừa nói chuyện vừa điều khí, lúc này, hắn cảm nhận được nội lực hùng hồn của mình trong đan điền, vết thương từ một chưởng của Quỷ Sứ có lẽ đã khôi phục hoàn toàn.

Nếu không phải võ công của Quỷ Sứ rất kỳ lạ, Tề Ninh đã sớm thừa dịp ra tay khống chế Quỷ Sứ. Có điều hắn biết Quỷ Sứ không phải hạng người tầm thường cho nên không dám tùy tiện ra tay, nhẫn nại ngồi chờ thời cơ.

Quỷ Sứ hơi đăm chiêu nhìn về phía La Chiến bên cạnh Tề Ninh, La Chiến lúc này đang im lặng vận chuyển khí tức.

-Những gì ngươi nói cũng là lẽ thường, lá gan của ngươi cũng không nhỏ.

Quỷ sứ như có điều suy nghĩ, y chắp hai tay sau lưng, hơi đi tới gần Tề Ninh. Tề Ninh đang tự vui vẻ, chợt thấy một bóng người chợt loé, Quỷ Sứ một lần nữa giống như ma quỷ xông tới gần, tốc độ của y vô cùng nhanh.

Tề Ninh rùng mình, hắn ra tay ngay lập tức, hắn vốn định ra tay bất ngờ đánh cho Quỷ Sứ trở tay không kịp, nào ngờ tên Quỷ Sứ âm u này lại ra tay trước. Cánh tay mới nâng lên, Tề Ninh liền cảm thấy bờ vai tê rần, ngay sau đó các huyệt vị trên người đều bị điểm, trong lúc nhất thời nội lực bị chặn, thân thể không thể động đậy.

Quỷ sứ cười âm u, nói:

-Tiểu huynh đệ, ngươi thật đúng là gian manh, không ngờ lại im hơi lặng tiếng điều tức nội lực, có điều muốn giở trò trước mặt ta vẫn còn non lắm.

Mặc dù Tề Minh không thể động đậy nhưng miệng vẫn có thể nói:

-Quỷ Sứ, ngươi có ý gì?

-Ngươi nghĩ có thể giấu ta chuyện khí sắc trên mặt ngươi từ từ khôi phục hay sao?

Quỷ sứ cười hắc hắc, nói:

- Sao nào, muốn tìm cơ hội đánh lén bản sứ ư?

Tâm tư của Tề Ninh bị Quỷ Sứ vạch trần nên có chút kinh hãi trong lòng, hắn thầm nghĩ: không hổ là Hắc Liên Giáo. Ngay lúc này, có tiếng bước chân vang lê , có người phá cửa đi vào, thì ra là mấy tên giáo chúng của Hắc Liên Giáo, khi chúng thấy tình cảnh trước mắt đều ngẩn ra. Quỷ Sứ thản nhiên nói:

-Canh kỹ nơi này!

Mấy tên giáo chúng hành lễ với Quỷ Sứ. Ngay sau đó Tề Ninh đột nhiên cảm thấy phía sau căng thẳng, hắn bị Quỷ Sứ nhấc lên từ phía sau, cả người nhẹ nhàng lướt đi, hắn bị Quỷ Sứ xách ra ngoài cửa.

Tề Ninh không biết Quỷ Sứ muốn làm gì, tiếng gió thồi vù vù bên tay hắn, dù xách theo một người nhưng tốc độ của Quỷ Sứ vẫn rất nhanh. Một lát sau, Tề Ninh cảm thấy thân thể mình trầm xuống, hắn bị Quỷ Sứ vứt xuống đất, ngay sau đó hắn nghe được một âm thanh:

-Đây là ai thế Lạc Vô Ảnh?

Tề Ninh thấy bốn phía xung quanh có chút ánh sáng, trong mũi ngửi được mùi chất đốt rất đậm, ngay sau đó hắn cảm nhận được ngón tay của Quỷ Sứ chạm vào mấy huyệt đạo trên cơ thể, huyết khí thông suốt, huyệt đạo đã được giải.

Thân thể của hắn hơi tê tê nhưng vẫn miễn cưỡng đứng dậy, nhìn xung quanh một chút, phát hiện nơi mình đứng là một đại sảnh cực kỳ trống trải. Đại sảnh dùng đá lớn xây thành, bên trong có mấy trụ đá hình vuông, trên mỗi trụ đá có đặt một lồng sưởi đặt biệt, trong đó có lửa đang cháy, ánh lửa từ bảy, tám trụ đá toả ra thắp sáng đại sảnh.

Phía đông đại sảnh có một bệ đá mười bậc, trên bệ đá có đặt một cái ghế đá lớn. Trên ghế đá có phủ một tấm da thú màu đen, phía sau ghế đá là một bước tường lớn, trên tường chạm trổ một đoá sen màu đen vô cùng tinh xảo, hoa sen màu đen dưới ánh lửa hiện lên ánh sáng đen sẫm.

