Lục Thương Hạc nhỏ giọng nói với Hướng Bách Ảnh vài câu, không dừng lại mà dẫn người đi luôn. Hướng Bách Ảnh ra hiệu cho Bạch Hổ trưởng lão dẫn người đi trước, rồi y bước sang chỗ Tề Ninh, cười nói:

- Tiểu Hầu gia, cảnh chém giết tanh máu đã hóa thành vô hình, người đã đạt được công đức vô lượng rồi.

Tề Ninh chắp tay, thở dài đáp:

- Hướng Bang chủ, hôm nay may mà nhờ có ngài giúp đoỡ ta thật nhiều… Thì ra… thì ra ngài là Bang chủ Cái Bang.

Hướng Bách Ảnh cười ha hả, nói rằng:

- Bây giờ ngươơi phải xuống núi rồi đúng không? cùng nhau xuống núi nhé?

Tề Ninh nghĩ bụng y đường đường là Bang chủ Cái Bang, mời mình cùng xuống núi chắc là có chuyện gì muốn nói với mình đây.

Hắn gật đầu, đáp:

- Tiếc là dưới núi không có quán rượu, nếu không nhất định phải mời Hướng Bang chủ uống thêm mấy chén.

- Muốn uống rượu thì khi nào, ở đâu cũng được hết!

Hướng Bách Ảnh vừa cười vừa nói:

- Độc Vương, cả vùng núi Thiên Vụ đều là địa bàn của Hắc Liên giáo các ngài, mời ngài kiếm mấy bình rượu ngon tới, hẳn không phải việc khó.

Thu Thiên Dịch đáp:

- Hướng Bang chủ không sợ ta tìm rượu độc cho mọi người sao?

- Độc Vương cảm thấy rượu độc của ngài có thể khiến cho ăn mày trúng độc không?

Hướng Bách Ảnh mỉm cười, nói:

- Mà Tiểu Hầu gia đã tin tưởng vào chữ tín của Độc Vương rồi, ăn mày tất nhiên sẽ không nghi thần nghi quỷ.

Thu Thiên Dịch nói:

- Thứ khác thì núi Thiên Vụ không có, chứ rượu thì lúc nào cũng có thể tìm được.

Lão quay người đi ngay, Tề Ninh và Hướng Bách Ảnh cũng không ngăn lão lại.

Trên đỉnh núi cao lạnh lẽo và vắng lặng, hai người bước tới bên vách đá, nhìn thấy dây xích sắt kia rung lắc trong không trung. Người của tám bang mười sáu phái gần như đã rút đi hết cả. Hướng Bách Ảnh đột nhiên nhẹ nhàng vươn tay bắt lấy tay của Tề Ninh. Lúc Tề Ninh giật mình nhìn sang thì thân thể hắn đang rơi từ vách đá xuống.

Hướng Bách Ảnh mang theo Tề Ninh đáp trên dây xích sắt. Tề Ninh chỉ nghe được tiếng gió ù ù bên tai, gió táp vào mặt hắn lành lạnh, chỉ trong một chốc hắn lại cảm thấy thân thể mình đang dâng lên. Hướng Bách Ảnh đã mang theo hắn tung người vọt lên, đáp xuống vách núi.

Sau khi Tề Ninh đặt chân xuống đất cảm thấy thật đáng khâm phục. Hắn thầm nghĩ mọi người đều khen Hướng Bách Ảnh có võ công xuất thần nhập hóa, quả là danh xứng với thực.

Nơi vách núi mà họ đang đứng lúc này đâu đâu cũng có tùng bách cao to xanh mát, không từng in vết chân người. Hướng Bách Ảnh tìm một tảng đá ngồi xuống, rồi y tháo một chiếc túi da bò to xuống. Sau khi mở nắp uống một hớp, y ném chiếc túi cho Tề Ninh, cười và nói rằng:

- Đây là Cổ Thành Thiêu mà dân du mục phương Bắc thích nhất.

Ngài thưởng thức hương vị của nó đi, không phải quỳnh tương ngọc dịch gì đâu.

Tề Ninh không khách khí, ngửa đầu uống ực một hớp. Vừa vào miệng, hắn cảm thấy nóng rực như bị lửa đốt. Khi rượu trượt qua cổ họng, cổ họng hắn tựa như bị đao cứa nát. Hắn chưa từng uống loại rượu nào mạnh như thế, lập tức ho khan. Hướng Bách Ảnh cười lên ha hả đầy hào sảng. Y ngoắc Tề Ninh qua, thu lại chiếc túi da bò, uống thêm một hớp rời mới hỏi:

- Lúc ngài luyện tập môn công phu kia, trong cơ thể còn khó chịu hơn thế này đúng không?

