Nghiêm Lăng Hiện cho rằng mình nói vậy nhất định sẽ khiến cho tiểu sư muội vui mừng, nhưng Tây Môn Chiến Anh lại như không nghe thấy, chỉ khe khẽ nói:

- Đại sư Huynh, tam sư Huynh, ta có một chuyện muốn nhờ các ngươi.

Hiên Viên Phá cùng Hàn Thiên Khiếu liếc nhau, thấy Tây Môn Chiến Anh có vẻ lo lắng, buồn rười rượi, Hiên Viên Phá lập tức hỏi:

- Tiểu sư muội, có phải đã xảy ra chuyện gì phải không?

- Là… là Tề Ninh.

Tây Môn Chiến Anh cắn môi, vành mắt đỏ lên:

- Các Huynh… các Huynh mau đi cứu hắn.

Hiên Viên Phá giật mình, bước lên một bước hỏi:

- Tiểu sư muội, muội nhìn thấy Hầu gia sao? Hầu gia đang ở đâu?

Hàn Thiên Khiếu cũng nhíu mày:

- Tiểu sư muội, muội bị Quỷ Sứ Hắc Liên bắt đi, làm sao chạy trốn ra ngoài?

Nàng không kịp giải thích cẩn thận, chỉ nói vắn tắt:

- Là Tề Ninh cứu muội. Suýt nữa muội đã chết trong tay người khác, là Tề Ninh xuất hiện cứu được mạng muội, bây giờ hắn vẫn bị vây trong cơ quan Hắc Liên Giáo bày ra, các Huynh nhất định phải cứu hắn!

Hiên Viên Phá cau mày:

- Cơ quan? Tiểu Hầu gia bị vây trong cơ quan? Tiểu sư muội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Muội đừng gấp, nói cẩn thận rõ ràng xem nào.

Tây Môn Chiến Anh lo lắng như lửa đốt, lập tức kể đơn giản lại chuyện sau khi lên núi một lượt.

Hàn Thiên Khiếu ngạc nhiên:

- Tiểu yêu nữ mà muội nói là ai?

Vì sao nàng ta lại đưa các muội lên núi?

- Tam sư Huynh, những chuyện này sau này muội sẽ thong thả nói với các Huynh, các Huynh mau chóng đi tìm người cứu Tề Ninh giúp muội với.

Tây Môn Chiến Anh vội la lên:

- Trong những người này nhất định có người tinh thông cơ quan, Huynh mau để cho bọn họ đi cùng muội đi.

Nói tới đây, đột nhiên nàng cảm thấy đầu váng mắt hoa, dưới chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống.

Nghiêm Lăng Hiện muốn đưa tay ra đỡ, Hiên Viên Phá đã bắt được cánh tay nàng, ra lệnh:

- Mang nước lên!

Nghiêm Lăng Hiện vội lấy túi nước ra, đưa cho nàng uống mấy ngụm. Hiên Viên Phá đỡ nàng ngồi xuống tảng đá, nàng hơi tỉnh lại nhưng sắc mặt vẫn còn tái xanh.

- Lão tam, đệ đi tìm người… – Hiên Viên Phá phân phó – Cần người tinh thông thuật cơ quan, đệ dẫn người ta đi một chuyến cứu tiểu Hầu gia. Nếu tiểu Hầu gia có gì sơ suất, chúng ta sẽ không trốn được trách phạt đâu.

Hàn Thiên Khiếu đồng ý, lập tức đi tìm người. Tây Môn Chiến Anh thở phào nhẹ nhõm:

- Các Huynh không biết ở đâu, để muội dẫn mọi người đi.

Hầu VIên Phá can:

- Tiểu Hầu gia là người hiền, có trời giúp, không sao cả. Tiểu sư muội không cần quá lo lắng. Võ công của ngài ấy cũng lợi hại hơn chúng ta nghĩ, tiểu yêu nữ kia sẽ không làm gì được Hầu gia đâu.

Nghiêm Lăng Hiện cũng can:

- Tiểu sư muội, muội đừng lo cho hắn, nên chú ý thân thể mình…!