Trong điện có đầy người, dưới ánh lửa có hàn quang loé lên. Nơi này có ít nhất sau bảy mươi giáo chúng Hắc Liên Giáo. Tề Ninh vừa đứng lên, ánh mắt của sáu bảy mươi người này lập tức nhìn chòng chọc hắn.

-Lão độc vật, ngươi có bao giờ nghĩ tới việc thánh điện kiên cố như thế lại có con chuột lẻn vào chưa?

Quỷ sứ cười hắc hắc nói:

-Tên này tuyên bố là tới đàm phán, định cứu những người chúng ta bắt, hắc hắc, lão độc vật, ngươi tin không?

Tề Ninh lập tức nghiêng đầu, lập tức thấy bên cạnh mình có một người đang đứng. Mặt người này vàng khè như bôi một lớp mỡ bò lên mặt, gương mặt thon gầy, hốc mắt lõm sâu, dưới cằm có một nhúm râu trắng buộc lại, cặp kia sâu thẳm lại hung ác của tên này dừng trên người hắn. Không phải Cửu Khê Độc Vương Thu Thiên Dịch đây sao?

Đám người xung quanh đứng thành một vòng vây Tề Ninh vào giữa như một bầy sói đang nhìn chằm chằm một con cừu nhỏ.

Tề Ninh thầm kêu khổ, Thu Thiên Dịch nhìn hai mắt Tề Ninh, khuôn mặt vàng khè nở nụ cười kỳ lạ, âm trầm nói:

-Thì ra là ngươi!

Tề Ninh hít sâu một hơi, đột nhiên chắp tay về phía Thu Thiên Dịch, cười nói:

-Độc vương, đã lâu không gặp, gần đây tốt chứ? Lão nhân gia ngài dường như càng có tinh thần.

Thu Thiên Dịch không để ý tới hắn mà nhìn Quỷ Sứ, mỉm cười, hỏi:

-Lạc Vô Ảnh, ngươi biết người này là ai không?

Quỷ Sứ Lạc Vô Ảnh hơi kinh ngạc, hắn hỏi:

-Lão độc vật, ngươi nhận ra hắn ư?

-Tất nhiên là nhận ra, cho dù lão phu quên sạch tất cả mọi người cũng sẽ nhớ hắn.

Thu Thiên Dịch đi tới phía trước một bước, nói:

-Đường đường là Cẩm Y Hầu của Đại Sở, lão phu làm sao có thể không nhận ra.

Lời vừa nói ra, người xung quanh lập tức chấn động, Lạc Vô Ảnh giật mình hỏi:

-Hắn... Hắn chính là Cẩm Y Tề gia?

Thu Thiên Dịch cười lạnh nói:

-Không sai, Tề Cảnh chết, người này là con trưởng của Tề Cảnh nên kế thừa tước vị, bây giờ có thể coi là một hồng nhân ở nước Sở." Lạc Vô Ảnh cười nói:

-Vốn tưởng rằng có một con chuột chạy tới, không ngờ lại là một vị Hầu Gia. Cẩm Y Hầu, bản sứ vừa rồi có gì đắc tội, ngươi là đại nhân có đại lượng, không nên chấp nhặt với ta.

Mặc dù y luôn miệng nói Hầu Gia, nhưng ánh mắt lại giống như nhìn một miếng thịt béo.

Tề Ninh sửa sang lại quần áo một chút, cười nói:

-Không sao, người không biết không có tội.

Lạc Vô Ảnh cười mỉm một chút, không nói gì, Tề Ninh nhìn xung quanh một lát, hỏi:

-Theo bổn hầu được biết thì Hắc Liên Giáo có Thái Âm Huyền Dương, Tứ Thánh Sứ. Độc Sứ và Quỷ Sứ đã gặp, không biết mấy vị khác ở đâu? Phải rồi, không biết Giáo Chủ Hắc Liên Giáo ở đâu, bổn hầu muốn gặp một lần.

Mắt Thu Thiên Dịch lạnh lùng, nói:

-Giáo chủ là người ngươi muốn gặp là có thể gặp?

Tề Ninh "Ồ" một tiếng, cau mày nói:

-Giáo chủ không được gặp, vậy Thái Âm Huyền Dương có thể gặp mặt không? Bổn hầu tới đàm phán cho nên muốn nói chuyện với người có thể làm chủ.

Lạc Vô Ảnh mỉm cười, nói:

-Lão độc vật, tiểu Hầu Gia nói tám bang mười sáu phái để hắn tới đàm phán với chúng ta, chỉ cần giao ngươi ra, sao đó thả người, Hắc Liên Giáo chúng ta có thể thoát khỏi đại nạn.

-Hắc hắc... !

Thu Thiên Dịch cười âm u một tiếng, nói:

-Mạng lão phu không đáng nói tới, nếu có thể hiến thân cho thánh giáo ta sẽ không từ chối. Có điều từ trước tới giờ Hắc Liên Giáo chỉ có người chiến tử chứ không có người quỳ gối đầu hàng.