Tề Ninh khẽ giật mình. hắn lập tức hiểu ra Hướng Bách Ảnh đang nói tới Viêm Dương Thần Chưởng, nghĩ thầm chẳng lẽ Hướng Bách Ảnh cũng biết đến sự tồn tại của Viêm Dương Thần Chưởng, không khỏi hỏi:

- Hướng Bang chủ, người… người biết Viêm Dương Thần Chưởng à?

- Viêm Dương Thần Chưởng?

Hướng Bách Ảnh lại cười, y nói:

- Thì ra môn công phu đó được gọi là Viêm Dương Thần Chưởng.

Tiểu Hầu gia, ta chưa từng nghe về môn công phu này, nhưng… Ngài có thể luyện thành công phu như thế mà không bị tổn thương, điều ấy khiến ta rất bất ngờ.

Tề Ninh nghĩ thầm cao thủ đúng là cao thủ, Hướng Bách Ảnh này chỉ nói một câu đã chỉ đúng vào trọng điểm của vấn đề. Hắn vội nói:

- Hướng Bang chủ nói chí phải, thật ra… Thật ra thì, suýt chút nữa ta đã chết bởi môn công phu này rồi.

Lòng người hiểm ác, Tề Ninh không dễ dàng tin tưởng người khác. Thế nhưng đối với Hướng Bách Ảnh này, Tề Ninh có ấn tượng rất tốt về y, lập tức kể lại chuyến đi tình cờ lạc vào sơn động của mình.

Hướng Bách Ảnh thấy Tề Ninh nói chuyện thẳng thắn thì sắc mặt ôn hòa, y gật đầu nói:

- Thì ra là thế. Ngài có thể sống sót quả là may mắn. Đổi lại là người khác thì e là đã chết rồi.

- Hướng Bang chủ, người là tiền bối trên giang hồ, võ công cao cường, theo người thì cỗ chân khí trong cơ thể ta từ đâu mà đến?

Hàn Băng chân khí trong người Tề Ninh vô cùng kỳ lạ, không biết đến từ đâu. Mặc dù trước mắt hắn cảm thấy chân khí này chỉ có ích không hại, nhưng sự hiểu biết của Tề Ninh về thứ gọi là nội công này quá nhỏ bé, trước mắt có cơ hội hắn tất nhiên khiêm tốn học hỏi từ Hướng Bách Ảnh.

Hướng Bách Ảnh đáp ngắn gọn:

- Ngài đưa tay ra đây!

Tề Ninh chìa một tay ra. Hướng Bách Ảnh duỗi một ngón tay đặt lên mạch tay của Tề Ninh. Ngay khi ấy, Tề Ninh cảm nhận được có một luồng nội lực nhu hòa xâm nhập vào mạch tay của mình. Hắn không dám điều vận nội lực, nếu không một khi thôi động thần công, hắn sẽ hấp thu cả nội lực của Hướng Bách Ảnh vào.

Luồng nội lực nhu hòa vận chuyển một vòng trong cơ thể hắn. Khi nó đi qua Đan Điền, Tề Ninh cảm thấy cả người đều thư thái, dễ chịu không sao kể xiết. Không biết Hướng Bách Ảnh làm gì, đột nhiên hắn cảm thấy mạch tay tê rần, một luồng nội lực mỏng như sợi chỉ từ đầu ngón tay Hướng Bách Ảnh tan chảy ra, sau khi nó tiến vào kinh mạch hắn thì kinh mạch hắn nổ rộng ra, hắn cảm thấy hơi đau.

Tề Ninh hoảng sợ trong lòng. Hắn không biết Hướng Bách Ảnh muốn làm gì mình nhưng sắc mặt Hướng Bách Ảnh vẫn bình tĩnh.

Những nơi nội lực đi qua, kinh mạch hắn dường như cũng bị ép mở rộng ra. đúng lúc này, Tề Ninh cảm nhận rõ Hàn Băng chân khí lại xuất hiện trong Đan Điền của mình lần nữa, nó nhanh chóng xông ra khỏi Đan Điền, xuôi theo kinh mạch nghênh đón luồng nội lực của Hướng Bách Ảnh.

