Tốc độ làm việc của Hàn Thiên Khiếu cũng khá nhanh, sau một lát, y đã dẫn tới bảy, tám người, ngoại trừ những người có kỹ năng cao về máy móc, còn có hai tráng hán thân hình cao lớn. Binh khí của hai tên này cũng không giống nhau, một người là chùy, người kia là một cây thiết bổng.

Tây Môn Chiến Anh cũng không dừng lại, ngay lập tức dẫn mấy người xuống núi cứu người. Hiên Viên Phá biết có ngăn cản nàng cũng không được, hơn nữa thật sự cũng không biết là cơ quan đặt ở chỗ nào, đành để bọn Hàn Thiên Khiếu xuống núi.

Mọi người theo Tây Môn Chiến Anh đi dọc theo con đường bằng đá, Tây Môn Chiến Anh đã dùng ký hiệu đánh dấu từ trước, khi tới chỗ có ký hiệu, nàng kiểm tra vách đá một chút, thấy vết đao do mình khắc lên đá, liền nói với Hàn Khiếu Thiên:

- Tam sư huynh, chính là ở đây, vách đá này sẽ chuyển động.

Hàn Khiếu Thiên khẽ gật đầu, chợt từ phía sau có một người tướng ngũ đoản (nghĩa là người 5 bộ phận người, tay, chân, mặt, đầu ngắn…), tới gần vách đá, đưa tay sờ soạng vách đá, lại kề tai nghe ngóng, rồi nhíu mày, quay đầu lại nói:

- Hàn Giáo úy, nếu như ta không lầm, đây là Liên Thạch trận.

- Liên Thạch trận?

Hàn Thiến Khiếu hỏi:

- Nghĩa là thế nào?

Người kia giải thích:

- Liên Thạch trận, ý nghĩa như tên, trong đó là liên tục những cơ quan bằng đá, cũng là những cơ quan lợi hại, chỉ có ra không có vào.

Tây Môn Chiến Anh chưa hiểu, hỏi:

- Có thể mở được không?

Người kia nói:

- Cô nương, vách núi này vốn có cơ quan, sau khi bị người động chạm vào, cả mặt vách đá đều thụt vào trong, cơ quan cũng theo vào trong đó, theo chúng tôi thấy, cái này gọi là tử quan.

- Tử quan?

Người kia gật đầu nói:

- Người thiết lập cơ quan này nhất định là một nhân vật hết sức lợi hại, có lẽ đề phòng chẳng may, coi như để chạy thoát thân. Một khi tiến vào, người bên ngoài hoàn toàn không thể tìm được cơ quan mở vách đá.

- Ý ngươi là…là ngay cả ngươi cũng không mở ra được?

Thân thể mềm mại của Tây Môn Chiến Anh run lên.

Người kia thở dài:

- Đối phương vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, không muốn người khác mở cơ quan then chốt này. Hơn nữa, đây là Liên Thạch trận, ở phía sau vách đá, hẳn là còn có vách đá khác ngăn chặn, cho dù đập vỡ mặt vách đá, rốt cuộc có bao nhiêu vách đá, ta cũng chẳng biết.  Lúc này Tây Môn Chiến Anh dã mơ hồ hiểu được, trước đó khi Tề Ninh đi vào, mình cất tiếng gọi, thế nhưng bên trong không hề có một tiếng động, nếu như gần đó chỉ có một vách đá, không thể không nghe được một tiếng động nào. Hiện giờ người này giải thích như vậy, nàng liền hiểu, lúc Tề Ninh tiến vào, hẳn là lại một vách đá nữa cản trở, cho nên mới không nghe tiếng động nào.
 

Thấy khuôn mặt Tây Môn Chiến Anh đầy vẻ lo lắng và sốt ruột, Hàn Thiên Khiếu trầm giọng nói:

- Bất kể thế nào, xin mọi người cũng phải nghĩ biện pháp, chỉ cần cứu được người bên trong, tất có trọng thưởng.

Người kia suy nghĩ một chút, rồi nói:

- Đã không thể phá giải cơ quan, chỉ có thể từ từ phá vách đá.