Tây Môn Chiến Anh nổi giận:

- Muội không lo cho hắn thì ai lo?

Nếu không phải vì muội, hắn….

Đột nhiên nghĩ lại, nếu nói Tề Ninh vì mình mới lên núi, nghe hắn có vẻ quá ích kỷ, sẽ có cái cớ cho người ta bám vào, hừ một tiếng:

- Tiểu yêu nữ kia quỷ kế đa đoan, ta sợ hắn mềm lòng, rơi vào bẫy của tiểu yêu nữ kia.

Nàng nhìn Nghiêm Lăng Hiện:

- Huynh không hiểu, không nên nói bậy bạ.

Nghiêm Lăng Hiện chỉ có ý tốt, không ngờ bị nàng quở trách, nghe cách nàng nói chuyện có vẻ tràn ngập lo lắng cho Tề Ninh. Gã và nàng quen nhau từ nhỏ, hiểu tính nàng, chưa bao giờ thấy nàng lo lắng cho một người như vậy, lại cảm thấy rất khó chịu, nhưng không nói gì nữa, đi sang một bên, sắc mặt ảm đạm dựa vào một cái cây.

- Tiểu sư muội, thất sư đệ cũng không có ý gì khác.

Hiên Viên Phá khôn khéo cỡ nào, đương nhiên nhìn ra được manh mối, khẽ nói:

- Gã cũng vì lo lắng cho muội, nên mới nói vậy. Hắc Thạch Điện đã bị chúng ta khống chế, yêu nhân Hắc Liên giáo đều bị nhốt bên trong, nếu Hầu gia chỉ bị vây trong cơ quan sẽ không có gì đáng ngại.

Tây Môn Chiến Anh khẽ gật đầu, nhìn gã:

- Thất sư Huynh, muội không nên nói vậy, Huynh đừng… huynh đừng để trong lòng.

Nghiêm Lăng Hiện miễn cưỡng cười:

- Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng so đo gì với muội, muội đừng nghĩ nhiều.

- Đại sư Huynh, người của Hắc Liên Giáo đều bị nhốt bên trong sao?

Tây Môn Chiến Anh cau mày hỏi:

- Bọn họ có bao nhiêu người?

Hiên Viên Phá đáp:

- Cộng lại cũng không quá một trăm người, ngoài dự liệu của ta.

Ta còn tưởng rằng Hắc Liên Giáo xưng bá Tây Thùy, giáo chúng sẽ không ít…

Như nghĩ gì đó, gã trầm ngâm một lát lại nói:

- Nhưng những người này đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, không phải đám ô hợp, nếu không có Phong Kiếm Sơn trang, chưa chắc chúng ta có thể tấn công tới được đây.

- Phong Kiếm Sơn Trang?

Tây Môn Chiến Anh khẽ giật mình, nhanh chóng hiểu ra:

- Đại sư Huynh, khi muội tới đây có nhìn thấy thủ vệ Hắc Liên Giáo bị giết ven đường, có một đạo nhân mã tấn công lên núi. Chẳng lẽ… chẳng lẽ là Phong Kiếm Sơn Trang?

Hiên Viên Phá gật đầu:

- Đúng là Trang chủ Phong Kiếm Sơn Trang Lục Thương Hạc dẫn theo một đội nhân mã rời đi, từ dưới núi đi lên, khi ấy chúng ta từ Thiết Tác đánh mạnh tới. Giáo chúng Hắc Liên Giáo ở ngay Thiết Tác bắn tên ngăn chặn, hao tổn không ít nhân thủ, nếu không nhờ có Lục Thương Hạc, chỉ sợ phải chết không ít người mới có thể tấn công được đến đây.

- Lục Thương Hạc…..

Tây Môn Chiến Anh nghĩ nghĩ, lại nói:

- Tên người này rất lạ, nhưng Phong Kiếm Sơn Trang thì muội cũng đã từng nghe nói.

Hiên Viên Phá cười nói:

- Sư phụ đã nói với muội về Thập Đại Danh Kiếm rồi, kiếm của Phong Kiếm Sơn Trang này chính là Thừa Ảnh Kiếm trong Thập Đại Danh Kiếm đấy, đứng hàng thứ sau, còn cao hơn Kim Phượng Kiếm một bậc.