Chỉ trong chớp mắt, hai luồng nội lực đã va chạm với nhau tại huyệt Thiên Phủ trên cánh tay trái của Tề Ninh. Tề Ninh chỉ cảm thấy huyệt Thiên Phủ bị nông ra thật to, giống như nó có thể nổ tung bất cứ lúc nào vậy. Đúng vào lúc này, Hướng Bách Ảnh nhanh chóng rút tay về, ngón tay đặt trên mạch tay Tề Ninh đã rút sang một bên. Cảm giác phồng lên ở huyệt Thiên Phủ nhanh chóng biến mất, Hàn Băng chân khí cũng nhanh chóng thối lui về Đan Điền.

Những giọt mồ hôi lạnh đã lấm tấm trên trán Tề Ninh. Trong mắt Hướng Bách Ảnh pha một chút kinh ngạc. Y hỏi:

- Tiểu Hầu gia, trừ ta ra, thật sự không còn người nào khác dạy ngài cách luyện khí?

Tề Ninh lắc đầu, đáp:

- Tuyệt đối không có ai khác. Ta có thể hiểu được vận khí điều tức, đều học được từ Hướng Bang chủ vào lần trước.

- Kỳ quái, kỳ quái.

Hướng Bách Ảnh nhíu mày, cũng tỏ vẻ nghi hoặc:

- Luồng chân khí trong cơ thể ngài chính là một môn nội công cực kỳ cao minh, ngay cả ăn mày cũng tuyệt đối không thể có công phu như thế.

Tề Ninh giật mình. hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi:

- Đúng rồi, Hướng Bang chủ, trước đây khi ta ngang qua núi Tử Kim, ghé thăm Đại Quang Minh tự có người dạy ta một môn nội công, chỉ là… Tu vi còn thấp, không biết có phải vì môn công phu kia tạo thành không?

Hướng Bách Ảnh lắc đầu, trả lời:

- Nội công của Đại Quang Minh tự ta biết rất rõ. Nội lực của họ cương mãnh thuần khiết, thuộc về nội lực thuần dương. Luồng chân khí trong cơ thể ngài lại là khí thuần âm, trái ngược hẳn với công pháp của Đại Quang Minh tự. Đại Quang Minh tự tuyệt đối không thể có tâm pháp nội công như thế.

Nghe được hai chữa “thuần âm”, Tề Ninh lộ vẻ khẩn trương, hắn hỏi gấp:

- Vậy có gây hại cho thân thể ta không?

- Ngài không cần phải lo.

Hướng Bách Ảnh cười với hắn:

- Cái gọi là thuần âm, thuần dương chỉ là một cách nói tương đối mà thôi. Sự phân chia đó là dựa theo sự khác biệt về đường lối nội công, chứ không phân chia ưu khuyết. Cơ thể người cũng chia âm dương. Chân khí này thiên về thuần âm, nếu sau này ngài tu luyện nội lực này cũng không có gì đáng ngại, chỉ là nó sẽ ảnh hưởng tới nội công của Đại Quang Minh tự mà ngài tu luyện. Nội lực thuần dương của Đại Quang Minh tự tương khắc với thuần âm. Nếu sau này ngài tu luyện nội lực thuần dương, chân khí thuần âm trong cơ thể ngài nhất định sẽ cắn nuốt nó, khiến kinh mạch bị thương nặng.

- Nói vậy là ta không thể tu luyện công pháp nội công của Đại Quang Minh tự nữa?

Tề Ninh giật mình, hỏi.

Hướng Bách Ảnh nghiêm nghị dặn dò:

- Không chỉ riêng nội lực của Đại Quang Minh tự. Về sau phàm là nội lực thuần dương, dù là của môn phái nào, ngài cũng không nên luyện tập. Ngài vừa nói khi ngài tu luyện Viêm Dương Thần Chưởng, chính chân khí thuần âm này đã cứu ngài một mạng, nhưng ngài lại không biết chân khí này vẫn luôn ẩn sâu trong cơ thể ngài chỉ làngài không cảm giác được nó. Ngài tu luyện Viêm Dương Thần Chưởng, vừa lúc kích thích chân khí này hiện ra. Nó giống như là tẩy rửa và rèn luyện kinh kỳ bát mạch của ngài một lần nữa vậy, trong cơ thể ngài đã không còn khí chí dương.