Y đưa tay sờ sang trên vách đá một lúc, rồi cười khổ:

- Hàn giáo úy kiểm tra mặt vách đá, thoạt nhìn thì nó cũng không có khác biệt gì với hai bên, nhưng bên trong lại là cương thạch.  - Cương thạch?
 

- Cương thạch cứng rắn không gì sánh được, muốn phá vỡ nó thật không dễ dàng.

Người kia nghiêm nghị nói:

- Muốn đập vỡ vách đá, e rằng không mất hai ba ngày thì không xong.

Người cầm thiết chùy đi phía sau cũng bước tới, xoay đầu chùy đánh mạnh vào vách núi. Người này sức lực rất lớn, thiết chùy kia ít nhất cũng trăm cân, một chùy đánh xuống, đá vụn bên cạnh bay tán loạn, nhưng vách đá không suy suyển, chỉ lộ ra màu hơi vàng của cương thạch.

Tây Môn Chiến Anh hết sức sốt ruột, nói:

- Tam sư huynh, vậy làm sao bây giờ? Những người bị kẹt bên trong, nếu không được ăn uống, chẳng phải là chết đói sao?

Cạnh nàng, có người nói:

- Cô nương, chuyện này thì cô yên tâm đi. Ở đây thiết lập cơ quan xảo diệu như vậy, nếu ta đoán không sai, hẳn là bên trong có thông đạo, thậm chí có dự trữ thức ăn, ngoài này chúng ta cố gắng phá cửa đá càng nhanh càng tốt, trước khi thức ăn trong đó hết, hẳn là có thể mở ra.

Hàn Thiên Khiếu vỗ nhẹ lên vai Tây Môn Chiến Anh, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu sư muội, lúc này chỉ có thể làm như vậy thôi.

Tây Môn Chiến Anh cũng biết không thể làm gì được, khẽ gật đầu, nói:

- Tam sư huynh về trước đi, ta…ta ở đây với họ, cũng tiện hỗ trợ.

- Tiểu sư muội, sư muội ở đây cũng không giúp được gì đâu.

Hàn Thiên Khiếu nói:

- Ta biết muội sốt ruột, nhưng muộn cũng phải bảo trọng cơ thể.

Thể lực của muội tiêu hao quá độ, như vậy cũng không ổn. Trước tiên theo ta lên núi nghỉ ngơi một chút, đợi khi nào bên này có tin tức, bọn họ sẽ lập tức thông báo.

Lập tức có người nói:

- Cô nương yên tâm, chỉ cần phá được vách đá, chúng tôi sẽ lập tức tới bẩm báo.

Tây Môn Chiến Anh biết, mình có ở lại thì thật sự là không thể giúp được gì, hơn nữa, phá vách đá cũng không thể xong trong một sớm một chiều. Suy nghĩ một chút, rồi nàng gật đầu, theo Hàn Thiên Khiếu lên núi. Đi được vài bước, nàng cũng không kìm lòng được quay đầu lại, chỉ mong vách đá đột nhiên mở ra, Tề Ninh từ trong chui ra.

Trở lại đỉnh núi, trời đã tối đen, người trên núi đông đảo, quần hùng đã chặt cây lấy củi nhóm lửa tại chỗ, một dù trời tối, nhưng lửa trại rất nhiều, khiến đỉnh núi sáng như ban ngày.

Quần hùng vây quanh bốn phía, ít nhất có khoảng bốn, năm trăm người.

Ba nghìn người đánh Thiên Vụ Lĩnh, thương vong hết mấy trăm, hơn nữa, cũng không phải tất cả mọi người đều có bản lĩnh đi qua sợi dây xích sắt trong đám sương mù, bốn năm trăm người này đều là những người tinh anh nhất. Tây Môn Chiến Anh đứng ở đỉnh núi trơ trọi, nhìn thấy bốn phía đều là sương mù lượn lờ, nàng tới bên vách đá, nhìn thấy một đầu sợi xích sắt to như bắp đùi chôn vào trong vách, đầu còn lại chìm trong sương mù, hiển nhiên là nối với vách núi đối diện.