Nhìn chằm chằm Tề Ninh, lão nói:

-Tiểu Hầu Gia, nợ cũ của chúng ta vẫn chưa tính rõ, lão phu vẫn còn tiếc nuối, vốn nghĩ khoản nợ này phải chờ sau này mới có thể thanh toán, không ngờ ngươi lại tự chui đầu vào lưới. Hắc hắc, khoản nợ của lão phu nếu không tính toán rõ, sẽ ăn năn cả quãng đời còn lại.

Cửu Khê Độc Vương tung hoành khắp Ba Thục có thể nói là vô cùng uy phong. Lão là vua trong các loại độc, ai cũng không dám tuỳ tiện tới gần, càng không nói tới đắc tội, hơn nữa lão còn là người vô cùng ngạo mạn. Thế nhưng lần trước lão lại bị thần công của Tề Ninh hút nội lực, thiếu chút nữa chết trong tay Tề Ninh, trước tới nay lão chưa bao giờ bị thua thiệt lớn như thế cho nên vẫn canh cánh trong lòng. Lúc này Tề Ninh đột nhiên xuất hiện trước mặt lão, tất nhiên lão muốn rửa nhục rồi.

Tề Ninh thở dài, nói:

-Độc Vương, ta nghĩ ngươi tung hoành Ba Thục, nổi danh khắp thiên hạ, là người không tính toán chuyện cũ, không ngờ ngươi lấy công làm tư, ánh mắt thiển cận, thật sự làm ta vô cùng thất vọng.

Thôi vậy, dù sao cũng chỉ có mình bổn hầu, các ngươi Hắc Liên Giáo có hơn trăm người, bổn hầu chết trong tay các ngươi cũng không tính là vô năng.

Lạc Vô Ảnh cười hắc hắc, nói:

-Lão độc vật, tiểu Hầu Gia muốn dùng kế khích tướng, thật thú vị.

Cữu Khê Độc Vương cười nói:

-Tiểu Hầu Gia đừng lo, mặc dù bọn ta nhiều người, nhưng bọn ta không phải là người vô sỉ như Phủ Thần Hầu và tám bang mười sáu phái, sẽ không lấy nhiều đánh ít.

Ân oán của ngươi và lão phu, hai người chúng ta sẽ giải quyết.

-Độc Vương ngươi chỉ biết giải quyết ân oán cá nhân, mặc kệ sự sống chết của giáo chúng Hắc Liên Giáo ư?

Tề Ninh lắc đầu một cái:

-Vì thỏa mãn ý nguyện của một người, không để ý tới tính mạng của thuộc hạ, dù ngươi là vua của các loại độc ta cũng không bội phục ngươi.

Thu Thiên Dịch cười lạnh nói:

-Ngươi khỏi cần ly gián, Hắc Liên Giáo trên dưới một lòng, ai cũng đã chuẩn bị tinh thần cùng chết cùng sống với Thánh Điện trước cả khi trận chiến này bắt đầu, bọn ta tuyệt đối không quỳ gối để sống.

-Ta biết các ngươi không sợ chết.

Tề Ninh thở dài nói:

-Nhưng người nhà bọn họ thì sao?

Nơi này có hơn trăm người, chẳng lẽ ai cũng là người cô đơn? Ai cũng có cha mẹ vợ con, các ngươi chết dứt khoát như thế, ai sẽ chiếu cố cho người nhà các ngươi? Nếu như không thể không chết, các ngươi đổ máu chém giết một trận ta chỉ biết khâm phục dũng khí của các ngươi, thế nhưng bây giờ rõ ràng là có hi vọng sống tiếp, lại muốn chết ở chỗ này, không phải quá hồ đồ ư?

Đám người xung quanh có không ít người lộ vẻ bối rối.

Hắc Liên Giáo ở Tây Thùy, người nhà của rất nhiều giáo chúng đều sống ở Thiên Vụ Lĩnh. Tuy những giáo chúng này đã chuẩn bị sẵn tinh thần chôn cùng giáo phái, thế nhưng vừa nghĩ tới người nhà, bọn họ lại có chút không muốn.

Tề Ninh nhìn mặt nói chuyện, hắn biết những lời mình nói có hiệu quả, lập tức nói tiếp:

-Các ngươi thành tâm ra sức cho Hắc Liên Giáo chứ không phải ra sức cho vị giáo chủ kia. Theo ta được biết, giáo chủ Hắc Liên Giáo là một trong năm vị Đại Tông Sư, thần công vô địch. Nếu lão ở đây cho dù là tám bang mười sáu phái cũng chưa chắc có thể giết được các ngươi, thế nhưng bây giờ ta lại không thấy vị Đại Tông Sư kia.

Thứ cho ta nói thẳng, trong thời khắc sống còn thế này, giáo chủ Hắc Liên Giáo đang ở đâu? Hai Đại hộ pháp và những thánh sứ khác ở nơi nào? Vì sao các ngươi lại phải chôn cùng nơi này?

 

1.62621 sec| 2440.5 kb