- Đúng rồi.

Tây Môn Chiến Anh nhớ ra:

- Phụ thân đã từng nói, kiếm thuật của Hướng lão Trang chủ của Phong Kiếm Sơn Trang rất cao minh, đã từng là đệ nhất kiếm khách ở Ba Thục.

Nàng lại nghi ngờ:

- Đại sư Huynh, không phải Phong Kiếm Sơn Trang là của Hướng gia sao? Sao… Lục Thương Hạc lại trở thành Trang chủ? Hướng gia không có ai kế tục sao?

Hiên Viên Phá cười nhạt:

- Lục Thương Hạc là huynh đệ kết nghĩa của thiếu trang chủ Phong Kiếm Sơn Trang. Năm xưa tình cảm giữa hai người vô cùng tốt, về sau, không hiểu sao, đột nhiên thiếu trang chủ Phong Kiếm Sơn Trang biến mất, phó thác Phong Kiếm Sơn Trang cùng với Thừa Ảnh Kiếm cho Lục Thương Hạc, sau đó không có tin tức gì nữa.

- Thì ra là vậy.

Tây Môn Chiến Anh hơi kinh ngạc, nhìn Hắc Thạch Điện kia, nhẹ giọng nói:

- Đại sư Huynh, vừa rồi ta nghe nói Hắc Liên Giáo bắt tám bang mười sáu phái làm con tin. Bọn họ bắt bao nhiêu người?

Hiên Viên Phá nghiêm túc đáp:

- Bọn họ ẩn trong sương mù phóng độc dược, bất ngờ tấn công.

Cũng may có một vài anh hùng nội công thâm hậu, cho dù trúng độc, nhưng cũng có thể cố gắng chống cự, liều chết với bọn họ.

Mặc dù vậy bên chúng ta cũng chết mất gần trăm người, còn bị bắt đi ba mươi người.

Tây Môn Chiến Anh cau mày:

- Quả thật trong sương mù có độc.

Đại sư Huynh, nếu trong sương mù có độc, tại sao… tại sao muội thấy hình như mọi người không sao cả? Chẳng lẽ… chẳng lẽ các Huynh đã tìm được phương pháp giải độc?

Hiên Viên Phá khẽ đáp:

- Lại nói, đây cũng là nhờ Lục Thương Hạc. Lần này Lục Thương Hạc đã lập được đại công.

Nếu không phải y….

Tây Môn Chiến Anh ngạc nhiên:

- Huynh nói là Lục Thương Hạc biết phương pháp giải độc?

Hiên Viên Phá gật đầu:

- Lúc ấy không ít người trúng độc.

Độc trong sương mù có thể khiến cho kình lực toàn thân tiêu tán, thở cũng khó khăn, căn bản là không thể đánh nhau được. Hắc Liên Giáo thừa dịp mọi người ngộ độc, bất ngờ tấn công, vì vậy chúng ta mới bị hao tổn nhân thủ. Chúng ta sắp thảm bại ở đây, không ngờ Lục Thương Hạc lại tìm được ta, lấy giải dược ra...

- Y đã chuẩn bị giải dược từ trước?

Tây Môn Chiến Anh rất ngạc nhiên.

Hiên Viên Phá gật đầu:

- Thực sự là vậy. Y nói có cao nhân chỉ điểm, cho nên đã phòng bị từ trước, mà cao nhân kia lại không muốn công khai danh phận nên khó mà nói được là ai. Dù sao Lục Thương Hạc này cũng đã lập được công lao rất lớn, y không nói, ta cũng không tiện ép hỏi.

- Hiện giờ những người này đều mang ơn họ Lục.

Nghiêm Lăng Hiện không nhịn được xích lại gần, cười lạnh nói tiếp:

- Bọn họ cũng coi Lục Thương Hạc là đại ân nhân, nói rằng, lần này đánh bại Thiên Vụ Lĩnh, tiêu diệt Hắc Liên Giáo, Lục Thương Hạc và Phong Kiếm Sơn Trang có công lớn nhất. Đây là không thèm để phủ Thần Hầu ta vào mắt.