Tuy trời tối đen, sương mù dày đặc, nhưng cũng có thể nhìn thấy phía đỉnh núi bên kia có ánh lửa, hẳn là do những người không sang được bên này đốt lên.

Nghiêm Lăng Hiện mang tới nhiều thức ăn nước uống, nhưng Tây Môn Chiến Anh đâu có lòng dạ nào mà ăn. Nghiêm Lăng Hiện và Hàn Thiếu Khiên khuyên bảo một hồi, nàng mới miễn cưỡng ăn một chút. Cảm thấy cả người mệt mỏi, nàng tựa vào một gốc thanh tùng dưới tàng cây, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Trong lúc ngủ, nàng mơ thấy ngày trước mình hơn thua tranh cãi với Tề Ninh, trước đây chỉ thấy hắn cà lơ phất phơ, vô cùng đàng ghét, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt hắn trong giấc mộng, nàng lại cảm thấy thú vị không nói nên lời, bất chợt nở nụ cười.

Nghiêm Lăng Hiện vẫn ngồi bên cạnh Tây Môn Chiến Anh, đợi nàng ngủ say, mới cởi chiếc áo khoác đắp cho nàng.  Tuy giáo chúng Hắc Liên giáo đều bị vây trong Hắc Thạch điện, thế nhưng quần hùng cũng không hề lơ là, được cái là nhân số đông đảo, cho nên họ chia nhau bảo vệ mấy cửa ra vào Hắc Thạch điện, đề phòng nửa đêm Hắc Liên giáo tấn công bất ngờ.
 

Đương nhiên mọi người đều hiểu cái quy luật “chó cùng rứt giậu” là thế nào.

Tây Môn Chiến Anh ngủ một giấc, không biết bao lâu, trong mộng bỗng nhìn thấy một khối đá to lớn từ trên không trung giáng xuống, đập trúng người Tề Ninh, gan ruột nàng như bị xé rách, hét lên một tiếng:

- Tề Ninh…!

Vừa kêu lên, nàng cũng từ trong mộng tỉnh lại, chỉ nghe giọng nói lo lắng của Nghiêm Lăng Hiện:

- Tiểu sư muội, tiểu sư muội, muội sao vậy?

Tây Môn Chiến Anh mở mắt ra, phát hiện trời đã bắt đầu sáng, Nghiêm Lăng Hiện đang ngồi xổm bên cạnh nàng, hai mắt mở to.

Nàng ngẩng lên, thấy không ít người đang nhìn chằm chằm về phía mình, lập tức cảm thấy hơi xấu hổ. Hiên Viên Phá đi tới, thân thiết hỏi:

- Tiểu sư muội, muội không sao chứ?

- Muội không sao.

Tây Môn Chiến Anh gỡ chiếc áo khoác trên người mình xuống, rồi đứng dậy, nàng có cảm giác thể lực của mình đã khôi phục vài phần, hỏi:

- Đại sư huynh, bên kia…?

Hiên Viên Phá biết nàng muốn hỏi cái gì, lắc đầu nói:

- Tạm thời còn chưa có tin tức.

Tây Môn Chiến Anh hơi thất vọng, vừa lúc đó chợt thấy một người trung niên mặc cẩm y màu lam đi tới, bên cạnh là một người hành khất đầu tóc rối bù.

Hiên Viên Phá theo ánh mắt của Tây Môn Chiến Anh, quay đầu nhìn lại, người trung niên kia chắp tay nói:

- Hiên Viên giáo úy!

- Lục trang chủ, Bạch Hổ trưởng lão.

Hiên Viên Phá cũng hơi chắp tay, tuy hắn là giáo úy Thần Hầu phủ, nhưng giao tiếp với nhân vật giang hồ, cũng rất giữ lễ độ.

- Vị này chính là…?

Người trung niên nhìn thấy Tây Môn Chiến Anh đứng phía sau lưng Hiên Viên Phá, hơi thắc mắc.