Tề Ninh đưa tay vò trán, trong nhất thời hắn vẫn chưa hiểu hết.

Hắn hỏi:

- Hướng Bang chủ, trong cơ thể ta đã là chân khí thuần âm, sao ta vẫn xuất Viêm Dương Thần Chưởng được? Viêm Dương Thần Chưởng là khí thuần dương mà?

- Không phải vậy.

Hướng Bách Ảnh lại cười, giải thích:

- Trong sự phân chia thuần âm và thuần dương, không phải chỉ có khí thuần dương là nóng bỏng, chân khí thuần âm chưa hẳn đã rét lạnh. Nói cho cùng chỉ là pháp môn tu luyện khác nhau, lợi dụng kinh mạch khác nhau mà thôi.

Viêm Dương Thần Chưởng vừa nghe thì tưởng là lực chí dương, nhưng thật ra môn công phu này âm hiểm vô cùng, vừa lúc thúc đẩy vận chuyển bằng chân khí thuần âm. Khí thuần âm trong cơ thể ngài luôn ẩn nấp mà không hoạt động, khi tu luyện Viêm Dương Thần Chưởng sử dụng tâm pháp cũng là pháp môn thuần âm, kích thích chân khí chí âm ẩn náu trong người ngài. Một núi không thể chứa hai hổ, ngài hiểu không?

Tề Ninh lập tức hiểu ra, nói:

- Khẩu quyết tâm pháp của Viêm Dương Thần Chưởng cần pháp môn thuần âm để dẫn dắt. Lúc ta tu luyện, chân khí chí âm trong cơ thể không chịu được nội lực của Viêm Dương Thần Chưởng, nên… cắn nuốt nó!

- Không sai!

Hướng Bách Ảnh nở nụ cười, nói:

- Chính là đạo lý này. Sau này dù ngài tu luyện bất cứ khí thuần âm nào, chúng đều sẽ bị chân khí chí âm trong cơ thể ngài cắn nuốt.

Mỗi cắn nuốt một phần thì chân khí chí âm trong cơ thể ngài sẽ tăng lên một phần. Chính vì thế mà đường tu nội lực của ngài sẽ khác với mọi người. Người khác là góp gió thành bão, tu luyện tích lũy một môn nội lực, nhưng chân khí chí âm trong cơ thể ngài tăng trưởng bằng phương pháp cắn nuốt. Chân khí này có thể nói là không làm mà hưởng. Ngài chỉ cần đưa nội lực mà ngài tu luyện được cho nó ăn là được.

Tề Ninh nghe xong lời giải thích của Hướng Bách Ảnh, luôn cảm thấy Hàn Băng chân khí không phải là vật tốt, hai đầu lông mày hiện vẻ sầu lo.

Hướng Bách Ảnh sao không nhận ra hắn đang nghĩ gì trong bụng, y nói:

- Ngài không cần lo lắng. Thật ra đây là một pháp môn nội lực vô cùng tinh thâm. Đưa mắt nhìn khắp giang hồ, chỉ sợ không có mấy ai có được phương pháp giống thế này. Ta vừa thăm dò.

Chân khí chí âm không khiến cơ thể ngài bị tốn thương, mà ngược lại, gặp bất kỳ nội lực nào từ ngoài tới nó đều tự động bị kích thích, hiện ra và cắn nuốt. Thế nên cũng có thể nói, nội lực này trên thực tế là đang bảo vệ ký chủ.

- Ký chủ?

Hướng Bách Ảnh gật đầu, nói:

- Chân khí chí âm bên trong cơ thể ngài, luôn lấy ngài làm chủ. Ngài chính là ký chủ của nó, nếu thân thể ngài gặp bất cứ thương tích gì, nó đều sẽ bảo vệ. Giờ ngài đã hiểu chưa?

Tề Ninh nghĩ tới những chuyện đã xảy ra trước đó. Hình như chân khí này đúng như lời Hướng Bách Ảnh nói, nó bảo vệ cho cơ thể mình rất nhiều lần. Lúc ở trong căn phòng đá tu luyện Viêm Dương Thần Chưởng nó đã cắn nuốt Liệt Hỏa chân khí, sau khi mình bị thương bởi Từ Trường Phong, chân khí chí âm lại nhanh chóng chữa trị thương tích của mình, vậy nó đúng là một thần công hộ thể rồi.

Thank You to Phương Linh For This Useful

 

0.16921 sec| 2445.359 kb