Thấy Hiên Viên Phá lạnh lùng nhìn mình, gã không dám nói gì nữa.

- Lục Thương Hạc lấy thuốc cứu được mọi người, lại thăm dò được rõ ràng địa hình Thiên Vụ Lĩnh, từ dưới núi tấn công lên… Tây Môn Chiến Anh nhíu chặt đôi mày thanh tú, cảm thấy có gì đó rất kỳ quặc.

Nghiêm Lăng Hiện ở bên cạnh lên tiếng:

- Hiện giờ Giáo chúng Hắc Liên Giáo đều ở trong Hắc Thạch điện, vây kín tất cả cửa, chúng ta không vào được, họ cũng không ra được.

Gã cười lạnh:

- Nhưng lần này song phương huyết chiến, các bang phái đã tử thương hơn một trăm người, nếu không một mẻ hốt gọn Giáo chúng, sẽ không ai từ bỏ.

- Đại sư Huynh, hiện giờ Huynh định làm gì?

Tây Môn Chiến Anh hỏi:

- Tiếp tục vây khốn ở đây chứ?

- Giáo chúng Hắc Liên Giáo không có đường nào để đi, bên trong cũng sẽ không trữ quá nhiều lương thực nước uống, sẽ không chống cự được bao lâu. Ta đã lệnh cho một đội thủ hạ xuống núi lấy thêm lương thảo nước uống. Thứ sử Tây Xuyên Vi Thư Đồng đã đồng ý với ta cung cấp lương thảo cho bên này, vận chuyển tới dưới núi. Ở đó cũng có người tiếp ứng, lương thảo của chúng ta sẽ không lo bị cắt đứt, nhưng Giáo chúng Hắc Liên Giáo thì không chống được.

Nghiêm Lăng Hiện cười lạnh:

- Vậy để đám yêu nhân này chết đói ở trong đi.

- Nhưng người bị bọn họ bắt thì sao?

Tây Môn Chiến Anh cau mày:

- Chẳng lẽ cũng muốn những con tin này chết đói luôn sao? Đúng rồi, đại sư Huynh, phủ Thần Hầu chúng ta có ai bị bắt vào không?

Sắc mặt Hiên Viên Phá nặng nề, hơi gật đầu:

- Lương Định và Hồ Thắng đều bị bắt.

- Định sư Huynh .Định sư Huynh cũng bị bắt?

Tây Môn Chiến Anh lắp bắp kinh hãi. Mặc dù Lương Định không phải một trong Bắc Đẩu Thất Tinh, nhưng đã ở trong phủ Thần Hầu lâu năm, là lão nhân, làm việc giỏi giang, võ công cũng không yếu, ở trong phủ Thần Hầu cũng là nhân vật cực kỳ quan trọng. Lần này được phủ Thần Hầu phái đến Tây Xuyên với tư cách đội quân tiền tiêu, không ngờ lại bị bắt làm con tin.

Nghiêm Lăng Hiện thấp giọng nói:

- Nếu không phải Lương Định và Hồ Thắng ở trong tay bọn họ, ta đã ném một mồi lửa đốt Hắc Thạch Điện này rồi.

- Trừ bọn họ ra, trong tám bang mười sáu phái còn có sáu vị Tông chủ bang phái rơi vào tay họ. Bọn họ bắt người là đã có mục tiêu từ trước, chỉ bắt các Tông chủ, bang chúng bình thường thì không thèm để ý.

Nghiêm Lăng Hiện cười lạnh:

- Bắt người trước bắt ngựa, bắt giặc trước bắt vua, không ngờ đám yêu nhân kia cũng hiểu đạo lý này!

Lời vừa ra khỏi miệng, chợt cảm thấy mình lỡ lời, chẳng phải nói vậy là nói quần hào giang hồ đều là cường đạo sao, gã hơi xấu hổ.

May sao Hiên Viên Phá và Tây Môn Chiến Anh đều không để ý tới.

ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

1.84246 sec| 2451.43 kb