Hiên Viên Phá đáp:

- Đây là tiểu sư muội của ta, Tây Môn Chiến Anh.

- Ồ?

Người trung niên kia lập tức nở nụ cười, nói:

- Là thiên kim của Thần hầu sao?

Quả nhiên là phong thái hiên ngang.

Hiên Viên Phá quay lại nói với Tây Môn Chiến Anh:

- Tiểu sư muội, vị này là Lục trang chủ của Phong Kiếm Sơn Trang, còn đây là Bạch Hổ trưởng lão của Cái Bang.

Người trung niên này đúng là Phong Kiếm Sơn Trang Lục Thương Hạc. Y cùng Bạch Hổ trưởng lão hơi khom người chắp tay thi lễ với Tây Môn Chiến Anh, địa vị của hai người trên giang hồ cũng không thấp, họ trịnh trọng thi lễ với nàng, hoàn toàn là vì nàng là con gái của Thần hầu.

Tây Môn Chiến Anh cũng đáp lễ, nhìn thấy Lục Thương Hạc tướng mạo đường đường, còn Bạch Hổ trưởng lão hơi béo, đầu bù tóc rối, tóc tuy dài nhưng trước trán lại nhẵn bóng, hơi lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Đương nhiên nàng biết, Cái Bang là bang phái lớn nhất giang hồ, thế lực hùng hậu, đệ tử phân bố khắp thiên hạ.

Tứ Đại Trưởng Lão của Cái Bang, gồm Đương Phương Thanh Long, Tây Phương Bạch Hổ, Nam Phương Chu Tước, Bắc Phương Huyền Vũ, bên dưới, Cái Bang có hai mươi tám phân đà, mỗi trưởng lão thống lĩnh bảy phân đà.

Thiên Vụ Lĩnh thuộc Ba Thục, các phân đà ở Ba Thục của Cái Bang đều ở dưới sự chỉ huy của Bạch Hổ trưởng lão.

Lần này đánh Thiên Vụ Lĩnh, Cái Bang là bang phái lớn nhất giang hồ, đứng đầu trong tám bang, mười sáu phái, đương nhiên là phải phái đệ tử tới tham chiến.

Tây Môn Chiến Anh cũng biết, Cái Bang và Linh Thứu phường là từ phía nam Thiên Vụ Lĩnh đánh lên núi.

Lần này, ban đầu Lục Thương Hạc đưa ra giải dược cứu quần hùng, sau đó lại chỉ huy một đội kỵ binh đánh bắt ngờ lên Liên Hoa Phong, đương nhiên là có công lớn, thế nhưng Lục Thương Hạc không hề tỏ ra đắc ý, ngược lại, vẻ mặt y đầy lo lắng, khẽ nói:

- Hiên Viên giáo úy, chúng ta đã bị vây chúng tròn một ngày đêm, có thể nghĩ ra biện pháp nào để bọn chúng không đánh mà hàng không?

- Ồ?

Hiên Viên Phá hỏi:

- Lục trang chủ cho rằng có thể khuyên chúng đầu hàng?  - Bọn chúng đã cùng đường mạt lộ, như cá nằm trong chậu.  Lục Thương Hạc nói:
 

- Hôm nay chúng ta kiêng dè vì con tin nằm trong tay bọn chúng mà thôi, bằng không tòa Hắc Thạch Điện này đã sớm bị san bằng rồi. Ta lo là, nếu cứ tiếp tục như vậy, đương nhiên sẽ vây chết bọn yêu nhân trong đó, nhưng con tin trong tay chúng, cũng khó tránh khỏi bị liên lụy.

Hiên Viên Phá khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Bên trong có tông chủ của sáu phái trong tám bang, mười sáu phái, nhất định phải cố gắng để họ còn sống mà đi ra.

Lục Thương Hạc nói:

- Hiên Viên giáo úy, ngài nghĩ xem, chúng ta có thể đàm phán với bọn chúng không?

- Đàm phán?

Hiên Viên Phá nhíu mày:

- Đàm phán như thế nào?

 

1.43556 sec| 2444.492 kb